[Dịch]Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh - Sưu tầm
Chương 6 : Chơi cô nương đẹp nhất, vung tiền xa xỉ lớn nhất
.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Từ đầu tới cuối, tuyệt sắc công tử không hề động thủ, chỉ dùng một đôi mắt thật to trừng mắt với Bàng Dục mà thôi.
Chỉ là như thế này mà thôi.
Chính vì như thế này mà ngươi xem náo nhiệt xung quanh có chút chịu không nổi.
Gần nửa cây nhang, Xuy Tuyết cách gần đó đã hoàn toàn tê liệt, đầu trống rỗng, toàn thân giống như bị trói buộc gắt gao lại không có biện pháp nhúc nhích.
Rất sắc bén, rất kinh khủng, ánh mắt Hầu gia tuyệt đối không thua kém ai, lúc này hoàn toàn áp đảo hiện trường.
Xuy Tuyết sống trên đời này mười lăm năm, đây là lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được ánh mắt gì gọi là thực sự hung ác, trong đó tập hợp tàn bạo, bao hàm khủng bố, còn có hung ác độc địa với nhau ---- không, phải nói là “sát khí”, căn bản là bởi vì giảm béo quá độ mà con mắt ác sát của Hầu gia trở nên không có cách nào so sánh được!
Không ai biết nam tử hung hăng một thân trang phục gia đinh trước mắt chính là đường đường An Nhạc Hầu, chẳng qua đối với kết cục của hắn mọi người đều có nhận xét như nhau.
Ba chữ: Chết ---- chắc ---- rồi!
- Uy, ngươi không sợ chết sao?
Mặt tuyệt sắc công tử lạnh tới cực điểm, mắt hạnh xinh đẹp như băng tuyết, âm thanh nhàn nhạt cực kỳ bình tĩnh nghe thấy trái lại càng cảm thấy kinh khủng.
Xuy Tuyết lại run run.
- Sợ, rất sợ.
Bàng Dục lui ra phía sau hai bước, khẽ run môi trông như có chút khiếp đảm.
- Thật không, nam nhân vô dụng.
Môi mỏng như cánh hoa mở ra, hừ lạnh trong đó lộ ra vô tận hèn mọn.
- Thế nhưng ta không sợ ngươi, tên lùn à.
Bàng Dục bỗng nhiên tiến tới, nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt ban đầu lộ vẻ sầu thảm ảm đạm chớp mắt lại phát ra thần sắc phấn chấn.
Vừa rồi nhát gan cư nhiên là giả trang!
Xuy Tuyết kích động thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Cái gì lùn?
Tuyệt sắc công tử hung hăng nheo con mắt lại, khóe miệng giương lên, lạnh lùng hỏi hắn.
- Ồ, vẫn thấp một chút, ồ, gọi là nhỏ con…
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi cho hắn.
Từ ma ma quay đầu lại liếc mắt nhìn thủ hạ nuôi trong lầu, bảy tám người vạm vỡ đứng sững sờ tại chỗ, bị tuyệt sắc công tử làm cho sợ đến nỗi phun ra một câu cũng không dám, trong đầu bà ta càng hoảng sợ cấp bách, mồ hôi đầm đìa, nếu không có các cô nương đỡ đã ngã xuống đất.
Người khác chịu đòn cũng không sao, dù sao trong thanh lâu không ít cô nương vì tranh giành tình nhân nói chuyện bằng nắm đấm, nếu như ngày nào đó không có đánh nhau mới thật sự kỳ quái.
Nhưng vị này là ai a, vị mắt thấy phải chịu đòn này chính là thủ hạ của An Nhạc Hầu a, đừng nói bị đánh mặt mũi bầm dập đến nỗi dáng người cũng không còn giống như tên công tử béo ú kia, chính là ít một cây tóc cũng là mất mặt mũi An Nhạc Hầu!
Tuyệt sắc công tử động thủ trút giận xong, lại vỗ mông mà đi, món nợ này cuối cùng tìm ai mà tính toán?
Đương nhiên là Phiên Tiên lâu bọn họ!
Nếu như biết tuyệt sắc công tử trước mặt là ai hay tên gia đinh kia chính là bản thân An Nhạc Hầu, Từ mụ mụ tìm đao sắc cắt cổ cũng đều có tâm.
Bàng Dục nói đến nửa chừng bỗng nhiên bỏ dở, Từ mụ mụ run rẩy kéo khăn từ trong ngực ra lau trán.
Khá tốt, người còn chưa bị đá bay đi đâu cả.
Bà ta nằm mơ cũng nghĩ không ra, nguyên nhân Bàng Dục lúc này không nói cư nhiên là bởi vì…
Hắn chợt ngây người nhìn.
Bởi vì ánh mắt hắn khi lơ đãng quan sát tới mái tóc và cái cổ của tuyệt sắc công tử thì thấy có chút khác lạ.
Đập vào mắt, một mảnh tuyết trắng, bày ra giống như nước sữa, tầng tầng phấn nị nhẵn mịn, da trắng như tuyết mềm nhẵn tinh tế, giống như đá cẩm thạch hoàn toàn tự nhiên chưa từng nhiễm phải nửa điểm tạp chất, phảng phất đưa tay qua chạm vào sẽ lưu lại dấu vân tay trên mặt ---- chỉ là xem, khiến cho lòng người gia tốc đập nhanh không hiểu, hô hấp gấp gáp…
- Ngươi! Ngươi nhìn cái gì!
Ý thức được ánh mắt không kiêng nể gì của Bàng Dục, tuyệt sắc công tử mở to đôi mắt đẹp, căm giận mà trừng mắt với hắn, cằm dưới kiên quyết giương cao cao.
- Nhìn ngươi a…
Bàng Dục chấm dứt ảo tưởng trả lời.
- Ngươi, ngươi ngươi ngươi…
Ngoài dự đoán của mọi người, tuyệt sắc công tử chẳng những không có nổi giận, ngược lại bỗng nhiên lại xấu hổ, ngay cả nói cũng nói lắp.
Ánh mắt Bàng Dục tự nhiên rơi vào trên mặt hắn, da thịt mềm mại trong trắng lộ hồng, vô cùng mịn màng, như một mỹ ngọc trong suốt khiền người hoài niệm.
- Ngươi ngươi ngươi, không cho ngươi nhìn, không được… không không không, không được xem ta như vậy, không không không không không được!
Rõ ràng ánh mắt rất thuần khiết, rõ ràng chỉ đơn thuần là nhìn, cư nhiên làm cho tuyệt sắc công tử cà lăm nghiêm trọng, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, màu sắc còn đỏ hơn là mặt trời chiều.
- Công… công tử.
Nghe được tiếng kêu rụt rè, Bàng Dục lúc này mới phát hiện bên cạnh tuyệt sắc công tử còn một gã sai vặt thanh tú, cũng tuấn tú tới rối tinh rối mù.
- Làm, làm sao!
- Chúng ta trở về đi, ở đây…
- Không quay về, khó được đi ra… đi ra một chút, bản công… bản công tử mới không quay về!
Quay qua gã sai vặt của mình, tuyệt sắc công tử lớn tiếng đáp lại, vừa quay đầu lại thấy Bàng Dục nhất thời lại nói lắp:
- Ngươi, ngươi tên gì, là sai vặt nhà ai, ta, ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Hừ, bổn đại gia đi không thay tên, ngồi không đổi họ.
Bàng Dục mặt mày khiêu khích, thanh âm cất cao ba phần.
- Thái sư phủ, An Nhạc Hầu Bàng…Dục…
- Gia đinh dưới trướng Bàng Tứ là ta!
Á!? Xuy Tuyết choáng váng.
Hầu gia rõ ràng thích nhất làm náo động a, như thế nào lúc này còn không làm rõ thân phận thật, đem tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng cả gan làm loạn này hung hăng giẫm chết.
Ngược lại tự hạ thấp bản thân cam nguyện lập nghiệp gia đinh!
Ồ đúng rồi, chỉ một tên gia đinh Thái Sư phủ chúng ta cũng đã đủ… theo cách nói của Hầu gia gọi là đủ ngầu rồi, tỷ như Tây Môn đại quan nhân ta, đi đến nơi nào ở kinh thành mà không phải ông lớn a. Hầu gia thì “chìm xuống” làm gia đinh, vậy cũng là thủ hạ quốc cữu gia kiêm môn nhân thái sư, dọa một tiểu tử thối cá biệt không địa vị còn không dư dả sao.
Ai, sớm biết vậy ta đã xuất “khẩu” rồi, hà tất làm phiền Hầu gia.
Từ ma ma nhất thời sửng sốt, chẳng phải là Hầu công tử sao, thoáng cái đã thành Bàng Tứ gì đó?
- Bàng, Bàng Tứ đúng không, được, bản công… bản công tử nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ đó.
Tuyệt sắc công tử hừ một tiếng, giương mặt vẫn còn nóng lên, xoay người “đăng đăng đăng” đi tới lầu hai đối diện.
- Hầu gia…
Xuy Tuyết lập tức tiến lại gần, vẫn cúi đầu khom lưng vẻ mặt nịnh nọt như cũ.
- Làm sao?
- Ngài sử dụng diệu kế gì mà hù tiểu tử này sợ chạy vậy?
Bàng Dục tựa hồ có tâm sự, cau mày nửa ngày không trả lời hắn.
- Hầu gia, đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói cho tiểu nhân đi.
Xuy Tuyết thấp giọng, đôi mắt đỗ xanh chớp chớp, bộ dạng rất bát quái.
- Hầu gia hung ác, người gặp người sợ, hiểu không?
Hừ lạnh, một câu nói đẩy trở lại Xuy Tuyết, Bàng Dục nheo mày âm thầm buồn bực.
Được, ánh mắt thật tốt thật mạnh mẽ, lão tử tự nhận hung ác không gì sánh được, hết sức sắc bén, tương đối hung ác, cư nhiên ngươi một tiểu tử tầm mười ba tuổi son phấn cả người cũng có ánh mắt khủng bố tới nỗi lão tử thiếu chút nữa ngừng thở!
Thế nhưng vì sao, vì sao tên tuyệt sắc công tử so với hắn hung ác bá đạo vài năm còn điên cuồng kiêu ngạo hơn, dĩ nhiên bị ánh mắt của hắn trong lúc vô tình phát ra sự đểu giả ô uế mà sợ đến nỗi chuồn mất!
Nhìn chằm chằm đểu gia như vậy có lực sát thương rất lớn đối với nữ tính, vì sao ngay cả tên tuyệt sắc công tử cũng như vậy!?
Chẳng lẽ…hắn thích nam sắc hay có khuynh hướng nữ tính hóa.
A nha má ơi, càng nghĩ càng lạnh người…
Bàng Dục không dám nghĩ tiếp, thân hình vội vàng đi theo Từ ma ma lên lầu.
Chơi, mới là mục đích chủ yếu tới đây.
Lầu ba Biên Tiên Các, liếc qua xung quanh đại sảnh tổng cộng có tám cái bàn, không cần nói khẳng định là chuyên môn để các đại phú thương, quan lớn hay quý nhân trong kinh sử dụng. Xuy Tuyết chính là một giới gia đinh thân phận hèn mọi, có thể ngồi phóng túng ở chỗ này tự nhiên là nhờ phước của Bàng đại Hầu gia hắn.
- Công tử, lầu bốn ngài có thể không đi được.
Đối diện bên kia, một tú bà trang điểm tươi đẹp ngăn cản tuyệt sắc công tử và gã sai vặt bên cạnh hắn.
- Vì sao?
Gã sai vặt dùng giọng nói non nớt của hắn hỏi.
- Bốn chỗ ngồi trên lầu bốn là vị trí tôn quý nhất của Biên Tiên Các chúng ta, nếu không phải quan to nhất phẩm trong triều trở lên hoặc là vị Vương gia, công hầu nào đích thân tới…
- Tránh ra, ta muốn lên.
Tuyệt sắc công tử lạnh lùng cắt đứt lời.
Dưới ánh mắt hung hăng của hắn, tú bà có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến ngay cả gia đinh thủ hạ An Nhạc Hầu cũng có thể làm cho tuyệt sắc công tử này chạy trối chết, xem ra tiểu tử này cũng không có cái bóng lớn gì để núp cả, nhất thời đề khí cười lạnh nói:
- Công tử, ý tứ của ta ngươi nghe không hiểu sao, không phải ai cũng đều có thể…ái da!
Bỗng chốc đã trúng một cái tát vào mồm.
- Nha Sát Tô, Trư Nhục Vinh, Quỷ Cước Thất, có người nháo sự với ta…
Tú bà thét lên, một nửa thanh âm bỗng nhiên không còn, con mắt mở thật to, khuôn mặt đầy tiếu ý trong nháy mắt bị đập vặn vẹo.
- Ai da tiểu ca, mời mời mời, mau mời mau mời, ta hiện giờ dẫn ngài qua.
Cao hứng bị người đập, giải thích chỉ có một loại ---- đập hắn chính là vàng bạc.
Đập tú bà đều không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng bà ta còn vui vẻ hơn so với bị vàng bạc đập.
Đập bà ta đúng là trân châu, trân châu lớn như long nhãn.
Hơn nữa còn hoàn toàn đen tinh khiết, trân châu đen!
- Oa! Hay hay a, đủ khí phái a ---- công, công, công tử, người này ra tay còn lớn hơn so với ngài.
Xuy Tuyết líu lưỡi, nước miếng rất nhanh chảy ra, hai mắt phản chiếu cái bong của những hạt trân châu kia.
Ngươi con mẹ nó mới công công ý, Bàng Dục trừng mắt liếc qua hắn, Xuy Tuyết sợ đến nỗi vội vàng che miệng.
- Mau đi gọi Ôn Nhu, Tình Nhi, Sở Sở, Hoài Ngọc ra, bồi bản công tử uống rượu.
Tuyệt sắc công tử vung tay, hai viên trân châu đen lại lòe lòe xuất hiện.
Xuy Tuyết lập tức nóng nảy!
Hầu gia xuất môn lúc nào không phải chơi cô nương đẹp nhất, trả tiền rộng rãi nhất, có lúc nào bị người giành lên trước?
So với tiêu tiền như nước, hoa hồng hào phóng thì trân châu của tuyệt sắc công tử đã chiếm mặt thắng, giờ ngay cả cô nương muốn cũng bị hắn không coi vào đâu đoạt qua, vậy mặt mũi Hầu gia đặt vào đâu!
Hầu gia mất mặt khẳng định khó chịu, khó chịu sẽ tóm hắn trút giận, sau khi về phủ chưa biết chừng còn bị chặt chân ---- chân trái chân phải còn không có gì, nếu như Hầu gia nổi giận cố ý phế bỏ cái chân giữa của hắn…
Trời ơi các cô gái của ta!!!
Xuy Tuyết nhịn không được run run một trận, oa oa tiến tới xé cổ họng quát to:
- Nhanh! Nhanh đi gọi Ôn Nhu, Tình Nhi, Sở Sở, Hoài Ngọc ra, bồi Hầu gia nhà ta uống rượu!!!
Bàng Dục muốn qua che miệng hắn đáng tiếc đã muộn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện