[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 37 : Truyền kỳ cấp Ngưng Hình sáo trang

Người đăng: 

.
“Ngươi sắp đi rồi, Lão sư cho ngươi lễ vật”. Hô Duyên Ngạo Bác nói với Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh hơi sửng sốt: “Lão sư, người đã cho ta nhiều lắm rồi. Làm sao ta có thể nhận thêm đồ của người”. Hô Duyên Ngạo Bác cười ha ha nói: “Không phải là đưa không cho ngươi, còn khoảng ba ngày, chắc là ngươi có thể luyện chế hoàn thành ba trăm chín mươi hai cái Sơ cấp Ngưng Hình quyển trục mỗi cái một ngàn tờ đi. Ta muốn dùng lễ vật này để đổi lấy ba trăm chín mươi hai loại Ngưng Hình quyển trục kia. Lão sư để dành không phải là cũng đã để cho ngươi dùng hết rồi sao, không bán đi ít quyển trục sẽ trở thành nghèo kiết xác”. Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Lưu lại mấy phần cho ta có được hay không? Người cũng biết, ta đi Phỉ Lệ thành thì phải xài tiền, hơn nữa, ta tính trước khi đi thì chuẩn bị đi Thác Ấn kỹ năng cho viên châu thứ hai nữa”. Hô Duyên Ngạo Bác bật cười nói: “Tiểu tử thúi, ngươi vẫn còn nói điều kiện với ta? Tốt, như vậy thì lưu lại cho ngươi mười phần, đã đủ chưa? Ngươi cũng đừng có đi Thác Ấn cung ở Phi Đà thành, trực tiếp đi Phỉ Lệ thành đi. Nơi đó có Thác Ấn cung lớn nhất Phỉ Lệ đế quốc, cũng là tổng bộ của Thác Ấn cung ở Phỉ Lệ đế quốc, phẩm chất của Thiên thú chắc chắn cao hơn nơi này rất nhiều. Lấy tốc độ luyện chế Ngưng Hình quyển trục của ngươi, quả thật giống như là một cái máy in, sau này còn có thể thiếu tiền sao? Đây là lễ vật mà ta cho ngươi”. Vừa nói, Hô Duyên Ngạo Bác vừa tháo dây chuyền trên cổ mình xuống, bỏ vào tay Chu Duy Thanh. Nhìn trên thân sợi dây chuyền này phát ra màu vàng nhàn nhạt, hình dáng phong cách cổ xưa, nhìn qua chính là vật đã lâu rồi, cũng không có gì thu hút, chỉ có mai Kim Lục Miêu Nhãn hình tròn kia là tương đối trân quý, phía trên có thuộc tính không gian hơi thở nồng nặc, hẳn là một loại không gian đựng đồ bảo bối. “Sư phụ sẽ đưa dây chuyền này cho ta?” Trong đầu Chu Duy Thanh hiện lên ý nghĩ như vậy. Phải biết rằng, hắn mất ăn mất ngủ chế tạo ra hơn ba trăm cái Ngưng Hình quyển trục kia mặc dù là chất lượng hơi kém một chút, cho dù là lấy số lượng một ngàn tờ cũng chưa chắc đã Ngưng Hình thành công. Nhưng bán ra một phần với giá hơn ba vạn Kim tệ cũng không thành vấn đề. Nhiều quyển trục như vậy, ít nhất cũng tương đương với một ngàn vạn Kim tệ rồi. Dây chuyền này chẳng lẽ còn trân quý hơn đống quyển trục kia hay sao? Chu Duy Thanh cũng không phải là muốn so đo với Hô Duyên Ngạo Bác về số tiền này, chẳng qua là hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Dù sao, riêng là số tiền đã đầu tư các loại tài liệu vào trên người của hắn cũng phải hơn sáu trăm vạn Kim tệ rồi. Cho nên mới nói là nghề nghiệp Ngưng Hình sư không dễ làm, Sơ cấp Ngưng Hình sư cơ hồ là không thể kiếm được tiền, tài liệu quá mắc, nhất định phải từ Trung cấp Ngưng Hình sư trở lên, thu vào mới tương đối khả quan. Dĩ nhiên, vật hiếm thì sẽ quý, theo số lượng Ngưng Hình sư càng ngày càng ít, hiện tại cho dù là Sơ cấp Ngưng Hình quyển trục cũng đang tăng giá không ngừng. Hô Duyên Ngạo Bác đích thân đem dây chuyền đeo lên cổ Chu Duy Thanh: “Lễ vật ta đưa cho ngươi đang ở trong dây chuyền”. Lúc này Chu Duy Thanh mới hiểu ra, thì ra cái dây chuyền này chẳng qua chỉ là để đựng lễ vật mà sư phụ đã nói mà thôi. Hô Duyên Ngạo Bác nói: “Ngươi hẳn là còn nhớ, ta đã từng nói với ngươi là không cần Ngưng Hình bất kỳ quyển trục nào nữa”. Chu Duy Thanh gật đầu nói: ”Lúc ấy người nói là vì Ngưng Hình sáo trang”. Hô Duyên Ngạo Bác vuốt cằm nói: “Đúng, chính là vì Ngưng Hình sáo trang. Phần lễ vật mà ta đưa cho con, chính là một bản vẽ để chế tạo một bộ Ngưng Hình sáo trang, giá trị của nó thì không thể dùng tiền tới để đánh giá. Tiểu Duy, ta hỏi ngươi, Ngưng Hình quyển trục phân chia cấp bậc như thế nào?” Chu Duy Thanh vừa nghe thấy sư phụ kiểm tra mình, vội vàng ngồi thẳng thân thể nói: “cấp bậc của Ngưng Hình quyển trục là dựa theo tu vi của mỗi người chế tạo mà phân chia. Từ thấp đến cao theo thứ tự là Sơ cấp Ngưng Hình quyển trục, Trung cấp Ngưng Hình quyển trục, cao cấp Ngưng Hình quyển trục, Đại sư cấp Ngưng Hình quyển trục, Tông sư cấp Ngưng Hình quyển trục cùng Thần sư cấp Ngưng Hình quyển trục. Nếu như là Ngưng Hình sáo trang, có thể gia tăng thêm một cấp bậc so với cấp bậc vốn có của Ngưng Hình quyển trục. Nói cách khác, Đại sư cấp Ngưng Hình sư chế tạo ra Ngưng Hình sáo trang, có thể gọi là Tông sư cấp Ngưng Hình quyển trục, nhưng phải là một bộ”. Hô Duyên Ngạo Bác hài lòng gật đầu nói: “ Ngươi nói không sai. Phần lễ vật mà ta đưa này là bản thiết kế của mười cái Ngưng Hình quyển trục. Mười cái bản thiết kế này, là do một vị Thần sư cấp cường đại vẽ ra. Nhưng mà, sau khi hắn hoàn thành bản thiết kế này, cũng đã cạn kiệt tâm lực, đèn cạn dầu mà chết. Bất kỳ bản thiết kế Thần sư cấp Ngưng Hình quyển trục nào cũng trân quý như một Thiên hạch của Thần cấp Thiên thú”. Lúc nghe được mấy từ Thần cấp Thiên thú, Phì Miêu đang tựa vào Chu Duy Thanh ngủ liền giật mình tỉnh giấc, giương mắt lên nhìn Hô Duyên Ngạo Bác một cái. Chu Duy Thanh hỏi: “Lão sư, Thần cấp thiên thú là gì? Lợi hại hơn tông cấp thiên thú sao?”. Hô Duyên Ngạo Bác khinh thường hừ một tiếng: “Trước mặt Thần cấp thiên thú, Tông cấp Thiên thú là cái gì? Ngay cả xách dép cũng không xứng. Hiện ta ta nói cho ngươi biết cũng không có gì, Thiên Châu sư sau khi vượt qua Cửu châu có được Thiên Châu Đệ thập, được gọi là Thiên vương, Thập Nhất châu là Thiên đế, Thập Nhị châu là Thiên thần. Cấp bậc của thiên thú cũng dựa theo cái này mà tính”. Chu Duy Thanh giật mình nói: “Vậy theo lời sư phụ nói thì Thần cấp Thiên thú cũng tương đương với Thiên Châu sư có tu vi mười hai châu?” Hô Duyên Ngạo Bác chậm rãi vuốt cằm ngạo nghễ nói: “Hiện tại ngươi đã biết ta đưa cho ngươi mười cái bản thiết kế này có ý nghĩa như thế nào đi. Không chỉ là bản thiết kế, mà còn có cách điều chế Ngưng Hình dịch của từng bản thiết kế. Quan trọng nhất là, bản thiết kế của bộ Thần sư cấp Ngưng Hình quyển trục này là nhằm vào Thiên Châu sư có thuộc tính chuyên về lực lượng. Hơn nữa, lại là sáo trang”. Chu Duy Thanh trợn mắt, há hốc mồm nói: “Bản thiết kế Thần sư cấp, còn là sáo trang? Sáo trang thêm một cấp bậc, vậy là cấp bậc gì?” Trong mắt Hô Duyên Ngạo Bác phát ra thần quang: “Ở trên thế giới này, có cách gọi là truyền kỳ. Mà bản thiết kế của Truyền kỳ sáo trang không đầy mười bộ. Mà đầy đủ toàn bộ lại càng không biết là có mấy phần. Ta không dám nói phần này là độc nhất vô nhị, nhưng tuyệt đối là một phần khoáng cổ tuyệt kim. Mà vị Thần sư cấp tiền bối thiết kế ra bộ truyền kỳ cấp Ngưng Hình sáo trang này, chính là Tổ sư của nhất mạch Ngưng Hình sư của chúng ta. Sở dĩ ta muốn trở thành một Tông sư cấp Ngưng Hình sư, cũng là vì yêu cầu tối thiểu để luyện chế phần này quyển trục là Tông sư cấp. Tiểu Duy, bản thiết kế của bộ này đã truyền qua nhiều đời, nhưng vẫn không có một vị sư trưởng nào có can đảm để luyện chế. Hiện tại ta đem nó truyền lại cho con, ta hy vọng sẽ có một ngày, có thể nhìn thấy ngươi Ngưng Hình thành công bộ truyền kỳ sáo trang này”. Trong lòng Chu Duy Thanh rung động, hết sức rung động. Theo bản năng, tay hắn tự động nắm thật chặt sợi dây chuyền kia, hơi thở cũng trở nên có chút nặng nề. Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng nói: “Toàn bộ mười bản thiết kế, các đời Tổ sư cũng đã từng cẩn thận nghiên cứu qua và nhất trí xác định, thứ tự là không thể thay đổi, từ dễ đến khó. Ba bản thiết kế đầu tiên cần phải có tu vi tông sư cấp mới có thể luyện chế. Từ tờ thứ tư trở đi, Tông sư cấp Ngưng Hình sư vẫn có thể luyện chế, nhưng mà nhất định cần phải có Thiên Châu sư có tu vi Sơ cấp Tông sư tiến hành phụ trợ. Tờ thứ năm cần Trung giai tông cấp, tờ thứ sáu cần Cao giai Tông cấp đến Đỉnh giai Tông cấp. Mà bốn tờ cuối cùng, toàn bộ cần phải có Trung giai Thần sư cấp Ngưng Hình sư mới có thể luyện chế, hơn nữa, tu vi của bản thân ít nhất phải đạt tới Thiên vương cấp Thiên Châu sư. Đây cũng chưa phải là chỗ khó khăn nhất”. Câu cuối cùng này của Hô Duyên Ngạo bác chút xíu nữa đã làm cho Chu Duy thanh phải phun ra máu. “Đây còn chưa phải là điều khó khăn nhất?” Chu Duy Thanh thất thanh nói: “Vậy khó khăn nhất là cái gì?”. Hô Duyên Ngạo Bác cười khổ nói: “Khó khăn nhất là các loại tài liệu trân quý để điều chế Ngưng Hình dịch. Sau khi nhìn phối phương của bọn chúng, ta cũng không có tâm tư đi tìm. Bản thiết kế này khi truyền tới tay của ta, đã trải qua hơn một ngàn một trăm năm, trải qua hai mươi mốt đời Ngưng Hình sư. Chân chính thử luyện chế phần Truyền kỳ sáo trang này cũng chỉ có bốn vị đạt tới cảnh giới Tông sư cấp Ngưng Hình sư, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một người thành công. Nhưng mà, sau khi hắn chế tạo thành công một tờ của quyển trục, liền tiêu hao hết toàn bộ tài sản. Tỷ lệ thành công của Tông sư cấp Ngưng Hình quyển trục là mười phần trăm, một tờ quyển trục này căn bản là không có tác dụng quá lớn, nó cũng đang ở trong không gian đựng đồ này”. Chu Duy Thanh hít sâu một hơi: “Lão sư, ý của người là nói, đã hơn một nghìn năm, Sư tổ của ta, Thái sư tổ, ... các vị tiền bối, cũng không hề xuất hiện một vị Thần sư?”. Hô Duyên Ngạo bác tức giận nói: “Ngươi cho rằng Thần sư là Bạch thái hay sao? Dễ dàng có thể xuất hiện? Ở trong lịch sử gần ba ngàn năm của Ngưng Hình sư chúng ta, cũng chỉ ghi nhận được có hơn mười vị thần sư cấp Ngưng Hình sư mà thôi. Vị nào mà không phải là nhân vật kinh thiên động địa. Nhất mạch này của chúng ta, chỉ có vị kia thiết kế ra Truyền kỳ sáo trang là thần sư mà thôi. Sau này, cũng chỉ có một người khác có cơ hội trở thành thần sư”. Chu Duy thanh hỏi: “Là ai?”. Ánh mắt sáng quắc của Hô Duyên Ngạo Bác nhìn chăm chú vào hắn nói: “Chính là ngươi”. “Ta?” Chu Duy Thanh ngẩn ngơ. Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng nói: “ Không sai, chính là ngươi. Cho dù là vị Thần sư cấp Tổ sư kia nếu so sánh về thiên phú với ngươi, cũng tuyệt đối không bằng ngươi. Ngươi có biết ta dùng thời gian bao lâu để chế tạo ra toàn bộ một trăm chín mươi hai loại Ngưng Hình quyển trục không?” Chu Duy Thanh lắc đầu. Hô Duyên Ngạo bác nói: “Mười năm, lúc đầu ta dùng mười năm, cũng đã được sư phụ của ta gọi là thiên tài rồi. Nếu như ta không bị ràng buộc vì bản thân không phải là Thiên Châu sư, ta nhất định có thể trở thành một Tông sư cấp Ngưng Hình sư. Nhưng còn Ngươi? Chỉ hơn bốn tháng, chỉ dùng thời gian hơn bốn tháng liền hoàn thành việc mà ta cố gắng trong mười năm mới hoàn thành. Đây là khảo nghiệm trọng yếu của nhất mạch Ngưng Hình sư chúng ta, chỉ có hoàn thành khảo nghiệm này mới có thể chính thức xuất sư. Hoàn thành phần khảo nghiệm này, cũng có ý nghĩa là Ngươi bây giờ đã có trình độ của một Trung cấp Ngưng Hình sư. Hơn bốn tháng đã bồi dưỡng ra được một Trung cấp Ngưng Hình sư, trong thế giới Ngưng Hình sư của chúng ta xưa nay chưa từng có. Ngươi tuyệt đối là một đóa tuyệt thế kỳ hoa. Bản thiết kế của bộ Truyền kỳ sáo trang này, bình thường là ở lúc Lão sư chết đi mới truyền cho đồ đệ. Nhưng thiên phú của Ngươi thật sự là quá tốt rồi, ta tin tưởng bản thiết kế này ở trong tay ngươi sẽ được phát huy rực rỡ. Cho nên, bây giờ ta liền truyền cho con. Ta hy vọng, trong tương lai ở quá trình Ngưng Hình, Ngươi có thể hoàn thiện bản thiết kế này từng bước một. Nếu như tương lai có một ngày, Ngươi có thể đem bộ sáo trang này chế tạo ra toàn bộ, như vậy Ngươi đã trở thành vị Truyền kỳ cấp Ngưng Hình sư đầu tiên từ trước tới nay”. Chu Duy Thanh nói: “Lão sư, chẳng lẽ chưa từng có người nào chế tạo thành công Truyền kỳ sáo trang sao?” Hô Duyên Ngạo Bác thở dài nói: “Đã từng có, nhưng là do vài vị Thần sư cấp cùng nhiều vị Tông sư cấp Ngưng Hình sư hợp lực mới chế tạo được, khác xa so với do một người chế tạo. Hơn nữa, Truyền kỳ sáo trang do mười món phối hợp quả thật là chưa từng xuất hiện. Tổ sư năm đó ngạo khí quá cao, nếu không người cũng không nên thiết kế ra bộ Truyền kỳ sáo trang mà không có cách nào chế tạo được này” Chu Duy Thanh nghe Hô Duyên Ngạo Bác nói mà tim đập thình thịch. Đúng vậy, theo như Hô Duyên Ngạo Bác đã nói về lịch sử Ngưng Hình sư, hắn có quá nhiều ưu thế. Không nói tơi chuyện tương lai hắn có thể tiến bộ trở thành Thần sư cấp Ngưng Hình sư hay không. Để luyện chế bộ Truyền kỳ quyển trục này, về mặt tài liệu thì hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều. Bởi vì, đối với hắn thì Ngưng Hình quyển trục chỉ cần có một tờ là đủ rồi. Vì vậy, tất nhiên là cũng sẽ không cần nhiều Ngưng Hình dịch. Như tờ duy nhất của quyển trục đầu tiên hiện nay, đối với người khác có thể nói là vô dụng. Nhưng đối với hắn thì đã đủ để trực tiếp Ngưng Hình thành công. Hô Duyên Ngạo Bác đứng lên, mỉm cười nói: “Tốt lắm, mấy tháng nay ngươi cũng đã rất mệt mỏi rồi. Vả lại mấy ngày nữa cũng đi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Luyện chế quyển trục đương nhiên trọng yếu, nhưng thân thể đồ đệ bảo bối cũng ta cũng trọng yếu không kém. Ngươi cố gắng tu luyện Thiên lực nhiều hơn, thì việc trợ giúp cho thân thể con khôi phục sẽ càng nhanh”. Hô Duyên Ngạo Bác đi rồi, nhưng Chu Duy Thanh lại nở nụ cười khổ: “Tu luyện Thiên lực nhiều hơn?” Hắn thật sự là không dám tu luyện Thiên lực thêm nữa. Tới Phi Đà thành đã được hơn bốn tháng, mặc dù hắn đặt hết tâm lực vào việc luyện chế Ngưng Hình quyển trục. Nhưng mỗi ngày luyện chế cũng tiêu hao rất nhiều Thiên lực, sau đó lại hồi phục Thiên lực, việc này cũng là một quá trình tu luyện. Huống chi, Bất Tử Thần Công của hắn không giống với các công pháp tu luyện khác, bản thân sẽ tự tiến bộ không ngừng. Tích lũy hơn bốn tháng, hơn nữa mỗi ngày không ngừng vận chuyển, Thiên lực tích lũy trong cơ thể hắn đã đạt đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành đả thông Tử huyệt thứ mười hai. Nhưng sự thống khổ kịch liệt khi đả thông Tử huyệt đã để lại trong lòng Chu Duy Thanh không ít ám ảnh. Thượng Quan Băng Nhi không có ở bên cạnh, hắn thật sự là không dám nghĩ tới việc đả thông Tử huyệt, hắn sợ mình không chịu được sự thống khổ đó. Bản thân hắn vốn sợ đau, lại càng sợ chết hơn, đương nhiên là sẽ không đi tu luyện, đợi đến khi tới Phỉ Lệ thành gặp lại Thượng Quan Băng Nhi rồi tính sau. Hay là trước tiên hoàn thành việc luyện chế ba phần Ngưng Hình quyển trục này rồi tính sau. Mấy ngày tiếp theo, Chu Duy Thanh giảm bớt thời gian luyện chế quyển trục để cho thân thể của mình được nghỉ ngơi đầy đủ. Trong chớp mắt, đã trôi qua ba ngày. Khi màn đêm của ngày thứ ba buông xuống, cuối cùng hắn cũng chỉ còn phải luyện chế thêm vài tờ Ngưng Hình quyển trục nữa mà thôi. Thanh quang nhàn nhạt vây xung quanh thân thể hắn, đồng thời trên đầu ngọn bút cũng đang có ngân quang lưu chuyển. Lúc này, trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh có hai khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn lóng lánh ngân sắc cùng thanh sắc đại biểu cho Không gian và Phong. Dưới tác dụng của hai loại thuộc tính Không gian và Phong, cây bút trên tay của hắn lướt qua trên mặt giấy Ngưng Hình giống như mây trôi nước chảy. Hắn đã luyện chế phần Ngưng Hình quyển trục này được gần ngàn tờ, đương nhiên là vô cùng thành thạo. Một bút cuối cùng, quay về điểm đầu tiên, tiếp xúc, kết hợp. Ngưng hình dịch dung hợp hoàn mỹ, kim mang lưu chuyển, hoàn thành. “Tờ thứ một nghìn, haha. Cuối cùng cũng hoàn thành”. Chu Duy Thanh trực tiếp ném cây bút trong tay ra, người cũng ngả về phía sau, nằm vật xuống trong phòng không hề có chút hình tượng, tham lam hít thở từng ngụm không khí thật lớn. Cuối cùng, dưới sự luyện chế mỗi ngày không ngừng nghỉ của hắn, ba trăm chín mươi hai phần Sơ cấp Ngưng Hình quyển trục cũng đã được hoàn thành. Cảm giác thành tựu lớn lao tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong long hắn. Hắn chưa bao giờ có được cảm giác thoải mái buông lỏng như bây giờ, tinh thần căng thẳng từ từ được thư giãn, kinh nghiệm luyện chế Ngưng Hình quyển trục trong hơn bốn tháng nay thấm vào trong tim hắn từng li từng tí. Nhắm hai mắt lại, Chu Duy Thanh dường như có thể nghe được âm thanh lưu chuyển của máu trong cơ thể. Bây giờ hắn không hề muốn cử động chút nào, cho dù chỉ là một ngón tay, hắn chỉ muốn được nằm thư giãn như thế. Trước mắt dần dần mơ hồ, dưới sự buông lỏng toàn thân, cảm giác thư thái tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn, hô hấp từ từ đều dần, hắn liền nằm sau bàn như vậy ngủ thiếp đi. Không biết qua thời gian bao lâu, Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ đang rúc vào bên cạnh Chu Duy Thanh đột ngột đứng lên. Hai tròng mắt màu tím nhạt bắn ra quang mang kích động, chăm chú nhìn vào thân thể Chu Duy Thanh. Đường vân của chữ Vương trên trán nhẹ nhàng lay động mấy cái. Đột nhiên, giống như là nó phát hiện được cái gì đó, mạnh mẽ nhảy lên đầu Chu Duy Thanh, giơ một chân trước lên, đẩy đẩy vào mặt Chu Duy Thanh, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng gầm gừ. “Đừng ồn ào, Phì Miêu”. Chu Duy Thanh vừa lăn người qua, vừa nói với Phì Miêu một câu, sau đó tiếp tục ngủ. Phì Miêu tiếp tục kiên nhẫn nhảy đến phía bên kia đầu hắn, tiếp tục dùng lực đẩy đầu của hắn. Lần này, Chu Duy Thanh hình như tỉnh táo hơn một chút. “Di, sao lại nóng như vậy?”. Hắn nhíu nhíu mày, khẽ kéo quần áo trên người của mình một cái. Nhưng mà, ngay sau đó, hắn đột ngột mở hai mắt ra. Một tiếng phù nhẹ vang lên, quần áo trên người Chu Duy Thanh dường như hóa thành bụi bay lả tả, ngay cả Phì Miêu bên cạnh hắn cũng bị chấn lộn nhào bay ra hơn hai thước. Một khắc trước hắn còn đang trong trạng thái say ngủ, nhưng giờ này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong chốc lát đã chạy lên tới não. Giờ này khắc này, trên làn da của Chu Duy Thanh, hoa văn da hổ đang xông ra như ba đào mãnh liệt. Đến khi làn da hắn dao động kịch liệt, Thiên lực trong cơ thể hắn giống như là dầu đun sôi, cuồn cuộn lưu chuyển. Lực xung kích từ bốn phía mạnh mẽ vô cùng, mục tiêu cuối cùng chính là nhắm thẳng vào đốt thứ ba của xương sống chỗ thắt lưng, cách huyệt Khí hải bên cạnh một tấc rưỡi, cũng chính là huyệt đạo thứ bảy trong phần thứ hai của Bất Tử Thần Công. Chuyện mà Chu Duy Thanh sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, thời gian mà hắn xung kích một cái Tử huyệt cách đây đã gần nửa năm. Hơn bốn tháng thời gian gần đây, mặc dù hắn không hề cố ý tu luyện, nhưng do mỗi ngày hắn không ngừng sử dụng Thiên lực , vì vậy đã thúc đẩy mười một cái Tử huyệt đã được đả thông kia toàn lực đi hấp thu thiên địa nguyên lực trong không khí. Mặc dù hắn cố ý khống chế không trùng kích Tử huyệt, nhưng mà Thiên lực trong cơ thể đã đạt đến tình trạng tràn đầy từ lâu. Lúc trước, khi hắn luyện chế hoàn thành tờ Ngưng Hình quyển trục cuối cùng, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, quên không khống chế Thiên lực trong cơ thể. Trong khi hắn ngủ say, Thiên lực tự động tiến hành lưu chuyển, không gian bế tắc cuối cùng làm cho bọn chúng trở nên cuồng bạo, bắt đầu tự động trùng kích Tử huyệt. Phì Miêu sau khi phát hiện thân thể hắn có gì đó không bình thường, mới liều mạng gọi hắn dậy. Dưới tình huống không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, Thiên lực mênh mông đã hướng đến Tử huyệt thứ mười hai của hắn bắt đầu trùng kích. “Lão thiên a! Đây không phải là ép con gái nhà lành đi làm kỹ nữ a?” Trong lòng Chu Duy Thanh bi phẫn hét lớn một câu. Lúc này ngay cả nói hắn cũng không thể nói ra được. Thiên lực mênh mông đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, tiến lên từng chút, tập hợp lực lượng, xông thẳng về phía huyệt Khí hải. Bởi vì tám đại Tử huyệt trong phần thứ hai của Bất Tử Thần Công đa số đều nằm ở hai bên xương sống, vì vậy Thiên lực đi qua sáu Tử huyệt đã đả thông của Chu Duy Thanh, mỗi khi qua một Tử huyệt, Thiên lực sẽ phải chịu sức ép từ khí toàn của Tử huyệt, sự cuồng bạo lại tăng thêm vài phần. Việc này cứ thế diễn ra liên tục, thế như chẻ tre. Chu Duy Thanh chỉ cảm giác được là xương sống của mình bây giờ giống như một cây thiết côn bị nung đỏ, đó là loại thống khổ không có gì sánh bằng a! Chung quanh xương sống có bao nhiêu dây thần kinh? Toàn bộ bị Thiên lực kia kích thích, mùi vị kia cũng không thích hợp dành cho người a! Loại thống khổ co rút này không có cách nào nhịn được, thân thể của hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất kịch liệt giãy giụa không thể khống chế được. Mỗi khi cơn co rút qua đi, ma văn da hổ trên người sẽ nồng đậm hơn mấy phần, da thịt toàn thân phình ra, mỗi một kinh mạch dài hẹp dưới da giống như con rắn nhỏ đang dao động phập phồng. Thân thể hắn trên mặt đất không ngừng co quắp, giãy giụa. Bởi vì thống khổ kịch liệt thậm chí đã xuất hiện Tà Ma Biến. Nhưng mà, mặc dù hắn đang ở trong trạng thái Tà Ma Biến, nhưng lúc này cũng không làm được gì cả. Chỉ có năng lực khôi phục thân thể là tăng lên nhiều mà thôi, nhưng như vậy thì sự thống khổ kịch liệt lại càng rõ ràng hơn. Trong ba đại Tử huyệt trên cơ thể người, huyệt Khí hải là huyệt trọng yếu nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, vì đây là nơi chứa Thiên lực. Khí hải Đan điền, đây là chỗ tụ tập của Thiên lực a! tất cả Thiên lực bây giờ cũng đang từ tứ chi bách hải điên cuồng vọt tới, theo xương sống trùng kích thẳng xuống phía dưới. Chu Duy Thanh tuyệt đối tin tưởng rằng, nếu như không phải có trạng thái Tà Ma Biến bảo vệ kinh mạch, nếu như không phải thân thể của mình sau khi dung hợp với Hắc châu kia thì đã dẻo dai hơn nhiều, sợ rằng huyệt Khí hải đã nổ tung. Ở trong thâm tâm của Chu Duy Thanh đã đem Tổ tông mười tám đời của người đã sáng tạo ra Bất Tử Thần Công đều chửi rủa qua một lần. Nhưng Thiên lực càng ngày càng cuồng bạo kia vẫn tiếp tục trùng kích xuống phía dưới. Mắt thấy, đã tiến tới phạm vi huyệt Khí hải. “Đến đây đi, chết thì chết thôi”. Thống khổ kịch liệt khiến cho Chu Duy Thanh gần như rơi vào trạng thái điên cuồng. Vào lúc này, trong long hắn tràn đầy khát vọng vô hạn, khắt vọng Băng Nhi của hắn. Nếu như vào lúc này, Băng Nhi có thể ở bên cạnh của ta thì tốt biết bao. Oanh… Thiên lực từ khắp nơi cuối cùng cũng đã xông vào huyệt Khí hải. Bởi vì lần hướng huyệt này là do Thiên lực sau khi tích tụ tràn đầy tự động tiến hành trùng kích, nên trong nháy mắt sau khi nó tiến vào huyệt Khí hải cũng đã xông phá ngay lập tức. Chu Duy Thanh chỉ cám thấy giống như có vật gì đó nổ tung trong cơ thể mình. Khí hải Đan điền mặc dù không có trực tiếp nát bấy, nhưng dưới sự nổ tung kịch liệt này cũng đã có trăm ngàn lỗ thủng. Đám Thiên lực kia liền từ những lỗ hổng này xông vào trong cơ thể mình tàn sát bừa bãi, dẫn đến toàn thân hắn toát ra một tầng sương máu nồng đậm. Phịch một tiếng, cửa bị phá ra, Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ gần như là đi vào cùng một lúc. Nhưng mà, hai người sau khi đặt một chân vào phòng liền lập tức dừng lại. Tình huống của Chu Duy Thanh lúc này quả thực là quá thê thảm. Một tầng sương máu tràn ngập xung quanh thân thể, da thịt, kinh mạch toàn thân không ngừng ngọ nguậy, ma văn da hổ không ngừng lưu chuyển trên người hắn, trong cơ thể còn không ngừng toát ra một cỗ Thiên lực nồng đậm. Trong mắt Hô Duyên Ngạo Bác và Phong Vũ, Chu Duy Thanh lúc này đã không thể đơn giản dùng tẩu hỏa nhập ma để hình dung, hai người cũng sợ ngây người. Với tu vi của bọn họ, đương nhiên là có thể cảm giác được Thiên lực trong cơ thể Chu Duy Thanh đang điên cuồng bạo động. “Này, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”. Sắc mặt Hô Duyên Ngạo Bác trướng lên đỏ bừng muốn xông tới, nhưng lại bị Phong Vũ kéo lại. “Đừng đi qua! Chúng ta không giúp được gì cả. Đan điền của tiểu Duy dường như đã hỏng mất. Nếu chúng ta dùng Thiên lực giúp hắn, sẽ chỉ phản tác dụng thôi”. Phong Vũ cau mày, gân xanh hai bên thái dương lay động kịch liệt. Hô Duyên Ngạo Bác nổi giận nói: “Mặc dù là vậy cũng không thể cứ nhìn hắn chết như thế a! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Đều tại ta, không nên dạy nó quá nhanh, nếu như không thì nó cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma”. Trong lúc bọn họ không biết phải làm gì, Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ lúc trước bị Chu Duy Thanh chấn bay ra một bên đột nhiên vọt tới. Thân thể vốn chỉ lớn có một thước trên không trung đang lớn dần lên, trong chớp mắt đã biến thành một con bạch hổ to lớn cao đến ba thước, hai cái chân trược hạ xuống, đặt đúng vào vị trí bả vai của Chu Duy Thanh. Thân thể to lớn của nó trực tiếp nằm đè lên trên thân thể Chu Duy Thanh, mạnh mẽ dùng sức khiến cho hắn không thể động đậy. Hành động và sự biến hóa đột ngột của Phì Miêu khiến cho Hô Duyên Ngạo Bác và Phong Vũ giật mình. Phong Vũ vừa muốn ra tay, nhưng lần này hắn lại bị Hô Duyên Ngạo Bác kéo lại: “Đừng động, dường như nó đang giúp tiểu Duy”. Bạch quang chầm chậm từ trên người Phì Miêu tràn ra, bao phủ thân thể Chu Duy Thanh ở bên trong. Cái đầu hổ đã biến thành khổng lồ của Phì Miêu đang ở trước mặt Chu Duy Thanh, dựa vào sức nặng của thân thể và lực lượng cường đại, giữ chặt tứ chi của Chu Duy Thanh. Mà thân thể của nó, cũng đã bị màn sương máu toát ra từ thân thể Chu Duy Thanh lây dính trở thành một màu đỏ. Đường vân màu xanh đậm của chữ Vương trên trán Phì Miêu sáng lên, nó chậm rãi cúi đầu xuống, chạm vào trán Chu Duy Thanh. Đường vân của chữ Vương trên trán của nó cũng vừa vặn khớp với đường vân màu đen của chữ Vương trên trán của Chu Duy Thanh. Một ngụm sương trắng nồng đậm từ trong miệng nó bay ra, chui vào thất khiếu của Chu Duy Thanh. Làn sương máu không ngừng toát ra từ thân thể Chu Duy Thanh, thông qua lỗ chân lông cũng đang không ngừng chui vào trong cơ thể nó. Chu Duy Thanh không hề có chút cảm giác nào về việc bị Phì Miêu đang dùng cơ thể đè lên thân thể hắn. Hắn chỉ cảm nhận được sự thư sướng trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi trong cơ thể mình. Đầu tiên là trăm ngàn lỗ hổng của đan điền đều được bịt kín, kế tiếp là làm giảm đi sự thống khổ của thân thể hắn. Các loại cảm xúc cuồng bạo, thị huyết, tà ác không ngừng trào ra, nhưng lúc này hắn lại đang bị Phì Miêu khống chế gắt gao, không cách nào di động được. Sau khi được làn sương trắng rót vào, sự cuồng bạo của Thiên lực trong cơ thể cũng dần dần bình phục lại. Thiên lực vốn đang ở trạng thái khí từ từ ngưng kết thành từng giọt từng giọt, nhìn giống như thủy ngân di chuyển trong kinh mạch. Thật ra thì, cho dù không có sự trợ giúp của Phì Miêu, Chu Duy Thanh cũng có thể gắng gượng vượt qua, vì năng lực chữa trị thân thể của hắn quá mạnh mẽ. Nhưng mà, do luyện chế Ngưng Hình quyển trục trong mấy ngày vừa rồi, tinh thần của hắn đã hao tổn rất lớn, chợt đón nhận thống khổ mãnh liệt như vậy, rất có thể dẫn đến tinh thần của hắn suy sụp. Có nghĩa là, cho dù hắn có đả thông thành công cái tử huyệt thứ mười hai này, thì cũng sẽ biến thành ngu ngốc. Chính vì đoán được chuyện này có khả năng xảy ra, Phì Miêu mới chủ động ra tay. Nhưng mà, ánh mắp của Phì Miêu rất nhanh liền trở thành kinh hoảng. Bởi vì nó phát hiện, một cỗ hấp lực cường đại phát ra từ trên người Chu Duy Thanh, đang tham lam điên cuồng hấp thu làn sương trắng mà mình thả ra. Nhất là vị trí chỗ tiếp xúc của cái trán của hai người, bây giờ nó muốn rút ra cũng không thể làm được. Màu đỏ trong con mắt của Chu Duy Thanh dường như cũng đậm thêm mấy phần. Phì Miêu nghĩ thầm trong lòng: “Bại hoại, cái đồ bại hoại này, ta cứu hắn, ngược lại hắn còn muốn cắn nuốt ta. Đồ bại hoại!”. Mặc dù nó biết lúc này Chu Duy Thanh hoàn toàn không có ý thức, nhưng mà, việc này đối với nó cũng là nguy hiểm cực độ. Bởi vì trong quá trình cắn nuốt này, năng lượng của song phương nếu bị cắn nuốt quá nhiều, vượt qua phạm vi khống chế của nó. Như vậy, Chu Duy Thanh có thể vì cắn nuốt quá nhiều dẫn đến bạo thể mà chết, mà nó cũng sẽ bị hút thành thây khô, giống như những con Thảo Nguyên Thiên Lang lúc trước. Không còn cách nào khác, trong mắt Phì Miêu liền bắn ra hai luồng tử sắc quang thải. Hai luồng tử sắc quang thải chầm chậm đâm thẳng vào hai tròng mắt đang đỏ như máu của Chu Duy thanh. Từ trong miệng nó, âm thanh ô ô kỳ dị không ngừng vang lên, trầm bổng du dương, rõ ràng là một loại ngôn ngữ đặc thù. Hai tròng mắt màu đỏ máu bị tử sắc quang thải của Phì Miêu phát ra xông vào, thân thể Chu Duy Thanh khẽ chấn động, thế nhưng liền tự động dừng lại việc cắn nuốt. Ngay sau đó, một ít sương máu nồng đậm từ dưới da hắn thoát ra, mà quang mang chung quanh Phì Miêu cũng dần dần chuyển từ màu trắng sang màu tím. Hai màu tím và đỏ như máu giao hòa chung một chỗ, trên không trung ngưng kết thành một ký hiệu đặc thù, ký hiệu này nhìn qua giống như ký hiệu biểu thị nhạc phổ. Khi nó vừa ngưng kết xong, thân thể của Chu Duy Thanh và Phì Miêu đồng thời bắt đầu chấn động, cơ hồ là đồng thời hét to một tiếng. Giống như là có thứ gì đó từ trong cơ thể bọn họ cùng thoát ra, nhưng tụ chung một chỗ trong không khí, sau đó sát nhập vào chỗ ký hiệu màu tím đỏ kia. Trong chốc lát, ký hiệu kia liền chuyển thành màu vàng chiếu sáng khắp căn phòng, ánh sáng màu vàng như ngọc cũng bao phủ thân thể của bọn họ. Khi Phì Miêu vừa ngẩng đầu lên, ký hiệu kia đột nhiên tách ra làm hai, chia ra dung nhập vào chữ Vương trên trán của nó cùng Chu Duy Thanh. Phong Vũ khẽ chạm nhẹ Hô Duyên Ngạo Bác bên cạnh: ”Hô Duyên lão đầu, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”. Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu: “Không biết, nghe cũng chưa từng nghe nói đến. Nhưng mà, nhìn lại giống như là một loại nghi thức cổ xưa, khí tức của con bạch hổ bên cạnh Tiểu Duy này thật quái dị. Vừa nói tới đây, hắn và Phong Vũ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng nhìn thấy rõ ràng sự kinh hãi trong mắt của đối phương. Tâm tình của Phong Vũ có chút khẩn trương: “Đừng nói ra, nếu không rất có thể sẽ mang đến họa lớn cho chúng ta. Dù sao đi nữa, trước mắt đối với tiểu Duy cũng không phải chuyên xấu. Hắn cũng không có nguy hiểm nữa rồi, chúng ta ra ngoài đi”. Tại thời điểm này, trong lòng của Hắn và Hô Duyên Ngạo Bác cũng đều hiện ra một cái tên, một cái tên mà bọn họ thậm chí không dám nói ra. Hô Duyên Ngạo Bác và Phong Vũ rời đi, màu vàng trong phòng cũng từ từ phai nhạt. Phì Miêu giống như là đã mất hết tất cả khí lực, thân thể đổ xuống cái rầm, gục trên người Chu Duy Thanh, mắt nhắm lại, giống như đã hôn mê bất tỉnh. Tình huống của Chu Duy Thanh cũng giống như vậy, hắn chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nổ tung ra. Thời điểm cái ký hiệu kia vừa dung nhập vào trong trán của hắn, hắn chỉ cảm thấy não của mình giống như bị kim nhọn châm vào một cái, đau đớn kịch liệt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Dĩ nhiên, Chu Duy Thanh hôn mê cũng không ảnh hưởng đến trạng thái biến hóa của thân thể hắn. Ý Châu trên tay trái cùng Thể Châu trên tay phải cũng đồng thời sáng lên, từ từ phân liệt ra cái mới. Thiên lực đột phá Đệ thập nhị trọng, từ trạng thái khí chuyển hóa sang trạng thái dịch, điều này cần một quá trình. Mà quá trình này cũng chính là quá trình biến hóa từ Nhị châu thành Tam châu. Dưới tình huống Thiên lực đầy đù, Thiên Châu đã có sẽ tự động phân liệt ra thành viên châu tiếp theo. Cuối cùng Chu Duy Thanh cũng hoàn thành tu luyện Thiên tinh lực cảnh giới thứ nhất trong tứ đại cảnh giới. Thiên lực từ trạng thái khí chuyển thành trạng thái dịch, có nghĩa là Thiên tinh lực bắt đầu chuyển thành Thiên thần lực. Từ giờ khắc này trở đi, hắn đã không còn là một Thiên Châu sư tay mơ nữa, mà là một Thượng vị thiên sư thực lực phi phàm. Ma văn da hổ đang di chuyển không ngừng trên người Chu Duy Thanh, Thiên lực hình dáng như thủy ngân đang không ngừng di chuyển trong cơ thể hắn. Huyệt Khí hải vừa được đả thông tạo thành một khí toàn càng thêm khổng lồ so với mười một Tử huyệt đã được đả thông lúc trước. Chẳng những hấp thu càng nhiều thiên địa nguyên lực trong không khí, mà còn trở thành khí toàn đầu mối điều tiết mười một khí toàn khác. Thân thể của Chu Duy Thanh cũng được cải tạo lại một lần nữa dưới sự di chuyển của Thiên lực giống như thủy ngân. Đối với Thiên Châu sư, từ Thiên tinh lực đến Thiên thần lực, từ Nhị châu đến Tam châu là một lần bay vọt về chất. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Chu Duy Thanh mới từ trong ngủ say dần dần tỉnh lại. Thân thể co quắp kịch liệt một chút, vì trong ký ức của hắn, trước khi hôn mê mình còn chịu đựng thống khổ kịch liệt. Thật thoải mái, cảm giác lực lượng mạnh mẽ truyền khắp toàn thân. Một cỗ cảm giác thư thái không nói nên lời làm lòng hắn thư sướng, thần trí theo đó cũng từ từ tỉnh táo lại. Khi hắn muốn duỗi thân một chút, lại phát hiện mình bị thứ gì đó đè lên. Hai mắt trợn trừng, xuất hiện trước mắt hắn là một cái đầu hổ to lớn. Khi Chu Duy Thanh co quắp một chút thì Phì Miêu liền tỉnh lại, lúc này mắt không hề chớp đang nhìn hắn trừng trừng. Chu Duy Thanh rõ ràng thấy được sự bi phẫn mãnh liệt trong mắt Phì Miêu. Trí nhớ dần dần khôi phục lại, hắn nhớ được mơ hồ là dường như Phì Miêu đã giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này. “Phì Miêu, ngươi nên giảm cân đi. Mau leo xuống, ngươi đè ta thở không nổi”. Rống... Phì Miêu gầm nhẹ một tiếng, hung hăng mở miệng rộng ra, lộ ra răng nhọn um tùm. Nó thật muốn cứ như vậy cắn một phát, kết thúc tính mạng của tên khốn kiếp trước mắt này. Nhưng mà, hiện tại căn bản là nó không thể nào làm như vậy. Lúc đầu, đi theo hắn vốn là muốn chiếm tiện nghi, có ai ngờ được là tiện nghi lớn nhất của mình lại bị hắn chiếm. Nhưng ở trong hoàn cảnh lúc đó, ngoài lựa chọn đó ra, mình đang toàn lực cứu trị hắn căn bản không có biện pháp nào để thoát khỏi bị cắn nuốt. Thật hận, thật hận... mà hắn lại còn nói mình mập, đúng là quá vô lương tâm. Sưu một cái, Phì Miêu nhảy đến một bên. Thân thể của nó cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở lại thành bộ dáng chỉ cao hơn một xích. Chu Duy Thanh nghiêng người, từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn thân thể lõa lồ, máu đen lại dính khắp toàn thân, không nhịn được mắng: “Cái Bất Tử Thần Công rắm chó này, sớm hay muộn cũng hại chết lão tử. Tu luyện mặc dù nhanh, nhưng tăng lên một cấp tu vi cũng giống như bị chết một lần”. Chu Duy Thanh một mặt phát tiết buồn bực trong lòng, một mặt đưa tay bế Phì Miêu đã thu nhỏ lại lên trước mặt mình, dùng sức hôn lên trán Phì Miêu một cái: “Ta biết là ngươi đã cứu ta. Cám ơn ngươi!”. Vừa nói, hắn vừa vui vẻ nựng Phì Miêu. Hắn không hề chú ý đến ánh mắt u oán, bi phẫn, phức tạp kia của Phì Miêu, mà hết sức khoái chí nhìn Thể Châu và Ý Châu vừa mới được tăng thêm trên tay mình. Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu cùng Băng Phách Phỉ Thúy Thể Châu cũng đều biến thành ba khỏa. Biến hóa lớn nhất chính là lực lượng, hắn có ba khỏa lực lượng tinh khiết Thể Châu, cường độ lực lượng của hắn lại tăng lên 1,5 lần. Cộng thêm lực lượng cường hãn của thân thể hắn sau khi dung nhập với khỏa Hắc châu, lực lượng thân thể đã muốn vượt qua ba nghìn cân rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang