[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2 : Cô độc dưới núi

Người đăng: 

.
Kế tiếp nửa canh giờ, nam tử áo đen dùng không dưới mấy chục loại phương pháp đến dằn vặt Sở Mặc, muốn cho chính hắn chủ động mở miệng cầu xin tha thứ. Thậm chí tạo nên loại huyễn cảnh quỷ khí sâm lâm tới dọa cái này mười mấy tuổi thiếu niên. Mỗi một lần, Sở Mặc đều bị dằn vặt gần chết, trong mắt ngập tràn sợ hãi bởi vì cái huyễn cảnh này thật sự quá chân thực, hắn cũng bị dọa cho gần chết. Nhưng đến cuối cùng...Vẫn như cũ ba chữ kia: "Không đáp ứng!" "Hắc..." Nam tử áo đen bị tức giận sôi lên, hắn ngang dọc thế gian nhiều năm, hạng người gì hắn chưa thấy qua? Nhưng ngày hôm nay lại bị một cái hài tử mười mấy tuổi xấu xa khiến cho không còn biện pháp. Nếu như thế này truyền đi, chẳng phải có biết bao nhiêu người rụng rớt cằm. Đường đường Ma Quân chủ động muốn thu đồ đệ, đối phương chẳng những không cảm kích, kiên quyết cự tuyệt hắn, hơn nữa mặc hắn dằn vặt, chết cũng không nhả ra. Đây tuyệt đối là một việc có thể lay động thế gian. "Ngươi.. Ngươi là ác nhân!" Sở Mặc vẻ mặt suy yếu té trên mặt đất, tất cả khí lực đều bị biến mất, khớp xương toàn thân chẳng biết vỡ vụn bao nhiêu cái. Nhưng vẫn không có bát luận ý tứ chịu thua, tức giận nói: "Ngươi làm sao có thể như vậy? Người khác không muốn, ngươi còn mạnh mẽ bức nhân gia ta làm đồ đệ ngươi?" "Ngươi thật không sợ chết?" Nam tử áo đen mục quang lạnh lẽo, giọng nói lành lạnh, híp mắt nhìn Sở Mặc, trong con ngươi sát khí lóe lên, dường như tùy thời cũng có thể kết thúc tính mệnh tên nhóc ngoan cố này. "Sợ...Sợ muốn chết." Sở Mặc thành thật đáp, nam tử áo đen này đích thật rất đáng sợ. So với hắn hết thảy ác mộng mấy năm nay cộng lại cũng không thể sợ bằng. "Sợ, ngươi còn dám cự tuyệt ta!" Nam tử áo đen lạnh lùng liếc nhìn Sở Mặc. "Ta, ta là muốn gia nhập Trường Sinh Thiên, gia gia ta năm đó cứu tính mệnh Trường Sinh Thiên thất trưởng lão!" "Thất trưởng lão từng lưu cho gia gia ta một món tín vật, chỉ cần mang tín vật đi Trường Sinh Thiên thất trưởng lão sẽ thu ta làm đệ tử!" "Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn chính phái, trong đó đều là anh hùng hào kiệt, đều là đại hiệp cứu vớt thế giới, là đều là người trong thần tiên!" "Bọn họ không giống như ngươi, ép buộc người khác làm đệ tử." Sở Mặc lúc này nhiệt huyết dâng lên, không quan tâm bùm bùm nói một tràng đem nam tử áo đen đối diện nói đến chút sững sờ." Một lúc lâu hắn mới phát sinh tiếng cười nhạo: "Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn chính phái? Bên trong đều là anh hùng hào kiệt? Đều là đại hiệp cứu vớt thế gian? Đều là người trong thần tiên?" "Phi! Quả thực rắm chó không kêu! Bên trong danh môn chính phái nhất định là người tốt? Ấu trĩ!" Sở Mặc cũng nổi lên tính trẻ con, mặc dù toàn thân đau nhức làm cho hắn cảm giác đau đến mức không muốn đứng dậy, vô cùng suy yếu nhưng hắn vẫn còn ngẩng đầu lên, kiên định nhìn nam tử áo đen: "Ngươi nói bậy!" "Người Trường Sinh Thiên tuyệt đối không là người như ngươi nói vậy!" Ma Quân nghe lời này, khóe miệng kịch liệt co quắp vài cái, nếu không Sở Mặc này tư chất cùng căn cốt tốt đều là thế gian hiếm có; nếu hắn không bị Thất Sát chi độc thời gian không nhiều, muốn đem bản thân một thân truyền thừa lưu lại sớm một cái tát đem tên chết tiệt không nghe lời này đập chết! "Ngươi nói Trường Sinh Thiên thế nào là tốt, ta hỏi ngươi, ngươi đã gặp qua rất nhiều người Trường Sinh Thiên? Ma Quân hít sâu một hơi, nhàn nhạt nhìn Sở Mặc. "Không có nhưng gia gia ta nhìn thấy" Sở Mặc nói: "Hơn nữa, thế gian đối với Trường Sinh Thiên đánh giá cũng cực tốt!" "Một người nói xong, khả năng chưa hẳn là tốt nhưng thế gian đánh giá đối Trường Sinh Thiên tốt, cũng là cực tốt!" Ma Quân giận dữ mà cười: "Rất nhiều người nói liền nhất định là tốt? Nhiều người nói không tốt, vậy nhất định là không tốt?" "Thế gian liền bởi vì các ngươi loại người ngu xuẩn này trở nên mông muội vô tri, bảo sao hay vậy. Tuy rằng có mắt nhưng từng cái một tất cả đều mù chữ!" "Tiểu tử, ngươi vô luận như thế nào cũng muốn gia nhập Trường Sinh Thiên, trở thành Trường Sinh Thiên đệ tử đúng hay không?" Ma Quân nhìn Sở Mặc hỏi. Sở Mặc lúc này hầu như đã không có khí lực để nói chuyện, chỉ có thế nhẹ khẽ gật đầu một cái. "Này, ngươi có dám hay không theo ta đánh cuộc?" "Ta liền đánh cuộc với ngươi, ngay cả mang theo cái gì chó má thất trưởng lão tín vật cũng tuyệt đối không trở thành Trường Sinh Thiên đệ tử thậm chí ngươi cả muốn đi vào Trường Sinh Thiên sơn mônđếu không dễ dàng như vậy!" Ma Quân lạnh lùng nhìn Sở Mặc: "Nếu ngươi mà thắng, bản tôn không những tự mình chịu lỗi trước mặt ngươi đồng thời cho ngươi một khoản tài phú kinh người, chỉ bằng vào bút tài phú này là có thể cho ngươi trở thành một quốc gia thủ phủ trong thế tục!" "Ngươi không phải muốn tu hành sao? Ngươi cũng biết, trong quá trình tu luyện, tài phú là một cái nhân tố trọng yếu nhất. Nghèo, cũng đừng nghĩ ở trên con đường tu hành có thành tựu!" Sở Mặc nhìn Ma Quân cố sức nói: "Này...Nếu ta thua thì thế nào?" "Ha ha ha ha, ngươi không phải nói ngươi nhất điịnh có thể bái nhập Trường Sinh Thiên sao?" Ma Quân nhịn không được cười lạnh. Từ khi nhìn thấy tiểu tử này , tâm tình hắn lần đầu tiên cảm thấy thư sướng. "Trên đời này, người muốn bái bản tôn vi sư đếm không hết, ngươi thật không biết phân biệt. Nếu như thua, liền thành thật làm đệ tử ta, ta truyền y bát cho!" "Ta...Ta có thể không đánh cuộc với ngươi sao?" Sở Mặc nói suy yếu. Ma Quân chán nản, hắn hiểu, cảm tình của tiểu vương bát đản này đối với mình chẳng có gì, luôn nhận định mình là kẻ ác nhân, vô luận như thế nào cũng không muốn làm đồ đệ hắn. Ngươi không muốn đúng không? Ngươi tên đồ đệ này bản tôn thu rồi! Lạnh lùng nhìn thoáng qua Sở Mặc: "Ngươi cảm thấy ngươi còn có lựa chọn sao?" Sở Mặc lắc đầu, hắn cũng không cho là mình có lựa chọn nào khác, dù cho hắn tuổi nhỏ cũng ra được tên ma đầu này đích xác muốn thu hắn làm đồ đệ nếu không đã sớm giết hắn. Ở đâu cùng hắn phí nhiều lời như vậy. Hỏi một chút chỉ là nếm thử mà thôi. Sở Mặc không ngốc, tuy rằng kinh nghiệm từng trải cơ hồ trống rỗng nhưng chỉ số thông minh vẫn phải có. Lập tức gật đầu nói: "Tốt, ta với ngươi đánh cuộc, bất quá ta có điều kiện chính là không cho ngươi can thiệp lại càng làm khó dễ!" "Hừ tên nhóc con ngược lại có vài phần khôn khéo." Ma Quân mặt không chút thay đổi, trong lòng cười nhạt: "Bất quá, ngươi như thế nào là đối thủ của ta? Ta là người xấu, ta lại càng muốn can thiệp, từ đó ta càng muốn làm khó dễ!" Bất qua hắn cũng biết tính tình gia hỏa này, nếu mà hắn không đáp ứng sợ rằng đánh cuộc này sẽ bị hủy bỏ. Vì thu được đệ tử, đường đường Ma Quân coi như triệt để làm mọi cách, bằng bất cứ giá nào kể cả những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng cũng đem ra. "Tốt ta đáp ứng ngươi, ta sẽ hóa thân thành một người bình thường, từ đầu tới cuối cũng sẽ không đối với chuyện của ngươi tiến hành bất kì can thiệp nào!" "Nếu mà ngươi thành công bái nhập Trường Sinh Thiên, vậy ta nhất định tuân thủ lời hứa xoay người rời đi!" Ma Quân cười lạnh nhìn Sở Mặc thầm nghĩ: "Nếu thật là như vậy ta khẳng định xách ngươi lên xoay người rời đi!" Đệ tử Ma Quân ta coi trọng sao có thể trở thành môn hạ người khác? Chỉ bằng bọn ngu Trường Sinh Thiên cũng xứng tranh với ta? Sở Mặc nói: "Nếu như ta không thể bái nhập Trường Sinh Thiên thì ta sẽ đi theo ngươi làm đệ tử!" Ma Quân gật đầu nhưng trong lòng giận điên lên: "Bản tôn hôm nay luân lạc tới tình cảnh đi cướp Trường Sinh Thiên đệ tử? Quả thực là mất mặt!" Bất quá nghĩ lại, thiên tư thiếu niên này, nếu là dưới tình huống bình thường, bái nhập Trường Sinh Thiên quả thực đễ dàng thậm chí có khả năng trực tiếp trở thành chưởng môn thân truyền đệ tử! Dù sao thiên tài như vậy nhười nào thấy mà không đỏ mắt! Ai mà không muốn cướp! Vừa nghĩ thế, Ma Quân trong lòng lại cảm thấy thăng bằng. Sau đó, hắn lặng yên không một tiếng động kết mấy dấu tay đem Sở Mặc tư chất cùng căn cốt trực tiếp phong ấn. Ma Quân hắn có thể nhìn ra thiếu niên này tư chất bất phàm, tuej nhiên người Trường Sinh Thiên cũng có thể nhìn ra được. Cho nên nếu nói không can thiệp, không làm khó dễ thì quả thật là một truyện tiếu lâm. Thiếu niên này căn bản không biết giá trị của hắn lớn bao nhiêu! Bất quá người có thể nhìn ra tư chất của hắn có rất nhều! Nhưng trên thế gian này, người có thể nhìn ra thủ đoạn của Ma Quân hắn không có mấy ai! Trong Trường Sinh Thiên trừ chưởng môn hoặc mấy lão bất tử tự mình xuất hiện có thể nhìn ra phong ấn của Sở Mặc. Còn những người khác căn bản không có cái năng lực kia. Cho nên làm xong hết thảy, trong longd\f Ma Quân cười nhạt, đắc ý nghĩ: "Tiểu tử, ta xem ngươi như thế nào có thể bái nhập Trường Sinh Thiên? Một người bình thường, chớ nói ngươi mang thất trưởng lão tín vật, dù mang theo tín vật đại trưởng lão chỉ sợ những kẻ giả vẻ đạo mạo thanh cao kia cự tuyệt!" Nhân tình? Trường Sinh Thiên lúc nào từng có thứ đó? Ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay ta! Sau đó, Ma Quân một tay xốc Sở Mặc, thân hình trong giây lát lăng không dựng lên. Một khắc sau, hai người liền xuất hiện trên trời cao. Sở Mặc hai mắt trừng lớn, tuy rằng hắn thấy người này từ trên bầu trời đi xuống nhưng lúc này chính hắn bay lên bầu trời lại là hai cảm giác bất đồng. Nhìn Sở Mặc vẻ mặt tò mò, Ma Quân nhịn không được đắc ý nói: "Thế nào? Làm đệ tử ta, không cần mấy năm ngươi liền có thể tự bay trên bầu trời này!" "Hừ bái nhập Trường Sinh Thiên mấy năm sau ta cũng có thể!" Sở Mặc nói. Ma Quân nhịn không được liếc mắt, tâm tình hắn toát ra hôm này so với quá khứ mười năm conngj lại còn nhiều hơn. Tiểu tử này, tuy rằng có thể thực lực yếu nhưng cổ quật cường này ít ai trong thiên hạ sánh bằng. Một bên hô sợ chết, một bên tuyệt không cúi đầu, thật là một tiểu quái vật. "Bất quá ta thích cổ quật cường này! Nếu như không phải túng quá, bản tôn còn không nhìn đến hắn đâu này!" Ma Quân lập tức không còn để ý đến hắn, câm f lấy cổ áo một đường bay nhanh. Mấy cạn dặm Băng tuyết chi nguyên, ở Sở Mặc trong mắt êu cầu mấy năm mới có thể đi hết nhưng dưới chân Ma Quân bất quá chỉ cần mấy ngày đêm. Năm ngày sau, Ma Quân hóa thành một thanh niên bình thường mang theo Sở Mặc xuất hiện ở một địa phương cách Trường Sinh Thiên mấy dặm. Một tòa tuyết sơn lớn đứng sừng sững trước mặt hai người. Đại tuyết sơn hùng kỳ tú lệ, nguy nga cao ngất vượt qua tầng mây. Đạo sơn môn ở dưới chân núi tuyết, cao hơn ba mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng. Cửa đá màu xanh tràn ngập cảm giác tang thương, nặng nề nhìn qua làm người ta cảm tưởng không gì phá nổi. Ngay phía trên cửa đá có khắc ba chữ lớn --- Trường Sinh Thiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang