[Dịch]Thiên Ảnh
Chương 3 : Hỏa Chi Tát Mãn
Người đăng: vequeemoi
.
Ông lão ngồi giữa nhướng mày tỏ vẻ khó chịu rồi lạnh nhạt đáp: “Chỉ bằng việc hắn đã và đang mang tới tổng cộng ba viên Huyết Phách Tinh đã đủ chưa?”
Trưởng lão cao gầy kia vẫn lạnh lùng, thậm chí còn như không chút e ngại Vân Thù Dương mà định nói tiếp nhưng bỗng nghe thấy tiếng người trưởng lão béo cạnh đó hòa giải: “Rồi rồi, tên này không chỉ có thể mang tới Huyết Phách Tinh rất có ích cho việc triển khai thần chú hơn nữa còn tu luyện công pháp rất tương hợp với Hàng Thần Chú. Dù sao thì người nào cũng có cơ duyên của riêng mình, nếu có thể không đoạt thì cũng không cần đoạt, lão gầy này, ngươi đừng nói nhiều nữa.
Trưởng lão cao gầy hừ lạnh rồi nhắm mắt im lặng. Vân Thù Dương thì cười với người béo, ông ta cũng tươi cười đáp lại.
Vân Thù Dương xua tay với Hắc Lang, Hắc Lang cũng theo đó đi tới ngồi xuống bên cạnh ông rồi móc ra một chiếc chủy thủ đen bóng đặt xuống đất.
Nơi ba tấc trên mũi chủy thủ có một khối tròn đỏ tươi như mã não đang dính chặt.
Vân Thù Dương nhìn khối tròn màu đỏ đó rồi lại hiền hòa nhìn Hắc Lang một lúc mới gật đầu.
Hắc Lang cúi đầu lặng im ngồi cạnh ông. Khi ánh mắt hắn đưa tới khoảng đất phía trước thì bỗng phát hiện trong bãi cỏ dại cách đó không xa có một đóa Hợp Hoan đỏ rực đang bừng nở.
Hắn nhìn đóa hoa trong giây lát rồi lại chuyển mắt đi.
……….
Đêm tối phảng phất dài hơn bình thường, ngay cả thời gian cũng như chậm lại trong bóng tối vô tận vây quanh sơn cốc này. Không biết bao lâu sau cả bốn người ngồi bên đống lửa bỗng đồng thời ngẩng đầu.
Trong một góc nào đó của bóng đêm thăm thẳm đằng xa bỗng vang lên một loạt trống khiến người ta run rẩy.
Đống lửa đang rực cháy cạnh họ bỗng bùng lên mãnh liệt khiến vô vàn tia lửa văng tán loạn! Nếu lửa cũng có sinh mệnh thì chắc là lúc này nó đang tức giận gào thét, hoặc cũng có thể đang vô cùng sợ hãi nên run rẩy…
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong sơn cốc. Âm thanh ấy từ rất xa rồi dần sát lại, chỉ mấy bước đã vượt qua khoảng cách rất dài để tới bên cạnh đống lửa.
Tiếng trống mờ ảo vẫn không hề tan biến mà còn ngày càng gấp lên làm tim người ta bất giác cũng đập nhanh hơn.
Giây lát sau một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra từ bóng tối.
Ánh lửa bỗng mờ đi rồi chợt yếu dần như đang quy phục người đó. Sau đó, bóng người kia phất nhẹ tay, ánh lửa thoáng cái lại bùng lên rực rỡ, chỉ chốc lát đã cháy mạnh hơn hẳn ban nãy mấy lần để chiếu tỏ khắp mười trượng xung quanh.
Hắc Lang ngước nhìn về bóng người đang từ từ đến gần kia.
Người tới là một ông lão già nua không giống với tu sĩ thường thấy ở thần châu trung thổ. Người này cao hơn bình thường tới nửa mình nhưng lại đang hơi khom lưng như thể rất mệt mỏi.
Tay ông ta cầm một cây trượng gỗ lớn có điêu khắc hình đóa lửa đỏ. Cặp ranh năng của ông ta cũng lộ hẳn ra ngoài miệng, chẳng rõ có phải vì nó đã tồn tại qua quá nhiều tháng năm hay không mà đã biến từ màu trắng bóng ngày xưa thành ra xám xịt. Trên mặt y cũng có vô số hoa văn màu đen, hơn nữa phần lớn cũng đều liên quan tới lửa, thoạt nhìn thì thật sự đáng sợ.
Hắc Lang nheo mắt lại, trong lòng cũng bỗng liên tưởng tới mấy chữ: Man nhân!
****
Man nhân là một chi của nhân tộc sinh sống ở vùng Nam Cương của thần châu trung thổ cách xa vùng đất mê loạn này. Trong quá khứ dài đằng đẵng, họ và tu sĩ nhân tộc không hề có thù hận sâu đậm gì nhựng cũng chẳng phải là quá hòa hợp.
Tựa như lúc này hắn thấy khi ông lão già nua kia đi ngang qua chỗ tấm biển gỗ rồi đứng quan sát hình vẽ cái cây lớn trên đó một lúc xong bỗng lộ rõ vẻ khinh thường.
Cùng lúc đó sau lưng man nhân già này bỗng có bảy bóng người cao lớn xuất hiện. Họ đều là chiến sĩ man nhân, người nào cũng như một ngọn núi nhỏ, cơ bắp to lớn cũng như ẩn chứa vô vàn sức mạnh, e rằng nếu chỉ đánh lộn tay đôi thì yêu thú bình thường cũng chẳng phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng bảy người tưởng như rất mạnh mẽ này lại vô cùng kính trọng ông lão kia, vì thế khi thấy hắn giơ tay thì lập tức dừng bước đứng lại trong màn đêm.
Ánh mắt Hắc Lang lại đặt lên người lão man nhân. Hắn thầm nghĩ rằng man nhân trong truyền thuyết có một vị Tát Mãn là thủ lĩnh chí cao vô thượng, chẳng lẽ đó chính là ông lão này?
Cũng trong lúc ấy, ba người vẫn ngồi kia cũng không chút biến sắc nhìn thẳng vào mặt ông ta. Sau đó Vân Thù Dương gật đầu nói trước: “Nghe danh Hỏa Chi Tát Mãn đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt. Tôn giả quả nhiên có pháp lực vô thượng, hơn nữa còn có cảm giác vô cùng nhạy bén với sức mạnh của lửa, bội phục, bội phục.”
Lão man nhân khan giọng cười sau đó lại nói bằng một giọng như gió vút làm người ta nổi da gà: “Trong mắt đám tu sĩ nhân tộc các ngươi thì chúng ta không phải đều chỉ là dã nhân chưa được giáo dục hay sao, há có thể bội phục được?”
Vân Thù Dương bĩnh tĩnh đáp: “Bọn ta gia nhập Tam giới thần giáo, xưa nay luôn tin rằng chúng sinh bình đẵng chứ không hề có sự phân biệt nào cả.”
Lão man nhân lại chỉ cười chứ không nói gì.
Vân Thù Dương lại nói: “Mang thứ đó tới không?”
Lão ta thò bàn tay to lớn vào trong ngực áo rồi phút chốc sau đó lục ra được một sợi dây chuyền treo rất nhiều xương trắng. Trên khối xương lớn nhất trong số đó có một hốc nhỏ, bên trong có đặt một vật đang không ngừng lập lòe ánh sáng kì quái. Vật đó không chỉ có hoa văn của gỗ mà còn có cả sắc xanh của lá trông như một hạt giống của loại cây nào đó. Nếu chỉ nhìn từ xa thì cũng không thấy có gì đặc biệt mà chỉ cảm giác được có một sức sống mãnh liệt đang tỏa ra từ đó.
Vật này vừa hiện thì cả ba trưởng lão của tam giới thần giáo đều biến sắc bật dậy nhìn chằm chằm vào miếng xương, đặc biệt là hạt giống trên đó.
Mãi sau đó họ mới chuyển mắt sang nhìn nhau rồi cùng gật đầu xác định mình không nhìn lầm.
Trưởng lão béo có lẽ là người kích động nhất nên bóp chặt nắm đấm đồng thời vội vã nói: “Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ thì chúng ta cũng mau bắt đầu đi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện