[Dịch]Thiên Ảnh

Chương 2 : Hợp Hoan màu đỏ

Người đăng: NAMKHA

.
Vân Tiểu Tình bĩu miệng. Nàng lo lắng thở dài rồi tự nhủ: ”Sau này nếu hắn biết được thì không biết sẽ thấy thế nào đây, liệu có không thích không?” Thầm nhủ vậy xong nàng khẽ cắn môi rồi vô thức đưa tay lên bụng mình. Vân Kiếm cười khuyên: ”Muội muội ngốc, muội yên tâm đi, Hắc Lang nhất định sẽ vô cùng vui mừng.” Vân Tiểu Tình vẫn rất lo lắng nhìn Vân Kiếm, nàng hỏi lại: ”Đại ca, sao huynh biết?” Vân Kiếm phì cười rồi xoa đầu nàng bảo: ”Muội và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm thế nào thì người ngoài không hiểu chứ muội còn không tin hắn sao? Hơn nữa, những kẻ tu đạo như chúng ta đã đánh cắp thiên địa tạo hóa để đạt được pháp lực vô thượng nên phải trả giá bằng việc khó có thể sinh con nối dõi, người có cảnh giới càng cao lại càng khó có con hơn. Nếu giờ đây muội đã mang thai đứa con của hắn thì tất là chuyện cực kì đáng mừng, chẳng lẽ Hắc Lang có thể khó chịu sao?” Ánh mắt Vân Tiểu Tình chớp lên, đôi mắt sáng trong ấy bỗng thoáng qua nét u hoài. Một lúc sau nàng mới gật mạnh đầu, gương mặt cũng lộ ra nét vui mà đáp lại: ”Đại ca, huynh nói đúng.” Vân Kiếm trìu mến xoa đầu Vân Tiểu Tình khuyên nhủ: ”Dù sao cũng phải chờ tới khi cháu của huynh ra đời đã. À, huynh quên nói cho muội là cha cũng đã biết chuyện này.” “Sao!” Vân Tiểu Tình lập tức giật mình đỏ mặt rồi lại e thẹn trách: ”Đại ca, sao huynh lại nói linh tinh rồi, thế này chẳng phải sẽ khiến muội bị cha mắng chết sao.” Vân Kiếm khẽ cười đáp lạị: ”Đang yên đang lành cha mắng muội làm gì, huynh nói cho muội biết, người rất vui vẻ khi biết tin đấy.” Vân Tiểu Tình mở to mắt như không tin nên phải hỏi lại: ”Thật sao?” Vân Kiếm đáp lời: ”Tất nhiên là thật, nếu không muội nghĩ là vì sao Hắc Lang không những có thể đi vào cấm địa trong hoang cốc mà còn có thể tham gia vào nghi thức xuất động thần trận Hàng Thần Chú? Dù cho hắn có bí pháp có thể tạo ra Huyết Phách Tinh thì trong lúc cực kì quan trọng thế này cũng hoàn toàn có thể không cho phép hắn tham dự.” Vân Tiểu Tình khẽ khàng: ”Huynh muốn nói, lão nhân gia người định…” Vân Kiếm vẫn vui vẻ nói tiếp: ”Tất nhiên là khi biết mình sắp có cháu ngoại thì ông đã coi Hắc Lang thực sự là người một nhà rồi. Đạo pháp hai người chúng ta tu luyện tương phản với Hàng Thần chú nên không thể tới gần sơn cốc, còn Hắc Lang lại có huyết mạch của Huyết Phách Tinh rất gần gũi với thần chú, một đứa con rể dễ dàng tới tay như vậy thì sao có thể đuổi đi chứ?” Vân Tiểu Tình mừng rỡ gật đầu. Nàng nhìn về sơn cốc đang chìm trong bóng tối rồi chắp hai tay thành hình chữ thập trước ngực đồng thời nhỏ giọng cầu khẩn:” Nguyện mọi chuyện thuận thuận lợi lợi, ai nấy đểu bình an quay về..” Nói dứt lời nàng lại nhìn quanh quẩn rồi bỗng nhiên thấy một thứ nên khẽ vui sướng kêu lên. Vân Kiếm trông sang thì thấy Vân Tiểu Tình đi tới một góc rồi thu lấy một thứ gì đó từ trong đống cỏ dại xong mới quay lại. Vân Kiếm trông thật kĩ thì nhận ra đó là một đóa hoa màu đỏ. Vân Tiểu Tình tươi cười rạng rỡ nói với hắn: ”Đại ca, huynh xem, hoa Hợp Hoan nở này..” Vân Kiếm nhún vai. Đóa hoa Hợp Hoan này chỉ là một loài hoa dại rất thường thấy ở nơi sơn dã, trên thân hoa không có linh văn, cũng chẳng thể coi là thiên tài địa bảo, quả thực hoàn toàn vô dụng với người tu đạo. Vì thế hắn mới tức giận trách:” Chỉ là một đóa hoa dại mà thôi, muội ngạc nhiên làm gì?” Vân Tiểu Tình cũng kệ hắn mà đặt đóa hoa màu đỏ ấy vào lòng bàn tay để ngắm ngía, sau đó mới khẽ cười:” Hoa này nở thật đẹp, nhất định là điềm lành.” Gió đêm khẽ thổi, cánh hoa đỏ của Hơp Hoan khẽ lay động trên bàn tay trắng trẻo của nàng như đang thầm thì to nhỏ. **** Hắc Lang đi vào trong sơn cốc sương mù. Lúc đầu sơn đạo giữa hai ngọn núi này chỉ là một con đường nhỏ gồ ghề hiểm trở, nhưng theo nhịp tiến ngày một xa của hắn, nó cũng dần dần rộng ra. Kỳ lạ là dù suốt dọc đường đi người này không hề tạo ra chút ánh sáng nào giữa màn đêm tĩnh mịch xung quanh nhưng lại không hề bước hụt, tựa như đã quá quen thuộc với địa hình nơi này. Sau khi đi vào con đường nhỏ trong sơn cốc thì trước mắt chỉ còn lại bóng tối. Hắc Lang có vẻ đã thích nghi được với màn đêm nên càng lúc càng đi thoải mái hơn. Trong sơn cốc tưởng như bình thường này bởi vì một lí do quỷ dị nào đó nên gần như không có linh thảo nào có thể sinh trưởng, phần lớn cũng chỉ là những loài cây cỏ hoang dại như đóa Hợp Hoan kia. Vì thế tu sĩ dưới gầm trời lại càng coi nó chỉ là một chốn hoang vu, cái tên hoang cốc cũng từ đó mà ra. Hắc Lang nhìn về đằng xa thì thấy nơi sâu thẳm trong sơn cốc có một ánh lửa đang không ngừng rực cháy! Ở một nơi hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ thế này thì nó lại càng thêm bắt mắt. Hắn hít sâu rồi tiếp tục đứng yên ở nơi vắng vẻ đó để lo lắng nhìn chằm chằm ngọn lửa. Mãi sau hắn mới thở hắt ra rồi mau chóng bình tĩnh lại, cuối cùng mới chậm rãi tiến về phía ấy. Trong màn đêm, nơi sâu trong sơn cốc như có một luồng khí tức kì dị, không hình không sắc, lại như tràn ngập khắp nơi, khiến người ở trong đó không chịu được mà cảm thấy tim mình đập nhanh hơn như thể đang sợ hãi điều gì đó cực kì mờ ảo. Ánh lửa trong sơn cốc là do một đống lửa đang cháy. Nhưng vật để nhóm lại không phải là củi khô gỗ mục mà là vài thứ kì di nào đó như xương cốt, da lông, đá tảng hay những cây cỏ hình thù quái dị, thậm chí còn có cả những miếng thịt to lớn đang lặng yên bốc cháy. Nếu tới gần hơn thì sẽ nhận ra ở trên những thứ quái dị đó đều có những linh văn kì dị liên tục xuất hiện rồi tỏa ra áp lực mạnh mẽ giữa ánh lửa bập bùng. Một tấm bảng cao khoảng một trượng được cắm ở bên ngoài tầm ảnh hưởng của đống lửa. Nó cũng như thứ Hắc Lang đã thấy trước đó, có hình vẽ một cái cây lớn thông suốt quỷ thần. Bên cạnh đống lửa có ba ông lão đang ngồi. Một người gương mặt tươi sáng nhìn rất giống thần tiên mang theo vài nét tương tự với Vân Kiếm lúc nãy đang ngồi ở chủ vị. Bên trái ông là một người mập mạp hói đầu có hai hàng lông my trắng dài đến má, còn bên phải lại có một kẻ gầy gò, gương mặt như chỉ còn da bọc xương, nhìn qua rất đáng sợ. Hắc Lang đi tới trước đống lửa hành lễ với ba người rồi nói:” Bái kiến ba vị trưởng lão.” Ba người đồng thời nhìn lại. Lão già có gương mặt tươi sáng và ông béo đều gật đầu, chỉ có người gầy gò kia lại đanh mặt lạnh lùng hỏi:” Vân Thù Dương, thủ hạ của ngươi có tư cách gì mà dám can đảm tiến vào trong thần trận?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang