[Dịch]Thiên Ảnh
Chương 1 : Mê vụ hoang cốc
Người đăng: vequeemoi
.
Trong bóng tối có ánh lửa bập bùng..
****
Một đêm không trăng không sao, bóng tối âm u bao phủ gần như trọn vẹn hoang cốc mù sương, chỉ còn chút ánh lửa bập bùng thấp thoáng chốn xa xăm..
Đêm đen lạnh lẽo, muôn vàn gió ngát mang theo làn hơi mát mẻ thổi qua sơn cốc tạo nên từng làn sóng đen kì quái không ngừng lay động lên xuống như thủy triều, đó chính là sương mù đặc biệt ở nơi này.
Sơn cốc rất lớn, nếu ban ngày từ đây nhìn đi thì sẽ nhận ra bốn phía xung quanh có lớp lớp núi non trùng điệp, ấy vậy mà khi đêm xuống lại chỉ còn có thể nhìn thấy từng cái bóng cao to như những gã khổng lồ sừng sững.
Ở giữa hai ngọn núi phía tây bắc là lối ra vào duy nhất của hoang cốc mù sương này. Lúc này trên đường núi gập ghềnh, quanh co vô cùng hiểm trở bên ngoài có một bóng người đang chậm rãi tiến lên.
Có sát ý bỗng chốc tuôn ra từ nơi tăm tối, kéo theo là tiếng người quát lên trên sơn đạo. Cái bóng đang đi lập tức sững lại. Ánh sáng âm u ở nơi này đủ để nhận ra đó là một nam thanh niên trẻ tuổi mặc y phục màu đen.
Gương mặt người này vô cùng bình thản, có lẽ y cũng chẳng bất ngờ với việc có người đột nhiên xuất hiện chặn đường nên khi nghe thấy tiếng quát từ sâu trong bóng tối kia đã lập tức thản nhiên đáp lại.
Một hỏi một đáp, tựa như khẩu lệnh.
Sau đó, sát ý giấu trong bóng tối mới từ từ tan đi, thanh niên áo đen lại tiếp tục đi. Có điều sơn đạo vốn dùng để ra vào hoang cốc sương mù này trông thì có vẻ vắng lạnh nhưng dường như đêm nay lại vô cùng nghiêm mật, chỉ một đoạn đường ngắn cũng đã gặp tới ba lần kiểm tra như thế.
Thanh niên áo đen thong dong trả lời rồi nhanh chóng vượt qua tất cả để dần tiến tới gần lối vào sơn cốc trong đêm đen lạnh lẽo.
Vách núi sát lối vào có một mô đất nhô ra với không ít tảng đá to nhỏ khác nhau rải rác chung quanh, mơ hồ còn thấy được có một bóng người áo trắng đang đứng trên đó.
Thanh niên áo đen hơi rùng mình, hắn đứng yên tại chỗ thêm một lúc rồi chuyển người đi về chỗ mô đất.
Không có lối đi rõ rệt lên mô đất mà chỉ có vô vàn cỏ hoang mọc đầy mặt đất đang đung đưa theo gió. Khi sắp tới nơi thì người này thấy mặt đất phía trước có một tấm bảng đang cắm, bên trên có một hình vẽ kì dị: Trên có thần linh bay, dưới có quỷ quái gào, ở giữa lại có một cái cây vô cùng lớn đội trời đạp đất, nối thẳng quỷ thần. Nhìn kĩ thì sẽ nhận ra trên thần dưới quỷ đều là nét vẽ trên cái cây này.
Thanh niên áo đen đảo mắt nhìn hình vẽ trên tấm bảng trong giây lát rồi mới hướng mắt về nơi người áo trắng đang chắp tay đứng.
Một thân áo trắng tất nhiên sẽ cực kì nổi bật giữa khoảng trời tối tăm. Người đó dường như cũng nghe thấy tiếng bước chân nên quay người nhìn lại, tới khi đó mới thấy y là một nam tử cực kì anh tuấn. Khi hắn thấy là thanh niên áo đen thì hơi cười: "Đệ tới rồi sao, Hắc Lang."
Thanh niên áo đen bị người đó gọi là Hắc Lang kia gật đầu tiến tới, y đáp lại: "Vân Kiếm, nếu để cha huynh thấy huynh ăn mặc như vậy thì e là sẽ mắng huynh một trận đó."
Vân Kiếm ung dung cười đáp: "Không sao, tối nay sắp có đại sự, lão nhân gia người có bao nhiêu việc để lo trong hoang cốc, sao còn có thể để ý tới huynh chứ?"
Hắc Lang cười mỉm rồi đi tới đứng sánh vai để cùng nhìn về một phía với Vân Kiếm. Trong màn đêm, ngoại trừ tầng tầng giám sát nơi hoang cốc sương mù đằng sau thì phía xa có vô số dãy núi liên miên, dù không rõ ràng như ban ngày nhưng cũng có thể dễ dàng hình dung ra vẻ hùng vĩ của nó.
Vân Kiếm bỗng thờ dài hỏi: "Hắc Lang, đệ vào thần giáo đã bao năm rồi?"
"Sáu năm."
"Lâu vậy rồi sao." Vân Kiếm cảm thán rồi lại cười: "Huynh còn nhớ khi đệ mới tới chỉ là môt thiếu niên, cũng không hơn Tiểu Tình là mấy, vậy mà giờ đây đã lớn thế này rồi."
Hắc Lang cười nhưng không nói gì thêm.
Vân Kiếm lại tiếp lời: "Đúng rồi, đêm nay Tiểu Tình cũng tới, rất có thể sẽ đến đây, đệ có đợi nó không?"
Hắc Lang lắc đầu: "Trưởng lão lệnh cho đệ mang viên Huyết Phách Tinh cuối cùng vào cốc chắc là để chuẩn bị cho Hàng Thần Chú, e rằng sau đó sẽ lập tức bắt đầu tiến hành, đệ chắc không thoát ra được. Vẫn nên gặp sau thì hơn."
Vân Kiếm nhíu mày, kinh ngạc nhìn Hắc Lang, sau đó lại lắc đầu than thở: "Vật quý giá như Huyết Phách Tinh cũng chỉ có người như đệ mới có thể lấy được, khó trách cha huynh mấy năm nay còn thân thiết với đệ hơn hẳn đứa con trai ruột này."
Hắc Lang ngẩng đầu nhìn Vân Kiếm rồi lập tức nhíu mày như thể nghĩ tới gì đó, nhưng Vân Kiếm đã cười bảo: "Được rồi, được rồi, không nói đùa nữa, với giao tình của hai huynh đệ chúng ta thì huynh sao lại nghi ngờ đệ được?" Nói xong, hắn như đột nhiên nhớ tới điều gì nên nhất thời hóm hỉnh trêu Hắc Lang: "Được rồi, đợi khi làm xong đại sự, đệ mau tới gặp huynh, Tiểu Tình có một bí mật muốn nói với đệ!"
Hắc Lang kinh ngạc hỏi: "Bí mật? Bị mật gì?"
Vân Kiếm cười đáp:"Nếu huynh nói ra thì còn là bí mật sao? Đi mau đi, bao giờ quay lại nhớ tới đây gặp nhau."
Hắc Lang nghĩ ngợi một chút rồi tán thành: "Cũng được."
Nói xong hắn khẽ gật đầu chào Vân Kiếm rồi quay người rời đi. Không lâu sau đã thấy hắn xuống khỏi mô đất để đi vào trong sơn cốc, sau đó nhanh chóng chìm vào trong màn đêm thăm thẳm.
Sau khi Hắc Lang đi khoảng một chén trà thì sơn đạo đằng sau bỗng có tiếng lao xao, chẳng mấy chốc có một âm thanh khẽ lan tới, cùng với đó là một bóng người nhẹ nhàng tung bay đồng thời xoay một vòng trên trời rồi mới hạ xuống sát bên cạnh Vân Kiếm, hóa ra là một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc.
Vân Kiếm thấy là nàng thì thoáng mừng, nhưng khi nàng đến bên cạnh y lại nhướng mày mắng: “Hồ đồ! Muội không sợ có người sẽ ngăn cản hay sao, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu. "
Thiếu nữ xinh đẹp tươi cười rồi rất thân thiết nắm cánh tay hắn đáp: "Có đại ca ở đây thì muội còn sợ gì chứ!"
Vân Kiếm lắc đầu đáp: "Sao ta lại có một muội muội vô tâm thế này cơ chứ. Bỏ đi, Hắc Lang vừa mới rời khỏi đây để vào trong sơn cốc."
Muội muội mà hắn nói chính là cô gái xinh đẹp tên Vân Tiểu Tình này bỗng kêu lên rồi nhìn về phía sơn cốc, sau đó nàng oán trách Vân Kiếm: "Thật là, đại ca sao không giữ hắn ta lại, đã biết muội có chuyện muốn nói với hắn rồi mà còn.."
Vân Kiếm lắc đầu: "Đại sự quan trọng, trên người hắn có Huyết Phách Tinh cần mang vào Đại Già La trận trong sơn cốc. Đến khi Hàng Thần Chú khởi động hắn còn phải trợ giúp cha và các trưởng lão nên khó có thể ở lại đây lâu được."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện