[Dịch] Thiên Châu Biến
Chương 40 : Phỉ Lệ Thần Tướng
.
Người nữ sinh ngồi phía sau cái bàn này thực ra thì không tính là mỹ nữ, được Chu Duy Thanh gọi như vậy cũng là trong lòng nở hoa, thái độ so với những người khác nhất thời tốt hơn không ít. “Nói đi, họ tên, số tuổi, giới tính... A, cái này không cần nói. Ngươi còn phải báo xem là thi vào ngành nào, có phải là Quý tộc hay không”.
“Ta tên là Chu Duy Thanh, mười sáu tuổi. Ách, ngành dự thi thì chờ chút, để ta hỏi lại”. Hắn quay đầu lại hỏi Thượng Quan Băng Nhi đang đứng phía sau: “Chúng ta muốn dự thi ngành nào vậy?”. Thượng Quan Băng Nhi ngẩn ra một lúc: “Ngành Chỉ huy quân sự”.
Lúc này Chu Duy Thanh mới quay người lại: “Ngành Chỉ huy quân sự. Ta là Tử tước của Đế quốc thiên Cung, có phải cũng được cho là Quý tộc hay không?" Cha của hắn chính là Nguyên soái của Đế quốc Thiên Cung, hắn cũng không thể bài xích Quý tộc, huống chi còn có thể giảm điểm trúng tuyển xuống nữa.
Nữ sinh chịu trách nhiệm ghi danh kia áy náy nói: “Thật là xin lỗi, ngoài Quý tộc đã được thừa nhận của bổn quốc ra, những quốc gia khác chỉ có thành viên của Hoàng thất mới được thừa nhận thân phận là Quý tộc. Cho nên, nếu ngươi muốn ghi danh, chỉ có thể thừa nhận thân phận bình dân”.
Ánh mắt lạnh lẽo, Chu Duy Thanh thản nhiên nói: “Vậy thì bình dân đi”. Một cỗ bi ai cùng khuất nhục giờ khắc này không khỏi chạy lên não, nước nhỏ lực yếu, ngay cả thân phận Quý tộc cũng không được thừa nhận. Vì ở trong liên bang Phỉ Lệ, quốc gia của mình nhỏ yếu, thân là quốc dân, hắn có loại cảm giác không thể đứng thẳng thắt lưng được. Vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu được tại sao cha mình lại mất ăn mất ngủ huấn luyện binh lính, mang binh đánh trận không ngừng, tất cả những thứ này cũng là vì muốn quốc gia trở nên cường đại a!
Thượng Quan Băng Nhi cảm nhận được tâm tình biến hóa của Chu Duy Thanh, cũng nhanh chóng ghi danh, sau đó cùng hắn cùng nhau cầm phiếu báo danh đi ra khỏi đám người.
“Tiểu Béo, đừng nghĩ quá nhiều. Mục đích mà chúng ta đến đây, không phải là vì muốn cho quốc gia của chúng ta trở nên cường đại hơn trong tương lai sao. Nhịn một chút gió yên sóng lặng, mục đích của chúng ta khi tới đây là để học tập, sau khi học được kiến thức đầy đủ, sẽ báo đáp cho Tổ quốc của chúng ta. Thiên phú của ngươi cao như thế, tương lai nhất định có thể dẫn dắt binh sĩ của Đế quốc Thiên Cung chúng ta mở rộng lãnh thổ, cường quốc cường binh”.
Chu Duy Thanh hăng hái gật đầu, kéo tay của Thượng Quan Băng Nhi: “Không phải là ta, là chúng ta. Bất luận ta ở nơi đâu, ta cũng không cho phép ngươi rời khỏi ta”.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn thần sắc cương quyết trong mắt của hắn, nàng đột nhiên phát hiện, Tiểu Béo của mình vào giờ khắc này tựa hồ có một chút thay đổi, dường như đã không còn là Tiểu Bàn chỉ biết cười đùa nữa rồi.Trong lòng chấn động thầm nghĩ, Tiểu Béo của ta đã trưởng thành rồi.
Ghi danh ở cửa của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, khảo hạch là ở bên trong Học viện. Bằng phiếu báo danh trong tay, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đi vào học viện.
Vừa vào cửa, là một quảng trường lớn trống trải, thiết kế giống như là một giáo trường, quảng trường rộng rãi có khoảng tám trăm đường chạy. Ở phía bên kia, đối diện cửa lớn của quảng trường, là tòa nhà Giáo Học Lâu có vóc dáng đồ sộ, cao sáu tầng, rộng ba trăm thước. Giáo Học Lâu toàn thân một màu gỉ sét, tỏa ra khí tức xơ xác tiêu điều nồng đậm.
Ba hạng mục khảo hạch của tân sinh đều được tiến hành trên quảng trường rộng rãi này, quyết định tân sinh có thể thông qua khảo hạch mà trúng tuyển hay không. Có bảng hiệu hướng dẫn rất rõ ràng cho tân sinh.
Chu Duy Thanh hướng về Thượng Quan Băng Nhi hỏi: “Băng Nhi, chúng ta trước tiên tham gia hạng mục nào? Ta nghĩ khảo hạch tân sinh này đối với ngươi là không thành vấn đế. Ta thì khó nói rồi”.
Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: “Tại sao đối với ta lại không thành vấn đề?”.
Chu Duy Thanh nói: “Ngươi không thấy trong ba hạng mục khảo hạch này có một cái là phỏng vấn sao? Lấy dung nhan tuyệt sắc của Thiên Cung đệ nhất mỹ nữ, vậy khẳng định là đạt điểm tối đa a! Hai hạng mục khảo hạch còn lại đại khái chỉ cần đạt được một ít điểm cũng có thể thông qua rồi. Ta thì khác, với bộ dạng của ta, phỏng vấn thì khỏi nói rồi, còn thi viết khảo hạch quân sự ta muốn kiếm một điểm cũng khó khăn”.
Thượng Quan Băng Nhi buột miệng cười, đập một cái lên bả vai hắn: “Không cho phép ngươi tự coi nhẹ mình, chưa thử qua làm sao biết. Đi thôi, vậy trước tiên đi thi hạng mục mà ngươi không nắm chắc khảo hạch quân sự”.
Thi viết khảo hạch kiến thức quân sự ở phía đông quảng trường, khảo hạch thực lực cá nhân ở phía tây quảng trường, mà ỡ giữa quảng trường là địa điểm phỏng vấn. Sắp xếp như vậy là để tránh cho khảo hạch thực lực cá nhân gây ồn ào ảnh hưởng đến thi viết bên kia.
Hai người tới địa điểm thi viết, bên này còn có bàn trống, một người phát cho bọn hắn một phần bài thi. Lão sư làm giám khảo nói cho bọn hắn biết không được phép trao đổi, mỗi người tự làm bài thi của mình. Sau khi làm xong liền trực tiếp nộp bài lên cho ít nhất hơn mười vị lão sư chấm bài phía trước. Trong lúc chấm bài thi, sẽ xác định thành tích. Lấy thời gian ngắn nhất để hoàn thành khảo hạch của thí sinh.
Trên bàn có sẵn bút, Chu Duy Thanh ngồi ở chỗ đó vừa nhìn vào đề thi thì không khỏi vui vẻ. Nếu như là khảo hạch về những kiến thức quân sự cụ thể như bài binh bố trận,... chắc chắn là hắn không kiếm được điểm. Bởi vì năm đó kinh mạch hắn bế tắc, Thiên Châu không thể thức tỉnh, Chu Đại nguyên soái cũng không còn trông cậy vào việc kế thừa y bát của con mình, vì vậy chẳng bao giờ dạy qua cho hắn kiến thức về phương diện quân sự. Nhưng đề thi này cũng không phải là kiến thức quân sự cứng nhắc, mà là trận điển hình.
Đề mục khảo hạch: Một ngôi thành nhỏ tứ cố vô thân bị quân địch vây quanh. Lúc này trong thành chỉ có năm ngàn quân thủ vệ, bình dân thì vài chục vạn, trong số những bình dân này có cả người già, phụ nữ và trẻ em. Quân địch mười vạn, hoàn toàn bao vây xung quanh thành kín mít, ít nhất phải ba ngày sau viện quân mới có thể tới được. Dưới tình huống như vậy, địch nhân lấy bình dân của quốc gia làm tiên phong, phát động tấn công.
Công thành chiến, lúc này, nếu như ngươi chính là Chủ tướng giữ thành sẽ lựa chọn như thế nào? Đề mục chỉ có một câu đơn giản như vậy, phía dưới là khoảng trống dùng để viết.
Chu Duy Thanh sau khi hơi do dự một chút, lập tức dùng bút viết như bay. Có thể nguyên nhân là trong khoảng thời gian này không ngừng vẽ phác thảo ngưng hình quyển trục, chữ hắn viết ra cũng dễ nhìn hơn vài phần so với trước đây.
Một lát sau, một bài văn lưu loát đã hiện ra trên giấy, hắn thậm chí không hề kiểm tra lại một lần. Rất hài lòng đứng lên, hắn nhìn thoáng qua Thượng Quan Băng Nhi đang ngồi kế bên không xa vẫn đang giải bài thi, đi lên nộp bài thi trước.
Nhóm giám khảo chấm bài thi vẫn đang hết sức bận rộn, bởi vì đề thi chỉ có một, những lão sư này cũng đều là người dạy lâu năm ở Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, vì vậy tốc độ chấm bài thi rất nhanh. Chu Duy Thanh đứng xếp hàng chờ trong chốc lát liền đến phiên hắn.
Nhận lấy bài thi của hắn là một lão sư nam khoảng năm mươi tuổi. Mới vừa nhìn một chút, chân mày vị lão sư này đột nhiên nhíu lại. Trên bài giải của Chu Duy Thanh, được viết đầu tiên chính là ba chữ: Tang! Bị! Giết!
Lão sư chấm bài nhìn tiếp xuống phía dưới, chỉ thấy trên đó viết: Nếu như ta là Chủ tướng quân sự của thành nhỏ, như vậy ta sẽ không chút do dự truyền đạt lệnh giết chóc. Bình dân ngoài thành cũng là nhân dân của nước ta, nhưng mà, quân nhân và bình dân trong thành không phải cũng là nhân dân sao? Ngay tại lúc này, chỉ sợ là chỉ cần có nửa phần do dự, cũng sẽ tạo thành cảnh thành phá người mất. Tới lúc đó, địch nhân chẳng lẽ sẽ tha cho những bình dân đã vì họ mà xung phong kia hay sao? Có lẽ cũng có thể là có. Nhưng ta thân là Chủ tướng quân sự, ta tuyệt đối sẽ không đánh cuộc, ta sẽ không đem sinh mạng của mấy chục vạn bình dân và mấy ngàn binh sĩ trong thành đi đánh cuộc.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của ta là bảo vệ cho tòa thành này. Những bình dân làm tiên phong tấn công vào thành kia đương nhiên vô tội, nhưng nếu như không giết chết bọn họ, thân là quân nhân, nhiệm vụ của ta sẽ không có cách nào hoàn thành. Có lẽ, ta bảo vệ chỉ là một cái thành nhỏ, ảnh hưởng đối với toàn bộ cục diện chiến tranh không lớn. Nhưng mà, thân là một gã Tướng quân ta lại không thể nghĩ như vậy, ta phải đem hết khả năng hoàn thành nhiệm vụ thủ thành của ta. Vì vậy, ta sẽ giết chóc không chút lưu tình, chiến đấu cho đến người cuối cùng.
Nếu như công kích của địch nhân không thể trực tiếp đánh bại ta. Như vậy, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ đem trách nhiệm thủ thành giao cho Phó tướng của ta, một mình một người ra khỏi thành tập kích kẻ địch, báo thù cho những bình dân đã tử nạn, có thể giết được bao nhiêu liền giết bấy nhiêu. Trước khi ta đi đánh lén địch nhân, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ nhiên liệu ở trong thành, để lại cho Phó tướng một đạo tử lệnh. Một khi địch nhân xông vào thành, như vậy liền đốt thành, nhất định phải cùng địch nhân lưỡng bại câu thương. Coi như là thành phá người mất cũng tuyệt đối không thể để lại cho địch nhân một chút lương thực nào, lại càng không thể để lại người sống khiến cho bọn chúng lợi dụng làm tiên phong đi tấn công thành thị kế tiếp. Trong chiến tranh, chết chóc là không thể tránh khỏi, ta chỉ có thể đem hết khả năng làm những điều mà ta có thể làm được, tranh thủ chỗ tốt lớn nhất cho toàn bộ cục diện chiến tranh. Về phần có bao nhiêu người chết, đó là điều ta không có khả năng quan tâm rồi.
Đọc phần bài thi này của Chu Duy Thanh, sắc mặt lão sư chấm bài thi càng lúc càng khó coi. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ huyết tinh nồng đậm đập vào mặt, không nhịn được tức giận nói: “Hoang đường, quả thật là cực kỳ hoang đường”.
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Chu Duy Thanh: “Đây chính là ý nghĩ trong đầu ngươi? Ta rất khó tưởng tượng, nếu như ngươi thật sự trở thành một Tướng quân, sẽ có bao nhiêu người bởi vì ngươi mà chết, phần bài giải này của ngươi để cho ta phảng phất thấy được núi thây biển máu. Một Tướng Quân chỉ biết giết chóc, tùy ý giết người, không để ý đến sự sống chết của bình dân, vĩnh viễn cũng không thể đạt được sự tin yêu của bình dân và binh lính. Ngươi sẽ không sợ binh lính của ngươi bất ngờ làm phản sao?”.
Chu Duy Thanh nhún vai nói: “Bất ngờ làm phản? Tại sao phải bất ngờ làm phản? Chẳng lẽ ta sẽ không biết nói cho bọn họ, những bình dân kia có thể là do quân địch ngụy trang sao? Nếu như ta thật sự là Tướng quân... nhiệm vụ của ta là bảo vệ Tổ quốc, cũng không phải là bảo vệ tất cả bình dân. Ta tin rằng, không có bất kỳ vị Tướng quân nào có thể làm được chuyện bảo vệ tất cả bình dân như vậy. Ta lại càng không cần bình dân kính yêu, ta chỉ cần bảo đảm là có nhiều người sống sót hơn. Chiến tranh cuối cùng là phải có hy sinh, chẳng lẽ muốn ta bỏ thành đầu hàng hay sao?”.
Lão sư chấm bài thi tức giận nói: “Cho dù có là bỏ thành đầu hàng cũng tốt hơn so với đáp án này của ngươi. Bất luận ngươi có xảo biện như thế nào, phần bài thi này của ngươi ta cũng sẽ cho một điểm. Hơn nữa, nhìn từ góc độ cá nhân của ta, tuyệt đối không hy vọng thanh niên có tâm tính như ngươi đi vào học tập trong Học viện sau đó tương lai thật sự đi ra chiến trường”.
Chu Duy thanh bĩu môi nói: “Cổ hủ”. Đối với hạng mục thi này hắn vốn là cũng không quá quan tâm, một điểm thì một điểm đi. Dù sao thì chỉ cần có một hạng mục đạt điểm tối đa là có thể thông qua cuộc thi. Hắn có lòng tin mười phần đối với khảo hạch thực lực cá nhân.
Đang lúc lão sư chấm bài thi kia chuẩn bị cho bài thi của Chu Duy Thanh điểm một thật to, một thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên: “Chờ một chút, cho ta nhìn phần bài thi này của hắn một chút”.
Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn, chân mày nhất thời nhíu lại, một gã thanh niên đi tới bên cạnh lão sư chấm bài thi, cầm lấy bài thi của Chu Duy Thanh. Thanh niên này không phải là ai khác, chính là thanh niên áo đen ở chung một chỗ với Đế Phù Nhã mà hắn đã gặp hai ngày trước tại trước cửa Thác Ấn cung, Minh Dục.
Hắn vẫn mặc áo đen như cũ, đưa mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, căn bản giống như là không nhận ra hắn.
Chu Duy Thanh nghĩ trong lòng, người này không phải là lão sư của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ chứ? Nếu là như vậy, khảo hạch hôm nay thật là khó nói rồi. Hơn nữa, hắn cũng để ý thấy lão sư chấm bài thi sau khi nhìn thấy Minh Dục, trên mặt thế nhưng phát ra thần sắc cung kính, thậm chí chủ động đứng lên, đem chỗ ngồi của mình nhường cho Minh Dục.
Lúc này, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã giải bài thi xong, đi tới bên cạnh Chu Duy Thanh. Lúc trước âm thanh của lão sư chấm bài thi kia rất lớn, nàng cũng nghe được, không khỏi nhìn Chu Duy Thanh có chút lo lắng.
Minh Dục ngồi ở chỗ đó, hết sức cẩn thận nhìn bài thi của Chu Duy Thanh một lần. Khi hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Duy Thanh, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tốt, tốt, tốt”. Liên tiếp nói ra ba chữ tốt, Minh Dục hướng Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Phần giải bài thi này là tốt nhất trong tất cả các phần giải bài thi mà ta đã thấy hôm nay. Mặc dù có vẻ hơi non nớt, nhưng là một người muốn thi đậu làm tân sinh của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, điều này cũng là đương nhiên. Áo Nhạc lão sư, ta đề nghị cho vị tân sinh này điểm tối đa”.
“Cái gì? Điểm tối đa?”. Tên lão sư chấm bài thi lúc trước sắc mặt đỏ lên: “Minh Dục đại nhân, điều này không được. Đáp án của vị học sinh này thật sự là quá hoang đường rồi. Hắn lại muốn trước tiên là chủ động đi giết bình dân, sau đó lại càng là có rắm chó không kêu, ý nghĩ non nớt muốn một mình đi tập kích đánh úp doanh trại địch nhân. Điều này sao có thể thông qua khảo hạch, làm sao lại còn là điểm tối đa?”. Nhìn Minh Dục, vẻ mặt của hắn là không dám tin, nếu là người khác nói, chỉ sợ là hắn đã chất vấn về tính công bằng rồi.
Minh Dục thản nhiên nói: “Áo Nhạc lão sư, ngài thường nghiên cứu các loại kiến thức quân sự, nhưng mà dù sao thì ngài cũng không có trải qua chiến trường chân chính. Chiến tranh, vốn là dùng máu tươi và tính mạng tạo thành. Lựa chọn của vị tân sinh này, là đáp án tốt nhất. Vì không muốn ảnh hưởng tới khảo hạch của những tân sinh khác, ta không thể nói rõ tình huống cụ thể, sau khi khảo hạch tân sinh kết thúc, ta tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng cho ngài. Nhưng là về phần bài thi này, ta kiên trì ý kiến của ta, cho điểm tối đa. Về phần ngài nói ý nghĩ trẻ con khi một mình đi tập kích đánh úp doanh trại địch, như vậy, nếu như người này là một vị Thiên Châu Sư có thực lực cường đại thì sao? Ngài có còn tiếp tục cho là hắn trẻ con?”.
Vừa nói, hắn vừa trực tiếp cầm lấy cây bút màu đỏ bên cạnh, viết lên bài thi của Chu Duy Thanh con số điểm mơ ước thật to.
“Đợi đã, ngươi là ai? Ngươi cũng không phải là lão sư chấm bài thi, tại sao lại chấm điểm bài thi của ta”. Nhưng Chu Duy Thanh thì không thể cảm kích, đối với nam nhân từng thân mật cùng một chỗ với vị hôn thê của mình, hắn có hảo cảm mới là lạ.
Nhìn địch ý hết sức rõ ràng trên mặt Chu Duy Thanh, vị Áo Nhạc lão sư kia mới hoàn toàn khẳng định rằng Minh Dục hoàn toàn không hề có quan hệ với tiểu tử này. Trước mặt nhiều người như vậy lại dám to tiếng với Minh Dục, còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Cho dù là Viện trưởng đại nhân của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ cũng chưa hề làm như vậy bao giờ. Hắn không nhịn được nói: “Ngươi tới Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ dự thi thế nhưng lại không biết Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục đại nhân?”. Chu Duy Thanh quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi: “Phỉ Lệ Thần Tướng? Rất nổi tiếng?”.
Lúc này vẻ mặt của Thượng Quan Băng Nhi rất khiếp sợ, nhìn Minh Dục ngồi ở chỗ đó, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ sùng bái. Mà những người khác đang dự thi khi nghe được mấy chữ Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục này, không khỏi đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cùng mừng rỡ, thậm chí còn hét lên chói tai. Sau khi bị một đám lão sư quát lớn mới ngồi xuống tiếp tục cuộc thi, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía bên này.
Minh Dục nhìn Chu Duy Thanh, trong mắt không hề che dấu vẻ tán thưởng: “Tiểu tử, phần giải bài thi này của ngươi để cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Nếu như không phải tình báo của trận chiến đó chỉ có người của Quân bộ mới có thể biết, ta thậm chí hoài nghi là ngươi đã biết kết quả của trận chiến đó. Ngươi không cần nghi ngờ mục đích của ta, chuyện hai ngày trước là một chuyện, mà hôm nay lại là chuyện khác. Về phần chấm điểm bài thi của ngươi, ta nghĩ là ta có tư cách đó. Bởi vì ta chính là Giám sát của lần khảo hạch tân sinh của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ này. Đồng thời, đề thi lần này chính là ta ra”.
Nói xong câu đó, ánh mắt của hắn chuyển sang Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh Chu Duy Thanh, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc: “Vị cô nương này, ngươi khỏe chứ, ta có thể xem bài thi của ngươi không?”.
Theo bản năng, Thượng Quan Băng Nhi cầm bài thi cùng với phiếu báo danh đưa qua, Minh Dục cầm bài thi của nàng chậm rãi ngồi ở chỗ đó đọc.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới bừng tỉnh, ghé sát vào tai Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: “Tiểu Béo, vị Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục này ở Đế quốc Phỉ Lệ rất nổi tiếng, chính là nhân vật đại biểu của phái chủ chiến ở Đế quốc Phỉ Lệ, cũng là thần tượng của quân nhân thế hệ trẻ, thậm chí có thể nói là kỳ tích của giới quân sự. Kinh nghiệm của hắn mang tính truyền kỳ”. Chu Duy Thanh bĩu môi nói: “Truyền kỳ đến cỡ nào?”.
Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngàn vạn lần ngươi đừng vì hắn trẻ tuổi mà bị mê hoặc, người này cực kỳ lợi hại. Nghe nói, lúc sáu tuổi hắn đã đi theo phụ thân hắn là Minh Hồng, tướng lãnh nổi tiếng của Đế quốc Phỉ Lệ để học tập các loại kiến thức Quân sự. Mười tuổi, Thiên Châu thức tỉnh. Mười hai tuổi cùng phụ thân ở Quân bộ của Đế quốc cùng nhau thôi diễn trận điển hình Kỹ Kinh Tứ Tọa. Mười bốn tuổi phá lệ nhập ngũ, từ một gã binh lính bình thường đi lên, ngắn ngủn hai năm thời gian, tích lũy quân công thăng tới Doanh trưởng. Năm ấy hăn mười sáu tuổi, bằng binh lực của một Doanh, trong chiến tranh với Đế quốc Vạn Thú quấy rầy binh lực sáu Doanh của địch, tranh thủ được bốn canh giờ cho đại quân của quốc gia mình, cuối cùng mang đến thắng lợi hoàn toàn, từ đó nhất chiến thành danh. Sau đó trở về Đế quốc, học tập hai năm ở Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ này, cơ hồ đạt được tất cả các vinh dự có thể đạt được của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Mười tám tuổi lại một lần nữa ra chiến trường, từ đó gần trăm trận chiến lớn nhỏ chưa từng bại một lần. Năm ấy hai mươi tám tuổi, đã tích lũy quân công thăng tới cấp bậc Quân đoàn trưởng, tay nắm mười vạn đại quân. Chính là một Đại danh tướng thủ hộ biên cương phía bắc của Đế quốc Phỉ Lệ. Hễ là có chiến sự, sau khi đánh tan địch nhân, đều không lưu lại người sống. Thậm chí có người gọi hắn là một vị sát thần. Đế quốc Vạn Thú lại càng hận hắn thấu xương, vì giết hắn, đã từng tổ chức mấy chiến dịch quy mô lớn, nhưng không phải là hắn vẫn sống tốt ở tại chỗ này sao? Không biết bao nhiêu người xem hắn là thần tượng, kinh nghiệm như vậy có thể được cho là truyền kỳ không?”.
Ánh mắt Chu Duy Thanh biến động, bá đạo ôm lấy Thượng Quan Băng Nhi, ghé vào tai nàng hỏi: “Ta chỉ muốn biết, hắn có phải là thần tượng của ngươi hay không?”.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận, mắt trợn lên nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Ta chỉ sùng bái tài năng quân sự của hắn, nhưng hắn vẫn không phải là thần tượng của ta. Người này hành vi ngày thường không tốt, nghe nói là rất háo sắc”. “Háo sắc chính là hành vi ngày thường không tốt sao?”. Hai âm thanh cơ hồ là cùng lúc vang lên, một đương nhiên là nghe được đánh giá về mình Minh Dục, một còn lại đương nhiên chính là Chu Duy Thanh. Đồng thời nói xong câu đó, hai người liếc mắt nhìn nhau. Minh Dục bất đắc dĩ lắc đầu cười, còn Chu Duy Thanh thì khinh thường hừ một tiếng.
Minh Dục cầm lấy bài thi của Thượng Quan Băng Nhi, mỉm cười nói: “Mỹ nữ, ngươi yên tâm, mặc dù ngươi nói không tốt về ta, nhưng điểm ta cho ngươi cũng rất công bình. Đáp án của ngươi quá mức quy củ rồi, ta đoán chừng trong một trăm thí sinh, có chín mươi người cũng là có đáp án như ngươi. Vì vậy, ta chỉ có thể cho ngươi năm mươi điểm. Thiên phú ở bất kỳ lúc nào cũng sẽ mang lại tác dụng lớn, mặc dù ta chưa chuẩn bị thừa nhận, nhưng tiểu tử bên cạnh ngươi rõ ràng là có thiên phú tốt hơn ngươi. Ta đánh giá hắn bằng bốn chữ, sát phạt quả quyết, những phương diện khác ta không biết. Nếu như hắn thật sự là giống như trong bản ghi danh chỉ có mười sáu tuổi, như vậy ở phương diện này hắn thậm chí còn muốn hơn ta, ít nhất là ở lúc ta mười sáu tuổi còn không có loại phương pháp ngăn đich này”. Thượng Quan Băng Nhi nghe Minh Dục đánh giá về khả năng của mình, cười đỏ mặt, nhưng vẫn cung kính nói: “Đa tạ Tướng quân”.
Minh Dục đứng lên, ánh mắt trở lại trên người Chu Duy Thanh một lần nữa, khẽ mỉm cười nói: “Ta phát hiện, ngươi có nhiều chỗ rất giống ta, ta càng ngày càng có hứng thú đối với ngươi, ta sẽ còn tiếp tục tới tìm ngươi nữa”.
Chu Duy Thanh phì một tiếng, phun nước bọt ra: “Lão tử đối với ngươi không hề có một chút hứng thú nào, ta chỉ thích nữ nhân”. Nói xong, lôi kéo Thượng Quan Băng Nhi cầm lấy bài thi cùng với phiếu báo danh quay đầu đi.
Trên mặt Minh Dục hiện lên chút xấu hổ, rất bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu tử này nhìn rất đàng hoàng, nhưng thật sự là đau đầu mà, xem ra mấy năm tới này Học viện sẽ rất náo nhiệt”.
Đúng lúc ấy, một tên binh lính vội vã lao tới, đứng nghiêm hành lễ trước mặt Minh Dục: “Báo cáo!”. Minh Dục thản nhiên nói: “Nói!”. Mặc dù hắn chỉ có ba mươi hai tuổi, nhưng phần khí thế uy nghiêm này lại thể hiện ra đầy đủ phong thái của một vị Đại danh tướng.
“Quân bộ ra lệnh, xin Quân soái lập tức gặp mặt”.
“Ừ, ta biết rồi”. Phất tay, Minh Dục sau khi hướng một đám lão sư chấm bài thi ra hiệu, lúc này mới bước nhanh rời đi, lưu lại sau lưng một đám ánh mắt hâm mộ, tôn kính, ghen tị.
Thượng Quan Băng Nhi bị Chu Duy Thanh lôi kéo hướng đi về một phía khác quảng trường, nàng không khỏi có chút lo lắng nói: “Tiểu Béo, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều quá làm gì. Dù sao, Minh Dục tướng quân đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngươi mới mười sáu tuổi mà thôi, ta tin tưởng Tiểu Béo của ta nhất định sẽ vượt qua hắn trong tương lai”.
Chu Duy Thanh kinh ngạc nhìn nàng nói: “Nghĩ quá nhiều? Ta không có nghĩ cái gì hết a! Ta có quan hệ gì với tên rắm thúi kia? Tại sao lại muốn vượt qua hắn, hắn là hắn, ta là ta”.
Thượng Quan Băng Nhi chết lặng một trận, trong long thầm nghĩ, xem ra sự lo lắng của mình là dư thừa. “Môn quân sự rèn luyện hàng ngày của ngươi đã là điểm tối đa, không cần phải tiếp tục đi khảo hạch nữa. Đến ngã ba, ta sẽ đi tham gia khảo hạch thực lực cá nhân”.
Chu Duy Thanh hừ một tiếng nói: “Ai muốn điểm tối đa của tên kia. Ta tham gia cùng với ngươi, thực lực cá nhân của chồng ngươi đây là vô cùng cường hãn”. Vừa nói, hắn còn vừa tạo dáng. Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy không khỏi nở nụ cười.
Khu vực khảo hạch thực lực cá nhân tương đối ít người, tổng cộng có mười vị lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch. Đều là khảo nghiệm đơn giản sau khi giao thủ với thí sinh thì cho điểm.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng tìm một đội đứng vào xếp hàng, hai người mấy tháng không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói. Một khắc trước Chu Duy Thanh còn nói Minh Dục rắm thúi, lúc này lại không nhịn được tự đắc đem thiên phú của mình ở lĩnh vực Ngưng Hình ra khoe khoang một phen.
Thượng Quan Băng Nhi chỉ mỉm cười nghe hắn nói, trở thành một người nghe tốt nhất. Lúc Chu Duy Thanh chuẩn bị nói đến sự thống khổ của mình khi đánh sâu vào Tử huyệt, đột nhiên một trận tiếng kinh hô cắt đứt lời của hắn.
Ánh mắt hai người bị hấp dẫn nhìn về phía trước, tiếng kinh hô phát ra từ một đám học viên đang xếp hàng chờ khảo hạch, mà khiến cho bọn họ kinh hô hình như là một gã đang tiến hành khảo hạch.
Tên học viên này rất gây chú ý, bởi vì khổ người của hắn thật sự quá lớn. Chu Duy Thanh cao một thước chín, hơn nữa thân hình cường tráng, so với đám người bình thường coi như là khôi vĩ, nhưng so sánh với tên học viên này thì thua kém không chỉ một bậc.
Người này sợ rằng cao hơn hai thước mốt, thân thể hùng tráng giống như là một ngọn núi lớn, đang ồm ồm nói: “Lão sư, ngài đánh không đau. Như vậy, ngài có thể cho ta điểm tối đa hay không? Khảo hạch kiến thức Quân sự rèn luyện thì ta chỉ được có ít điểm, nếu như bên này mà không được điểm tối đa… chỉ sợ là ta sẽ thi không đậu rồi”.
Lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch cho hắn trầm giọng nói: “Tân sinh Mã Quần, phóng xuất Bản Mạng châu của ngươi ra cho ta xem”.
“Nha”. Tên to con tên là Mã Quần rất đàng hoàng giơ hai tay lên, tia sáng chợt lóe, trên hai tay xuất hiện hai viên Bản Mạng châu. Bên cổ tay phải, là một viên màu vàng Phỉ Thúy trong suốt, màu vàng Phỉ Thúy tượng trưng cho cứng rắn, cũng chính là phòng ngự. Thuần túy chỉ một thuộc tính màu vàng, điều này là tượng trưng cho Vô Châu sư. Mà trên cổ tay trái của hắn, là một viên bảo thạch sáng lóa ánh vàng rực rỡ.
“Kim Toản Thạch, hệ Thổ”. Thượng Quan Băng Nhi không khỏi bật thốt lên một tiếng, nói: “Bản thân thuộc tính Thổ liền am hiểu phòng ngự, thuộc tính Thể Châu của bản thân hắn lại là cứng rắn, năng lực phòng ngự của tên to con này sợ là cực kỳ biến thái a! Thiên Châu của hắn phối hợp như vầy được gọi là tinh khiết phòng ngự, so với tinh khiết nhanh nhẹn của ta còn muốn hiếm thấy”.
Chu Duy Thanh cười nói: “Nhưng tu vi của hắn so với ngươi thì kém xa, ngươi không thấy hắn mới là hạ vị Thiên Sư sao, tối đa cũng chỉ là tu vi bảy trọng mà thôi”.
Trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, vị lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch kia buồn bực nói: “Mã Quần học viên, ngươi nếu như đã là Thiên Châu sư thì cần gì phải tham gia khảo hạch? Chẳng lẽ ngươi lại không biết, bất kỳ là Học viện nào, chỉ cần là Thiên Châu sư thì đều có thể tham gia học tập hay sao? Tốt lắm, ngươi chỉ cần ghi danh ở chỗ ta là được. Năm nay tố chất của học viên bình dân không tầm thường a! Ngươi đã là Thiên Châu sư thứ hai rồi”. “A?”. Thanh âm kinh ngạc từ trong miệng Mã Quần, Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi đồng thời vang lên.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi hai mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Khó trách Hoa Phong không có nói với bọn họ về chuyện khảo hạch tân sinh ở đây, thì ra là Thiên Châu sư căn bản không cần phải khảo hạch. Còn muốn được hậu đãi hơn so với thí sinh Quý tộc nữa.
Chu Duy Thanh vội vàng kéo Thượng Quan Băng Nhi đi tới: “Lão sư, chúng ta cũng là Thiên Châu sư, xin ngài hỗ trợ ghi danh giúp”.
Mấy tên lão sư chịu trách nhiệm khảo nghiệm cùng với những tân sinh đang chuẩn bị khảo nghiệm kia nghe hắn nói thì đều ngớ người, tên tân sinh cao to Mã Quần kia cũng nhìn lại đây.
Bộ dạng người này so với Chu Duy Thanh còn muốn thật thà hơn, lúc thấy Thượng Quan Băng Nhi, nhếch miệng cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp”. Thượng Quan Băng Nhi mỉm cười hướng hắn gật đầu.
Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện, tên cao to nhìn qua còn muốn đàng hoàng thật thà hơn so với mình này, trong lúc nói Thượng Quan Băng Nhi xinh đẹp, rõ ràng là vừa nói vừa nuốt nước miếng. Hắn chính là kẻ am hiểu về vấn đề này, đương nhiên nhìn qua là khám phá được bản chất của tên này.
Các lão sư khảo nghiệm đương nhiên là sẽ không chú ý đến những chi tiết này, vị lão sư ghi danh cho Mã Quần nói: “Xin mời xuất ra Bản Mạng châu của các ngươi”.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên sẽ không thành thật giống như Mã Quần, hai người đều chỉ lộ ra tay phải của mình, hơn nữa lại còn dùng thân thể che lại tầm nhìn của Mã Quần và những tân sinh phía sau lưng, phóng xuất ra Thể Châu của riêng mình.
Những tân sinh kia chẳng qua chỉ là nghe được những âm thanh hít sâu liên tiếp, nhưng không hề thấy được cái gì. Vị lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch sau khi nhìn thấy ba viên Thể Châu của hai người Chu Duy Thanh, liền hội ý với các lão sư khác ý nói im lặng, nhanh chóng ghi danh cho hai người. Vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nhìn về phía Chu Duy Thanh: "Tiểu Béo, ngươi vừa tiến bộ?”.
Vẻ mặt Chu Duy Thanh đau khổ nói: “Ta cũng không muốn tiến bộ a! Thiếu chút nữa đã chết ở chỗ của Hô Duyên lão sư. Không có ngươi ở bên cạnh, cảm giác hướng huyệt thật sự là quá thống khổ".
Một lát sau, ghi danh đã hoàn thành. Hiệu suất xử lý công việc của Học viện Quân sự Hoàng gi Phỉ Lệ là rất cao. Hai người bọn họ cùng Mã Quần đều trực tiếp nhận được thư thông báo nhập học. Lão sư khảo nghiệm nói cho bọn hắn biết, toàn bộ tân sinh sau ba ngày khảo hạch xong sẽ chính thức đến đây báo cáo, chia lớp.
“Tỷ tỷ, ta tên là Mã Quần, ngươi tên là gì a? Ngươi thật xinh đẹp, ngươi là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta đã từng thấy”. Chu Duy Thanh mới vừa cùng Thượng Quan Băng Nhi đi ra từ chỗ khảo hạch thực lực cá nhân, tên Mã Quần to con cũng đi đến, vẻ mặt thật thà hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi vừa định trả lời hắn, lại bị Chu Duy Thanh kéo sang một bên. Chu Duy Thanh liếc mắt một cái, nhìn tên Mã Quần so với mình còn cao hơn một cái đầu nói: “Đúng là một tên đại ngốc, giả bộ trước mặt ca, ngươi còn non, lăn xa chút. Nếu không nghe lời, cẩn thận ca đánh ngươi”. “Tiểu Béo”. Thượng Quan Băng Nhi có chút oán trách gọi hắn.
Mã Quần cười ha hả nói: “Vị đại ca này, ta rất thích bị đánh, ngươi cũng không đánh ngã được ta, cho dù ngươi là Thiên Châu sư cũng thế”. “A, ta không thể đánh ngã ngươi?”. Chu Duy Thanh hết sức thú vị nhìn hắn. Thượng Quan Băng Nhi coi như cũng hiểu được một chút, liền không nói nữa.
Vẻ mặt Mã Quần như trước là cười ngây ngô: “Nếu không chúng ta đánh cuộc đi. Nếu là ngươi đánh ta đau, coi như ta thua. Ngươi tặng vị tỷ tỷ xinh đẹp này cho ta”.
Chu Duy Thanh cũng nói: “Tính toán không sai a! Bất luận như thế nào ngươi cũng không thiệt thòi. Được rồi, coi như ta thiệt thòi một chút, ta đáp ứng ngươi. Ngươi chuẩn bị xong chưa?”.
Mã Quần đứng đó, hai chân dạng ra, nhìn bề ngoài hắn có vẻ ngây ngô, trên thực tế thì không hề khinh thường một chút nào, trực tiếp thả ra Thiên Châu của mình. Kim Toản Thạch thuộc tính Thổ trên tay trái chợt lóe sáng, nhất thời bên ngoài da của hắn đã có thêm một tầng quang mang màu vàng. Thân thể vốn đã hùng tráng dường như phồng lớn thêm một vòng, da cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. “Chuẩn bị xong, đại ca, đến đây đi”.
Chu Duy Thanh cười híp mắt nói: “Không tệ lắm, da thịt hóa đá, hơn nữa Thể Châu tinh khiết phòng ngự. Dù sao ngươi cũng đã gọi ta một tiếng đại ca, nếu ta dùng kỹ năng của Thiên Châu để đối phó ngươi có nghĩa là khi dễ ngươi. Nhìn kỹ, ta không hề thả ra Bản Mạng châu nha”.
Vừa nói, hắn còn cố ý lộ ra cổ tay phải cho Mã Quần nhìn rõ, trong nháy mắt khi Mã Quần nhìn vào chỗ cổ tay phải của hắn, Chu Duy Thanh đột nhiên ra chân như tia chớp, chân phải lập tức mạnh mẽ đạp vào bụng Mã Quần.
Chỉ nghe một tiếng phịch vang lên, kia có thể trọng vượt qua hai trăm năm mươi cân, có năng lực phòng ngự mạnh mẽ Mã Quần đột nhiên bay lên.
Một phát, lập tức bay lên, thân thể của hắn bị Chu Duy Thanh đạp một cước này liền cong lại rồi bay lên. Trong tiếng nổ đì đùng liên tiếp, da thịt hóa đá trên người hắn ầm ầm nổ tan tành, cả người cứ như vậy bay ra hơn ba mươi thước.
Quang thải chợt lóe, Chu Duy Thanh bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi cũng đã biến mất. Lần nữa khi hắn xuất hiện, đã là ở phía trên thân thể của Mã Quần. Chân phải lại vung ra, mạnh mẽ nện xuống trên lưng Mã Quần, làm thân thể hắn đang bay tức thì ầm ầm rơi xuống, nặng nề nện xuống nền đá hoa cương trên quảng trường. Sau đó, Mã Quần liền biến mất.
Động tĩnh khổng lồ bên này hấp dẫn sự chú ý của đa số người trên quảng trường. Chu Duy Thanh đã thong dong đứng trên mặt đất, hắn quả thật không có sử dụng bất kỳ kỹ năng nào của Thiên Châu, chỉ bằng vào lực lượng kinh khủng cùng sức bật của Tà ma đùi phải. Một cước đạp bay Mã Quần, sau đó chợt lao ra đuổi theo hắn, lại một cước nữa đạp hắn xuống mặt đất. Lúc này, thân thể hùng tráng của Mã Quần đã hoàn toàn chìm vào trong nền đá hoa cương.
Chu Duy Thanh dẫm một chân lên lưng của Mã Quần, thần sắc trên mặt vẫn là cười híp mắt như cũ: “Đúng là một tên đại ngốc, ca dạy cho ngươi một điều, thích nữ nhân không có sai, nhưng không thể mơ ước nữ nhân của ca. Nói cho ca, ngươi bây giờ có đau hay không a?”.
Hai ngày trước, lúc mà Minh Dục cùng với Đế Phù Nhã ở chung một chỗ, Chu Duy Thanh mặc dù có chút buồn bực, nhưng Đế Phù Nhã dù sao cũng chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa, hắn cũng không quan tâm lắm. Nhưng tên Mã Quần to con này lại có ý với Thượng Quan Băng Nhi, đây là điều hắn không thể nào nhẫn nhịn. Thượng Quan Băng Nhi chính là địa phương mềm mại nhất trong lòng hắn, bị hắn coi là cấm kỵ độc nhất vô nhị. Cho nên hắn muốn đem ý nghĩ xấu xa trong lòng Mã Quần hoàn toàn bóp chết từ trong trứng nước. Đối phó với loại giả ngốc để tán gái giống như tên này, biện pháp là phải đánh cho hắn thật đau, sau đó hắn sẽ không dám nữa.
“Đau, đau quá! Đại ca, ta sai lầm rồi”. Mã Quần miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tên gia hỏa này lực phòng ngự quả thật kinh người. Bị mạnh mẽ đánh chìm vào đá hoa cương như vậy, trên miệng của hắn ngay cả một vết máu cũng không có xuất hiện. Nhưng sự đau đớn kịch liệt này cũng không phải là giả. Nhất là bụng bị Chu Duy Thanh đạp một cước kia, lúc này hắn chỉ cảm giác được lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn. Kể từ khi Bản Mạng châu thức tỉnh, hắn còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế. Nhưng hắn làm sao lại không biết là mình đã đụng phải một miếng sắt rồi?”.
Chu Duy Thanh nhấc chân lên, nhìn mấy lão sư rất nhanh đã chạy tới, một cước đem Mã Quần tử dưới đất móc lên, trên mặt lộ ra chân thành tha thiết mỉm cười, giúp Mã Quần phủi đi bụi đất trên người. “Chuyện gì xảy ra?”. Một vị lão sư nhìn dấu vết hình người kinh khủng trên mặt đất, tức giận hỏi.
Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “Không có gì, chúng ta vừa mới thông qua khảo hạch nhập học, tâm tình quá hưng phấn, không nhịn được nên luận bàn một chút. Ngươi nói đúng không bạn học Mã Quần?”.
Mã Quần nhìn Chu Duy Thanh, thần sắc có chút cổ quái, nhưng lập tức gật đầu: “Đúng vậy a, chúng ta chẳng qua chỉ là luận bàn một chút. Lão sư, tảng đá bị bể trên mặt đất này ta sẽ đền”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện