[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 46 : Không được thần phục, ta sẽ nuôi các ngươi

Người đăng: 

“ Dựa vào cái gì?” Chu Duy Thanh nhìn tên thiếu niên lạnh lùng kia thản nhiên nói: “ Dựa vào quả đấm của ta cứng rắn hơn các ngươi. Dựa vào cái ban này chính là do ta định đoạt. Ít nhất tương lai trong bốn năm tới, bất luận là người nào, cũng không được đầu nhập vào quý tộc cùng Thác Ấn cung. Bốn năm sau tốt nghiệp, đường ai nấy đi, các ngươi nguyện ý như thế nào, ta không xen vào.” Vừa nói, hắn chậm rãi hướng thiếu niên lạnh lùng kia đi tới, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng kia chăm chú nhìn ánh mắt hắn một bước cũng không lui, Mã Quần ở bên cạnh hắn cũng nhíu mày. Chu Duy Thanh đây là cũng không phải là loại kiêu ngạo bình thường. Cho dù là Khấu Duệ, vẻ mặt hắn lúc này cũng hết sức khó coi. Mà đám lão sinh bên kia, nhìn Chu Duy Thanh không khác gì nhìn người điên. Thượng Quan Băng Nhi kéo cánh tay Chu Duy Thanh lại: “ Tiểu Béo, ngươi làm sao vậy? Tất cả mọi người đều là đồng học, ngươi đừng như vậy?” “ Chính bởi vì tất cả mọi người là đồng học ta mới nhất định phải làm vậy.” Ánh mắt Chu Duy Thanh lạnh lùng quét qua trên người tất cả các học viên bình dân. Hắn thấy được các loại ánh mắt sự sợ hãi, phẫn uất, run sợ… tất cả tâm tình. “ Làm con người, đầu tiên phải đứng thẳng lưng mình lên. Nếu ngay cả lưng không thẳng được, còn nói gì trở thành cường giả? Các ngươi đã nghe nói qua trong thế giới Ngự Châu Sư có vị cường giả nào làm nô dịch chưa? Ta muốn dạy cho các ngươi một cái đạo lý, làm người, phải thẳng lưng lên, cố gắng sống đừng cúi gằm. Cho nên, ta không cho phép đồng học của ta làm nô dịch cho người khác, ta không muốn xem các người những người lùn…” Mặc dù bị Thượng Quan Băng Nhi lôi kéo, Nhưng hắn vẫn như cũ đến đứng trước mặt thiếu niên lạnh lùng kia. Gã lạnh lùng kia cũng là một cường nhân, đối mặt với Chu Duy Thanh khí thế to lớn như thế cũng không nhượng một chút nào, ngay cả nửa bước chân cũng không lui lại. Chu Duy Thanh đến cách trước mặt hắn khoảng một thước thì dừng lại: “ Ngươi mới vừa rồi hỏi ta, tại sao phải không? Hiện tại ta cho ngươi biết.” Vừa nói, tay hắn giơ lên, ở trữ vật hạng liên trên ngực hắn, một cái Trữ trị tạp đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đem cái Trữ trị tạp đến trước mặt gã thiếu niên kia: “ Trong thẻ này, còn có ít nhất bốn mươi vạn kim tệ. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả bình dân học viên năm thứ nhất cần tiền đi Thác Ấn cung thác ấn kỹ năng, toàn bộ lấy từ trong này. Nếu như không đủ, ta sẽ tiếp tục gửi vào. Ta không cần các ngươi hướng đến ta thần phục, tương lai bốn năm, ta sẽ nuôi dưỡng các ngươi. Ta chỉ muốn các ngươi cùng ta sống thẳng lưng lên để làm người, chứ không phải là làm chó cho người khác.” Lời này vừa được bắn ra, tất cả các học viên toàn trường có thể nghe được nhất thời ồ lên. Ý niệm trong đầu đầu tiên của đám lão sinh chính là não người này bị nước nào rồi(chập IC), thế nhưng lại lấy tiền của mình cho đám học viên bình dân đi thác ấn kỹ năng. Lại không cần người ta trả giá đại giới gì, đây không phải đầu bị nước vào thì là gì? Mà lúc này, đám học viên bình dân cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Duy Thanh tất cả đều phát sinh biến hóa. Chỉ sợ người trước mặt này là người điên, thì trong mắt bọn họ đây cũng là một người điên đầy khả ái. Nếu như có thể nói, làm gì có ai nguyện ý thần phục người khác? Nhất là còn bất đắc dĩ nhận lấy một cái Hắc Ám phong ấn làm đại giới. Thiếu niên lạnh lùng kia theo bản năng nhận lấy Thẻ trữ trị từ Chu Duy Thanh, vốn là ánh mắt đầy sự quật cường cùng không cam lòng cũng đã trở nên sững sờ, “ Ngươi nên biết, Ý Châu thác ấn không phải là thứ khó khăn nhất, Thể Châu ngưng hình mới là vấn đề lớn. Hiện tại giá tiền Sơ cấp Ngưng hình quyển trục cũng là năm đến mười vạn kim tệ. Bốn mươi vạn kim tệ xa xa không đủ. Hơn nữa cho dù ngươi có tiền, cũng không hẳn mua được Ngưng hình quyển trục nhiều như vậy.” Chu Duy Thanh cười nhạt một tiếng: “ Ta nói, ta sẽ nuôi dưỡng các ngươi. Khấu Duệ.” “ Ân?”…. Khấu Duệ nghe được Chu Duy Thanh đột nhiên gọi mình, liền nhanh chân bước tới: “ Lão đại, ngươi gọi ta.” Chu Duy Thanh vỗ vỗ vai hắn: “ Tin ta không?” Ánh mắt Khấu Duệ nhìn Chu Duy Thanh, bật thốt lên: “ Tin. Nếu ta đã lựa chọn liền không hối hận. Cha ta nói, trong cả đời người vốn có mấy lần cơ hội, nếu bắt được đừng có dễ dàng buông tay. Ta tin tưởng theo ngươi lăn lộn là cơ hội của ta” Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng: “ Ta cũng rất tin vào điểm này. Giúp ta cầm lấy…” Vừa nói, hắn lần nữa cầm lấy Trữ vật hạng liên, một trang giấy hiện lên trong tay hắn, hắn để cho Khấu Duệ cầm lấy hai góc giấy, Để cho Thượng Quan Băng Nhi kéo hai góc khác, đem cái tờ giấy đặc thù này giăng cân bằng giữ trời. Sau đó hắn quay đầu hướng thiếu niên lạnh lùng kia, hỏi: “ Biết cái này là gì không?” “ Đây là? Ngưng Hình giấy?” Thiếu niên lạnh lùng kia lấy làm kinh hãi. Chu Duy Thanh gật đầu nói: “ Nhìn.” Vừa nói, cổ tay hắn vừa lật… Mọi người căn bản không nhìn thấy rõ trong tay hắn lúc này đã nhiều hơn một cái bút cùng một cái bình nhỏ. Mở nắp bình ra, Ngưng Hình bút trong tay nhúng một chút Ngưng Hình dịch, Chu Duy Thanh hít sâu một hơi, giờ khắc này, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sắc bén, con ngươi co rút lại, hoàn toàn tập trung trên Ngưng hình giấy trước mặt. Lúc này, tên gia hỏa Diệp Lâu kia vừa trở lại, cùng hắn đồng thời còn có bảy, tám tên Lão sư học viện. Đinh Thần bị thương cũng không nhẹ, hắn hoàn toàn có thể dùng cái này để làm to chuyện. Lão đại không có tham gia buổi khai giảng, trở về nếu cho hắn biết, mình liền thảm. Mình không thu thập được Chu Duy Thanh, nhưng lão sư học viện cũng có thể. Trước tiên lấy cớ hắn đánh người để khai trừ, rồi từ từ sẽ dạy dỗ tiểu tử này. Thấy Đinh Thần té trên mặt đất, lập tức có hai gã lão sư lặng lẽ đến trị liệu, thời điểm những gã khác đi cùng Diệp Lâu đang lúc muốn hướng Chu Duy Thanh mở miệng, lại bị một gã lão sư dẫn đội chừng năm mươi tuổi ngăn cản. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn Khấu Duệ cùng Thượng Quan Băng Nhi đang giữ Ngưng Hình giấy. “ Chờ một chút, xem hắn muốn làm gì. Trong tay hắn chính là Ngưng Hình bút, còn đấy là Ngưng hình giấy. Ngưng hình giấy vẫn còn trống không, chẳng lẽ hắn….” Cũng vừa lúc đó, Chu Duy Thanh cũng động, động tác của hắn cũng không nhanh, ngược lại hết sức chậm rãi thong thả. Giờ khắc này, phảng phát như chuyện xảy ra ở ngoại giới cũng sẽ không hề liên quan gì đến hắn, càng giống như trước kia cái gì cũng chưa xảy ra. Ngưng hình bút trong tay vững vàng hạ xuống, Ngưng hình dịch mang theo vầng sáng màu bạc nhàn nhạt lặng lẽ di chuyển, một đạo quang văn ổn định phác họa trên Ngưng hình giấy. Ánh mắt của mọi người cũng bị động tác Chu Duy Thanh hấp dẫn, rất nhiều học viên cũng đã đứng lên, học viên nơi xa mặc dù không biết bên này chuyện gì đã xảy ra , nhưng bởi vì động tĩnh lúc này so với lúc trước quá yên tĩnh đến quái dị nên cũng có không ít người tiền lại gần. Giờ khắc này, Chu Duy Thanh tựa như có lẽ đã tiến vào một tiết tấu đặc thù, mỗi bút vẽ ra đều lưu lại trên Ngưng hình giấy một đạo dấu vết màu mực, kèm theo hắn vẽ bề ngoài, một mặt đồ hình Viên Thuẫn chậm rãi sôi nổi trên giấy, đường vân kì dị tự động sắp hàng. Mặc dù cả quá trình không nhanh, nhưng lại giống như nước chảy mây trôi. Động tác của hắn không có nửa điểm dừng lại, mỗi bút nhưng lại đều mang theo thiên địa chí lý mà đi. Chu Duy Thanh ngưng thần trên Ngưng Hình giấy, mà ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi hoàn toàn rơi trên mặt hắn, Đều nói Nam nhân chân tình là khí suất nhất, lúc này Thượng Quan Băng Nhi được khắc sâu cảm nhận về điểm này. Cùng lúc đó, trong lòng nàng mơ hồ cũng hiểu được một chút thâm ý mà Chu Duy Thanh mới làm lúc nãy. Đúng a! Tiểu Béo của ta chưa bao giờ là một nam nhân lỗ mãng, hắn như thế nào lại có thể bắn tên không đích đâu? Rốt cục, Chu Duy Thanh một bút cũng đem đồ hình Viên Thuẫn kia phác thảo xong, quang mang kim sắc rực rỡ chợt phóng xuất, khí tức đặc biệt của Ngưng hình quyển trục nháy mắt phát ra. Mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhưng mọi người không khỏi khắc sâu nhớ lấy hết thảy một màn vừa phát sinh. Ngưng hình quyển trục mặc dù khan hiếm, Nhưng số lượng Ngự Châu sư có mặt cũng không ít, vẫn có một nhóm người đã được sử dụng quan Ngưng hình quyển trục. Nhưng tận mắt chứng kiến quá trình luyện chế Ngưng hình quyển trục thì quả thật chính là Phượng mao lân giác. Nhưng cho dù bọn họ chưa thấy, cũng đã từng nghe qua. Thời điểm một ít đạo kim quang lóe lên, Kẻ ngu cũng biết quyển trục này Chu Duy Thanh đã luyện chế thành công. Chu Duy Thanh cầm lấy Ngưng hình quyển trục từ tay Khấu Duệ cùng Thượng Quan Băng Nhi, lần nữa xoay người hướng về Thiếu niên lạnh lùng kia, hắn nhìn qua, là vẻ mặt kinh hãi cùng bái phục, vốn lãnh ý đã là tan tành mây khói. “ Ý Châu thác ấn, Thể Châu ngưng hình, các đồng học của ta, các ngươi có thiếu gì không? Ta là một gã Trung Cấp Ngưng Hình sư. Ta nói rồi, ta nuôi dưỡng các ngươi, không cần hồi báo. Ngưng hình quyển trục cũng giống như vậy. Ta là một người bình dân, nhưng ta tin tưởng, bằng vào tài nghệ luyện chế ngưng hình quyển trục, ta có đủ tư cách nói lời này. Các ngươi có nguyện ý cùng ta sống thẳng thắn vượt qua bốn năm này không? Không để cho bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta.” Chu Duy Thanh sau khi luyện chế một tờ Ngưng hình quyển trục, không có nửa phần mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng dồi dào hơn. Trong ánh mắt của hằn tràn đầy tự tin, sự kiên định trong mắt chưa từng có từ trước đến nay. “ Ta nguyện ý.” Khấu Duệ luôn vĩnh viễn là người thứ nhất ủng hộ Chu Duy Thanh, còn Thượng Quan Băng Nhi thì căn bản không cần mở miệng. “ Ta tên là Ngôn Triết Tích, ta cũng nguyện ý.” Người thứ hai mở miệng chính thức thiếu niên lạnh lùng kia. “ Có chuyện ngưng hình, thác ấn miễn phí như thế này, không muốn chính là kẻ ngu a. Hắc hắc.” Không cần nhìn, Chu Duy Thanh vừa nghe giọng điệu này cũng biết là tên Mã Quần kia mở miệng. Tất cả tân sinh học viên bình dân đều đứng lên, bất luận tính cách bọn họ vốn là cái gì, thời điểm Chu Duy Thanh cầm ngưng hình quyển trục vừa mới luyện chế thành công hô to: Các ngươi có nguyện ý cùng ta sống thẳng thắn vượt qua bốn năm này không? Máu của họ đã bị hắn đốt lên sôi trào. Không người nào nguyện ý bị nô dịch, huống chi là có một hậu thuẫn mạnh như vậy ủng hộ. Bất kỳ một gã Ngưng Hình sư nào, cũng có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Huống chi, người ấy trước mắt chính là đồng học của bọn họ. Hơn nữa nguyện ý thì liền trợ giúp cho bọn họ thật nhiều. Vào lúc này, bọn họ làm sao có người có thể lựa chọn khác được. “Nguyện ý, chúng ta nguyện ý.” Một người tiếp một người, âm thanh sôi sục vang lên. Vào giờ khắc này, tất cả các tân sinh bình dân vừa mới quen nhau nhưng đều có chung một phương hướng mà ngưng tụ lại. Mà trung tâm chính là Chu Duy Thanh đang cầm ngưng hình quyển trục. Giờ khắc này, Diệp Lâu đã hoàn toàn thực sự ngây ngốc, Ngưng Hình sư, tiểu tử này dĩ nhiên là một Ngưng Hình Sư? Bất luận hắn có tự phụ, lớn lối, cũng biết Một Ngưng Hình sư có ý nghĩa trọng đại như thế nào. Phỉ Lệ thành nổi tiếng nhất chính là ba đại học viện, nhưng trong ba đại học viện này chỉ sợ cũng tìm không được gã Ngưng Hình sư thứ hai. Huống chi Chu Duy Thanh còn tự xưng là Trung cấp Ngưng Hình sư. Diệp Lâu năng lực không có… nhưng nhãn lực vẫn phải có, hắn biết Chu Duy Thanh không hề khoa trương. Lúc trước, Ngưng Hình giấy cũng là treo trên không trung không có đặt trên bàn. Hơn nữa còn chưa có trải qua bất kỳ bản thảo thiết kế nào, hắn cứ tiện tay như thế mà hoàn thành. Chỉ sợ Trung cấp Ngưng Hình sư bình thường tất vị đã có thể làm được. Không dễ dàng gì có thể trì hoãn được âm thanh “ Nguyện ý” đang sục sôi. Tiểu tử này lặng lẽ lẻn đi, hắn biết chuyện hôm nay mình đã làm hỏng… trở về sợ rằng cuộc sông không được dễ chịu. Nhưng cho dù như thế, trước tiên hắn cũng muốn đem chuyện này nói cho lão đại, nếu không chỉ có thể càng thê thảm hơn. “ Ba Ba Ba…” tiếng vỗ tay vang lên, Chu Duy Thanh xoay người nhìn lại, nhìn qua đúng là các lão sư mặc một thân áo bào đen mà Diệp Lâu đưa đến. Đang vỗ tay chính là vị lão sư cầm đầu chừng năm mươi tuổi. Hắn không một chút che dấu ánh mắt thưởng thức của mình. “ Ngươi tên gọi là gì?” Vị lão sư này mỉm cười hỏi. Mặc dù hắn đang mỉm cười, nhưng Chu Duy Thanh lại cảm nhận được một cỗ áp lực không nói nên lời từ trên người hắn phát ra. Lấy cảm giác nhạy cảm của hắn, lập tức liền đoán ra được, hắn không đối phó được với người này. “ Lão sư, ta tên là Chu Duy Thanh.” Chu Duy Thanh đàng hoàng nói. Bộ dạng dõng dạc trên mặt hắn lúc trước bay biến không còn sót lại một chút nào, thay vào đó bộ dạng đàng hoàng thật thà cho dù ai thoạt nhìn cũng hoàn toàn không cách nào có thể liên tưởng đến tên tiểu tử kiêu ngạo ầm ĩ vừa mới lúc trước còn đả thương Đinh Thần chỉ bằng một cước. Sắc mặt tên này, quả thật so với lật bàn tay còn muốn nhanh hơn. Chu Duy Thanh rất thông minh, hắn tự nhiên biết, lúc này đối mặt với người nào thì phải nên làm thế nào. Cùng lão sư học viên đối kháng, đây không phải là tự tìm phiền phức sao? Cũng không nói mình có phần thực lực này hay không. Hắn sau này còn muốn ở trong học viện học tập, vì Thượng Quan Băng Nhi cùng bản thân mình, không thể đắc tội lão sư được. Đánh học viện, cũng chỉ là chuyện giữa các học viên, nếu như lớn lối với lão sư, đây chính là phạm thượng. Cho dù hắn có bản lĩnh đi nữa, sợ rằng học viện cũng không dễ dàng tha thứ. Vị lão sư chừng năm mươi tuổi kia khẽ mỉm cười: “ Không nghĩ tới học viện bình dân lần này nhiều nhân tài như thế. Trung cấp Ngưng Hình sư, rất tốt…, bất quá…” Hắn vừa nói đến hai chữ này, Nhưng thấy sắc mặt Chu Duy Thanh đã thay đổi…, trở nên bi phẫn lạ thường, cơ hồ dùng âm thanh nghẹn ngào nói: “ lão sư, ngài tới đúng lắm. Ta đang muốn hướng nhóm lão sư hồi báo, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta, những tân sinh tiểu nhược này a! Những tân sinh chúng ta vừa vặn mới nhập học, đã bị nhóm học viên cũ chỉ trích . Bọn họ vừa mới nhiều người như vậy còn muốn đánh ta. Còn có những học viên quý tộc kia, nói ta nếu là không chịu thần phục bọn họ, trong học viện này ta sẽ không có chỗ đặt chân, để cho ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Không được thì Một thời ba khắc sau bọn họ sẽ làm cho ta cút ra khỏi học viện ngay. Ta chính là tự vệ, không cẩn thẩn đánh bị thương một vị niên trưởng, điểm này là ta sai lầm rồi, nhưng là… nếu như ta không động thủ, sợ rằng hiện tại nằm trên mặt đất chính là ta. Lão sư, ta chỉ nghĩ ở trong học viện học tập, vì vinh quang học viện cố gắng cống hiến một phần lực lượng của mình. Hoàng gia học viện chúng ta vẫn là các vị lão sư làm chủ, các người nhất định phải làm chủ cho đám tân sinh yếu nhược chúng ta a! Nếu không, sau này làm gì còn có học viên bình dân nào nguyện ý gia nhập vào Học viện hoàng gia chúng ta nữa đâu?” Lời nói này của Chu Duy Thanh chính là khóc lóc than thở. Dĩ nhiên, nước mắt thật thì không có. Chẳng qua là người này không ngừng dùng ống áo lau liên tục ở trên mặt. Không người nào thấy rõ là hắn có khóc thật hay không nữa. Cái gì gọi là hai mặt? Cái gì gọi là trả đũa? Chu Duy Thanh ngay trước mặt đông đảo học viên diễn trò thật quá là lô hỏa thuần thanh. Xung quanh có ít nhất hơn trăm người thấy được toàn bộ quá trình phát sinh từ lúc trước. Có thể nói là bọn họ cũng hoàn toàn không cách nào đem tên tiểu tử lớn lối lúc trước đánh đồng với với người có bộ dạng than thở khóc lóc nhu nhược tựa như một con cừu nhỏ yếu nhược trước mắt. Làm trò như vậy làm nhiều người trong nháy mắt biến sắc, chỉ hưu bảo vượn, chuyện như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm ra được. Da mặt không phải dày tới trình độ nhất định có thể nói được những lời này sao? Thượng Quan Băng Nhi cũng đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Chu Duy Thanh. Cũng chính là nàng tâm địa thiện lương, nên mới không nói ra ta không quen biết người này. Cả đám học viên xung quanh đều trợn mắt há mồm. Trong lòng cơ hồ đều sinh ra mấy chữ: Như vậy cũng được sao? Đáng tiếc, các học viên biết nhưng chưa chắc các lão sư cũng biết. Bọn họ nhìn qua, chẳng qua là thấy Chu Duy Thanh luyện chế ngưng hình quyển trục, nói với các tân sinh bình dân rất khí khái dõng dạc… ta nuôi dưỡng các ngươi, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta. Thẳng thắn mà nói, trong lão sư, đại đa số cũng xuất thân bình dân, chỉ có cao tầng học viện mới lấy quý tộc làm chủ. Hơn nữa Chu Duy Thanh ở phương diện luyện chế ngưng hình quyển trục thể hiện ra thủ đoạn kinh tài tuyệt diễm, cùng với tác phong thường ngày của Diệp Lâu, trong lúc nhất thời, những lão sư mới đến này đối với lời của Chu Duy Thanh tin đến tám phần. Mới vừa rồi Chu Duy Thanh than thở khóc lóc lên án cũng không phải là thuận miệng nói một chút, những lời nói này của hắn rất lợi hại. Chẳng những là lên án những tên quý tộc cũng học viên cao cấp làm ác, hơn nữa còn chủ động thừa nhận sai lầm, thái độ vẫn là thành khẩn như vậy. Thời điểm các lão sư dạy học viên thường xuyên cũng sẽ nói, Phạm sai lầm không đáng sợ, phải biết sai mới có thể sửa chữa, học sinh chính là phải biết chủ động thừa nhận sai lầm. Biểu hiện hiện tại của Chu Duy Thanh, lại không phải là một gã học viên biết sai để sửa sao? Hơn nữa trong mắt các lão sư hắn hơn chính là có thể tự nguyện tự vệ nhưng cuối cùng lại càng lấy địa vị một người yếu thế thỉnh cầu học viện bảo vệ mình. Mấu chốt chính là, Chu Duy Thanh cũng không hoàn toàn nói dối. Lúc trước đúng là Diệp Lâu chủ động khiêu khích hơn nữa còn sai người ta đến đánh hắn. Nếu như không phải là hắn thực lực cường hãn, chỉ sợ hắn tất nhiên sẽ bị đánh. Vì vậy, hắn nói những lời này hay nhất chính là không có ai có thể phản bác lại hắn. Đi theo học tập Mộc Ân hơn hai năm thời gian tại Thiên Cung doanh, cũng không phải là vô ích. Cùng so sánh với hai năm trước, Chu Duy Thanh hiện tại thành thục hơn rất nhiều. Dùng lời của Mộc Ân chính là, tiểu tử này đã chuyển hóa từ người vô lại bình thường hướng đến một cao cấp vô lại. Nghe lời của Chu Duy Thanh, vẻ mặt vị lão sư chừng năm tuổi kia nhất thời trầm xuống, ánh mắt uy thế bắn ra bốn phía quét qua trên mặt tất cả các học viên xung quanh. Nhất là dừng lại thêm một chút trên người mấy gã niên trưởng học viên bình dân mà lúc nãy đi ra cùng Đinh Thần. “ Vấn đề rất nghiêm trọng a! Hiện tại học viên quý tộc ức hiếp học viên bình dân thế nhưng đã đạt đến trình độ như vậy. Ngay cả tân sinh mới tiến vào học viện cũng không buông tha. Mấy gã niên trưởng các ngươi còn có giác ngộ sao? Mấy người các ngươi lập tưc trở về kiểm điểm cho ta, mỗi người nộp một phần kiểm điểm, sau đó đứng ở trong sân phạt ở quảng trường học viện. Không có lệnh của ta, không được phép rời đi. Hắn cùng Đinh Thần trong lòng ủy khuất đi ra khỏi học viên bình dân. Nhưng bọn họ không dám phản kháng chút nào lời nói của vị lão sư kia, vẻ mặt xám xịt rời đi. Lão sư trung niên kia trầm giọng nói: “ Xem ra, học viện cần phải một lần tiến hành chỉnh đốn tác phong vận động. Nếu không, chỉ sợ sau này còn có tinh anh nào nguyện ý đến học viện chúng ta học tập nữa? Cũng trở lại vị trí của chính mình đi, chuyện này sau khi buổi tựu trường kết thúc, học viện sẽ có xử lý.” Trung niên này bộ dạng cực kỳ nghiêm túc làm đông đảo học viên, nhất là nhóm niên trưởng quen biết hắn đều câm như hến., rối rít trở lại chỗ ngồi của mình không dám lên tiếng. Lúc Chu Duy Thanh cũng chuẩn bị trở về thì bị hắn gọi lại. Lúc này, hắn cùng lúc trước nghiêm nghị bất đồng, vị này khí độ trầm ổn trên mặt toát ra vẻ mỉm cười, tiến lên mấy bước, vỗ vỗ bả vai Chu Duy Thanh, nói: “ Người trẻ tuổi phải có đảm phách, không thể bởi vì nhất thời bị ngăn trở mà liền nản lòng thoái chí, phải Việt tỏa việt dũng(càng cấm càng hăng). Yên tâm đi, chuyện của ngươi ta sẽ nhớ trong lòng. Nơi này là Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự, không phải là hậu hoa viên của bất luận kẻ nào. Học viện sẽ bảo vệ mỗi một học viên đều an toàn. Bất quá, không được phép ẩu đả trong học viện, ngươi nhất định phải gánh chịu tiền thuốc thang của người mới bị ngươi ngộ thương lúc nãy.” Vị lão sư nói ra lời này, suýt nữa làm cho xung quanh rụng đầy con ngươi. Gì? Nản lòng thoái chí, việt tỏa việt dũng? Một cước chỉ thiếu chút nữa là đem một gã Thượng vị Thiên sư cho về với ông bà, người bạo lực như thế này còn muốn việt tỏa việt dũng sao? Hơn nữa, cái này làm sao lại biến thành ngộ thương rồi? Đây chính là trọng thương gần như tàn phế, chỉ cần bồi thường chút thuốc men coi như xong ư? Một chút xử phạt thế nhưng lại xem như không có, hay giống như cái này dường như gọi là Tiểu gia hỏa Chu Duy Thanh đầy vô sỉ lại bị bao nhiêu ủy khuất. Trong lúc nhất thời, sắc mặt các học viên xung quanh cũng trở nên cổ quái. Nhưng Chu Duy Thanh chính là một bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt: “ Lão sư, cảm ơn ngài. Ngài xử trí thật sự là rất công bằng. Ta nên gánh chịu trách nhiệm, ta nhất định sẽ gánh toàn bộ phí tổn. Đinh Thần niên trưởng cũng là bị người ta sai khiến, không phải tại hắn. Tiền thuốc thang, bồi dưỡng cũng do ta xuất ra. Lão sư, có thể hay không xin hỏi danh tục của ngài? Sau khi vào học viện, hôm nay được gặp ngài, mới làm cho ta có một loại cảm giác thân là học viên, một phần tử của học viện mới trở về nhà.” Trung niên lão sư kia nghe lời của Chu Duy Thanh khiến nụ cười trên mặt không khỏi tươi ra thêm mấy phần, mỉm cười hướng hắn gật đầu: “ Ta tên là Tiêu Thệ, là lão sư chủ nhiệm học viện. Nếu như sau này bị ủy khuất cái gì cứ việc đến tìm ta, phòng làm việc của ta ở tầng ba phía tây Giáo Học Lâu.” "Đa tạ Tiêu lão sư, có lão sư công bình công chính như vậy bảo vệ, ta rốt cục cũng có thể trong học viện học tập. Sau này sẽ vì học viện làm vẻ vang, tranh thủ trở thành một gã học viên ưu tú.” Tiêu Thệ cười ha ha một tiếng: “Rồi, trở về ngươi chỗ ngồi đi. Buổi lễ tựu trường muốn bắt đầu rồi.” Chu Duy Thanh không có một câu trực tiếp khen tặng hắn, nhưng mỗi câu nói đều vô thanh vô thức thổi phồng hắn. Học viên ưu tú như thế hơn nữa còn biết điều, Người lão sư có thích hay không? Chu Duy Thanh trở về trước chỗ ngồi của mình, mà Tiêu Thệ cũng mang theo mấy lão sư rời đi. Đối mặt với ánh mắt vừa bội phục vừa mang theo vài phần khinh bỉ của đám học viên xung quanh, hắn cũng xem như không có chuyện gì: “ Ta muốn làm lớp trưởng, các ngươi có ý kiến gì không? Ta đã nói rồi, thời điểm tương lai bốn năm sau khi tốt nghiệp, mỗi một học viên lớp chúng ta đi ra ngoài tất cả sẽ có đầy đủ ngưng hình trang bị Thể Châu cùng Thác ấn kỹ năng Ý Châu. Có sự giúp đỡ của ta, các ngươi cố gắng tu luyện, trang thủ tăng tu vi cho chính mình. Vẫn là câu nói kia, ta đối với các ngươi cũng không có bất kỳ hy vọng báo ơn gì. Bốn năm sau, ai đi đường nấy.” Trong đám tân sinh bình dân, đại đa số vẫn còn có chút không thể tin, chuyện Đinh Thần bị thương nặng như vậy lại có thể dễ dàng trôi qua như vậy? Thế nhưng học viện lại không truy cứu? Mà trong học viện này, người có chút thông minh liền dễ dàng nhận ra được Chu Duy Thanh hẳn không phải là người thường, người này có lẽ là người điên, nhưng cũng là kẻ điên có lý trí. Bất luận hắn tại sao lại làm như vậy, nhưng ít ra đối với tất cả mọi người đều có lợi. Dưới tình huống như vậy, làm gì có người nào phản đối hắn làm lớp trưởng? Nhưng lại vào đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa đột nhiên xuất hiện: “ Ngươi nghĩ làm lớp trưởng, ta đã đồng ý ư?” Cái âm thanh này mềm mại dễ nghe, lại còn mang theo vài phần mị hoặc, ánh mắt của mọi người cơ hồ cũng bị nó hấp dẫn qua bên kia. Từ lúc đầu cho tới bây giờ, Chu Duy Thanh một mực làm mưa làm gió thủy chung đều có một loại cảm giác nắm giữ tất cả trong tay. Nhưng khi hắn nghe thấy âm thanh này vang lên, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, hơn nữa lại trở nên rất khó coi. Minh Hoa cười xinh đẹp đứng ở nơi đó, các vết thương khó coi hôm qua trên khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn biến mất, nụ cười hồng thuận, tiên diễm ướt át, sóng mắt lưu chuyển, vẻ đẹp khiến người khác kinh tâm động phách. Nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến Chu Duy Thanh biến sắc, sắc mặt hắn sở dĩ trở nên khó coi là bởi vì lúc này Minh Hoa mặc một thân trường bào màu đen tượng trưng cho thân phận lão sư trong học viện. Trong ánh mắt của nàng còn mang theo thêm vài phần đùa cợt. “ Ân? Ngưng Hình sư tiên sinh của chúng ta tại sao không thấy nói chuyện? Ngươi không phải muốn làm lớp trưởng sao?” Chu Duy Thanh cười khổ hỏi: “ Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Ngươi đúng là chủ nhiệm của lớp chúng ta sao?” Vẻ mặt Minh Hoa nhu mì mỉm cười nói: “ Thật là ngượng quá, lại có thể xảo hợp như vậy, ta vừa vặn mới nhậm chức tại ban tân sinh bình dân. Các vị đồng học tốt a, ta tên là Minh Hoa, sau này ta chính là chủ nhiệm của lớp học viên bình dân chúng ta. Hi vọng mọi người có thể trang thủ hảo hảo học tập kiến thức quân sự, tương lai có thể trở thành một gã thống soái ưu tú.” Thời điểm Chu Duy Thanh nhìn thấy Minh Hoa một thân trường bào màu đen cũng đã ý thức được không ổn. Nhưng chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra. Mặc cho hắn giảo hoạt đi nữa, cũng không làm sao nghĩ đến Minh Hoa trẻ tuổi như vậy thế nhưng đã trở thành lão sư học viện mà không phải là học viên, hơn nữa còn chính là lão sư ban của hắn. Sau này còn có thể sống tốt nữa không? Ngày hôm qua mới vừa còn đánh người ta một trận, hơn nữa còn là gần mất mạng. Bất đắc dĩ, Chu Duy Thanh chỉ có thể xám xịt ngồi xuống, ý niệm trong đầu liên chuyển, suy nghĩ đối sách. Nhưng ai biết Minh Hoa lại nói chuyện khôn khéo, uyển chuyên. Ngoại trừ Chu Duy Thanh, còn tuyệt đại đa số học viên khác đều bị hấp dẫn, chú ý đến tình huống nàng mỉm cười nói: “ Mới vừa rồi biểu hiện của Chu Duy Thanh đồng học ta thấy cũng được. Ta cho rằng hắn nói rất đúng, làm một người đầu tiên phải có khí cốt, sống trên đời phải lưng phải thẳng thắn. Bất luận mới vừa rồi hắn có những hành động chính xác hay không, nhưng ít nhất hắn đã làm cho ban chúng ta càng thêm đoàn kết. Cho nên ta cho là để hắn tạm thời nắm giữ chức lớp trưởng cũng không phải là không thể. Dĩ nhiên, sau khi buổi tựu trường kết thúc, chúng ta còn phải công chính tiến hành thống nhất lựa chọn.” Nghe lời của nàng, Chu Duy Thanh cũng không khỏi kinh ngạc, hắn rất kì quái tại sao Minh Hoa không nhân cơ hội này chén ép mình. Minh Hoa đã đi thẳng đến khu dành cho lão sư rồi ngồi xuống. Mà bên kia, mấy ban niên trưởng học viên bình dân thấy Minh Hoa xuất hiện, giống như không khác gì thấy quỷ. Da mặt Tang Lãng lại co quắp thêm lần nữa, lẩm bẩm tự nhủ: “ Xem ra, lần này quý tộc không thể lôi kéo bất kỳ người nào từ trong học viên bình dân rồi. Minh Giới Chi Hoa còn hơn cả tên tiểu tử biến thái kia nữa. Sau này, học viện sợ rằng sẽ rất náo nhiệt.” Trải qua phen nháo kích lúc trước, buổi tựu trường cuối cùng cũng đã bắt đầu. Chu Duy Thanh rõ ràng thấy, vị lão sư chủ nhiệm Tiêu Thệ đã đi lên bục chủ tịch, từ cửa hông lễ đường bên kia sảnh khách quý cũng đi tới mấy người. Cộng them Tiêu Thệ nữa tổng cộng là bốn vị. Hấp dẫn Chu Duy Thanh chú ý nhất chính là vị ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Người này vóc dáng thon dài, cũng mặc một thân trường bào lão sư màu đen. Cùng người khác bất đồng chính là, trên trường bào của nàng có từng đạo kim tuyến là trang sức, một đầu tóc dài màu đen cuồn cuộn nổi lên, dùng một cái vòng vàng bó lại chỉnh tề ở phía sau ót. Dung nhan tuyệt sắc mang theo tia mỉm cười như có như không. Vị trí chếch lên phía ngực một chút rõ ràng chính là một mai quốc huy hình thập tự màu vàng kim lớn cỡ lòng bàn tay của Phỉ Lệ đế quốc: huy chương Thập Tự Nhuyễn Kiếm. Bất đồng chính là, tại chính giữa huy chương có một khỏa Tinh Quang Hồng Bảo Thạch sáng chói. Mặc dù khoảng cách từ dưới lên trên đài không gần, nhưng Chu Duy Thanh lại có thể cảm giác được rõ ràng cái ung dung quý phái vô hình đập thẳng vào mặt. Từ trong ra ngoài, cao quý hoàn toàn bày ra bên ngoài một cách tự nhiên, mà hắn chưa bao giờ thấy qua trên người khác. Cho dù là trong hoàng thất của Thiên Cung đế quốc, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua người có thể so sánh với người trước mắt. Ngoại trừ vị nữ tử này, trong ba người kia, Tiểu Thệ chính là người nhỏ tuổi nhất, hai vị khác cũng đã là lão già tóc hoa râm, trên áo bào của bọn họ còn có trang sức viền vàng, nhưng lại ít hơn một mai huy chương Thập Tự Nhuyễn Kiếm. Mà uy thế uy nghiêm của bọn họ cũng chỉ làm nền cho cô gái cao quý kia thôi. Cùng lúc mấy người này đến, cả trong lễ đường nhất thời yên tĩnh lại. Tiêu Thệ ngồi sang bên vị trí đầu tiên, trầm giọng nói: “ Buổi lễ tựu trường bắt đầu. Cho một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng Thải Thải viện trưởng cùng hai phó viện trưởng Hình Thiên Ý cùng Tằng Tốn đến dự buổi lễ tựu trưởng của chúng ta.” Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm động. Ba vị viện trưởng ngồi vị trí chủ tịch trên đài đồng thời đứng dậy, khẽ đưa tay ý bảo yên lặng. Viện trưởng? cô nàng kia thế nhưng lại là viện trưởng? Mặc dù lúc trước Chu Duy Thanh cũng mơ hồ đoán được một chút, nhưng thời điểm sự thật hiện ra trước mắt hắn vẫn có chút không dám tin. Đường đường là Học viện quân sự của Phỉ Lệ hoàng gia thế nhưng lại dùng một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy làm viện trưởng. Mặc dù chuyện này hắn cũng rất tán thành nhưng chuyện này rõ ràng là có chút không đáng tin a! Chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì huyền bí hay sao? Thời điểm trong lòng Chu Duy Thanh đang vô cùng nghi ngờ, thì âm thanh Khấu Duệ ghé sát vào tai hắn vang lên: “ Lão Đại, viện trưởng của chúng ta là một vị có tài năng vô cùng. Ta nghe nói, nàng ngồi vào được vị trí viện trưởng này tất cả cũng là dựa vào một thân tài học chân thực. Ngươi không nên nhìn vào vẻ ngoài nhu nhược của nàng, nhưng trên thực tế, Ở quân giới Phỉ Lệ hoàng gia lại nổi danh là Thiết Nương Tử phó Thống soái quân bộ đế quốc. Nguyên nhân cũng là bởi vì nàng là phái nữ, hơn nữa còn là muội muội duy nhất của Đương kim hoàng đế bệ hạ Phỉ Lệ đế quốc, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia đình.” Nghe nói nàng cùng Phỉ Lệ thần tướng Minh Dục tướng quân là tình lữ, chẳng qua là không biết tại sao qua nhiều năm như vậy còn chưa có kết quả gì? Nghe xong lời của Khấu Duệ, Chu Duy Thanh không khỏi a tai cười một tiếng: “ Ngươi cũng là một mật thám a!” Khấu Duệ cười hắc hắc nói: “ Nguyên lai thời điểm ta học tập ở trung đẳng học viện quân sự, vốn là thiên về tình báo học. Chiến tranh vốn lấy tình báo cùng trinh thám là đầu, tình báo ưu tú chính là pháp bảo khắc chế địch nhân.” Chu Duy Thanh cười nói: “ Nếu tương lai ta có thể làm tướng quân, nhưng chính là tình báo của ta.” Bọn họ ở dưới thấp giọng trò chuyện, buổi lễ tựu trường đã chính thức bắt đầu. Cái này gọi là buổi lễ tựu trường nhưng thật ra chính là mấy vị đầu não của học viện nói chuyện tổng kết thành tựu học viện, triển vọng năm sau. Vừa nghe mấy câu, Chu Duy Thanh đã có chút buồn ngủ rồi. Trong cả buổi lễ, hắn nhớ được duy nhất chính là âm thanh của Thải Thải viện trưởng rất êm tai. Mà Thượng Quan Băng Nhi ngồi bên cạnh hắn lại nghe rất tận tình, lần này nàng có thể thi vào Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự nên nàng hết sức quý trọng. Ban đầu làm doing trưởng có chút bó chân bó tay càng làm cho nàng đối với kiến thức quân sự vô cùng khao khát. Thời điểm diễn ra buổi lễ tựu trường, ở cách Học viện không xa, Thác Ấn cung Phỉ Lệ đế quốc cũng nghênh đón một vị khách nhân đặc thù. Một nữ tử đứng trước Thác Ấn cung, yên lặng chăm chú nhìn vào kiến trúc cao lớn phía trước. Mặc dù, nàng chỉ đứng yên nơi đó, nhưng xung quanh thân thể nàng lại tựa hồ như có một loại khí tức đặc thù, có thể hấp dẫn tất cả các sinh vật xung quanh chú ý. Đó là một loại khí tức có thể làm cho xuân phong tuyết tan, làm cho con người ta không thể nào sinh ra bất kỳ tà niệm gì. Phảng phất như chỉ cần nhìn nàng cũng giống như là đối diện với ánh nắng mặt trời rực rỡ. Nữ tử này lấy lụa mỏng che mặt, che lại dung nhan của mình nên nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Nhưng nàng lại có một đầu tóc trắng cùng người khác bất đồng. Đó cũng không phải là già nua, mà chính là một đầu tóc trắng xóa sáng bóng mà không có bất kỳ gì khác. Mỗi cọng đều giống như có sinh mạng, lóng ánh oánh nhuận sáng bóng, phảng phất như do bạch ngọc kéo dài mà thành. Ở hai bên trán nàng, có một luồng tóc màu lam đậm khác thường, làm cho một thân màu trắng nguyên bản tăng them vài phần sinh động. Màu mắt của nàng chính là màu tím đậm, ánh mắt nhu hòa nhưng vẫn rung động lòng người như cũ, dường như toàn bộ quang thải trong thiên địa bị nàng hấp thu hết thảy. Thân thể mềm mại thon dài không có nửa phần khí tức nhân gian khói lửa, chậm rãi đi về phía trước, bước lên bậc thang Thác Ấn cung. Nàng mới vừa vặn bước lên bậc thang Thác Ấn cung lập tức đã bị đám kim giáp hộ vệ chú ý tới, nhưng bọn họ đều do dự một chút, bốn người thông minh tiến lên tiếp đón. Giờ khắc này, trong lòng bọn họ cũng có một cảm giác kỳ dị, muốn kiểm tra bản mạng châu của nữ tử tóc trắng này quả thật chính là chê cười, vị này nhất định là Thiên Châu sư. Không đợi hắn mở miệng, nữ tử tóc trắng kia đã lộ ra tay phải của mình, năm ngón tay thon dài tinh tế óng ánh hiện ra. Một vòng bạch sắc quang vựng nhàn nhạt lấp lóe, trên cổ tay trắng muốt mà mảnh khảnh của nàng, sáu khỏa băng vụ lượn lờ chính là Tinh thuần Băng Chủng Thể Châu lặng lẽ hiện lên. Con ngươi kim giác hộ vệ co rút lại, cực kỳ cung kính nói: “ Thượng vị Thiên tôn các hạ tôn kinh, mời vào.” Nữ tử tóc trắng chỉ hơi hơi dẫn thủ, cũng không nói lời nào, tựa hồ bước từng bước cũng đã vượt qua bọn họ đi vào bên trong Thác Ấn cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang