[Dịch] Thí Thiền

Chương 17 : Tuyệt địa!

Người đăng: 

.
Trác Tri Viễn làm sao có thể nghĩ đến, nơi này cư nhiên còn có loài vật biến thái như vậy, hỏa long này căn bản không phải sinh linh, nhưng lại có hết thảy đặc điểm của sinh linh! Hoàn toàn giống như một sinh vật sống, vô luận Trác Tri Viễn chạy trốn tránh né như thế nào, hoả long kia đều có thể bay lượn lên xuống tìm đến phương hướng của hắn. Không thể không nói, tốc độ né tránh của Trác Tri Viễn hơn xa thường nhân, trong thời gian dưỡng thương, Lý Độ ngoại trừ không ngừng đốc thúc hắn tu luyện thanh tâm minh niệm chú, mà còn dạy cho hắn một vài chiêu số võ công cơ bản. Mà Trác Tri Viễn hiểu rất rõ ràng, tại trong thập vạn thâm uyên địa hình phức tạp hiểm trở, hơn nữa dịa phương nguy hiểm có thể gặp phải bất cứ lúc nào, cho nên trong toàn bộ võ công hắn học được, khinh công thân pháp hiển nhiên là chú trọng nhất. Bởi vậy, Trác Tri Viễn giờ phút này mới có thể biểu hiện ra tốc độ né tránh nhanh nhẹn hơn xa thường nhân. Nhưng mà, cho dù nhanh nhẹn thế nào, Trác Tri Viễn cũng chỉ có thể duy trì trong một khắc, huống chi ở đây khắp nơi đâu đâu cũng có thể khiến hắn sẩy chân trựơt xuống núi nếu không cẩn thận. Rất nhanh, quần áo Trác Tri Viễn đã bị cháy đen lỗ chỗ, sự linh hoạt trong ứng phó không còn được như ban đầu nữa. Trường kiếm trong tay tuy rằng cứ mỗi lần bổ trúng vào thân hình hoả long, thì chỉ vẻn vẹn có thể đem bộ vị chém trúng trên người hoả long tạm thời chia làm hai, kiếm vừa mới rời đi, thì hoả long kia lại khôi phục thành nguyên trạng, điều này khiến cho Trác Tri Viễn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, rốt cuộc chính mình chỉ có một con đường chết sao? Chẳng lẽ dễ dàng chết đi như vậy sao? Hoả long này cũng quá biên thái đi, cho dù là đệ nhất cao thủ của Đại Dận hoàng triều chỉ sợ nếu không có phép thuật trợ giúp mà đối mặt với hoả long này thì cũng chỉ có thể là một con đường chết. Chẳng lẽ những người trước kia đến đây đều đã phải gặp qua hoả long kia sao? Vậy sao còn có người có thể thành công vượt qua? Mấy vấn đề này không ngừng luẩn quẩn trong đầu Trác Tri Viễn, làm cho hắn không ngừng suy nghĩ xem đến tột cùng là biện pháp gì mới có thể đánh lui hoả long này. Hắn nhận định rằng, đã có người có thể thành công từ trong thập vạn thâm uyên còn sống đi ra, như vậy nhất định là sẽ có biện pháp đánh bại hoả long, Nếu không, hẳn tất cả mọi người đều phải là chết ở chỗ này. Đạo lý này là không sai, nhưng mà có hiểu được đạo lý cũng không có tác dụng gì, giống như hiện tại đem pháp thuật cao cấp nhất dạy cho Trác Tri Viễn, khẩu quyết cùng thủ quyết này đối với Trác Tri Viễn mà nói cũng chỉ là một đám văn tự mà thôi, lấy tu trì của Trác Tri Viễn, căn bản không thể phóng ra pháp thuật này. Có lòng nhưng lực bất tòng tâm, Trác Tri Viễn giờ phút này chính là đang rơi vào hoàn cảnh khó xử. Hơn nữa, thể lực Trác Tri Viễn bị tiêu giảm, tốc độ né tránh càng ngày càng chậm, thậm chí hắn còn cảm giác được hoả diễm trên người hoả long đang sắp đốt tới chỗ mình. Nếu không phải có thanh tâm minh niệm chú hộ thể, chỉ sợ giờ phút này Trác Tri Viễn đã sớm trở thành một quả cầu lửa. Nhưng mà hoả long kia hình như không có tiêu hao chút xíu thể lực nào, lúc mới bắt đầu tốc độ của nó rất nhanh, hiện tại thì vẫn là như thế. Chỉ là do Trác Tri Viễn vóc người thấp bé, mà hoả long dù sao cũng từ trên không tập kích hắn, hơn nữa ở trên núi này toàn cỏ cây, trong đó có rất nhiều cổ mộc cao ngút trời, ngăn trở công kích của hoả long, cho nên Trác Tri Viễn mới có thể may mắn sống đến hiện giờ. Nhưng mà, thời gian càng lâu, hoả long trên không trung không ngừng lượn vòng quanh, tuy rằng mấy mươi lần Trác Tri Viễn tránh thoát công kích của hoả long là dựa vào cỏ cây cự thạch che chở, nhưng vô luận là cỏ cây hay mỏm đá dưới nhiệt độ cao như thế, chỉ cần dính vào thì liền nhanh chóng bị thiêu cháy thành tro tàn. Dần dần, theo đường chạy trốn của Trác Tri Viễn, hoả long đã tàn phá đốt cháy cả một con đường rộng lớn, thậm chí bùn đất dưới chân, cũng bị đốt thành cháy đen, khói đen không ngừng lượn lờ bốc lên. Trác Tri Viễn thể lực sớm đã cạn kiệt, nhưng mà vì muốn tìm được một tia hy vọng sống sót, cho nên liều mạng nhắm về phía trước mà chạy, không ngừng mượn dùng các loại cây cối hay tảng đá ngăn cản, mới có thể miễn cưỡng dưới sự truy giết của hoả long mà chạy trốn. Không hề có lực hoàn thủ!!! Cảm giác tuyệt vọng trong lòng Trác Tri Viễn càng ngày càng lớn dần, hắn thậm chí cho rằng mình thà rằng tình nguyện đi khiêu chiến đại trưởng lão, cũng không muốn khiêu chiến cái loại âm hồn bất tán không biết mệt mỏi này, hơn nữa thủ đoạn công kích của hoả long lại phi thường đơn giản, chỉ là muốn hắn giống như những cây cối tảng đá trên đường bị thiếu cháy thành tro tàn. Những tiền bối thành công vượt ải trước đây, không biết đã dùng cách nào có thể chiến thắng được con hoả long này? Trác Tri Viễn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết đáp án, bởi vì ở trước mặt hắn đã không còn đường đi, nghênh đón hắn chính là một dốc núi chặn đường (đoạn nhai), tuy rằng không cao, chỉ tầm vài chục trượng mà thôi, đổi lại là bình thường, Trác Tri Viễn cũng có thể nghĩ đến biện pháp bám víu leo lên tiếp tục đi tiếp. Nhưng mà hiện tại phía sau có một con hoả long hung mãnh như vậy, Trác Tri Viễn lại cảm giác được tánh mạng của mình, có lẽ đã sắp kết thúc. Đối mặt đoạn nhai cơ hồ là tuyệt địa này, Trác Tri Viễn cũng không có lựa chọn khác, chỉ phải quay ngược trở lại, nếu không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của hoả long này, liền sẽ dùng phương thức của nam nhân chấm dứt tính mạng của mình. Mặc dù Trác Tri Viễn rất rõ ràng, cho dù võ công của mình cao thêm gấp mười lần, cũng không có khả năng chiến thắng hoả long này, nhưng mà hắn lúc này đã hạ quyết tâm cho dù chết cũng phải chết cho có tôn nghiêm, chứ không sống vật vờ qua ngày như những ngày tháng trên Thanh Nguyên Sơn nữa. Nếu như vừa rồi hắn có chút hối hận vì lựa chọn tiến vào thập vạn thâm uyên này, thì giờ phút hiện tại, trong lòng hắn cũng không còn cái gì ràng buộc, không có chút nào hối hận, còn lại, chỉ là một ngọn lửa giận dữ. Trường kiếm trong tay sớm đã bị mấy lần tập kích của hoả long mà bị cháy đến thay đổi hình dạng, lần thứ hai được Trác Tri Viễn nâng trước ngực, biết rõ một kiếm này đâm ra thì cũng là lúc chính mình từ giã cõi đời, thế nhưng vẫn như cũ quyết chí không buông. Tiềm lực sinh mệnh tại một khắc này triệt để bị kích thích! Thậm chí cả Trác Tri Viễn chính mình cũng không biết, hắn ngưng tụ sức lực toàn thân còn lại đâm ra một kiếm, cũng là lúc trong đôi mắt của hắn bắn ra hai tia hồng quang chói mắt. Đây không phải là do hắn ngày thường tu luyện tầng thứ nhất nhãn thức ngưng mục mà phát ra, hồng quang thường ngày mà hắn bắn ra, giờ phút này so với hai đạo hồng quang vừa phát ra thì căn bản bé nhỏ không đáng kể. Hai đạo hồng quang giờ đây, thâm chí so với màu sắc của hoả long còn muốn sậm hơn vài phần, hơn nữa bên trong còn lưu chuyển sóng gợn kỳ quái, với tốc độ chuyển động cực cao, đang bắn nhanh về phía trước. Lúc trường kiếm trong tay Trác Tri Viễn đâm trúng miệng rộng của hoả long cũng là lúc trong hai mắt hắn bạo xạ ra hai đạo hồng quang hung hắng bắn vào mặt hoả long. Oanh một tiếng! hoả long tuy rằng không bị đánh tan, thế nhưng lại đột ngột bị ánh lửa trong mắt Trác Tri Viễn bức lui đến vài chục chượng. Thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là bức lui mà thôi, hoả long giống như là thoáng sửng sốt, không nghĩ tới Trác Tri Viễn chỉ là giãy dụa trong cái chết mà còn có thể gây ra một sức ép như vậy, nhưng rât nhanh liền phi thân lên, tiếp tục giương hai chân trước, há to mồm máu đỏ lòm, hoả diễm toàn thân theo đó cũng phát ra mãnh liệt! Trác Tri Viễn thấy có chút hy vọng liền chiếu theo chiêu thức cũ, tuy rằng trường kiếm đã bị tổn hại đến nỗi nhìn không ra đó là một thanh trường kiếm, nhưng mà hắn vẫn kiên định vững vàng cước bộ, dựa lưng vào đoạn nhai, đem trường kiếm trong tay ngưng tụ toàn bộ sức lực toàn thân đâm ra một kiếm nữa. Lần này, trong hai mắt hắn bắn ra hồng quang, tựa hồ còn nóng rực hơn vài phần ! Không ngờ mơ hồ có chiều hướng áp đảo được hoả long kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang