[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 71 : Oan gia ngõ hẹp!

Người đăng: 

.
Phỉ Lệ Chiến Đội một lần nữa lên đường. Bọn họ bắt buộc phải thay đổi sang đi bằng xe ngựa do Chu Duy Thanh tìm từ mấy thành thị gần đó. Kỳ thật, xét theo số người thì chỉ cần một chiếc xe ngựa thật lớn là đủ. Nhưng khổ nỗi bây giờ lại có bốn người bị thương nên Chu Duy Thanh đành thuê ba chiếc xe ngựa. Ô Nha và Thượng Quan Băng Nhi hai người một chiếc, Chu Duy Thanh cùng Diệp Phao Phao phân biệt chiếu cố hai người bị thương, cứ như vậy trước khi bọn họ đến thành Trung Thiên thì cũng đã được dưỡng thương một cách tốt nhất. Bây giờ Chu Duy Thanh có chút nhớ tới Minh Hoa, nếu có nàng ở đây nhất định sẽ trị liệu tốt được thương thế của mọi người. Xe ngựa của bọn họ tuy là loại tứ mã cao cấp nhưng dù sao cũng là xe ngựa nên tốc độ chậm hơn nhiều so với cưỡi ngựa mà đi. Khi bọn hắn tới được thành Trung Thiên cũng đã là mười năm ngày sau, mà lúc đó chỉ cách Thiên Châu đại hội có năm ngày. Ngay phía xa, một hạp cốc to lớn đã thấp thoáng hiện ra trước mắt, người đi đường qua lại rõ ràng nhiều hơn. Theo lời xa phu thì họ đã sắp tới thành Trung Thiên rồi. Lâm Thiên Ngao chợt bảo xa phu dừng xe tại ven đường, rồi gọi mọi người cùng xuống. - Lão đại, không phải sắp tới thành Trung Thiên sao, ta tưởng đến đó rồi mới nghỉ ngơi chứ? Túy Bảo ngạc nhiên hỏi. Lâm Thiên Ngao mỉm cười: - Các người nhìn đi, ta muốn các người biết Thiên Châu đảo là ở nơi nào. Mọi người lúc này mới chăm chú nhìn về phía trước, nhất thời một cảm giác rung động xen lẫn sự áp bách vô hình tràn ngập trong lòng. Bọn họ lúc này đang ở trên quan đạo, nên từ vị trí này có thể thấy rất rõ ràng, chục dặm phía trước chợt mọc lên mười sáu cột đá thẳng đứng, vươn thẳng vào mây trời rồi biến mất không thấy gì nữa. Chỉ nhìn từ xa căn bản sẽ không biết được cột đá lớn ra sao nhưng cảnh tượng mười sáu cột đá to lớn đâm xuyên tầng mây đã làm cho mọi người sợ hãi cảm thán không thôi. Ngay cả Phì Miêu ở trong ngực của Chu Duy Thanh cũng nhô đầu ra xem, ánh mắt nhìn về phía cảnh tượng kia mà thoáng hiện tia hàn ý sâu kín. - Đó chính là núi Trung Thiên, là tiêu chí của toàn bộ đế quốc Trung Thiên. Thành Trung Thiên nằm giữa mười sáu Thiên trụ này, mà nằm trên đỉnh của mười sáu Thiên trụ này chính là Thiên Châu Đảo, nơi Hạo Miễu Cung tồn tại. Đế quốc Trung Thiên vẫn luôn vì nơi đây mà kiêu ngạo, nhưng mà họ đúng là có vốn để kiêu ngạo! Cả đại lục cũng chỉ có mỗi nơi đây có kỳ quan như thế. - Thật sự rung động, mấy cái cột trụ này có xưng là cột chống trời cũng không quá đáng! Tiểu Tứ tán thưởng. Chu Duy Thanh đứng nhìn cũng không khỏi siết chặt nắm tay. Khó trách vì sao Đế quốc Trung Thiên có thể trở thành đệ nhất cường quốc trên đại lục. Bất luận là Thiên Châu Đảo hay thành Trung Thiên, đều có thể nói là địa phương kỳ ảo nhất thiên hạ! Trong lòng hắn càng ngày càng tràn ngập sự chờ mong đối với đại hội Thiên Châu lần này, thật sự rất muốn lập tức được chiến đấu. Hèn gì mỗi một quốc gia đều muốn lọt vào bốn vị trí đứng đầu. Không nói đến chuyện ban thưởng, riêng việc đi lên Trung Thiên đảo thôi ai mà chả muốn, không biết trên đó sẽ ra sao nữa? Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói: - Chúng ta sắp đến thành Trung Thiên, còn mấy ngày nữa là Thiên Châu đại hội bắt đầu, ta tuyên bố Chu Duy Thanh sẽ tạm thời là đội trưởng, mọi việc đều nghe theo hắn quyết định. Chu Duy Thanh nhìn sững Lâm Thiên Ngao, gã cũng nhìn lại hắn rồi gật đầu khích lệ. Túy Bảo trầm ngâm: - Lão đại, việc này có lẽ không cần thiết! Tuy thương thế của huynh chưa khỏe nhưng chỉ huy thì vẫn được kia mà! Lâm Thiên Ngao lắc lắc đầu: - Không, hiện tại Chu Duy Thanh phải là chủ tướng, thực lực của hắn và Băng Nhi cũng chỉ có hắn là rõ nhất. Ta sẽ ở một bên phụ trợ, nhưng ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì xấu ảnh hưởng tới mọi người. Tạm thời hắn thay ta làm đội trường là mười phần thích hợp. Trải qua hơn mười ngày tu dưỡng, tình trạng thân thể của mọi người đã tốt hơn nhiều, nhưng dù sao thương thế cũng quá nghiêm trọng, cơ hồ ai nấy đều tổn thương nội phủ. Cho dù là Thiên châu sư thân thể hơn người thì cũng không thể trong thời gian ngắn liền khôi phục lại. Lâm Thiên Ngao lại nhìn Chu Duy Thanh: - Thiên Châu đại hội cách ba ngày lại có một vòng đấu, để cho người dự thi có thời gian nghỉ ngơi. Mà tình trạng của chúng ta hiện nay cần ít nhất mười ngày nữa để hồi phục. Tiểu Viêm và Túy Bảo thương thế tương đối nghiêm trọng nên càng cần thời gian lâu hơn. Ngươi phải dẫn dắt mọi người chiến thắng hai vòng đấu đầu, thật sự là một chuyện gian nan. Hi vọng vận khí ngươi tốt như lời nói, để chúng ta không gặp phải mấy đội mạnh. Chu Duy Thanh gật gật đầu: - Hiện tại có cam đoan gì với mọi người cũng không có ý nghĩa, ta chỉ cso thể nói là sẽ cố hết sức mình. Vào thành thôi mọi người, mau tới Trung Thiên tìm chỗ ở sẽ giúp các người có điều kiện dưỡng thương tốt hơn. Mười mấy ngày nay mặc dù phải luôn rong ruổi trên đường, nhưng cũng là đoạn thời gian mà Chu Duy Thanh tu luyện chăm chỉ nhất. Từ khi bắt đầu làm chủ tướng, hắn luôn cảm thấy áp lực đè nặng. Dù Thiên lực của hắn đã tăng lên đệ nhất trọng của Thiên Thần lực, nhưng vẫn chỉ là một Thiên châu sư Tam châu như trước mà thôi. Nhìn những người tham gia đại hội Thiên Châu toàn là Tứ châu với Ngũ châu, hắn thừa hiểu ở đại hội này cường giả sẽ không ít. Mặc dù lửa đã cháy ngang mày, nhưng tu luyện được một chút nào cũng tốt hơn chút đó. Nhìn thì thấy như bọn họ sắp tới thành Trung Thiên, nhưng từ lúc đó đến khi có thể vào thành thì cũng đã chạng vạng tối. Mãi khi bọn họ đến gần mới thấy được cái mười sáu trụ đá kia to lớn ra sao, chỉ sợ mỗi cái cũng dài mấy ngàn thước, tường thành Trung Thiên là dựa vào những cột đá này mà xây dựng. Căn bản không cần đoán cũng biết đây là thành thị số một đại lục, bởi phóng hết tầm mắt rồi vẫn không sao nhìn hết được đâu là giới hạn. Chu Duy Thanh có thể khẳng định, cả vương quốc Thiên Cung cũng chưa chắc đã to bằng thành Trung Thiên này. Những thành thị khác thì trồng trọt chăn nuôi gì đều ở bên ngoài, nhưng vì Trung Thiên quá mức to lớn, nên toàn bộ đều ở cả trong thành. Tường thành khổng lồ kéo dài hút tầm mắt kia thật không biết tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực mới có thể xây xong. Bên trên Trung Thiên thành mịt mờ mây trắng che phủ, ánh sáng chiếu vào thành toàn bộ là từ bốn phương tám hướng bên cạnh nên căn bản không ai phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Châu đảo. Mãi tới khi trời tối mọi người mới đến nội thành Trung Thiên! Nội thành này cũng chính là vị trí trung tâm của toàn bộ thành Trung Thiên. Mà riêng diện tích của nó thôi cũng đã to hơn cả thành Phỉ Lệ của Vương quốc Phỉ Lệ. Đợi khi Chu Duy Thanh an trí mọi việc xong xuôi cũng đã tới canh ba. Thân là đội trưởng chiến đội Phỉ Lệ, Chu Duy Thanh liền tính toán tìm một gian tửu điếm ít bắt mắt nhất ở nội thành. Sở dĩ hắn quyết định như vậy không phải để tiết kiệm tiền, mà vì cần sự tĩnh lặng. Bởi không hề nghi ngờ gì, trong những ngày sắp tới trước khi đại hội Thiên Châu bắt đầu, toàn bộ thành Trung Thiên chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Đông đảo cường giả trẻ tuổi của các quốc gia trên đại lục đều tề tụ về nơi đây. Mà hiện tại, bọn Lâm Thiên Ngao đều trọng thương, vạn nhất xảy ra xung đột thì thật không thích hợp chút nào. Bởi vậy, Chu Duy Thanh thà rằng chọn lấy một tửu điếm bình thường cho mấy người bị thương nghỉ ngơi thì quả thật là một ý tưởng không tồi. Dù sao vẫn còn năm ngày nữa mới đến hạn báo danh. Một đêm an bình không có chuyện gì xảy ra trôi qua! Sáng ngày hôm sau, khi ăn điểm tâm xong, Lâm Thiên Ngao liền gọi mọi người tới phòng mình. Gã là người đã từng tham gia đại hội Thiên Châu nên cần phải nói cho Chu Duy Thanh các quy tắc của đại hội. Lâm Thiên Ngao nhìn các thành viên bên cạnh mình rồi nghiêm giọng: - Thiên Châu đại hội sắp bắt đầu. Tiểu Viêm, Tiểu Tứ, Túy Bảo, ở hai trận đầu tiên có lẽ các ngươi không cần phải thi đấu. Thương thế của ta vẫn nhẹ lắm, cứ để ta cùng Chu Duy Thanh tham dự trước! Đương nhiên ta sẽ cố thận trọng khi xuất thủ để đảm bảo không cho thương thế chuyển biến xấu thêm! - Trên đại lục tổng cộng có hơn ba mươi quốc gia lớn nhỏ khác nhau. Nhưng có thể đưa đến ít nhất năm Thiên châu sư trẻ tuổi dự thí thì chỉ chừng hai mươi mấy quốc gia mà thôi. Thiên Châu đại hội chia làm hai giai đoạn, đấu loại và chung kết. Tại vòng đấu loại, hơn hai mươi chiến đội của các quốc gia này sẽ thông qua rút thăm mà chia làm bốn tổ. Ngoại trừ Thiên Tà giáo thì tứ đại Thánh địa còn lại đều ủng hộ một đội hạt giống. Tuy Hạo Miểu cung ngoài mặt luôn tuyên bố, tứ cường của đại hội lần trước sẽ là đội hạt giống của đại hội lần sau. Nhưng trên thực tế, nhiều năm qua, tứ cường vẫn luôn do tứ đại Thánh địa chiếm giữ. - Đấu loại là thi đấu vòng tròn, nói cách khác, mỗi đội ngũ sẽ lần lượt chiến đấu với các đội ngũ còn lại trong tổ. Tại vòng đấu loại, sẽ lấy hai đội có thành tích tốt nhất trong một tổ để tiến vào vòng chung kết, cũng chính là bát cường. Sau đó lại chọn cặp mà thi đấu để tuyển chọn tứ cường. Tứ cường sẽ quyết chiến tại Thiên Châu Đảo… Chu Duy Thanh chợt ngắt lời gã: - Thể lệ thi đấu cũng đơn giản nhỉ! Lâm Thiên Ngao cười khẽ một tiếng rồi nói: - Quả thật rất đơn giản, nhưng lại cũng vô cùng gian nan. Các chiến đội hạt giống đều thường là đội đứng đầu mỗi tổ, nên các đội chỉ có thể tranh nhau vị trí thứ hai. Lần trước chúng ta tổn thất hai vị học trưởng, mới miễn cưỡng đi tới vòng hai, nhưng không sao có thể trụ tới tứ cường. Do đó, trước khi vào vòng hai chúng ta phải cố gắng bảo tồn thực lực cho thật vững chắc. Chu Duy Thanh trong lòng chợt động: - Ý của huynh là chúng ta sẽ bỏ qua không thi đấu với chiến đội hạt giống? Lâm Thiên Ngao gật đầu nói: "Đây là sự lựa chọn của đa số các đội. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tận lực bảo tồn thực lực để đối mặt với những quốc gia khác.” Mà mấy đội hạt giống kia thực lực cực kỳ mạnh mẻ, cứ cho là chúng ta thắng được họ chỉ sợ cũng phải tổn thất nhiều a. Vậy làm sao có thể chiến thắng các đội khác? Lại càng không cần nói đến việc bước vào tứ cường." Chu Duy Thanh gật đầu, bất quá lúc này hắn đang có suy nghĩ riêng của mình. Trong một số tình huống có lẽ chưa đến bát cường, mấy chiến đội này đã chạm mặt nhau. “Thể lệ thi đấu đã rõ vậy phương thức so tài là gì? Là một chọi một hay quần chiến?” Chu Duy Thanh vừa suy nghĩ vừa hướng Lâm Thiên Ngao hỏi. Lâm Thiên Ngao nói : "Vòng đấu loại bốn trận một chọi một, một trận hai đấu hai. Vào Bát cường thi đấu theo quy tắc đào thải. Nói cách khác, từng đội phái ra năm người, từng người lên sân, người thắng tiếp tục, kẻ bại bị đào thải, cho đến khi bên nào bị đào thải cả năm. Về phần tứ cường thì ta cũng không rõ qui tắc.” "Một đối một, mỗi thành viên chỉ được tham gia một lần nhưng vẫn có thể tham gia hai đấu hai.” Quy tắc thi đấu của Thiên Châu Đại Tái vô cùng rõ ràng, nghe Lâm Thiên Ngao nói như thế, mọi người hiểu ngay lập tức. Đó cũng là lý do vì sao Lâm Thiên Ngao đồng ý tiếp tục đến dự thi, đấu giai đoạn đấu loại, chỉ cần bốn gã đội viên dự thì là ổn. Chẳng qua đối với trận hai đấu hai mà nói, nếu như hai người trước đó đã tham gia chiến đấu một chọi một, gánh nặng sẽ lớn hơn một chút. "Đấu loại có năm trận, thắng ba là chiến thắng, sau hai trận một chọi một sẽ là trận hai đấu hai, tiếp theo sẽ là hai trận một đấu một. Cho nên kết quả tốt nhất ba trận thắng liên tục. Cứ như vậy, bốn người các ngươi sẽ không phải ra sân lại." Chu Duy Thanh gật đầu, nói: "Ta hiểu được. " Lâm Thiên Ngao lại nói: " Duy Thanh, địa điểm báo danh ở ngay trước cửa chính của hoàng cung Trung Thiên đế quốc, hiện tại đã có thể báo danh rồi. Ngươi cầm cái này đi báo danh lấy hào bài. Sau đó chúng ta sẽ ở chỗ này dưỡng thương, tu luyện. Trước một ngày bắt đầu trận đấu mới chính thức rút thăm." "Tốt, các ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, Ta sẽ đi. Băng nhi, nàng cũng đi với ta chứ." “Ta cũng đi." Ô Nha ôm bả vai Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt hưng phấn nói. Mặc dù dáng người nàng vô cùng cường tráng, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, vẫn còn trẻ con, đi tới một địa phương xa lạ mang đậm nét huyền bí khiến nàng hết sức tò mò. Thượng Quan Băng Nhi bị nàng kéo đi, hai người hình dáng lớn nhỏ thật dễ so sánh. Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Vậy cùng đi nào. Chúng ta bắt đầu lên đường thôi. " ---------- Trung Thiên Thành thật sự rất lớn, ngày hôm qua bọn họ vào thành đã là ban đêm nên cảm giác không được rõ ràng lắm. Lúc này vẫn còn sáng sớm, nhưng sau khi đi ra khỏi quán trọ thì đập ngay vào mặt bọn họ là cảnh phồn hoa của tòa thành. Kiến trúc bên đường hầu như không có ít hơn ba tầng, trên đỉnh từng tòa kiến trúc cổ xưa là những điêu khắc khác nhau, nhìn qua cũng biết không phải mới xây, văn hóa tràn ngập hơi thở xa xưa thần bí làm người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nếu so sánh Phỉ Lệ Thành với nơi đây thì văn hóa thật sự là đơn giản hơn nhiều lắm. Đi trên đường Ô Nha tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, thậm chí ngay cả vẻ đẹp của Thượng Quan Băng Nhi cũng bị phai mờ nhiều. Cơ hồ từng người qua đường nhìn đến Ô Nha, ánh mắt cũng đều dừng lại. Đối với một vài ánh mắt quái dị, Ô Nha tựa hồ đã sớm thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt tự nhiên, không một chút cảm giác thấy xấu hổ. Nhiều nhất là thỉnh thoảng kêu lên một câu: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ sao? " Da mặt của Chu Duy Thanh cũng không phải dày bình thường, tự nhiên là không thèm để ý, lôi kéo cánh tay bé nhỏ của Thượng Quan Băng Nhi, thỉnh thoảng tò mò nhìn xem chung quanh những cửa hàng kia. Rất nhiều đặc sản của Trung Châu đế quốc hắn chưa hề nghe qua. Hấp dẫn hắn nhất chính là mấy cửa hàng bán đồ ăn vặt. Từng đợt hương thơm truyền đến làm hắn thèm không chịu nổi. Bất quá, hắn vẫn kiên trì hoàn thành việc báo danh rồi mới trở về ăn, cũng không thể bỏ mặc mọi người ăn mảnh nha. Chờ khi trở về mua cho mọi người cùng ăn mới là đạo lý. Hoàng cung thật sự dễ tìm, tùy tiện hỏi thăm một chút là biết được. Nội thành Trung Thiên Thành mặc dù lớn, nhưng cũng sẽ không khủng bố như ngoại thành, rất nhanh, bọn họ liền đi vào vị trí trung tâm của Trung Thiên đế quốc. "Không hổ là đệ nhất đại quốc a! Thật sự là rất khí thế." nhìn chiều rộng và dài của quảng trường đều đạt đến ngàn mét trước đại môn hoàng cung, Chu Duy Thanh không khỏi cảm thán. Giữa quảng trường là một pho tượng cao tới ba mươi thước. Vừa đến đây ánh mặt cả ba đã tập trung vào pho tượng. Hình ảnh pho tượng kia là một gã nam tử, tóc dài xõa vai, thân thể cực kỳ cường tráng, sau lưng thậm chí có một đôi cánh chim khổng lồ mở ra, đáng chú ý là trên mỗi tay của hắn có điêu khắc mười hai viên châu. Bởi vì là thạch điêu nên nó không có màu. Nhưng ý nghĩ của mười hai hạt châu ra sao? Đây chính là nói Thiên Châu thập nhị biến hoàn thành, là cường giả Thiên Thần cấp đó! Chẳng lẽ bên trong Trung Thiên đế quốc có cường giả Thiên Thâp cấp hay sao? Quảng trường trước cửa hoàng cung cũng không cấm người qua lại, thỉnh thoảng có một vài người đến quỳ lạy trước pho tượng này, nhìn thái độ của bọn họ có thể thấy con người thật của pho tượng này có địa vị chí cao vô thượng trong Trung Thiên đế quốc. Tìm người hỏi thăm một chút ba người mới biết được, pho tượng điêu khắc này chính là hoàng đế đầu tiên của Trung Thiên đế quốc, tên là Thượng Quan Ngự Long, hắn không chỉ là sáng lập Trung Thiên đế quốc, mà ngay cả Hạo Miểu cung và Thiên Châu đảo cũng là do hắn dựng lên. Hắn chính là thái tổ hoàng đế của Trung Thiên đế quốc. Pho tượng này được điêu khắc từ Kim Cương Nham, có thể vạn năm không tổn hại. Nó đã ở đây được hơn hai ngàn năm, trấn thủ Trung Thiên Thành. "Băng nhi, hoàng tộc Trung Thiên đế quốc cùng họ với nàng đó!" Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi khẽ cười nói. Thượng Quan Băng Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Mụ mụ từ trước tới giờ không muốn nhắc tới ba ba. Lúc đi học ta hỏi qua lão sư, lão sư nói, dòng họ Thượng Quan là từ đế quốc Trung Thiên lưu truyền xuống. Cha ta rất có thể là người Trung Thiên đế quốc. Từ lúc còn bé mụ mụ đã mang ta đi, ta chưa được nhìn thấy cha bao giờ. " Chu Duy Thanh đem nàng ôm vào ngực: "Băng nhi, đừng khổ sở. Chờ có thời gian, ta nhất định cùng nàng ở lại Trung Thiên đế quốc hảo hảo tìm kiếm. Nàng xinh đẹp như vậy, muốn tìm phụ thân chắc cũng không khó." “Ân...” Chu Duy Thanh chuyển hướng nhìn chằm chằm vào pho tượng không chớp mắt hướng Ô Nha nói: "Ô Nha, chúng ta vào báo danh." Vẻ mặt Ô Nha tán thưởng nói: "Pho tượng kia thật to lớn. Nếu trời cao có thể ban cho tộc Ô Kim chúng ta thật nhiều nam nhân cường tráng thì tốt biết bao." "Đi thôi. Trời cao sẽ ban cho ngươi. Nếu trời cao không ban cho tộc Ô Kim các ngươi, quay lại gặp ta ta tìm giúp ngươi. " Chu Duy Thanh nghe được khát vọng đối với nam nhân của Ô Nha cũng không thấy buồn cười. Hắn hiểu Ô Nha đang lo lắng cho truyền thừa của bộ tộc mình! Chỗ ghi danh Thiên Châu Đại Tái quả nhiên ở ngay trước cổng hoàng cung, Trung Thiên đế quốc kiến tạo một tòa cung điện nhỏ, mặt trên treo một tấm biển đề bốn chữ “Thiên Châu Đại Tái” màu vàng. Mọi viêc đều diễn ra thuận lợi. Đám người Chu Duy Thanh vào trong, lấy giấy mời và tín vật của Phỉ Lệ đế quốc ra báo danh, nhận lấy hào bài dự thi, cũng được cho biết ba ngày sau sẽ tiến hành nghi thức rút thăm trên quảng trường. Đồng thời còn biết được chỗ ở mà Trung Thiên đế quốc an bài, tuy nhiên Chu Duy Thanh sẽ không mang đồng đội tới đó. Trời mới biết được ở đó có cái gì, đối với việc dưỡng thương của bọn Lâm Thiên Ngao sẽ có ảnh hưởng không tốt. Ngay khi bọn họ báo danh xong đã đụng mặt vài người trước cửa. Tổng cộng có mười người tới cũng để báo danh, trùng hợp là người cầm đầu lại là người mà Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều gặp qua. Lúc trước, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi mới quen, hơn nữa Thiên Châu vừa mới giác tỉnh, Thượng Quan Băng Nhi đã từng bị ám sát. Cầm đầu bọn ám sát chính là Bạch Cửu, chính là cửu hoàng tử của Khắc Lôi Tây Đế Quốc. Lúc này, vị cửu hoàng tử điện hạ đã xuất hiện trước mặt Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi. Song phương lần nữa chạm mặt, Bạch Cửu cũng ngẩn ra, đối với Chu Duy Thanh, hắn ấn tượng không sâu, nhưng đối với tuyệt săc mỹ nữ Thượng Quan Băng Nhi, hơn nữa lại là Thiên Châu sư thế hệ trẻ duy nhất của Thiên Cung đế quốc , hắn lại có ấn tượng sâu sắc. Dù sao, nàng cũng từng là mục tiêu ám sát của hắn. "Là ngươi? "Bạch Cửu hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú Thượng Quan Băng Nhi, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển Thiên Châu Đại Tái: "Thật sự là chuyện cười, Thiên Cung đế quốc thế nhưng cũng tới báo danh tham gia Thiên Châu Đại Tái sao? " Ô Nha ở bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nói: "Chúng ta là đại biểu Phỉ Lệ Đế Quốc.” Bạch Cửu trên khuôn mặt anh tuấn nhất thời toát ra một tia khinh thường "Không ngờ Thượng Quan Băng Nhi tiểu thư thế nhưng đầu phục Phỉ Lệ Đế Quốc a! Xem ra, Thiên Cung đế quốc thật sự là sắp bị Khắc Lôi Tây đế quốc thu phục a. Chu Thủy Ngưu không có người kế tục a!” Chu Duy Thanh lông mi hơi nhíu "Nói như vậy, các hạ là đại biểu đế quốc Khắc Lôi Tây đến dự thi? " hắn cũng không chú ý lắm Bạch Cửu bơi theo chí nhớ của hắn, Bạch Cửu cũng chỉ là một gã thể châu sư mà thôi, thậm chí còn không phải Thiên Châu sư, lấy tu vi hiện tại của hắn, Bạch Cửu không tạo thành uy hiếp cho hắn. Người mà Chu Duy Thanh chú ý là những người phía sau Bạch Cửu, những người này nhìn qua không đến ba mươi tuổi, một đám khí độ thâm trầm, vẻ mặt âm lãnh, trông như người bình thường nhưng Chu Duy Thanh lại cảm thấy sự nguy hiểm từ họ. Những người này mặc dù là đi theo phía sau Bạch Cửu, nhưng cảm giác hình như bọn họ không nhìn thấy ba người Chu Duy Thanh. Giống như trong lòng bọn họ, căn bản không có tình cảm, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc. Đây mới là điều khiến cho Chu Duy Thanh cảnh giác. Bạch Cửu ngẩng đầu lên, ngang nhiên nói: "Đó là đương nhiên. Đế quốc Khắc Lôi Tây chúng ta làm sao có thể so sánh với Thiên Cung đế quốc? Mấy vị phía sau ta toàn là Thiên Châu sư cả, Thiên Cung đế quốc có sao? " Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nói: "Ta không có phản bội Thiên Cung đế quốc, hiện tại sẽ không, về sau cũng đồng dạng sẽ không. Khắc Lôi Tây đế quốc có thực lực tham gia Thiên Châu Đại Tái sao? Theo ta đây phải là đội thứ hai của Bách Đạt thì có. " "Vậy thì thế nào?" Trong mắt Bạch Cửu hiện lên một tia hận ý, chuyện tè ra quần lần trước đối với hắn vẫn còn như mới a! Đối với mỹ nữ Thượng Quan Băng Nhi, thế nhưng hắn lại tràn đầy oán hận, không một chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc. "Cứ cho chúng ta là đội thứ hai của Bách Đạt, ít nhất Bách Đạt Đế Quốc đồng ý ủng hộ chúng ta. Các ngươi thì sao? Cho dù đi tới Phỉ Lệ Đế Quốc, lấy chút đỉnh tu vi của các ngươi, chỉ sợ cũng chỉ thành phần dự bị mà thôi. Ít nhất Khắc Lôi Tây đế quốc chúng ta vẫn còn được tham gia thi đấu, các ngươi chỉ ăn nhờ ở đậu mà thôi . " Thượng Quan Băng Nhi còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Chu Duy Thanh kéo lại: "Băng nhi, chúng ta đi." Nói xong, hắn mang theo Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha rời đi. Trải qua chuyện vừa rồi, Chu Duy Thanh hai mắt híp lại: "Hy vọng rút thăm vận khí tốt có thể cùng Khắc Lôi Tây chiến đội chung một tổ. " Hắn mặc dù rất muốn giết chết tên khốn trước mắt này, nhưng nơi này dù sao cũng là chỗ ghi danh của Thiên Châu Đại Tái, bây giờ không phải là lúc trả thù. "Ngươi..." Bạch Cửu muốn phát tác thì ba người Chu Duy Thanh đã đi ra ngoài. Tùy tùng Lạc Hiểu Dạ của hắn chặn lại nói: "Điện hạ, đừng cùng đám người này chấp nhặt, không nên làm ảnh hưởng đại kế của chúng ta. " Lúc Bạch Cửu nhìn về phía tùy tùng thanh mi mục tú này, sắc mặt mới hòa hoãn lại vài phần, sờ sờ mặt của hắn, ôn nhu nói: "Vậy tạm thời buông tha bọn họ. Hừ, phải là ta mong gặp bọn họ trong Thiên Châu Đại Tái mới đúng. " Trên mặt Lạc Hiểu Dạ ửng đỏ, ánh mắt nhìn Bạch Cửu nhất thời có chút mê ly . Lại lần nữa bước trên quảng trường Trung Thiên, Chu Duy Thanh liền phun ra một ngụm trọc khí. Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng cảm giác được, lúc này toàn thân hắn đều căng thẳng. Chu Duy Thanh nhìn trời cao, thì thào nói: "Thiên CHâu Đại Tái lần sau, ta nhất định sẽ dẫn theo Thiên Cung chiến đội đi tới nơi này. Khi đó, mục tiêu của chúng ta cũng chỉ có một, đó chính là quán quân. " Đây là câu cuối mà Chu Duy Thanh nói, hắn không đi mua mấy đồ ăn vặt bên đường kia, mà là lấy tốc độ nhanh nhất trở lại trong tửu điếm, đi thẳng về phòng tu luyện. Thượng Quan Băng Nhi không có khuyên giải an ủi hắn cái gì, bởi nàng biết, ý chí chiến đấu của nam nhân cùa mình đã bị khơi dậy. Cũng không phải bởi Bạch Cửu mà bởi vì Thiên Cung đế quốc quá yếu. Ba ngày chớp mắt đã qua, hôm nay là buổi rút thăm của Thiên Châu đại tái. Sáng sớm, nội thành Trung Thiên thật náo nhiệt. Từ đêm hôm qua, nội thành đã khống chế số người được vào, Thiên Châu Đại Tái đúng là cho dân chúng vào xem, nhưng số dân ngoại thành thật sự nhiều lắm, nếu để cho bọn họ đều vào thành, chỉ sợ toàn bộ nội thành sẽ chật như nêm. Mặc dù ngày mai mới là trận đấu chính thức, nhưng nghi lễ ngày hôm nay hấp dẫn không ít người, rất nhiều người muốn biết tình hình phân tổ. Còn có không ít người muốn lấy Thiên Châu Đại Tái để cá độ. Quảng trường Trung Thiên đã sớm giới nghiêm, Đại môn hoàng cung và pho tượng khổng lồ kia đã sớm biến hóa cực lớn. Trước cửa hoàng cung, một cái đài cao hơn hai mươi thước đã sớm xây dựng xong, nơi này là dùng để xem lễ. Phía trên đồng thời có thể chứa mấy trăm người xem cuộc đấu, chỉ có Trung Thiên đế quốc cao tầng cùng một ít đại nhân vật mới có thể đi lên chủ tịch đài này. Phía trước chủ tịch đài, một tòa bình đài hình vuông có chu vi năm mươi thước đã dựng xong. Bề mặt bình đài cách mặt đất năm thước, trên chủ tịch đài có thể thấy rõ ràng. Không hề nghi ngờ, đây là đài thi đấu sử dụng cho vòng loại và bát cường thi đấu. Toàn bộ đài thi đấu này được tạo bởi Kim Cương Nham, nhằm chống lại lực phá hoại cường đại của Thiên Châu sư. Các khối Kim Cương nham cũng được chuẩn bị bên cạnh, một khi đài thi đấu bị phá hư nghiêm trọng, cũng có thể tiến hành chữa trị trong thời gian ngắn nhất. Ngoại trừ như vậy ra, tại xung quanh đài thi đấu, ngoại trừ chủ tịch đài ở một hướng, ba hướng khác đều có xây dựng phòng nhỏ, đây là chuẩn bị nơi ở cho các chiến đội. Lần Thiên Châu đại tái này, đến báo danh có hai mươi bốn chiến đội của các quốc gia. Nếu chia làm bốn tổ, mỗi tổ sẽ có sáu chiến đội. Bởi vậy, xung quanh cũng chính là hai mươi bốn phòng nhỏ. trong đó, phương hướng đối mặt chủ tịch đài, có bốn phòng nghỉ lớn nhất, không hề nghi ngờ, đây là bởi vì bốn đội hại giống mà chuẩn bị. Phân biệt giai cấp bất cứ lúc nào cũng tồn tại. Mặt trời lên cao. Các chiến đội trải qua sự kiểm tra hào bài, mới đi vào quảng trường, trước cửa mỗi gian phòng nghỉ, đều có tên của mỗi quốc gia. Phỉ Lệ Chiến Đội hôm nay chỉ tới hai người là Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh. Các chiến đội khác hầu như cũng chỉ phái một hoặc hai người mà thôi. Tướng mạo và khí chất của Thiên Châu sư rất dễ bán đứng năng lực của họ, hiện tại trận đấu chưa chính thức bắt đầu, tự nhiên không vội lộ diện. Bởi vì lần trước Phỉ Lệ chiến đội biểu hiện rất tốt, thành tích được đánh giá đứng thứ năm. Bởi vậy, phòng nghỉ của Phỉ Lệ chiến đội nằm ở bên trái phòng của bốn chiến đội hạt giống. Chu Duy Thanh đi đến cửa phòng nghỉ thì dừng lại, có chút tò mò hướng tới phòng nghỉ của bốn chiến đội hạt giống. Hắn phát hiện, bốn phòng nghỉ kia căn bản không có ai. Bốn đội này thế nhưng không thèm phái người. Kiêu ngạo thế sao? Mặc dù bọn hắn mỗi đội tại một tổ, vị trí đã định, nhưng là, bọn họ không thèm để ý xem đội nào cùng tổ với mình. Tự tin xuất phát từ thực lực, Chu Duy Thanh vẫn rất tin những lời này. Nhưng là, cỗ ý niệm bất phục trong đầu hắn càng thêm mãnh liệt. Đại biểu Khắc Lôi Tây đế quốc đến rút thăm đúng là Bạch Cửu với tiểu tùy tùng kia. Bởi vì lần trước bọn họ căn bản không có thể đến dự thi, nên lần này là ở vị trí ngoài cùng. Mọi chuyện cuối cùng vẫn không như mong muốn, cuối cùng Chu Duy Thanh vẫn không thể rút được lá thăm có ký hiệu cùng tổ với Khắc Lôi Tây đế quốc. Nhưng Chu Duy Thanh phát hiện, Phỉ Lệ chiến đội cùng Bách Đạt chiến đội được phân cùng một tổ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Phỉ Lệ Chiến Đội phân đến tổ ba, chiến đội hạt giống là Đan Đốn chiến đội đến từ phía nam Hạo Miểu đại lục. Mà sau lưng Đan Đốn đế quốc có Huyết Hồng Ngục, một trong ngũ đại thánh địa. Quy mô Đan Đốn Đế Quốc cùng Phỉ Lệ Đế Quốc không sai biệt lắm, nhưng bởi vì có Huyết Hồng ngục ủng hộ, chỉnh thể thực lực cũng không phải là Phỉ Lệ Đế Quốc có khả năng so sánh được. Ngoại trừ Đan Đốn chiến đội, Phỉ Lệ Chiến Đội cùng Bách Đạt Chiến Đội, ba chiến đội sau theo thứ tự là Mễ Âu vương quốc chiến đội, Thiết Thành vương quốc chiến đội, Tạp Hi vương quốc chiến đội. Ba chiến đội này đều đến từ phía đông đại lục, mặc dù là nước nhỏ, nhưng thực lực lại trên cả Thiên Cung đế quốc và Khắc Lôi Tây đế quốc. Sở dĩ xưng là vương quốc mà không phải đế quốc, đó là bởi vì vị trí địa lý của chúng. Tại phía đông đại lục, có hai đại Cường Quốc là Bảo Phách đế quốc cùng Cách Lý Sai Nặc Đế Quốc. Hai đại đế quốc này cực kì cường thế, nhất là Bảo Phách đế quốc, sau lưng bọn họ có một trong ngũ đại Thánh Địa, đệ nhất Đông vực Hữu Tình cốc ủng hộ. Bị bọn họ áp bách, một số quốc gia chỉ có thể xưng vương quốc, hơn nữa hằng năm phải tiến cống. Quan hệ của Bảo Phách đế quốc và Cách Lý Sai Nặc Đế Quốc cũng có mâu thuẫn giống như giữa Bách Đạt đế quốc và Phỉ Lệ đế quốc, chỉ là khoảng cách hai nước rất xa, phân biệt ở hai góc Đông Nam cùng Đông Bắc đại lục, ở giữa còn có mười bảy tiểu quốc cách trở, nên mới xem như tương đối bình tĩnh. Mà những nước nhỏ này khoảng cách gần Trung Thiên đế quốc, hai đại đế quốc cũng không dễ xâm lược, nên tạm thời bình tĩnh. Bảy quốc gia mạnh nhất đại lục có bốn quốc gia có thánh địa ủng hộ, theo thứ tự là Vạn Thú Đế Quốc, Trung Thiên đế quốc, Đan Đốn Đế Quốc cùng Bảo Phách đế quốc. Bọn họ cũng chính là bốn chiến đội hạt giống. Mà còn lại trong ba cường quốc, hai nước Bách Đạt và Phỉ Lệ thế nhưng lại vào cùng một tổ, không hề nghi ngờ, tổ ba đã trở thành một tổ tử thần, chắc chắn chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Huống chi, hai nươc vốn đã là thù địch. Chỉ là, không có ai biết, bây giờ Phỉ Lệ Chiến Đội cũng không hoàn chỉnh, cần nhờ Chu Duy Thanh tu vi Tam châu làm chủ tướng. Kế tiếp, chính là rút thăm xem đối thủ vòng thứ nhất là ai, vận khí của Chu Duy Thanh so với lúc trước tốt hơn nhiều, rút ra được tổ có thực lực yếu kém nhất là Mễ Âu vương quốc chiến đội. Điều này cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu như vòng thứ nhất đã gặp Bách Đạt Đế Quốc, mà bọn Lâm Thiên Ngao lại không thi đấu được, thật là một chút nắm chắc hắn cũng không có. Không hề nghi ngờ, trận quyết định xem bọn họ có vào được bát cường hay không, cũng chính là phải đối mặt với Bách Đạt Đế Quốc. Mà đối thủ của Bách Đạt Đế Quốc ở vòng thứ nhất, rõ ràng là Đan Đốn chiến đội. Toàn bộ rút thăm quá trình hết một canh giờ thời gian. Rút thăm kết thúc, ngay lúc Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi và những người khác đồng dạng chuẩn bị đi ra phía ngoài. Đột nhiên, Thượng Quan Băng Nhi thân thể mềm mại run lên, cước bộ ngừng lại, ánh mắt đột nhiên đọng lại ở một phương hướng, tựa hồ nhìn thấy điều gì khiến nàng hết sức rung động thật. Hắc hắc, Người Thượng Quan Băng Nhi thấy là ai mà có thể khiến nàng rung động như vậy? Đoán được không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang