[Dịch] Thí Thiền

Chương 73 : Vô pháp hiểu rõ Mạc Tuân!

Người đăng: 

.
Khi trở lại hội thích phong, Trác Tri Viễn đã có hơi chút say rượu. Vừa đi qua đại môn tử huyền điện, Trác Tri Viễn liền nhìn thấy Mạc Tuân đang ngồi một mình trong phòng, vẻ mặt không một chút biểu tình đang nhìn hắn. Trên chiếc bàn chỗ Mạc Tuân đang ngồi, được đặt một thanh bảo kiếm vỏ cá mập, còn có mấy quyển kinh thư công pháp không biết tên. Nguyên tưởng rằng Mạc Tuân thấy bộ dáng hơi có chút say khướt của mình, liền sẽ răn dạy và quở mắng vài câu, không nghĩ tới Mạc Tuân lại chỉ là nhìn Trác Tri Viễn liếc mắt một cái, chỉ chỉ vào mấy thứ trên bàn, nói :"Đã trở lại? Những thứ này đều là cho ngươi." Dứt lời, liền đứng dậy, hướng về cổng sau đi đến, đi được hai bước, lại dừng lại nhìn Trác Tri Viễn liếc mắt một cái, ý bảo hắn đuổi theo sau Trác Tri Viễn đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bảo kiếm cùng mấy quyển công pháp trên bàn, yên lặng đi theo Mạc Tuân, đến luyện võ trưởng ở phía sau tử huyền điện. Đứng ở đường biên luyện võ trường, Mạc Tuân chỉ vào giữa sân, nói một câu :"Ta đã nói đợi ngươi ba tháng diện bích xong sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi, xuất ra bản lãnh tốt nhất của ngươi cho ta xem." Trác Tri Viễn yên lặng gật gật đầu, đem mấy quyển kia đặt trên bệ đá ở bên sân, sau đó keng một tiếng rút thanh bảo kiếm Mạc Tuân đưa ra khỏi vỏ, chỉ thấy một mảnh cầu vồng nhất thời sáng ngời trong mắt Trác Tri Viễn, cho dù là Trác Tri Viễn, cũng có thể nhìn sơ qua liền biết thanh kiếm này phẩm chất xuất chúng, mặc dù nếu đem so với thanh đoản kiếm lấy được trong thập vạn thâm uyên kém hơn, nhưng cũng tuyệt không thua kém thanh đoạn ngọc kiếm của Giang Vô Hoạn. Trác Tri Viễn hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền đi tới giữa sân, phối hợp với thân pháp 【 thiên cầm cửu biến quyết 】, đem 【 linh tê kiếm chỉ 】từ đầu đến cuối diễn luyện một lần, mặc dù không có cái gì là kinh diễm, nhưng được cái dũng mãnh, mỗi một chiêu đều đúng với chuẩn mực, không có như thiếu niên bình thường khi múa kiếm thường có tư tưởng khoe khoang, lực lượng mỗi một kiếm đều vô cùng đồng đều. Bất quá sau khi bộ kiếm pháp này được hắn diễn luyện xong, theo Mạc Tuân nhìn thấy, trái lại là có chút ý vị sâu xa. 【 Linh tê kiếm chỉ 】tuy rằng không có gì đặc biệt, thế nhưng thân pháp 【 thiên cầm cửu biến quyết 】đã được Trác Tri Viễn cải tạo, tại trong mắt Mạc Tuân hơi hơi lóe sáng. "Thân pháp này của ngươi vì sao cùng với bí kíp bất đồng?" Mạc Tuân tựa hồ rất tùy ý hỏi. Trác Tri Viễn trong lòng rùng mình, nhưng mà nghĩ lại Mạc Tuân chũng quy không đến mức vì loại chuyện này mà làm khó hắn, vì thế liền giải thích :"Thời gian ta ở trong thập vạn thâm uyên, từng gặp qua rất nhiều loại yêu thú, khi ta giao thủ với bọn chúng, ta cũng ngộ ra được một chút thân pháp mau lẹ của bọn chúng. Sau khi có được 【 thiên cầm cửu biến quyết 】 này, lúc ta tu luyện cảm thấy có nhiều chỗ nếu dựa theo những gì ta lĩnh ngộ được tiến hành điều chỉnh lại, sẽ làm cho thân pháp này cao minh hơn một bậc. Mạc Tuân hơi hơi vuốt cằm, điều này kỳ thật cũng nằm trong dự liệu của hắn, nhớ ngày đó Nhậm Phi là sư phụ của bọn hắn cũng từng nói cho hắn biết, trong thập vạn thâm uyên, không phải chỉ là giới tử nguyên lực và thiên địa linh khí dồi dào đơn giản như vậy, khi đánh với với những yêu thú do giới tử nguyên lực biến thành, thường tại trên phương diện thân pháp cùng võ học lĩnh ngộ được rất nhiều bất đồng. Khi Mạc Tuân giúp Trác Tri Viễn chọn lựa võ học, cũng là vì phương diện này mà lo lắng, hiện tại chứng kiến Trác Tri Viễn quả nhiên đối với thân pháp có sự lĩnh ngộ, cũng là ứng với dự đoán của Mạc Tuân. "Sư phụ, 【 tam hỏa cực nguyên kình 】có cần diễn luyện cho ngài nhìn không?" Trác Tri Viễn tuy rằng trong lòng một ngàn một vạn hô không muốn, nhưng trải qua sự trách mắng của Mạc Tuân lần trước, hắn vẫn cố bấm bụng chịu xưng hô với Mạc Tuân một tiếng sư phụ. Mạc Tuân khoát tay áo :"Lấy tu trì của ngươi, môn pháp thuật đó cũng chỉ có thể nhập môn mà thôi, không cần diễn luyện. Mấy quyển bí kíp kia là để cho ngươi tham ngộ thêm, mấy ngày nữa là trong môn có tổ chức luận võ đại hội, hẳn là ngươi cũng đã biết từ lâu. Tại trước luận võ đại hội, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì phải nhìn vào bản lãnh của ngươi. Ngươi cũng đừng có ở trước mặt ta giả bộ nhu thuận, ta thừa biết ngươi đối với ta rất là không phục. Ngươi muốn nhờ vào lần luận võ đại hội lần này để có thể xuống núi thoát khỏi sự quản giáo của ta sao? Vậy ngươi còn phải cố gắng gấp bội. Đừng tưởng rằng ngươi đả bại được một tên Giang Vô Hoạn là có thể lọt vào danh sách những người hạ sơn lần này, Giang Vô Hoạn nếu không phải khinh địch, ngươi cũng sẽ không dễ dàng thắng hắn như vậy. Huống chi trong Thanh Nguyên Sơn này, đệ tử so với Giang Vô Hoạn mạnh hơn đâu chỉ bốn năm người ? Ta cũng muốn nhìn thử xem ngươi rốt cục là có bao nhiêu bổn sự. Trác Tri Viễn nghe được lời nói này của Mạc Tuân, trong lòng ngược lại là rối bời không thôi, cũng không biết Mạc Tuân đến tột cùng là có ý tứ gì. Theo Trác Tri Viễn xem ra, Mạc Tuân đối với mình trong lòng có không ít tiểu tâm tư, mặc dù không có ngang ngược gây trở ngại, cũng nhất định là nhìn hắn không vừa mắt. Không nghĩ tới Mạc Tuân nói ra lời này, giống như là đang nhắc nhở hắn trong Thanh Nguyên Sơn cao thủ đông đảo, nếu muốn trổ hết tài năng, còn phải cố gắng gấp bội, thậm chí có chút ý tứ là sư phụ đối với đồ đệ động viên. Đây cũng là làm cho Trác Tri Viễn càng là không hiểu nổi Mạc Tuân muốn làm gì. "Ngươi cũng đừng vội phỏng đoán ý của ta, tuy rằng ta chỉ sư phụ hữu danh vô thực của ngươi, thay mặt Đặng sư huynh truyền công phu cho ngươi, thế nhưng nếu như ngươi thi đấu mà bị người ta đánh cho thất bại thảm bại thì cũng là làm mất mặt ta. Ngươi nếu như không muốn tại sau khi luận võ đại hội kết thúc mỗi ngày bị ta hành hạ, thì tốt nhất nên đoạt được vị trí một trong năm người kia. Chính mình tự lĩnh ngộ đi!" Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Trác Tri Viễn liếc mắt một cái, vung tay áo, liền trực tiếp ly khai luyện võ trường, lúc đi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trác Tri Viễn nữa. Nhìn theo bóng lưng Mạc Tuân, Trác Tri Viễn thật là càng khó hiểu ý tứ của Mạc Tuân, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Trác Tri Viễn cũng liền đem nó vứt lên chín tầng mây, bất kể là Mạc Tuân có ý gì, nhưng lời của hắn nói một điểm cũng không sai, đó chính là Trác Tri Viễn nếu muốn không bị uất ức nữa, thì càng phải thêm khắc khổ, vô luận hắn có bao nhiêu bổn sự, thắng được Giang Vô Hoạn đích xác nhân tố may mắn chiếm không ít, Giang Vô Hoạn quả đúng là có chút kinh địch, nếu như lúc bắt đầu dùng đến tuyệt chiêu của mình, Trác Tri Viễn chống đỡ sẽ vô cùng chật vật. Tu luyện càng phải thêm khắc khổ, đây mới là việc mà Trác Tri Viễn giờ phút này cần phải làm! Kết quả là, tại luyện võ trường ở phía sau tử huyền điện, một thân ảnh đơn độc mỏng manh có chút hơi say lại bắt đầu vào một vòng mới không ngủ không nghỉ tu luyện. Dù sao ở trên luận võ đại hội, Trác Tri Viễn tuyệt đối không thể đem công phu trong 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】thi triển ta, vì thế nhiều ngày qua Trác Tri Viễn cũng chỉ là đang không ngừng tu luyện những công pháp Mạc Tuân đưa cho, đối với mỗi một chiêu mỗi một thức đều yêu cầu rất cao. Mấy ngày đổ mồ hôi như mưa, Trác Tri Viễn tự cảm thấy đối với 【 linh tê kiếm chỉ 】 cùng 【 thiên cầm cửu biến quyết 】lại tinh tiến hơn không ít, mà 【 tam hỏa cực nguyên kình 】, Trác Tri Viễn tựa hồ lĩnh ngộ cũng nhiều thêm vài phần, loại pháp thuật này, đều không phải là tất cả đều tất cả đều dùng để công kích đả thương địch thủ, tựa hồ cũng có thể dùng để làm chiêu thuật phòng thủ, ngăn cản hóa giải thế công của địch nhân. Khi Trác Tri Viễn đem 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 tại trước khi luận võ đại hội diễn ra luyện tới tầng thứ hai, có thể tại trên làn da của thân thể mình phát ra hỏa diễm màu trắng, hắn cảm giác hỏa diễm này so với tầng thứ nhất càng thêm mãnh liệt hơn. Chỉ là do hắn lúc này chỉ có một mình luyện chiêu, không có người đối địch, bởi vậy vẫn không thể tiến hành nghiệm chứng. Bất quá, cơ hội nghiệm chứng rất nhanh liền đã đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang