[Dịch] Thí Thiền
Chương 19 : Đoản kiếm hai thước!
.
Từ trong đống đất đá chui ra, cảm giác đầu tiên của Trác Tri Viễn là toàn thân chính mình lại không có quá nhiều đau đớn, điều này hiển nhiên là có quan hệ đến việc hắn gặp Trần lão đầu trong mộng.
Nhưng mà , Trác Tri Viễn nghĩ đến nát óc cũng không hiểu, chính mình bất quá chỉ là mơ thấy Trần lão đầu mà thôi, hơn nữa Trần lão đầu còn biểu hiện ra thái độ khác thường như thế, làm sao lại có thể tự dưng chữa khỏi những vết thương trên người hắn.
Nếu sớm biết rằng mơ thấy Trần lão đầu có thể chữa trị thương thế, như vậy lần trước bị Tần Phỉ đánh bị thương, nếu như Trác Tri Viễn sớm mơ thế Trần lão đầu thì chẳng phải tốt rồi sao?
Đương nhiên, Trác Tri Viễn cũng tự giễu cái này chẳng qua thật nực cười, nhưng trong mộng cả người nóng rực, phảng phất như có một luồng nhiệt lưu đang chậm rãi lưu động trong cơ thể hắn vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.
Ngồi xếp bằng xuống, Trác Tri Viễn thử dựa theo cảm giác trong mộng vận hành một tí tẹo chân khí kia trong đan điền, nhưng mà chân khí vừa mới lưu động đến được một huyệt vị thì bỗng cảm thấy cực kỳ đau đớn như dùng kim chọc vào, khiến hắn phải lập tức phải dừng lại. Xem ra kích thích lung tung huyệt vị và kinh mạch trong cơ thể cũng không phải là chuyện giỡn chơi, mà Trác Tri Viễn căn bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếp tục ngồi nguyên tại chỗ suy nghĩ về những sự việc trải qua trong mộng một lát, Trác Tri Viễn cảm giác được hành động của Trần lão đầu nhìn ra vô cùng chân thực. Nhưng mà hắn cũng biết đây tuyệt đối không có khả năng xảy ra, bởi vậy chỉ là cười cười tự giễu, xem ra bản thân mình lẻ loi cô đơn một mình, nên tự nhiên là nhớ tới Trần lão đầu. Hơn nữa, Trần lão đầu khi còn sống với Trần lão đầu gặp trong mộng tính tình khác nhau đến một trời một vực, Trần lão đầu chân chính mà hòa ái dễ gần vậy sao? Nhưng mà rõ ràng cỗ nhiệt lưu trong mộng kia rõ ràng cực kỳ mãnh liệt, so với Trần lão đầu thì càng chân thực hơn, ít nhất thương thế của Trác Tri Viễn không rõ lý do tự động hồi phục là chuyện cực kỳ chính xác, cho dù là Trác Tri Viễn nằm mơ, cũng không thể nói một giấc chiêm bao có thể đem thương thế biến mất theo giấc mộng? Huống hồ lộ tuyến luồng nhiệt lưu kia đi qua, Trác Tri Viễn trí nhớ vẫn còn như mới, Trác Tri Viễn đối với kinh mạch trong cơ thể mình sớm đã quen thuộc vô cùng, cho nên căn bản không có khả năng tính sai, luồng nhiệt lưu kia tuy rằng lộ tuyến có kỳ quái, nhưng tuyệt đối là lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch.
Luồng nhiệt lưu kia, tựa hồ cùng với việc Trác Tri Viễn đột nhiên giác tỉnh nhãn thức, hơn nữa còn nhanh chóng đạt tới nhãn thức viên mãn hẳn là có quan hệ!
Nhưng mà, lúc này tuyệt đối sẽ không có người cho Trác Tri Viễn đáp án, Trác Tri Viễn cũng đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, nhưng mà vừa đứng lên thì hắn đột nhiên hắn lại há hốc mồm, quai hàm như muốn rớt xuống, con mắt trợn ngược.
Nguyên lai là ở phía sau hắn vốn là đoạn nhau, nếu không phải do đoạn nhai này cản trở hắn chạy trốn thì chắc hắn đã không phát điên mà buộc phải phát ra tiềm năng nhãn thức viên mãn của mình, nhưng hiện tại, đoạn nhai này lại tự nhiên biến mất như chưa từng tồn tại vậy! Hiện tại, hiện ra trước mặt Trác Tri Viễn là một sơn động tối om, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì bên trong
Trác Tri Viễn thầm nghĩ : chẳng lẽ đoạn nhai này vốn là một đại môn che giấu sơn động? Ta cùng hỏa long kia đại chiến, cuối cùng đánh tan hỏa long, dư chấn của vụ nổ cũng theo đó mà đem đoạn nhai này đánh vỡ luôn, lúc này mới làm lộ ra sơn động này?
Sau một hồi suy nghĩ, cũng không quản đến trong động có nguy hiểm gì, Trác Tri Viễn thuận tay cầm lấy trường kiếm của mình... nhưng mà, hắn từ trong đống đất đá rút ra thì chỉ còn lại một chiếc chuôi kiếm mà thôi, trường kiếm sớm đã bị hỏa long kia thiêu cho tan chảy thành một bãi nước thép.
Nhìn chuôi kiếm trong tay, Trác Tri Viễn chỉ đành lắc đầu cười khổ, đem ném sang một bên. Hơi hơi do dự, rồi quyết định vào trong đó xem qua một phen.
Sau khi vào bên trong sơn động, Trác Tri Viễn đi được một đoạn ngắn liền bỗng nhiên thấy bên trong trở nên sáng bừng lên. Sau khi đạt được nhãn thức viên mãn, chỉ cần thêm một chút thích ứng, loại bóng tối này đối với hắn mà nói không có chường ngại gì, nhiều lắm là cản trở tốc độ tiến về phía trước của hắn mà thôi.
Tuy rằng không cảm giác được nơi này có nguy hiểm gì, nhưng Trác Tri Viễn vẫn bước đi cực kỳ cẩn trọng. Sau đó, tại trước mặt hắn, một gian thạch thất hình tròn dần dần hiện ra.
Trong thạch thất, bài trí đơn sơ như một ngôi nhà nhỏ, bàn giường, đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dùng tảng đá lớn cắt thành. Nhìn những cái đồ dùng bằng đá được cắt gọt một cách tinh xảo Trác Tri Viễn liền biết chủ nhân nơi đây hẳn là nếu không có một thanh thần binh lợi khí, thì cũng có phép màu thần thông, cho nên những tảng đá này đối với người đó khỏi phải nói tất nhiên là một chuyện đơn giản.
Trước khi Trác Tri Viễn tiến vào thập vạn thâm uyên, Lý Độ đã từng nói với hắn, bởi vì hoàn cảnh và địa hình nơi này phức tạp và tồi tệ, hơn nữa thường xuyên sẽ có giới tử nguyên lực (hỏa long kia là do giới tử nguyên lực hình thành, giới tử nguyên lực cũng chính là nguyên tó nhỏ bé nhất tồn tại trong thế giới này) hóa thành đủ loại hình dạng. Cho nên Trác Tri Viễn đối với sự tồn tại của gian thạch thất này, cũng không có quá nhiều kỳ quái, có lẽ là nơi bế quan tu luyện của một vị sư trưởng tiền bối.
Tại một bên của chiếc giường đá, trên vách đá có giắt một thanh đoản kiếm.
Trác Tri Viễn cũng không có khách khí, đây là vật vô chủ, hắn nếu không cầm, thì cũng là phung phí của trời. Trác Tri Viễn nghĩ gì làm đó, hắn cũng không nghĩ đây là việc mạo phạm tổ tiên.
Nhún người nhảy lên giường, Trác Tri Viễn thuận tay đem thanh đoản kiếm trên thạch bích lấy xuống.
Một tay nắm chặt vỏ kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm, Trác Tri Viễn dùng sức kéo, nhưng đoản kiếm không chút lung lay, lại còn không thể rút kiếm ra khỏi vỏ. Trác Tri Viễn sửng sốt, lập tức chú ý tới kiếm nhị (chính là phần bảo vệ tay của kiếm trên chuôi kiếm, còn gọi là đốc kiếm) không ngờ lại hé ra bộ dáng miệng thú. Trong miệng thú có một chỗ hơi hơi nhô ra, Trác Tri Viễn liền đem ngón cái đặt vào phía trên chỗ ấy đoản kiếm trong tay tức thì phát ra một tiếng long minh (tiếng kêu của rồng), Trác Tri Viễn nhanh chóng lấy tay kéo ra, cuối cùng đoản kiếm cũng ra khỏi vỏ.
Nguyên bản thạch thất đang tối om, khi chuôi đoản kiếm này ra khỏi vỏ, nhất thời cả phòng trở nên sáng bừng, ánh sáng rực rỡ phát ra từ thanh kiếm chiếu khắp bốn phía, hiện ra một phiến bạch quang, quả nhiên là bắt mắt dị thường.
Trác Tri Viễn đem kiếm nắm ở trong tay, xem xét kĩ lưỡng, lại phát hiện thanh đoản kiếm này không rõ là được chế tạo bằng chất liệu gì, giống như vàng mà không phải vàng, ngọc cũng không phải ngọc, nó trong suốt như một hồ nước mùa thu, chói mắt sáng lòa, nhìn vào làm cho người ta cảm giác vui vẻ không thôi.
Để kiếm sang tay trái, Trác Tri Viễn tay nhẹ gõ, thân kiếm khẽ run lên, phát ra âm thanh long minh , nghe vào trong tai là một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Tiếp theo đó, là Trác Tri Viễn cảm giác được trên đầu ngón tay tiếp xúc với thanh kếm truyền đến một cảm giác mát lạnh, sớm đã không quen với nhiệt độ nóng bỏng trong thập vạn thâm uyên, làm cho Trác Tri Viễn không khỏi cảm thấy sảng khoái không ngừng. Để sát vào một chút, thì quả nhiên đoản kiếm toàn thân băng hàn, mặc dù là đang trong hoàn cảnh cực nóng, nhưng hàn ý thì vẫn vô cùng bức nhân.
Trác Tri Viễn hiểu rõ chính mình vừa mới nhặt được một thanh bảo kiếm, tuy rằng kiếm này so với những kiếm bình thường có ngắn hơn vài phần, nhưng ngắn đi một chút cũng tuyệt đối không ảnh hướng đến việc thanh kiếm này trở thành thần binh lợi khí.
Nhảy xuống giường, Trác Tri Viễn cẩn thận cầm chuôi đao kiếm tựa vào mép giường, nhẹ nhàng thử cắt xuống một khối lớn của mép giường, thì nhìn đơn giản giống như cắt một miếng đậu hủ vậy. Vả lại không quản đây có phải là tiên gia pháp bảo hay không, riêng về độ sắc bén, Trác Tri Viễn cũng đã lấy được nhiều lợi ích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện