[Dịch]Thiên Định Nhân Duyên - Sưu tầm
Chương 3 : Hồi ức "là nàng sao?"
.
Ngay lúc kiếm của gã sát thủ sắp chạm vào cô, từ trên không một thanh kiếm khác được phóng ra, đồng thời chém đứt lưỡi kiếm của gã mà còn một đường khiến gã đầu lìa khỏi cổ. Tiếp đó, người phóng ra thanh kiếm, vươn tay đỡ được cô. Cả hai xoay đúng hai vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Người đến là một nam tử mặc bạch y phục, mái tóc bạch kim bay bay theo gió. Giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp vô cùng:
- Cô nương, cô không sao chứ?
- Ta không sao. Huynh có thể thả ta xuống được rồi. - Nhạc Tuyết hiển nhiên sẽ không vì hắn vừa ra tay tương cứu mà tỏ vẻ cảm động. Ngược lại đáp lại hắn bằng một giọng lạnh băng.
- Thật xin lỗi, tại hạ thất lễ. - Nhật Phong nghe thấy vậy thì lập tức buông cô ra, động tác lại dịu dàng đến vô cùng. Đồng thời cũng vì thái độ của cô mà nghĩ thầm "Vị cô nương này, sao lại lạnh lùng như vậy chứ?"
Nhạc Tuyết nhìn vào người trước mặt, ánh mắt quét một vòng. Cô hoàn toàn khẳng định mình không hề biết người này. Nửa phòng bị, nửa nghi hoặc lên tiếng hỏi:
- Huynh là...
- À, tại hạ họ Cảnh, tên Nhật Phong. Không biết cô nương đây tôn danh quý tánh là gì? - Hắn cười cười nói. Bản thân tự ám thị cho qua hành động phòng bị của cô.
- Thì ra là đỉnh đỉnh đại danh Thiên Phi hiệp. - Cô mặt không biểu cảm đáp lại, khiến cho bản thân Cảnh Nhật Phong không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là vị cô nương này có cảm xúc không vậy. - Ta gọi Nam Cung Nhạc Tuyết.
- Ân. Nam Cung cô nương. Tại hạ có thể hỏi một chút, cô, tại sao lại bị họ ám sát tại nơi này? - Cảnh Nhật Phong không nén được tò mò liền hỏi, kết quả, nhận được đáp án ngắn gọn, lạnh lùng từ cô:
- Sống trên giang hồ, kết oán với người khác là chuyện bình thường.
-... Ta đang định đi tới Nam Cung sơn trang. Không ngờ lại gặp cô ở đây. Như vầy đi, nếu cô không phiền, chúng ta cùng đi được không? - Hắn vui vẻ hỏi, cũng không thèm để ý đến khuôn mặt đang chuyển đen của Nhạc Tuyết.
Cô chính là vô cùng bất đắc dĩ, không khỏi liếc hắn một cái, lạnh lùng phun ra một câu:
- Ta còn phải đến Hạ quốc...
- Không sao, ta cùng đi với cô. Lỡ trên đường, cô lại gặp phải chuyện hôm nay thì sao. Ta đi cùng, có thể bảo vệ cô. Đi thôi.
-...
Không đợi cô trả lời, Cảnh Nhật Phong tự biên tự diễn. Nhanh chóng vòng tay đỡ lấy cô. Trong chốc lát, cả hai đã ở trên không trung, nhằm thẳng hướng về phía Hạ quốc. Tuy nhiên, cả hai cùng không để ý, từ trong rừng trúc, một ánh mắt lạnh tựa băng sơn, tràn ngập sát khí nhìn về phía hai người.
- Chủ nhân, người được phái đi đã chết hoàn toàn... - Kẻ đang nói trán thấm đẫm mồ hôi, lần này hắn làm hỏng việc, chỉ sợ rằng chủ nhân tuyệt đối không tha cho hắn.
- Đúng là vô dụng, chỉ một nữ nhân cũng giải quyết không xong. - Không để kẻ kia nói, người mang đôi mắt lạnh lẽo kia, tay rút kiếm. "Phập", cổ kẻ kia liền đứt đôi, huyết đỏ lan trên lưỡi kiếm.
- Lần này xem như ngươi may mắn. Lần sau, tuyệt đối sẽ không để ngươi may mắn như vậy
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhà trọ Minh Nguyệt:
Nhạc Tuyết duy trì trạng thái im lặng, mặc cho Nhật Phong tùy ý an bài. Hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên giường, khẽ giọng nói:
- Nam Cung cô nương, cô bị thương, ta giúp cô xem nha?
Đợi đến lúc Nhật Phong nói hết câu, Nhạc Tuyết mới phát hiện. Bên cánh tay phải, lúc nãy do xung đột với đám hắc y nhân, bị kiếm cắt qua một đường. Huyết nhuốm đỏ cả một vùng bạch y, hơn hết, ngay cả y phục của Cảnh Nhật Phong lúc nãy vì bế cô mà cũng bị nhuốm đỏ. Tuy nhiên, đối với Nhạc Tuyết mà nói, vết thương này hoàn toàn không chút ảnh hưởng. Cô mặt không chút biểu tình, đáp lại hắn:
- Không sao, chỉ là chút tiểu thương. - Nói dứt câu liền đứng lên, muốn li khai.
Nhìn người trước mặt, khóe môi Nhật Phong không khỏi khẽ co rút. Nữ tử này, rốt cuộc định nghĩa thế nào về hai từ 'tiểu thương' a!
- Khoan đã, như vậy không được... - Nhật Phong lập tức đuổi theo, hai người giằng co, lôi lôi kéo kéo mãi.
Thẳng đến khi, tiếng xé vải vang lên, cả hai mới dừng lại. Mới phát hiện, ống tay áo vốn đã bị rách một đường lớn, giờ gần như rách ra hoàn toàn, mảnh vải bị nhuộm đỏ rơi xuống sàn nhà. Trong chốc lát, cả hai gần như ngây ngốc trừng mắt nhìn đối phương.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo đó, một nữ tử mặc y phục màu hồng đào, tóc búi hai bên tựa như hai cái bánh bao nho nhỏ, dễ thương vô cùng. Hai tay nàng cầm hai que kẹo hồ lô đường, vừa vào đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không kịp suy xét, hai que kẹo trên tay rơi xuống đất:
- Nhaaa, ca ca huynh đang làm gì vậy?
Nhật Phong nhìn thấy muội muội mình như vậy, không khỏi chột dạ buông xuống cánh tay ai kia. Quay đầu, lập tức thanh minh:
- Linh nhi muội đừng hiểu lầm, ta... ta không có làm gì hết. Muội giúp cổ đi, ta... ta ta đi ra ngoài trước.
Cảnh Nhật Phong, mặt hơi ửng đỏ, nói năng lung tung. Không kịp để hai người kia định thần, hắn liền chạy biến khỏi phòng.
Hai người, một thì ngơ ngác không hiểu gì, một người mặt không khỏi có chút co giật, mắt to trừng mắt nhỏ được khoảng một lúc. Cảnh Nhật Linh lúc này để ý trên cánh tay Nhạc Tuyết huyết đỏ không ngừng chảy xuống, nàng nhất thời hoảng hốt, chạy đi lấy thảo dược:
- Tay cô đang chảy máu kìa, để ta giúp cô... - Vừa nói nàng vừa ấn ngược Nhạc Tuyết ngồi xuống. Tay nhanh chóng lấy kim sang dược giúp cô cầm máu, miệng cũng không rảnh rỗi hỏi:
- Ta tên Cảnh Nhật Linh, mười lăm tuổi, người ban nãy là ca ca ta. Cô tên gì, bao nhiêu tuổi a?
-... Ta gọi Nam Cung Nhạc Tuyết, mười bảy. - Lãnh đạm trả lời câu hỏi, cô chợt phát hiện, lực đạo của Nhật Linh lại vô cùng nhẹ nhàng. Khiến cô có cảm tưởng như chạm vào mao vũ.
- Như vậy tỷ lớn hơn ta rồi, tỷ có thể gọi ta Linh nhi, ta gọi tỷ là Nhạc Tuyết tỷ tỷ nha! - Nàng cười, nụ cười thật trong sáng, thuần khiết. Nhạc Tuyết không khỏi cảm thán, hình như, từ rất lâu rồi, cô chưa được nhìn thấy sự hồn nhiên như vậy. Thở dài một tiếng, chí ít, lúc trước, cô cũng từng như vậy.
- Xong!
Băng bó vết thương xong xuôi, Nhật Linh đi lấy một bộ y phục màu hồng nhạt. Nhét vào tay Nhạc Tuyết, nàng vui vẻ nói, rồi lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa:
- Tỷ thay y phục đi, muội ra ngoài đợi.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lát sau, Nhạc Tuyết bước ra ngoài, nhìn thấy cô, ngay cả Nhật Linh cũng rất "say đắm" a!
- Nhạc Tuyết tỷ tỷ, tỷ đẹp thật.
Nguyên lai, Nhạc Tuyết cô không chỉ thay y phục mà còn nhân tiện chỉnh trang lại tóc. Mai tóc đen nhánh, được búi lên, không quá cầu kì lại rất tinh tế, được cố định bằng mấy cây trâm bạc, chỉ chừa lại một phần tóc mỏng xõa ở phía sau.
- Đa tạ. Ca ca muội đâu?
Một câu hỏi, cũng xem như coi cả hai huynh muội này thành bằng hữu. Nhật Linh khẽ cười, đáp:
- Chắc đang chờ ở dưới. A! đợi muội lát, muội vào lấy áo khoác cho tỷ.
- Không cần. - Nhạc Tuyết cản lại, nhưng ngay tức khắc bị Cảnh Nhật Linh gặt sang:
- Tỷ bị thương, lại mất máu nhiều. Nếu cứ như vậy, cơ thể sẽ nhiễm lạnh a!
Nói rồi, nàng khoác áo lên người Nhạc Tuyết. Cô trong lòng không khỏi một trận ấm áp, liền không từ chối nữa.
"Cộp... " Tiếng động vang lên, hai người nhìn xuống đất, là con hồ điệp gỗ trước giờ không rời Nhạc Tuyết nửa bước. Cô mau chóng khom người, cầm con hồ điệp lên. Nhật Linh ở bên thắc mắc, nghiêng đầu hỏi:
- Tỷ tỷ, đó là gì?
Nhìn khuôn mặt ngây thơ, đôi hàng mi chớp chớp vô cùng đáng yêu của nàng, Nhạc Tuyết không khỏi cười khẽ, cô nhẹ nhàng nói:
- Đây là một người tự tay làm tặng ta lúc còn nhỏ. Giống như một vật kỉ niệm, nó trở thành vật bất li thân của ta.
- Là ai vậy tỷ?
- Đã rất lâu rồi ta và người đó không còn gặp nhau. Muội sẽ không biết đâu.
- Biết đâu được chứ! - Nhật Linh phồng má tỏ vẻ hờn dỗi.
- Được rồi, muội rốt cuộc có đi không? - Nhạc Tuyết hơi cười nói.
Nhật Linh dĩ nhiên là hoàn toàn không có ý kiến, chẳng qua đôi môi hồng đào vì hơi giận dỗi mà hơi chu ra. Đáng yêu vô cùng.
Đợi cả hai rời khỏi, từ trên mái nhà, bật ra một tiếng thở nhè nhẹ. Mà có thể khiến cho hai người bên dưới không hay biết, chỉ có thể là Cảnh Nhật Phong. Hắn vốn dĩ ngồi ở đó đợi, đợi lúc Nhạc Tuyết cùng Nhật Linh bước ra ngoài, sẽ nhảy xuống dọa họ một chút. Nào ngờ,... lại trùng hợp nghe được một chuyện.
Trong đầu không tự giác hiện lên một hình ảnh từ quá khứ, hắn đã từng cùng một hài nữ chơi đùa ở Tuyệt Tình cốc. Bàn tay hắn trong vô thức siết chặt cây trâm bạc trong tay áo, trước giờ luôn là vật bất li thân. Hơi thở gần như bị đông cứng, ẩn trong đôi mắt là sự đau thương không thể ngừng. Đôi môi khẽ mấp máy không thành tiếng: "Muội, muội là... Điệp nhi... Sao... sao lại có thể?... "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện