[Dịch] Thiên Địa Quyết
Chương 26 : Lá mặt lá trái
.
Lúc này, Hoa Thanh nếu muốn tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn, trước hết phải tu luyện một vài công pháp cấp thấp khác, đợi sau khi thực lực tăng lên, đạt tới tiêu chuẩn có thể tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn, khẩu quyết tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn sẽ tự động chuyển hóa thành văn tự nàng có thể đọc được, lúc đó nàng mới có thể bắt đầu tu luyện. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ở điểm này Hoa Thanh đã hiểu rõ, bởi vậy nàng chỉ kích động một lát liền chậm rãi khôi phục bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ thân ảnh hồng sắc kia rốt cuộc là cái gì, vì sao phải dẫn nàng tới nơi này?
Đi ra khỏi động phủ, Hoa Thanh dừng lại suy tư một chút rồi dọc theo thông đạo đi tới.
Nhìn đường rẽ trước mắt, Hoa Thanh có chút do dự, nàng lúc này mặc dù rất muốn biết lai lịch thân ảnh màu đỏ kia, nhưng hiện tại không thể tiếp tục truy kích, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng cho Thiên Vũ.
Suy nghĩ chốc lát, Hoa Thanh lấy ra miếng ngọc truyền tin từ trong túi đựng đồ, đưa vào đó một cỗ chân khí, nhất thời ngọc giản xuất hiện ánh sáng, ở mặt trên chỉ ra phương vị đại khái của Thiên Vũ.
Cầm ngọc giản trong tay, Hoa Thanh y theo con đường biểu hiện trên đó bắt đầu tìm kiếm, sau khi xuyên qua một vài thông đạo, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau.
Hoa Thanh nghe được thì nổi lên tính tò mò, thu hồi ngọc giản men theo tiếng động tìm tới, tại một huyệt động rộng lớn, nàng phát hiện ba thân ảnh.
Trong đó có một người Hoa Thanh đã gặp qua một lần, chính là vị đại hán áo đen sáng nay gặp ở trong rừng trúc, hắn giờ phút này cầm tiêm đao trong tay, huy vũ đao khí phá không đánh cho cát bay đá chạy, uy lực cực kỳ kinh người.
Cùng giao thủ với đại hán áo đen chính là hai người một nam một nữ, nam bốn mươi tuổi, vóc dáng trung bình, một thanh trường kiếm tung bay như gió, chiêu thức tinh diệu.
Nữ vào khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo bình thường, vóc người mập mạp, một cây trường tiên linh hoạt vô cùng, trong miệng thường xuyên phát ra tiếng cười chói tai.
Nhìn thấy ba người này, Hoa Thanh liếc mắt một cái là đã nhận ra cả ba đang ở xu thế vạc ba chân, không biết vì chuyện gì mà công kích lẫn nhau.
Hoa Thanh cẩn thận đánh giá thực lực ba người, lát sau thì lấy làm kinh dị, nàng phân tích ra ba người này không có ai dưới Võ giả đỉnh phong cả, thậm chí chính là cao thủ cấp bậc Võ sĩ, nhân vật như vậy bình thường rất khó gặp, nghĩ không ra ở trong Loạn Thạch Cốc này một hơi thấy ba người.
Trước kia, Hoa Thanh có giá trị Tâm Hỏa là 64, khoảng cách với cấp bậc Võ giả còn quá xa, một ít võ sư lợi hại nhất Phân Đường Thiết Thạch cũng chỉ là cấp bậc Võ sĩ mà thôi.
Lúc này đây xuất môn chấp hành nhiệm vụ, mặc dù mới có trải qua hai ngày nhưng đoạn đường Hoa Thanh đi theo Thiên Vũ tới đây đã nhìn thấy không ít cường giả cấp bậc Võ giả, Võ sĩ, đúng là đi một ngày đường học một sàng khôn mà.
Giờ phút này, trong ba người đang giao chiến, gã nam tử trung niên sử dụng kiếm đột nhiên quát: "Dừng tay, chúng ta đấu như vậy xuống tiếp cũng vô dụng, không bằng mọi người đổi lại phương thức khác."
Đại hán áo đen thu đao lui về phía sau, cười lạnh nói: "Ngươi muốn đổi lại phương thức gì?"
Nam tử kia đưa mắt nhìn qua Hoa Thanh, lại không thèm để ý nói: "Bây giờ đồ vật còn chưa tới tay, chúng ta đấu chết đấu sống căn bản không đáng giá. Không bằng ba người chúng ta liên thủ, trước tiên cướp đồ vật cho xong, sau đó mọi người lại nhất quyết phân cao thấp."
Nữ tử mập mạp cười quái dị nói: "Lão nương không có dị nghị gì, dù sao mọi người chém giết lẫn nhau và lợi dụng lẫn nhau đều giống nhau, đều là bản lãnh."
Đại hán áo đen cười to nói: "Các ngươi đã như vậy, ta chẳng lẽ còn sợ các ngươi sao!"
Nam tử sử dụng kiếm nghe vậy cười gian, ánh mắt đảo qua Hoa Thanh, có vẻ quỷ dị nói: "Muốn cướp đoạt đồ vật kia phải có người dò đường mới được, các ngươi cảm giác thế nào?"
Đại hán áo đen nhìn sang Hoa Thanh một cái, cau mày không nói.
Mụ già mập béo thì cười rít lên nói: "Ở đây không phải có sẵn một người dò đường đó sao? Để ta bắt nàng lại."
Gã nam tử kia lắc đầu nói: "Không nên bắt giữ, mà phải nhẹ nhàng hỏi qua nàng một chút. Nếu như nàng nguyện ý mở đường cho chúng ta, mọi việc tự nhiên dễ dàng. Nếu như nàng không muốn thì cứ trực tiếp giết chết." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh đang mang mặt nạ, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ ngưng trọng, ba người trước mắt đã nói rõ ràng lắm rồi, chính mình nhất thời tò mò mà lâm vào tình cảnh bất lợi.
Trước mắt, Hoa Thanh dù muốn chạy trốn cũng đã không kịp, phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, lựa chọn duy nhất chính là tạm thời thuận theo, sau đó lại tìm cơ hội chạy trốn.
Nghĩ vậy, Hoa Thanh chủ động mở miệng nói: "Nếu ba vị để ý tới ta, ta tự nhiên nguyện ý cống hiến sức lực, chỉ là không biết ta có thể được lợi gì không?"
Gã nam tử cầm kiếm nói: "Ít nhất ngươi sẽ không chết ngay tại chỗ, hơn nữa nếu như mọi chuyện thuận lợi, chúng ta nếu sẽ không đả thương ngươi, ngược lại còn có thể cho ngươi một ít thứ gì đó giá trị."
Nữ nữ mập mạp lại cười hắc hắc nói: "Trước mắt ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu muốn giữ mạng sống phải nghe chúng ta chỉ huy."
Hoa Thanh nói: "Không biết các ngươi muốn ta làm gì?"
Nam tử kia nói: "Chuyện này ngươi tạm thời không cần hỏi, đến lúc cần chúng ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, đi thôi."
Hoa Thanh chần chờ một chút, hỏi: "Ba vị xưng hô như thế nào?"
Gã nam tử lạnh nhạt nói: "Bản nhân là Hàn Kiến, hai vị này phân biệt là Tạ nhị nương và Lữ Đại Vĩ, ngươi tên là gì?"
Hoa Thanh nghe vậy tâm tư vừa chuyển, nhẹ giọng đáp: "Hoa Thanh, đệ tử Phân Đường Thiết của Thạch Thiện Vũ Minh."
Hàn Kiến nghe xong vẻ mặt bình thản, đại hán áo đen Lữ Đại Vĩ lặng lẽ không lên tiếng, Tạ nhị nương khinh thường nói: "Trong thiên hạ đệ tử nhiều nhất chính là Thiện Vũ Minh, không có gì tốt cả, đi nhanh đi."
Hoa Thanh trong lòng ghi hận ngoài miệng lại không nói thêm lời nào, hiện tại nàng đã không có sự lựa chọn, đành phải tạm thời xuôi theo dòng mà thôi.
Cũng may ba người này cảnh giác lẫn nhau, đều tự làm theo ý mình, Hoa Thanh không có bị hạn chế thân thể tự do, chỉ cần tìm được cơ hội thì nàng có cơ hội thoát đi, bởi vậy Hoa Thanh mặc dù bị động nhưng còn có cơ hội chuyển vận.
Đồng thời, Hoa Thanh cũng rất ngạc nhiên, ba người này có thể tạm thời gạt bỏ ân oán để liên thủ hợp tác, đến tột cùng bọn họ muốn tìm kiếm đồ vật gì vậy?
Ở trong Loạn Thạch Cốc này ẩn chứa bí mật gì?
Loạn Thạch Cốc to lớn như vậy, nhìn qua bề ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng tại huyệt động dưới nền đất Loạn Thạch Cốc lại xảy ra rất nhiều chuyện tình không muốn người biết.
Thiên Vũ lẳng lặng nằm dưới đất, Tâm Hỏa trong cơ thể đang hừng hực thiêu đốt, thôi động chân khí chậm rãi lưu động quanh thân, dần dần khơi thông kinh mạch toàn thân, khí tức từ từ vững vàng trở lại.
Không biết Thiên Vũ đã thức tỉnh từ khi nào, mở mắt nhìn đỉnh động, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mê mang.
Giờ khắc này, trong óc Thiên Vũ một mảnh trống rỗng, tựa hồ quên mất hết thảy phát sinh trước kia, cứ nằm đơ ra như vậy, một hồi lâu sau ánh mắt hắn mới xuất hiện một tia ba động, ý thức như dòng nước chảy xiết tràn vào trong đầu hắn.
Thiên Vũ xoay người nhảy dựng lên, nhìn qua hoàn cảnh bốn phía, hết thảy mọi việc phát sinh trước đây hắn đã nhớ lại được, hắn chậm rãi suy nghĩ vấn đề trong đó.
Thiên Vũ nhìn lên cột đá đã thành phế tích, hai mắt lộ ra một tia hận ý, căm hận nói: "Âm Thiên Thành, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta muốn các ngươi có muốn hối hận cũng không được
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện