[Dịch] Thiên Châu Biến

Chương 31 : Ngưng hình, thác ấn chi tinh cấp bình định

Người đăng: 

.
Mặc dù Mộc Ân cũng không xuất ra cho vô lại đệ tử của mình lễ ra mắt gì, nhưng khi mọi người bắt đầu lặng lẽ rời khỏi Thiên Cung Doanh cây cung của Chu Duy Thanh cũng được thay thế bởi một cây cung khác. Vốn là một cây Tử Thần Cung đã được thay thế bởi một cây đại cung màu đen. Cây Tử Thần Cung vốn cũng rất lớn rồi, khi dựng thẳng lên cũng dài 1,5m, nhưng bây giờ trên người hắn lại là một cây đại cung màu đen khi để thẳng trên mặt đất cũng cao tới hai thước. Cây cung này cùng với Thanh Linh Cung của Thượng Quan Băng Nhi chính là một cặp đối lập nhau. Cây đại cung màu đen này là của La Khắc Địch đưa cho Chu Duy Thanh, tên kia mặc dù tính tình lưu manh thích uống rượu nhưng khi đã hứa thì rất dữ lời. Nhưng làm cho Chu Duy Thanh rất buồn bực lại chính là cây cung này nặng hơn tám mươi cân so với Tử Thần Cung lúc trước nặng gấp bốn. Để kéo được dây cung này cũng khó khăn không kém so với Phách Vương Cung, lấy lực lượng tăng phúc cùng thể chất của hắn khi kéo cây cung này cũng phải điều động thiên lực xuất ra Thể Châu mới có thể đem cây cung này kéo thành hình tròn. Mộc Ân nói cho Chu Duy Thanh biết cây cung này có tên là Hắc Thần cung, trên thị trường căn bản không thể nào thấy bán, cây cung này dùng Tinh Thần Mộc nghìn năm để chế tạo, chỉ kém hơn Thể Châu ngưng hình ra, xạ trình tối đa của cây cung này năm trăm bảy mươi thước, cây cung này dùng để rèn luyện khí lực cùng gân cốt là thích hợp nhất. Hoàn hảo, bọn họ không phải dùng chân người để đi đường, thời điểm lên đường Hoa Phong đưa mọi người lên một chiếc xe ngựa xa hoa đã đỗ ngay bên ngoài doanh. Chiếc xe này so với xe vận chuyển hành khách bình thường lớn gấp đôi, bên ngoài nạm vàng ngọc, nhìn hết sức xa hoa lộ ra có chút tục khí, được kéo bởi bốn con ngựa to lớn. Bên trong xe bốn vách được bọc một loại da không biết tên, có một ghế dài như một chiếc salon, khi ngồi lên vừa mềm mại lại vừa thoải mái. Chiếc xe ngựa này cho dù mười người ngồi cũng vẫn không thấy chật chội. “ Lão sư, các ngươi quả thật quá xa xỉ, cái xe này giá bao nhiêu vậy?” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Chu Duy Thanh bắt đầu chảy nước miếng. Chiếc xe thư thái như vậy nhưng nếu có thể mang mấy mỹ nữ đi du lịch khắp thiên hạ thì quả thật là mỹ sự nhân gian a! Tuy rằng bộ dạng có chút khoa trương. Nghe Chu Duy Thanh nhắc đến cái xe ngựa, Mộc Ân nhất thời toát ra vẻ tức giận: “Xe ngựa này không phải của chúng ta, cái này chính là tài sản tư nhân của Hoa Phong, ngươi nghĩ cái này là cho không sao? Căn cứ vào lộ trình khác nhau mà thu lộ phí. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hoa hồng được chia đều bị hắn cướp mất một phần năm là tiền xe.” Hoa Phong đang ngồi dựa lưng nghe được những lời Mộc Ân nói, hừ một tiếng nói: “Lão vô lại, nói chuyện cần phải nói đúng với lương tâm, các người ngồi xe ngựa của ta chăng nhẽ không nên tra tiền sao? Ngươi phải biết rằng xe ngựa này là ta dùng thái hợp kim, còn có hệ thống giảm xóc đặc biệt, chẳng những đi đường dài nhanh hơn đi bộ mà còn có thể giữ vững phần lớn sức lực để làm nhiệm vụ, ta thu tiền của các người cũng không phải chỉ có tiền xe mà bao gồm tiêu hao phẩm trong nhiệm vụ, nếu các ngươi muốn tự mình chịu trách nhiệm những thứ này ta cũng không có ý kiến gì cả.” Mộc Ân phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác, La Khắc Địch ngồi ở một bên cầm trong tay một chai rượu, nghiêng người dựa vào ghế: “Được rồi, lão vô lại, ngươi cùng với đồ đệ bảo bối của ngươi vừa mới bóc lột lão tử một khoản lớn, lão tử còn chưa nói gì đó.” Mộc Ân quay người đập mạnh vào đầu hắn một cái nói: “Tiểu lưu manh, nơi này ngươi nhỏ tuổi nhất, ngươi xưng lão tử với ai?” La Khắc Địch cả giận nói: “Thối lắm, hôi không nói nổi. Đồ đệ của ngươi không phải là người? Đồ đệ của Hoa Phong lão đại không phải là người? Bọn chúng so với ta lớn hơn sao?” Hàn Mạch vốn ít lời cũng lạnh lùng nhìn La Khắc Địch: “Ngươi còn tiếp tục ầm ĩ ta liền đem ngươi ném xuống xe.” La Khắc Địch tức giận nói: “Lão vô lại chọc ta trước sao người không ném hắn xuống?” Hàn Mạch thản nhiên nói: “Ta đánh không lại hắn, nhưng lại đánh thắng được ngươi, một cây làm chẳng nên non, nhưng ném ngươi xuống như vậy là đủ rồi.” “Bắt nạt kẻ yếu, tiểu Mạch Mạch, ta nhớ ngươi.” La Khắc Địch vẻ mặt buồn bực, uống ngụm lớn rượu rồi cuối cùng yên tĩnh lại. Cùng với chiếc xe ngựa có một phu xe nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, vẻ măt hàm hậu. Mỗi khi chạy hai canh giờ lại dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày chạy nhiều nhất là bẩy, tám canh giờ. Hoa Phong cũng không nói quá, mặc dù là hành trình đường dài nhưng ngồi trên xe ngựa tuyệt đối chính là một loại hưởng thụ. Ở mặt dưới của xe còn có một tầng tối, trong tầng này có rất nhiều thức ăn còn có lượng lớn mũi tên. Chu Duy Thanh gõ lên vách xe ngựa, hắn cũng tự hiểu, cho dù mình dùng Phách Vương cung bắn vào chiếc xe này cũng chưa hẳn có thể bắn thủng lớp thái hợp kim chế tạo chiếc xe này. Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng để chế tạo chiếc xe này tốn bao nhiêu tiền nữa. Trong lòng thực tế cũng có chút hả hê, dù sao bây giờ mình cùng Băng nhi cũng không có hoa hồng tự nhiên cũng không cần khấu trừ tiền. Về phần nhiệm vụ thì cũng không có ai giải thích cho bọn họ nhiều, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi chẳng qua chỉ mơ hồ biết nhiệm vụ lần này thi hành ở biên cảnh của Phỉ Lệ đế quốc. Chỉ dùng thời gian bảy ngày, ngồi trên xe ngựa xa hoa cuối cùng bọn họ cũng tới nơi tiếp giáp Thiên Cung đế quốc và Phỉ Lệ đế quốc, tiếp đó xe ngựa đi vào một cái sơn cốc, mặc dù con đường này đã được nhân công mở rộng nhưng cũng thể coi là quá rộng. Lần trước Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi đi Phỉ Lệ đế quốc cũng không phải đi qua con đường này mà là một con đường nhỏ ngắn hơn. Mà lần này họ đi bằng xe ngựa nên cũng chỉ có thể chọn con đường rộng rãi hơn. Chu Duy Thanh đang nhắm mắt tu luyện Thiên lực của mình thì bất ngờ nghe được người phu xe dồn dập hét dừng xe cùng tiếng ngựa hí lên, xe ngựa lập tức dừng lại. Hoa Phong chẫm rãi mở hai mắt ra, cũng không nhìn ra ngoài nói với Mộc Ân: “Lão vô lại, trong lần làm nhiệm vụ này ngươi dẫn theo Tiểu Duy đi đi.” Mộc Ân mắt sáng lên cười hắc hắc nói : “Ta đây cũng không khách khí nữa, Tiểu Duy, theo ta xuống xe.” Mà mấy người khác cơ hồ đồng thời toát ra vẻ mặt tức giận, ngay cả khuôn mặt không chút thay đổi của Hàn Mạch cũng không ngoại lệ. La Khắc Địch vẻ mặt lấy lòng nói: “Lão vô lại có muốn hay không huynh đệ hỗ trợ?” Mộc Ân trừng mắt liếc hắn một cái: “Giúp muội ngươi á…” vừa quay về phía La Khắc Đich giơ lên ngón tay giữa. Chu Duy Thanh nghi ngờ đi theo Mộc Ân nhảy ra khỏi xe ngựa: “Lão sư chuyện gì vậy?” Mộc Ân cười hắc hắc nói : “Cơ hội kiếm tiền tới, Hoa Phong rất là nể tình, đây cũng có thể coi là hắn đưa lễ ra mắt. Vị lão đại này của chúng ta chính là rất khôn khéo, ngươi cho rằng tại sao hắn lại làm cho vẻ ngoài của xe lòe loẹt vậy? Ngươi bây giờ sẽ hiểu ngay thôi.” Đang cùng với Mộc Ân nói chuyện phía trước bỗng truyền đến một tiếng quát to: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường này lưu lại tiền mãi lộ, không lưu lại tiền mãi lộ, giết hết không tha.” “Cướp bóc?” Chu Duy Thanh cũng là người thông minh trong nháy mắt liền hiểu ra, trang trí xe ngựa xa hoa như vậy chính là để hấp dẫn bọn cướp đường, chủ ý như vậy sợ rằng chỉ có những tên biến thái như thế này mới nghĩ ra được… Hai người từ cửa sau của xe ngựa đi ra, vừa vòng ra đã thấy phía trước đã bị một đám cường đạo ngăn cản, ở phía trước có chừng hai mươi người lăm lăm binh khí trong tay, hai bên đường trên sườn núi có hơn mười người cấm cung tên nhằm hướng bọn họ mà ngắm tới. Những cường đạo này đều mặc một thân trang phục màu lam, một tên cầm đầu mặc một thân áo giáp hiển nhiên đây là tổ chức cướp có tầm cỡ. Tên cầm đầu nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trong tay cầm một thanh đại khảm đao. “Xe ngựa các người cũng dám đi qua Thanh Phong lĩnh quả thật gan không nhỏ a! Có câu nói, “tố nhân lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến” (ý là để lại cho nhau một con đường sống sau này nhìn mặt nhau cho dễ ) tài vật trên xe lưu lại một nửa, còn các ngươi có thể đi, xe cùng ngựa cũng phải lưu lại cho lão tử.” Môc Ân vẻ mặt đưa đám, thậm chí thân thể có chút run run tiến lên hai bước, vẻ mặt sầu khổ nói: “Vị cường đạo đại ca này, người xem chúng ta chỉ có người già và trẻ nhỏ, nếu không có chiếc xe này như thế nào có thể lên đường a! Van xin ngài mở lòng từ bi, thả cho chúng ta đi qua, tiền tài trên xe lưu lại một nửa cũng không thành vấn đề, xe ngựa này cho chúng ta có được không?” Cường đạo thủ lĩnh măt liền biến sắc “Móa nó, người gọi ai là đại ca? Có tin hay không lão tử chém chết ngươi? Ngươi so với lão tử còn lớn hơn hai mươi tuổi như thế nào lại gọi lão tử là đại ca? Lão tử già như vậy sao?” Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, rõ ràng cảm giác được hơi thở của Mộc Ân trở nên dồn dập hơn, hơn nữa vẻ măt hèn mọn cũng biến đổi, Chu Duy Thanh vui ve hẳn lên, hắn biết vị sư phụ này ghét nhất là người khác nói hắn già: “Tiểu tử thúi, chính diện thuộc về ngươi, hai bên của ta. Tên cầm đầu giữ lại cho ta. Động thủ.” Mộc Ân bị tên cường đạo thủ lĩnh trọc giận nên cũng lười nói nhảm. Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Tốt.” Vừa nói hắn vừa nhanh chóng đem Hắc Thần cung trên lưng xuống, thiên lực trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, bổn mạng châu được thả ra, giương cung lắp tên, cây Hắc Thần cung trong tay nhanh chóng được kéo thành hình tròn, đâu mũi tên nhằm thẳng phía trước. Cường đạo thủ lĩnh kia sửng sốt, hắn hiển nhiên không thể nào tưởng tượng một già một trẻ trước mặt lại giám phản kháng : “Bắn chết bọn chúng.” Cường đạo cung tiễn thủ ở hai bên sườn núi vừa thả tay, nhưng chính lúc này Mộc Ân động. Chu Duy Thanh cũng đem dây Hắc Thần cung trong tay thả ra. Ông một tiếng, mưa tên nhanh như chớp chọt lóe lên rồi biến mất , thủ lĩnh cường đạo vừa lớn lối chỉ cảm giác bên tai mình nóng lên tựa có vật gì vừa xẹt qua, ngay sau đó trên tai cảm nhận được một trận đau nhức, mà xung quanh hắn có bốn tên trong nháy mắt ngã xuống, mưa tên do Hắc Thần cung bắn ra xuyên thấu qua bốn người này, thân thể bay xa ra phía ngoài. Chu Duy Thanh giật nảy mình, Hắc Thần cung này cũng quá mạnh mẽ đi, nói riêng về xạ trình và tính xuyên thấu sợ rằng so với Phách Vương cung cũng không sai biệt lắm. Cùng lúc đó mưa tên tập trung vào Chu Duy Thanh cùng Mộc Ân bắn đến. Mộc Ân hành động, chu Duy Thanh căn bản không nhìn thấy ro vị lão sư này của mình hành động như thế nào, chỉ cảm thấy một đạo thân ảnh màu xám tro quay quanh thân mình một vòng rồi một khắc sau trong tay của Mộc Ân đã có hơn hai mươi mũi tên. Hành động của Mộc Ân nhìn như chỉ là tùy tiện đem mũi tên này vứt bay, nhưng những mũi tên này dường như có mắt vậy. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, nhóm Cung tiễn thủ của bọn cường đạo ở hai bên sườn núi không một tên nào có thể chạy trốn, toàn bộ đều bị một mũi tên xuyên qua cổ họng bỏ mệnh ngã xuống. Phải biết rằng từ hai bên sườn núi nhìn xuống đây khoảng cách chừng năm mươi thước, nhưng Mộc Ân chỉ cần dùng tay không phóng hàng loạt mũi tên tiêu diệt toàn bộ hai mươi mấy tên, đây là khó khăn bậc nào? Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh nhìn thấy vị lão sư của mình xuất thủ, hắn không thể không thừa nhận mình thật sự kinh hãi. Phốc một tiếng, Chu duy Thanh trên mông bị đá một cước, Mộc Ân tức giận nói: “Lo lắng cái gì? Muốn chết a! Nhanh lên thu thập mấy tên phía trước, không được để một tên nào trốn thoát, có tên nào chạy thoát thì ngươi sẽ không có phần đâu. Không được sử dụng cung tên.” Vừa nói, Chu Duy Thanh đang cầm Hắc Thần Cung trong tay không biết chuyện gì xảy ra bỗng nhiên xuất hiện trong tay Mộc Ân. Cho đến lúc này, bọn cường đạo phía đối diện chợt tỉnh ngộ, coi như không có đầu óc bọn chúng cũng hiểu được chiếc xe ngựa phía trước mặt không phải thứ chúng có thể đụng vào, cường đạo thủ lĩnh cũng không để ý đến sự đau đớn ở tai, hú lên quái dị: “Phong khẩn, xả hô.” Quay đầu hướng lên núi chạy trốn. Những cường đạo này hiển nhiên không phải là lần đầu chạy trốn, đúng là không có một ai đồng dạng chạy cùng một phương hướng. Chu Duy Thanh được Mộc Ân nhắc nhở, chân phải chợt đạp mạnh, cả người nhanh chóng phóng ra ngoài. Hắn cũng hiểu được, Mộc Ân không cho hắn dùng cung tên là để kiểm nghiệm khả năng thực chiến của hắn. Mình mất mặt cũng không sao nhưng không thể để cho lão ba mất mặt a! Nghĩ đến đây máu trong người Chu Duy Thanh không khỏi có chút sôi trào lên. Thời điểm chân phải của hắn đạp xuống mặt đất, đồng thời phát ra một tiến “Phịch” ngay cả Mộc Ân cũng bị dọa sợ hết hồn, thân ảnh Chu Duy Thanh giống như một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, tốc độ cực nhanh này khiến cho trên mặt Mộc Ân không khỏi toát ra một tia quang mang kinh ngạc. Thân hình chợt lóe lên, Chu Duy Thanh đã đuổi tới sau hai gã cường đạo, tố chất tối cùng những binh lính bình thường không sai biệt lắm, bây giờ gặp phải một Thiên Châu sư như vậy kết quả có thể như thế nào? Mỗi tay bắt lấy một tên cường đạo, hai tay kéo hợp lại với nhau nhất thời làm cho hai tên cường đạo đụng đầu vào nhau hôn mê bất tỉnh, thân hình của Chu Duy Thanh cũng không có ngừng lại, tay trái vung lên, một đạo hắc mang như thiểm điện bay ra nhanh chóng hướng về phía nhiều cường đạo chạy đi phóng tới, ngay sau đó thân thể hắn lại lóe lên, bằng sức bật vô cùng mạnh mẽ của chân phải, hắn nhanh chóng lao tới đánh gục từng tên cường đạo rồi ném trở lại, đồng thời phía bên cường đạo tương đối dày đặc mười hai tên cường đạo trong nháy mắt bị Hắc Ám Chi Xúc bao phủ, kéo vào một chỗ, chỉ còn lại tên thủ lĩnh cường đạo tốc độ chạy mau, hiện nhiên là có mấy phần bản lĩnh, đã chạy lên đến sườn núi. Chu Duy Thanh hiển nhiên không thể để hắn chạy thoát, chỉ sau hai lần phát lực đã đuổi kịp, tay hướng về phía cường đạo thủ lĩnh chộp tới. Cường đạo thủ lĩnh phảng phất như có mắt sau lưng, đang chạy như điên hắn đột nhiên chân phải đạp mạnh núi đá phía trước, thân hình chợt chuyển quay ngược trở lại, Đại Khảm Đao trong tay mạnh mẽ hướng Chu Duy Thanh quét tới. Kình phong rít lên, rõ ràng có Thiên lực ẩn chứa trong đó. Bản thân hắn đã luyện đến lưỡng trọng thiên thiên lực, chẳng qua là không thể thức tỉnh bản mạng châu, cho nên mới có thể trở thành một gã thủ lĩnh cường đạo. Đáng tiếc, người hắn gặp phải lại là một gã Thiên Châu sư. Đại Khảm Đao chỉ mới vung lên được một nửa, thanh quang chợt lóe lên, tên thủ lĩnh cường đạo chợt cảm thấy cơ thể mình không thể nào nhúc nhích được. Ngay sau đó, Chu Duy Thanh một tay chộp vào ngực hắn, thiên lực bắn, tên cường đạo này cộng với trọng giáp tổng trọng lượng vượt quá hai trăm cân mà liền bị quăng ra ngoài, bay thẳng hai mươi thước, lăn xuống sơn đạo. Ngàn vạn lần không nên quên, Chu Duy Thanh chính là tinh khiết lực lượng Thể châu. Chu Duy Thanh bạo khởi đem tất cả cường đạo khống chế ném ra giữa đường, nhưng tất cả diễn ra chẳng qua chỉ trong đúng mười lần hô hấp mà thôi. Bất luận là Mộc Ân hay mọi người bên trong xe ngựa vén rèm lên quán sát, không ai có thể ngờ hắn có thể nhanh như vậy giải quyết xong. Hoa Phong ánh mắt chợt lóe sáng, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Chu Duy Thanh sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Mộc Ân: “Lão sư, các ngươi thật xấu xa, như thế nào lại dùng xe ngựa để câu dẫn cường đạo tới cướp bóc, sau lại đen ăn đen.” Mộc Ân lúc này đang đứng trước mặt tên cường đạo thủ lĩnh, nghiến răng đạp mạnh lên người này, trong miệng phẫn uất hô lên: “Dám nói ta già, để ta cho ngươi xem thế nào là già…” Chu Duy Thanh đứng một bên quan sát trong lòng suy nghĩ, thật là độc ác a! “Tha mạng, đại gia tha mạng a…” Cường đạo thủ lĩnh kêu la thảm thiết liên tục, muốn phản kháng nhưng không thể nào vận nổi chút khí lực, Phong Chi Trói Buộc của Chu Duy Thanh cũng không phải một người không phải là Ngự Châu sư như hắn có thể nhanh chóng thoát ra đươc. Mộc Ân nhìn thoáng qua mười hai tên cường đạo ở phía xa: “Tiểu tử thúi, kĩ năng Hắc Ám thác ấn đầu tiên của ngươi không phải là Hắc Ám Chi Xúc chứ?” Chu Duy Thanh nói: “Lão sư, ngài quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Mộc Ân tức giận nói: “Kiến thức rộng cái rắm, khó trách lão tử ngươi muốn nhét ngay ngươi vào Thiên cung doanh. Ngươi có biết hay không, cha ngươi Bát châu thác ấn chính là kỹ năng này. Hắn có mặt mũi nào mà dạy ngươi, ha ha, lão Chu kia cũng có ngày hôm nay, ha ha. Lúc này ngươi có thể danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của Biến Thái Thiên Đường, bản thân ngươi chính là một tiểu biến thái.” Mộc Ân nhấc tên cường đạo thủ lĩnh trên mặt đất lên: “Hang ổ của các ngươi ở chỗ nào? Dẫn chúng ta đi.” Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, hơn mười cường đạo mặt xám mày tro đeo từng túi kim tệ, dưới dự đốc thúc của Mộc Ân và Chu Duy Thanh đặt vào khoang tối của xe ngựa. Trước khi đi, Mộc Ân vẫn không quên vỗ vỗ vai thủ lĩnh cường đạo: “Nhớ rõ a! Lần sau ở đây cướp được đủ tiền rồi tiếp tục cướp của chúng ta a!” Mưa tên hung ác từ trong tay Mộc Ân phóng ra, tất cả cường đạo không tên nào ngoại lệ, toàn bộ bị mất mạng. “Lão sư, tiền chúng ta đã lấy hết rồi tại sao lại còn muốn giết bọn họ?” Chu Duy Thanh dù sao tuổi cũng còn nhỏ, mắt thấy Mộc Ân giết người không chớp mắt không khỏi có chút sợ hãi. Mộc Ân hừ một tiếng: “Ngươi biết cái gì, những tên cường đạo này chẳng lẽ chỉ cướp của một mình chúng ta? Dùng não heo của ngươi nghĩ thử coi, nếu chúng ta không có thực lực ngươi nghĩ kết quả sẽ ra sao? Nhưng tên này chết mười lần cũng không quá đáng.” Hai người một lần nữa lên xe, La Khắc Địch lại bu lấy: “Lão vô lại, kiếm được bao nhiêu?” Mộc Ân tức giận nói: “Bon quỷ nghèo này, tổng cộng cũng chưa tới mươi vạn kim tệ. Không có Ngự Châu sư trấn giữ làm sao có thể mạnh? Hi vọng phía sau vận khí tốt hơn, có thể gặp được nhóm giàu có.” Hoa Phong nói: “Không nên không biết thỏa mãn như thế, chia ba bảy, nhớ chia ta ba thành.” Mộc Ân hừ một tiếng nói: “Ngươi là đồ quỷ hút máu.” Hoa Phong nở một nụ cười ưu nhã: : “Không có xe ngựa của ta, nhìn bộ dạng của ngươi, cường đạo cũng sẽ không cướp của ngươi. Tiểu Duy, kĩ năng bóng tối thác ấn thứ nhất của ngươi là Hắc ám chi xúc như vậy ngươi chuẩn bị sau này có đi theo con đường Cường khống không?” Chu Duy Thanh sửng sốt một chút : “Cái gì gọi là Cường khống(Mạnh mẽ khống chế)?” Hắn vừa hỏi câu này, Mộc Ân đang ngồi tựa vào ghế cũng phải đảo tròng mắt, Hàn Mạch thì khẽ nhíu mày, Cao Sinh thì giật mình mở hai mắt nhìn trừng trừng, La Khắc Đich nói: “Không thể nào, Tiểu Duy, ngươi thân là con Chu Đại nguyên soái mà ngay cả Cường Khống là gì cũng không biết? Người nào dạy ngươi kiến thức về Thiên Châu?” Thượng Quan Băng Nhi đỏ mặt nói: “Là ta dạy hắn. Chu nguyên soái sau này mới biết hắn thức tỉnh bản mạng châu, chưa kịp dạy hắn cái gì thì chúng ta đã tới Thiên Cung doanh rồi.” Hoa Phong nói: “Đơn giản mà nói, mỗi một Ngự Châu sư ở lúc tu luyện sẽ chọn cho mình phương hướng thích hợp nhất với mình mà tiến hành tu luyện. ví dụ như, Hỏa thuộc tính Ý Châu sư sẽ lựa chọn công kích diện rộng, phong thuộc tính Ý Châu sư sẽ lựa chọn linh hoạt công kích, chúng ta gọi đó là Mẫn Công. Mà theo đường còn lại là Cường khống chính là trên chiến trường toàn lực khống chế hành động của địch nhân cùng công kích là mục tiêu tu luyện. Ngươi bây giờ có Hắc Ám Chi Xúc, đây là một loại kỹ năng điển hình của khống chế kỹ năng, hơn nữa còn tăng cường cảm giác là một loại nhất đẳng phụ gia hiệu quả. Mặc dù ta không biết làm thế nào mà ngươi có thể thác ấn thành công, nhưng ta không thể không nói chúng ta chưa bao giờ thấy một kỹ năng có thể thác ấn hoàn mỹ đến như vậy.” Chu Duy Thanh nói: “Doanh trưởng, ta vẫn không hiểu, những thứ kỹ năng thác ấn này cùng Thể châu ngưng hình phân chia như thế nào. Không phải là cũng có thể theo bản mạng châu tăng thêm mà tiến hóa sao?” Hoa Phong ôn hòa nói: “Trong chuyện này đương nhiên có điểm khác nhau, bất luận Thể Châu ngưng hình hay Ý Châu thác ấn, để đánh giá giá trị của nó cũng phải từ mấy phương diện mà tiến hành, đầu tiên là những thuộc tính có thể tăng trưởng. Ngươi nói cũng không sai, mỗi cái kỹ năng có thể không ngừng tiến hóa, ngưng hình trang bị cũng giống như vậy. Nhưng là trình độ tiến hóa lớn nhỏ hoàn toàn không giống như lúc trước. Mỗi khi thêm một khỏa bản mạng châu thì trình độ tiến hóa càng lớn càng tốt. Ví dụ như nói ngươi thác ấn một Sư cấp Thiên thú lấy được kỹ năng, làm nó tiến hóa, trình độ tiến hóa là một cấp, mà Tôn cấp thiên thú trình độ tiến hóa là hai, mà Tông cấp thậm chí là bốn. Vì vậy ở Thác Ấn Cung thì phục vụ hạng nhất bao gồm cả đánh giá Tinh cấp ngưng hình, thác ấn. Nói đúng ra là đánh giá năng lực mạnh yếu của ngươi thác ấn cùng ngưng hình, đánh giá này sao càng cao thì kỹ năng tự nhiên càng tốt. Thấp nhất là Nhất Tinh, cao nhất là Thập Nhị Tinh.” “Ví dụ như Hắc Ám Chi Xúc của ngươi ở Thác Ấn Cung đánh giá là điển hình của Bát Tinh kỹ năng. Nói như vậy, Sư cấp thiên thú thì các kỹ năng là Tam tinh, Tôn cấp thiên thú thì sẽ có Tứ tinh đến Lục tinh kỹ năng, Tông cấp thiên thú thì có Thất đến Cửu tinh kỹ năng. Về phần trên Cửu tinh thì chỉ có Thiên Châu sư mới có khả năng tiếp xúc. Cho nên nói như vậy Ngự Châu sư tu vị mấy châu thì thác ấn ít nhất bấy nhiêu tinh kỹ năng, nếu không được như vậy sẽ không thể nào phát huy toàn bộ tu vị bản thân. Loại người như ngươi, chỉ có tu vị Nhất châu mà thác ấn đến Bát Tinh kỹ năng, hơn nữa hoàn toàn khống chế được Bát Tinh kỹ năng, chúng ta ai cũng chưa từng thấy qua.” “Nói như vậy chúng ta ở đây đánh giá thêm thời điểm thác ấn kỹ năng, mà kỹ năng này lại là loại khống chế đều được đánh giá cao thêm một tinh, cho nên Hắc Ám Chi Xúc tuy là Bát tinh nhưng cũng sánh ngang với Cửu tinh kỹ năng. Cũng như ngưng hình trang bị cũng vậy, trang bị nếu có thêm lỗ tương khảm có thể khảm Ý Châu, cũng được đánh giá cao hơn một tinh. Có thể nói đánh giá Tinh cấp là yếu tố quan trọng nhất trong tiêu chuẩn đánh giá tiềm lực phát triển của một gã Ngự Châu sư hoặc là Thiên Châu sư trong tương lai.” “Ngày hôm qua, ta cùng với Băng nhi, lấy kinh nghiệm của ta tiến hành giản định. Đánh giá hai trang bị Thể châu ngưng hình của Băng nhi thì trong đó Vô Thanh Truy Tung Tiễn có thể được đánh giá là tam tinh, có chút đáng tiếc đó là ngưng hình trang bị này đối với chúng ta tác dụng tương đối nhỏ một chút. Mà Ngự Phong Ngoa được đánh giá là lục tinh, nếu sau này Băng nhi có thể tu luyện đến Cửu châu tông cấp đỉnh phong có thể dựa vào Ngự Phong Ngoa ngự phong phi hành. Hơn nữa nếu thêm lỗ tương khảm có thể đánh giá đến thất tinh cũng không quá đáng. Đây chính là vật tốt hiếm có cho Phong hệ Thiên Châu sư. Mà Ý châu thác ấn đầu tiên là kỹ năng Phong Nhận, nhưng đó chỉ là một kỹ năng nhị tinh. Tăng trưởng của kỹ năng này yếu đi chút ít, bất quá chẳng qua là thác ấn chỉ mới một khỏa Ý châu mà thôi.” Nghe Hoa Phong nói, ánh mắt mọi người tập trung cả vào người Chu Duy Thanh, Chu Duy Thanh trợn mắt, người co rúm lại: “Các ngươi nhìn ta làm gì?” La Khắc Địch cười hắc hắc nói: “Tất nhiên là đánh giá Tinh cấp cho tiểu tử ngươi chứ sao.” Hoa Phong nghiêm mặt nói: “Tiểu Duy, mặc dù bây giờ ngươi đã là một thành viên của Thiên Cung doanh nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho tất cả mọi người hiểu rõ năng lực của ngươi, có như vậy, thời điểm tiến hành chiến đấu mới có thể phối hợp tốt nhất. Chu đại nguyên soái đã gửi ngươi đến Thiên Cung doanh thì cũng hy vọng ngươi hiểu hắn tín nhiệm chúng ta như thế nào. Thiên Cung doanh vĩnh viễn là người thủ hộ của Thiên Cung đế quốc.” Chu Duy Thanh nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi cùng Mộc Ân, Mộc Ân có chút bất đắc dĩ nói: “Cho bọn hắn xem một chút đi, lòng hiếu kỳ có thể làm chết người đó, mấy người các ngươi cẩn thận trái tim không chịu được đó. Hừ hừ.” La Khắc Địch tức giận nói: “Lão vô lại, không thổi da trâu ép người có thể chết sao? Tim lão tử tốt lắm.” Mộc Ân lần này không phản bác hắn, chẳng qua nhìn hắn cười lạnh mấy tiếng. Nửa canh giờ sau. Trong khi xe ngựa đang phi nhanh, cửa hậu của xe ngựa bất chợt mở ra, ngay sau đó một đạo thân ảnh từ trong xe ngựa bay ra, nói chính xác là từ trong xe ngựa bị đạp bay ra ngoài. Từ trong xe truyền đến âm thanh đầy tức giận của La Khắc Địch : “vk***, Ngươi là đồ biến thái trong biến thái, ngươi là đồ hỗn tiểu tử tối biến thái. A a a! Ôi trái tim đáng thương của ta! Ta chịu không nổi rồi, quá hâm mộ ghen tỵ với uất hận!” Không nghi ngờ chút nào, người đón nhận bi kịch bị đạp từ trên xe ngựa xuống chính là Chu Duy Thanh. Sau khi tiến hành đánh giá tinh cấp năng lực của hắn bên trong xe tràn ngập tiếng tim đập đầy kích động, ngay cả Mộc Ân cũng không ngoại lệ. Sau đó thông qua nhất trí hắn bị đạp rớt khỏi xe ngựa, nghe nói là vì tăng cường tố chất thân thể của hắn, để hắn vận động nhiều một chút, rèn luyện nhiều hơn… “Các người trắng trợn ghen tỵ với ta.” Chu Duy Thanh vẻ mặt đầy buồn bực chạy như điên theo phía sau xe, trên lưng hắn còn đeo thêm cây trọng cung Hắc Thần Cung. Khi Chu Duy Thanh lộ ra Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, không khí trong xe lúc ấy vô cùng quỷ dị. Cao Sinh đang uống dở ngụm nược phun toàn bộ lên mặt Hàn Mạch. Hoa Phong đang ngồi trong xe đứng bật dậy làm đầu đụng mạnh vào trần xe, Hàn Mạch há mồm kinh ngạc thì kết quả nuốt mất một nửa số nước Cao Sinh phun ra, bây giờ còn đang nôn khan. La Khắc Địch tự cấp cho mình một cái bạt tai, bởi vì hắn thật sự không thể nào tin tưởng vào kết quả này, do lực đạo phát ra quá mạnh làm cho một bên mặt sưng ù lên. Chờ Chu Duy Thanh báo ra các kỹ năng của bản thân, trừ Thượng Quan Băng Nhi cùng bản thân hắn ở ngoài, da mặt của tất cả những người khác đều co quắp lại. Nếu không phải tu vi của mỗi người đều không tệ thì nói không chừng trúng gió ngay tại chỗ rồi. Dưới tình huống như vậy Chu Duy Thanh không bị đá xuống xe mới là lạ… Kết quả đánh giá tinh cấp là, Phách Vương cung được là Thất tinh, nếu như tính luôn lỗ tương khảm tăng thêm một tinh mà nói… chính là bát tinh. Ý Châu thác ấn đánh giá tinh cấp trong đó, Phong Chi Trói Buộc được đánh giá là bát tinh, Chưởng Tâm Lôi được coi là chuẩn thất tinh, Không Gian Bình Di do là kĩ năng bảo mệnh được đánh giá là cửu tinh, Hắc Ám Chi Xúc đánh giá bát tinh, Tà ác Thôn Phệ đánh giá không rõ, Tuyệt Đối Trì Hoãn đánh giá không rõ. Để hình dung lời của Hoa Phong uyên bác chính là, Chu Duy Thanh kỹ năng thác ấn Nhất châu, so sánh với suất ca Chu Đại soái Bát châu cấp bậc thác ấn đến toàn bộ kỹ năng đều tốt hơn. Sau một khoảng thời gian dài di chuyển. Trong Phỉ Lệ đế quốc xuất hiện một màn kỳ cảnh, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy như bay phía trước, theo sau chiếc xe ngựa là một thanh niên quần áo lam lũ, không ngừng chạy như điên… Hai mươi ngày sau. Bắc cương Phỉ Lệ đế quốc. “Thấy phiến Sâm Lâm bị tuyết trắng bao phủ phía trước kia không? Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là ở trong khu rừng đó, chúng ta phải săn giết một con Băng Phách Thiên Hùng Tông cấp Thiên thú, phải lấy được thiên hạch của nó cùng với da gấu, tay gấu, mật gấu.” “Thiên Hạch là cái gì?” Tuy da của Chu Duy Thanh đen hơn rõ ràng nhưng tinh thần lại so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Bắt đầu từ ngày hôm qua, Chu Duy Thanh rốt cục cũng không phải tiếp tục chạy bộ nữa. Đổi một bộ trang phục mới, sau đoạn đường này khí chất, tinh thần hắn đã xảy ra biến hóa không nhỏ. Vóc người tựa hồ cũng cao hơn mấy phần, nhìn qua vẫn là vẻ mặt hàm hậu trước kia, nhưng khi thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nơi nào đó, trong mắt tất lộ phong mang. Một đường chạy như điên liên tục hai mươi ngày kết thúc chỗ lợi lớn nhất chính là tu luyện thiên lực. Ở tình huống sử dụng hết tốc lực để di chuyển, ngũ đại tử huyệt liên tục liên tục hấp thu thiên địa lực trong không khí bổ sung cho bản thân. Bất Tử Thần Công vốn tốc độ tu luyện nhanh hơn các loại công pháp bình thường khác không ít, một đường chạy tới Chu Duy Thanh đã cảm nhận đệ ngũ trọng thiên lực đã có dấu hiệu đột phá, dường như Bất Tử Thần Công sắp có thể trùng kích vào tử huyệt thứ nhất của tầng thứ hai vậy. Có Bất Tử Thần Công tầng thứ nhất kinh nghiệm, Chu Duy Thanh mơ hồ biết được huyệt thứ nhất trong mỗi tầng công pháp là dễ dàng trùng kích nhất nhưng lại khó thành công nhất. Không phải ban đầu khi trùng kích huyệt Kiên tỉnh hắn thiếu chút nữa đã xong đời sao? Trừ thiên lực liên tục tăng lên ngoài ra còn có hai chỗ tốt đó là đem một thân tinh khiết lực lượng Thể Châu kết hợp tốt hơn với cơ thể. Trừ tà ma hữu thối hiện tại đã hoàn toàn phối hợp, ngoài ra hắn đối với lực lượng của Thể Châu tăng lên cùng với lực lượng cơ thể kết hợp có những bước tiến nhảy vọt. Chỉ cần ý niệm vừa động, Thể châu cùng thân thể có thể phối hợp đồng thời phóng thích lực lượng ra không còn cứng nhắc như trước đây nữa. Đứng ở bên Chu Duy Thanh, Mộc Ân nói: “Thiên Hạch chỉ xuất hiện ở sơ giai Tông cấp thiên thú trở lên, trong đó chứa đựng thiên lực tinh khiết của thiên thú. Thật ra nói một cách chính xác thiên lực đó cũng không khác gì thiên lực của chúng ta. Khi thực lực Thiên thú đột phá Tông cấp, là có thể tùy ý vô hình hóa thành hữu hình, ngưng kết thiên lực thành một loại nội đan, chúng ta gọi đó là Thiên hạch. Thiên hạch có thuộc tính tương thích nếu cho Ngự Châu sư sử dụng, như vậy có thể có lợi ích to lớn trong việc tu luyện, tăng nhanh tốc độ tu luyện. Hơn có thể trợ giúp Tu luyện giả thời điểm đang tiến hành phân liệt bản mang châu nhanh chóng hoàn thành. Còn nữa chính là như Phách Vương cung của ngươi kia có thể khảm lỗ, chẳng những có thể khảm khỏa Ý châu của ngươi mà còn có thể khảm bằng Thiên Hạch đồng thuộc tính.” “Tỷ như, Phách Vương cung của ngươi nếu khảm thêm một quả Lực Lượng hình thiên thú tinh hạch,uy lực của nó sẽ đại tăng, đồng thời có khả năng tự động hấp thu thiên địa nguyên lực trong không khí bổ xung cho bản thân, rất khó tổn hại. Khi ngươi không sử dụng có thể đem nó tháo ra.” Chu Duy Thanh nghe vậy hai mắt sáng lên: “Nhiều chỗ tốt như vậy a! Vậy chúng ta còn chờ gì nữa chuẩn bị nhiều nhiều chút mấy cái Thiên Hạch.” Mộc Ân cả giận nói: “Ngu ngốc, câm miệng, thật mất mặt.” Trừ bỏ Hoa Phong ra, những người còn lại của Thiên Cung doanh đều nhìn Chu Duy Thanh như một tên ngu ngốc, kể từ khi biết thuộc tính của Chu Duy Thanh mấy tên này đều hướng hắn thể hiện đầy đủ cái gì gọi là ghen tỵ một cách trần trụi, nếu có cơ hội sẽ ngay lập tức dùng ngôn từ đả kích hắn. La Khắc Địch âm dương quái khí nói: “Chuẩn bị nhiều thiên hạch? Ngươi cho rằng cái đồ chơi đó là củ cải trắng a! Nói chuẩn bị là chuẩn bị, ngươi không biết Tông cấp thiên thú nguy hiểm cỡ nào sao? Lấy thực lực của cha ngươi, khi đối mặt với một tông cấp thiên thú còn có thuộc tính tương khắc may ra có thể miễn cưỡng đối kháng được một con sơ giai tông cấp thiên thú. Nếu không chúng ta cần dùng tới nhiều người như vậy sao?” Hoa Phong nói: “Chuẩn bị hành động. Căn cứ theo lời cố chủ nói, trong khu rừng này có ít nhất hai mươi con Băng Phách Thiên Hùng. Mộc Ân ngươi che chở cho Tiểu Duy, Băng nhi ngươi ở bên cạnh ta. Tiến vào rừng rậm.” Vừa nói, hắn cũng chạy tới bên xe ngựa, không biết nhấn mấy cái ở đâu mà trong nhất thời một trận âm thanh cơ quan hoạt động vang lên, ngăn dưới cùng của xe ngựa bắn ra một ngăn kéo lớn bên trong chứa đầy đồ đạc. Mọi người của Thiên Cung doanh bằng vào tốc độ như bay đến thay đổi quần áo. Một lát sau, mọi người ai cũng mặc thêm một bộ áo giáp quái dị có hoa văn đỏ sậm, áo giáp không chỉ bảo vệ nửa thân trên người, đồng thời cũng bảo vệ các đốt ngón tay và các bộ phận yếu hại, bao gồm một chiếc khăn nhỏ trùm đầu(cô bé choàng khăn đỏ chăng???). Đồng thời, sau lưng mỗi người ít nhất mang hai cây cung, cùng với một cái tiễn hồ khổng lồ. Hoa Phong, La Khắc Địch, Mộc Ân thì còn hoàn hảo một chút chỉ có tầm hai trăm mũi tên, mà bên kia Hàn Mạch cùng với Cao Sinh trên lưng mang cả một cái tiễn hồ khổng lồ bằng da tựa hồ che kín toàn bộ cả lưng. Chu Duy Thanh thô sơ giản lược đoán chừng, bên trong cũng muốn có hơn bốn trăm mũi tên. Phía dưới tiễn hồ có một bộ phận trang bị thêm nước uống và một chút lương khô chuẩn bị sẵn. Một thân trang bị nhanh chóng được chuẩn bị xong, mà các vị hết sức lười nhác trong Thiên Cung doanh lúc này ánh mắt cũng trở nên băng lạnh. Chu Duy Thanh đứng bên Thượng Quan Băng Nhi nhìn qua bên cạnh, không biết vì sao khi nhìn mọi người mặc một thân áo giáp vào hắn nhận thấy trong lòng dâng lên một cỗ hơi thở mang theo huyết tinh nhàn nhạt, tâm tình xuất hiện thêm vài phần cao ngạo mạc danh kỳ diệu. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng không có cái loại tiễn hồ đặc biệt này. Mỗi người mang theo bốn tiễn hồ bình thường có hai trăm mũi tên cùng một số thực phẩm chuẩn bị sẵn. Mọi người lẳng lẽ tiến vào khu rừng phía trước chính là một sâm lâm thuộc cảnh nội của Vạn Thú đế quốc. “Lão sư, bộ giáp trên người chúng ta là làm từ vật liệu gì vậy? Bộ dạng thật là kì lạ?” Chu Duy Thanh vẫn không nhịn được tò mò hỏi. Mộc Ân cười hắc hắc nói: “Tiểu tử ngốc, đây cũng chính là bảo bối, Long Bì.” Chu Duy Thanh nhất thời trừng lớn đôi mắt : “Long Bì? Thật sự có rồng loại sinh vật này tồn tại sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang