[Dịch] Thí Thiền
Chương 56 : Nén giận!
.
Sau khi lòng thầm hạ quyết định, Trác Tri Viễn liền tiếp tục cất bước, đồng tử họ Trần thấy Trác Tri Viễn vừa rồi tựa hồ còn chút ngơ ngẩn, mà lại đột nhiên phấn chấn lại, trong lòng khó hiểu, nhưng mà cũng nhanh chóng bước lên phía trước, dẫn theo Trác Tri Viễn hướng tử huyền điện đi đến.
Đứng ở ngoài điện, Trác Tri Viễn không đợi đồng tử họ Trần mở miệng, chính mình cất cao giọng nói :"Mạc trưởng lão, thanh trần đường quét đường đồng tử Trác Tri Viễn đến phục mệnh, ta đã từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, thỉnh ngài hãy hiện thân ra gặp !"
Lời nói vừa dứt, liền nghe được từ trong tử huyền điện truyền đến một thanh âm thống hận vô cùng quen thuộc với Trác Tri Viễn :" Trác Tri Viễn, là ai dẫn ngươi tới?"
Đồng tử họ Trần cuống quít đáp :"Bẩm lục trưởng lão, con là đồng tử trong điện của chưởng môn sư phụ, họ là..."
Nói còn chưa dứt lời, Mạc Tuân liền cắt lời của hắn :"Được rồi, ngươi đã dẫn người tới, tự nhiên là trở về phục mệnh đi. Trác Tri Viễn, ngươi vào đi!"
Đồng tử họ Trần liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn một cái, trong lòng thầm nói một câu ---- ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi. Sau đó liền quay đầu đi xuống hội thích phong.
Trác Tri Viễn nhìn tử huyền điện trước mắt có thể nói đơn giản này, tuy rằng được xưng là tử huyền điện, trên thực tế, chỉ là một cái gian nhà lát gạch, nếu như không kể đến dụng tâm độc ác của Mạc Tuân đối với Trác Tri Viễn, thì nhìn vào cái tử huyền điện lát bằng gạch này, Mạc Tuân thực ra cũng là một sư trưởng tốt có cái tâm thanh tịnh ít dục vọng, chỉ là...
Cất bước tiến vào trong phòng, Trác Tri Viễn nhìn thấy trong phòng cũng chỉ có một chiếc bàn cũ, trái phải hai bên cái bàn cũ là một cái ghế, trên tường sau bàn có treo mấy bức tranh thủy mặc sơn thủy. Trong bức tranh, hình như là vẽ về bảy ngọn núi ở hậu sơn, tuy rằng chỉ có vài nét bút cực kỳ đơn giản, nhưng lại đem được cái thần thái của bảy ngọn núi phác họa ra, trình độ của người vẽ tranh có thể nói là cực kỳ thâm hậu.
"Trác Tri Viễn bái kiến Mạc trưởng lão!" Trác Tri Viễn quỳ gối xuống, cắn răng thi lễ của đệ tử.
Mạc Tuân lúc này mới hơi hơi mở đôi mắt, liếc nhìn Trác Tri Viễn một cái, trong đôi mắt lại xuất hiện hai tia bạch quang năm đó. Trác Tri Viễn cũng biết Mạc Tuân nhất định sẽ không đến nước đối với chính mình xuống tay, liền một chút chống cự cũng không có, cúi đầu không nói, tùy ý để Mạc Tuân quan sát.
Đem Trác Tri Viễn từ đầu đến cuối nhìn thông thấu, toàn bộ tu trì của Trác Tri Viễn, cũng liền rơi vào trong mắt của Mạc Tuân. Mạc Tuân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ : chân khí trong cơ thể hắn cực kỳ dồi dào, sư tôn năm đó khi ở tại tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn cũng vô pháp có được chân khí hùng hậu như thế. Hắn như thế nào vẫn như cũ dừng lại ở cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức ? Đổi lại là người khác, sợ là đã sớm đột phá lên cảnh giới tầng thứ ba tị thức thậm chí là tầng thứ tư thiệt thức! Tên này thật là cổ quái a!
Nhìn lại một lần nữa y phục trên người Trác Tri Viễn tuy rằng kiểu dáng không khác biệt, nhưng tuyệt đối không phải bộ quần áo năm đó hắn đưa cho Trác Tri Viễn, Mạc Tuân không khỏi hơi hơi vuốt cằm, cuối cùng mở miệng nói :" Thanh trần đường quét đường đồng tử Trác Tri Viễn, một mình xông vào thập vạn thâm uyên, trải qua bảy năm cuối cùng đã thành công. Y theo giáo quy, vốn là do chưởng môn tự mình thu làm đồ đệ, dạy cho công pháp tu luyện. Hiện giờ chưởng môn có việc trong người, ngày về chưa định, bản tôn thay mặt thu ngươi làm đồ đệ. Trác Tri Viễn, ngươi có bằng lòng bái nhập làm môn hạ của ta hay không ?"
Thanh âm của Mạc Tuân vẫn cứ như năm đó tuyên đọc hình phạt Trác Tri Viễn, không có chút cảm tình, thật giống như hắn với Trác Tri Viễn chưa bao giờ có ân oán gì, hết thảy đều chưa từng tồn tại.
Trác Tri Viễn trong lòng tuy rằng vô cùng hồi hộp, nhưng lại cố gắng kiềm chế ổn định tinh thần, miệng trả lời :"Đệ tử nguyện ý!"
"Hôm nay ngươi ở lại trong điện này đả tọa, yêu cầu tĩnh tâm quan thiền, vi sư chưa cho phép ngươi rời đi thì ngươi không được vọng động. Hiểu rồi chứ?" Mạc Tuân nói xong câu này, lập tức đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới Trác Tri Viễn cho dù là một cái liếc mắt, định rời đi.
Trác Tri Viễn gật đầu trả lời: "Đệ tử tuân mệnh!"
Mạc Tuân đi được hai bước, lại quay đầu, cả giận nói :"Nghiệp chướng! Không biết tôn sư trọng đạo chính là giáo quy thứ nhất của bổn giáo sao? Bảy năm trước ngươi vì mục vô tôn trưởng (không coi lời nói của tôn trưởng ra gì) mà cơ hồ suýt bị đuổi khỏi sư môn, hôm nay lại không biết hối cải, không nghe lời sư phụ không được vọng động khi ta chưa cho phép sao?"
Trác Tri Viễn ngực phập phồng, tuy rằng sớm biết dưới tay Mạc Tuân không có quả ngon để ăn, lại nghĩ rằng hắn lại có thể ngay từ lúc ban đầu gây khó dễ với mình. Nếu là đổi thành trước đây, Trác Tri Viễn chỉ sợ sớm đã không quan tâm mà xung đột với Mạc Tuân một phen, nhưng mà hôm nay hắn sớm biết rằng Mạc Tuân sẽ không dễ dàng buông tha hắn, tại trong thập vạn thâm uyên bảy năm, hắn đã phải chịu sự cô độc tịch mịch giày vò, nếu không có sự nhẫn nại bền bỉ thì làm sao có thể chịu đựng được đến khi đem "lao cung đệ nhất quyết" luyện thành mới chịu đi ra khỏi thập vạn thâm uyên ?
Sau khi trong đầu hiện lên vô số ý niệm căm hận, Trác Tri Viễn cắn răng nói một câu: "Sư phụ tại thượng, đệ tử Trác Tri Viễn biết sai rồi! Sư phụ đi thong thả, đệ tử xin nghe theo sư mệnh, ở đây tĩnh niệm đả tọa, cho đến khi sư phụ cho phép con mới đứng dậy."
Mặc dù cũng nghe ra trong giọng nói của Trác Tri Viễn có chút không phục cộng với bất mãn, nhưng mà Mạc Tuân lần này lại không hề nói gì, mà vung tay áo lên hừ một tiếng rồi đi ra khỏi cửa.
"Đệ tử cung tiễn sư phụ! " Trác Tri Viễn lớn tiếng nói với theo sau lưng Mạc Tuân, đây cũng là lễ nghĩa của đồ đệ đối với sư phụ, vì không để cho Mạc Tuân ở những phương diện này không ngừng làm khó dễ chính mình, Trác Tri Viễn cũng chỉ có nén giận, đem tất cả chuyện này làm hoàn mỹ.
Mạc Tuân đi rồi, Trác Tri Viễn mới nhìn một chút cảnh vật trong phòng, ngoại trừ hai cái ghế dựa và một cái bàn, còn có trên vách tường treo một bức phá họa (tranh tầm thường), trong phòng cũng không còn bài trí thứ gì. Thật ra ở một góc tường có một cái bồ đoàn nho nhỏ, Trác Tri Viễn đi tới, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thầm nghĩ : không biết thiền điện của các vị trưởng lão ra sao, chứ bất quá cái cửu tiêu điện kia của chưởng môn sư phụ nhìn rất là rộng lớn, mạ vàng chạm ngọc điêu khắc rất là hoa mỹ. Làm sao giống với nơi này sơ sài như vậy, chẳng lẽ trưởng lão trước đây ở nơi này cũng quái dị như vậy sao?
Qua một hồi, Trác Tri Viễn cũng không có tâm tư đi suy nghĩ mấy chuyện này, dù sao Mạc Tuân khẳng định còn có một đống thủ đoạn dùng để đối phó hắn, giờ phút này điều hắn phải làm, cũng là điều duy nhất phải làm, đó là tận khả năng đề cao tu trì của mình, cho đến khi một thân thực lực mà ngay cả chưởng môn Đặng Thiếu Ngải cũng không dám xem thường, lúc ấy Mạc Tuân cho dù có làm khó dễ hắn thế nào, Trác Tri Viễn cũng tất nhiên là tất nhiên là sẽ không sợ.
Một ngày này Trác Tri Viễn mười lăm tuổi, ngồi trong một cái tử huyền điện đơn sơ trên hội thích phong, bắt đầu lần đầu tiên tu hành chân chính.
Ngày trước tại thập vạn thâm uyên, tuy rằng Trác Tri Viễn đã tu luyện được chừng bảy năm, nhưng mà nếu tính về sư thừa sau này, hắn hôm nay mới chân chính là lần đầu tiên bước vào cánh cửa của tu tiên vấn đạo. Từ đó, Trác Tri Viễn mới chính thức được tính là một nhân vật trong thông huyền giới, không còn là một tiểu tử nhà quê vô sư vô thừa.
Trong Thanh Nguyên Sơn, khắp nơi đều như phát khùng về tin tức tên đồng tử bảy năm về trước hôm nay có thể thật sự từ trong thập vạn thâm uyên còn sống đi ra, hơn nữa, hắn là người thứ hai sau Nhậm Phi có thể hoàn toàn đi hết mười vạn dặm. Nếu trước đây mọi người còn xem thường Trác Tri Viễn thì kể từ hôm nay, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng phải nhìn thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi này bằng một con mắt khác !
Nhưng mà, cũng có người biết tin thì bắt đầu mang tâm tư hả hê đối với việc Trác Tri Viễn mang thân phận đệ tử của chưởng giáo nhưng danh bất chính ngôn bất thuận này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện