[Dịch] The Witcher #0.75: Sword of Destiny

Chương 1 : THE LIMITS OF POSSIBILITY

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 13:09 02-02-2020

Chương 1: THE LIMITS OF POSSIBILITY “Anh ta sẽ không quay lại đâu, tôi bảo rồi!” một người đàn ông mụn đầy trên mặt lên tiếng, lắc đầu với vẻ chắc nịch. “Đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua. Anh ta tiêu đời rồi.” Những người dân thị trấn, đứng co cụm với nhau giữa đống tàn tích và đổ nát, chăm chú quan sát cái miệng hang đen ngòm trong im lặng. Một người to béo mặc chiếc áo sơ mi vàng chuyển từ chân này sang chân kia, hắng giọng và kéo chiếc mũ nhăn nheo trên đầu lại cho ngay ngắn. “Chúng ta phải đợi thêm một chút nữa,” ông ta vừa nói vừa lau mồ hôi túa ra trên cặp lông mày thưa thớt. “Đợi làm gì?” mặt mụn khịt mũi, “Trong hang có một con basilisk, hay là ông đã quên rồi, thị trưởng? Bất kỳ đi ai xuống cũng không bao giờ quay lên. Ông quên là đã có bao nhiêu người bỏ mạng dưới đấy rồi sao? Chúng ta còn đợi làm gì nữa?” “Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi, có đúng không?” ông thị trưởng lầm bầm không chắc chắn. “Một thỏa thuận với một người sống, thị trưởng.” Người bạn đồng hành của tay mặt mụn lên tiếng, một người đàn ông vạm vỡ trong chiếc tạp dề da thuộc của một đồ tể. “Giờ thì anh ta chết rồi, chắc chắn như mặt trời đang chiếu sáng giữa ban ngày. Ngay từ đầu đã rõ là anh ta đi vào chỗ chết, cũng như tất cả những người trước đó. Anh ta thậm chí còn không đem theo một cái gương, chỉ mang mỗi thanh kiếm – và ai cũng biết là để giết basilisk thì cần một cái gương.” “Ít ra thì chúng ta cũng tiết kiệm được chút tiền,” mặt mụn thêm vào, “không còn ai để mà trả công cho con basilisk nữa. Mọi người tốt hơn hết là về nhà thôi. Còn con ngựa với túi đồ của tay pháp sư...chà, sẽ thật đáng xấu hổ nếu phải bỏ phí chúng.” “Đúng đó,” tay đồ tể trầm trồ, “Nó là một con ngựa rất đẹp, và túi đồ thì đầy ắp. Hãy xem qua một chút nào.” “Các người đang làm gì thế hả?” “Im đi, thị trưởng. Đừng ngáng đường trừ khi muốn ăn một đấm vào mắt,” gã mặt mụn đe dọa. “Một con ngựa rất đẹp.” Tay đồ tể nhắc lại. “Để con ngựa được yên đi, bạn thân mến.” Tay đồ tể chầm chậm quay người lại về hướng kẻ lạ mặt mà vừa mới đột nhiên xuất hiện từ đằng sau bức tường đổ nát, ngay phía cuối đám đông đang tụ tập trước cửa hang động. Người lạ mặt có mái tóc nâu dày xoăn tít và choàng một chiếc áo thụng bên trên tấm áo khoác bông và đôi ủng cao đi đường. Ông ta không mang vũ khí. “Tránh xa con ngựa ra,” ông ta nhắc lại cùng một nụ cười hăm dọa. “Chúng ta có gì ở đây thế này? Một con ngựa và túi hành lý thuộc về kẻ khác mà các người định lục lọi một cách tham lam. Như thế có tử tế lắm không?” Mặt mụn từ từ luồn tay vào trong áo khoác và liếc nhìn gã đồ tể. Tay đồ tể khẽ gật đầu và ra hiệu về phía đám đông, mà từ đó hai thanh niên lực lưỡng tóc ngắn bước ra. Cả hai đều mang theo dùi cui, loại mà dùng để giết gia súc trong lò mổ. “Ông là ai,” mặt mụn hỏi, tay vẫn giấu trong áo, “mà dám lớn tiếng nói cái gì tử tế hay không?” “Đó không phải là việc của ngươi, bạn thân mến.” “Ông không mang vũ khí.” “Đúng,” nụ cười trên gương mặt người lạ càng trở nên nham hiểm hơn, “ta không mang vũ khí.” “Thế thì không hay rồi,” mặt mụn lôi ra một con dao dài từ trong áo khoác, “Thật tệ là ông lại không mang vũ khí.” Tay đồ tể cũng rút vũ khí ra, một con dao săn lớn. Hai thanh niên lực lưỡng tiến lại, huơ dùi cui trên tay. “Ta không mang vũ khí,” người lạ mặt trả lời, không nao núng, “nhưng vũ khí luôn đi cùng ta.” Từ đằng sau đống tàn tích, hai người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng bước ra đầy tự tin. Đám đông nhanh chóng tản ra, lùi lại và thưa thớt dần. Hai cô gái mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng, và nháy mắt. Trên mặt họ xăm sọc xanh kéo dài từ khóe mắt cho đến mang tai. Da cáo bọc những cơ bắp rắn chắc từ đùi tới hông và đôi tay trần nổi lên bên dưới những cặp găng sắt. Từ đằng sau mỗi đôi vai bọc kín giáp nhô lên chuôi của một thanh đao. Mặt mụn quỳ xuống, và thật chậm, đặt con dao xuống đất. Từ miệng hang vọng lên tiếng đá sỏi lạo xạo, và trong bóng tối đen ngòm xuất hiện hai bàn tay bám lấy gờ tường mấp mô. Theo sau bàn tay, một cái đầu trắng hiện ra, mái tóc bám đầy gạch vụn, gương mặt nhợt nhạt như chết và cuối cùng, đôi vai, mà từ đó nhô lên chuôi một thanh kiếm. Đám đông xôn xao. Người đàn ông tóc trắng đứng thẳng dậy và lôi ra một hình thù kỳ dị từ trong hang: một thân hình bé nhỏ, lạ lùng phủ đầy bụi bẩn và máu. Cầm lấy chiếc đuôi như thằn lằn của con vật, người đàn ông ném nó xuống chân thị trưởng mà không nói một lời. Ông thị trưởng nhảy lui lại một bước và vấp phải một mảnh tường, đôi mắt dán chặt vào cái miệng như mỏ chim, đôi cánh màng da hình bán nguyệt và cặp vuốt lưỡi liềm trên đôi chân bọc vảy. Cái cổ bị rạch đứt, vốn dĩ màu đỏ, giờ chuyển sang nâu. Đôi mắt sâu thẳm lấp lánh. “Đây là con basilisk,” người đàn ông tóc trắng nói trong khi phủi đất ra khỏi quần. “Như thỏa thuận, 200 lintar, loại tốt, không bị quá mòn. Tôi sẽ kiểm tra từng đồng một đấy, cảnh báo trước.” Lắc đầu, ông thị trưởng lôi ra một bao tiền to. Người đàn ông tóc trắng nhìn lướt qua đám dân thị trấn, đôi mắt dừng lại ở gã mặt mụn và con dao đang nằm dưới đất. Anh ta cũng để ý thấy người mặc áo thụng nâu và hai cô gái trẻ khoác da cáo. “Lúc nào cũng như vậy,” anh nói trong khi cầm lấy túi tiền từ bàn tay run rẩy của thị trưởng. “Tôi liều cái mạng vì mấy đồng bạc ghẻ trong khi các người ở đây định cướp của tôi. Con người đúng là không bao giờ thay đổi, cầu cho các người xuống địa ngục hết đi!” “Chúng tôi chưa chạm vào đồ của ngài,” tay đồ tể lầm bầm, lùi lại. Hai thanh niên cầm dùi cui đã lẩn vào trong đám đông từ lâu. “Chúng vẫn còn y nguyên đó, thưa ngài.” “Tôi rất mừng khi nghe vậy,” người tóc trắng mỉm cười. Khi trông thấy nụ cười của anh, nở ra trên gương mặt trắng bóc như một vết thương hở, đám đông nhanh chóng giải tán. “Và đó là lý do vì sao ông không cần phải lo lắng gì cả, ông bạn. Hãy đi đi. Nhưng đi nhanh lên.” Mặt mụn, từ từ rút lui, sắp sửa chạy đến nơi. Những đốm đỏ nổi bật trên gương mặt xanh xao khiến hắn trông càng xấu xí hơn. “Này! Đợi chút đã!” người đàn ông khoác áo thụng gọi giật lại. “Ngươi quên cái gì rồi.” “Sao ạ...thưa ngài?” “Ngươi đã rút dao ra với ta.” Cô gái cao nhất, đang đứng đợi với cặp chân dài thủ thế, xoay hông. Thanh đao, được rút ra nhanh hơn mắt thường có thể nhìn được, cắt qua không khí thật ngọt. Cái đầu của gã mặt mụn bay lên không trung, vẽ một cung tròn trước khi biến mất vào trong hang. Thân thể hắn ngả xuống đống đổ nát nặng nề và cứng ngắc như một thân cây vừa bị đốn. Đám đông đồng thanh la lên. Cô gái thứ hai, bàn tay đặt trên chuôi đao, uyển chuyển quay người, bọc hậu cho cô gái còn lại. Hoàn toàn không cần thiết – đám đông nhốn nháo bỏ chạy qua đống tàn tích, hướng về phía thị trấn với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân có thể mang họ đi. Trên đầu đoàn người, sải từng bước ấn tượng, là ông thị trưởng – hơi nhanh hơn một chút so với tay đồ tể. “Một nhát chém tuyệt đẹp,” người đàn ông tóc trắng bình phẩm lạnh lùng trong khi giơ bàn tay đeo găng lên để che mắt khỏi ánh mặt trời. “Một nhát chém tuyệt đẹp từ một thanh đao Zerrikania. Tôi xin khiêm nhường cúi đầu trước tài năng và vẻ đẹp của các chiến binh tự do. Tôi là Geralt xứ Rivia.” “Còn ta...” người lạ mặt ám chỉ hình gia huy mờ nhạt đại diện cho ba con chim đen trên nền vàng được thêu trên ngực áo thụng của mình, “là Borch, còn được gọi là Three Jackdaws. Và đây là hai vệ sĩ của ta, Téa và Véa. Ít ra thì đó là tên mà ta dùng để gọi họ, bởi vì tên thật của họ không thể phát âm nổi. Cả hai, như anh đã đoán rất chuẩn xác, là người Zerrikania.” “Nhờ có họ, hoặc có vẻ như vậy, mà tôi vẫn giữ được con ngựa và túi đồ của mình. Xin gửi lời cảm ơn tới các chiến binh, và cả ngài nữa, hỡi lãnh chúa cao quý.” “Three Jackdaws. Và ta chẳng phải quý tộc gì sất. Anh còn việc gì vướng bận trong vùng này nữa không, Geralt xứ Rivia?” “Hoàn toàn không.” “Hoàn hảo. Nếu vậy, ta có một lời đề nghị. Cách đây không xa, nằm tại ngã ba trên con đường hướng ra bến sông, là một nhà trọ có tên The Pensive Dragon. Thức ăn ở đó là không có đối thủ trong cả vùng này. Ta đang trên đường tới nơi ấy cùng ý định ăn tối và nghỉ qua đêm. Sẽ thật vinh dự nếu được anh tháp tùng.” “Borch,” Geralt đáp lại, mái đầu trắng quay đi khỏi con ngựa và nhìn thẳng vào mắt người lạ mặt, “tôi muốn ông biết trước để khỏi có hiểu nhầm gì giữa chúng ta. Tôi là một witcher.” “Ta cũng nghĩ như thế. Và anh nói câu đó cứ như thể thốt ra rằng “tôi bị bệnh hủi” vậy.” “Có một số người,” Geralt điềm tĩnh trả lời, “lại muốn đi cùng một gã hủi hơn là một witcher.” “Và có những người,” Three Jackdaws đốp lại với một nụ cười, “lại muốn ngủ cùng một con cừu hơn là một thiếu nữ trẻ. Ta chỉ có thể thấy tiếc cho họ. Ta vẫn giữ nguyên đề nghị của mình.” Geralt cởi găng và bắt lấy bàn tay đang chìa ra của người lạ mặt. “Tôi chấp nhận. Rất vui được gặp ông.” “Vậy thì lên đường nào, ta đói rồi.” *** Chủ quán trọ lau mặt bàn gồ ghề bằng một mảnh vải, cúi chào và mỉm cười. Ông ta thiếu mất hai cái răng cửa. “Xem nào...” Three Jackdaws ngắm nghía trần nhà đen ngòm và mấy con nhện đang tung tăng qua lại một chút. “Đầu tiên...cho chúng ta ít bia. Khoan đã, một két bia đi. Và kèm theo bia...ông khuyên nên dùng cái gì, ông bạn?” “Pho mai?” chủ quán gợi ý hơi thiếu chắc chắn. “Không,” Borch cau mày, “pho mai phải để sau. Kèm theo bia chúng ta muốn thứ gì đó chua và cay.” “Như ngài yêu cầu.” Chủ quán nở nụ cười to hơn. Hai cái răng cửa không phải là thứ duy nhất bị thiếu. “Thế thì lươn xào với tỏi và dấm nhé, hay là dưa chuột...” “Hoàn hảo. Cho hai người ăn. Và sau đó, một ít súp. Như lần trước ta gọi mà có hến, vài miếng cá nhỏ và ba thứ linh tinh nữa nổi lềnh phềnh trên đó.” “Súp hải sản?” “Chính xác. Tiếp theo, cừu nướng cùng trứng tráng và hành khô. Rồi khoảng 60 con tôm. Cho thêm thìa là, nhiều nhất mà ông có. Rồi pho mai và một đĩa salad. Sau đó...để rồi xem.” “Như ngài yêu cầu. Đấy là cho cả bốn người phải không ạ?” Người Zerrikania cao nhất lắc đầu và vỗ lên bụng đầy ẩn ý, càng làm nổi bật đường nét cơ thể bên dưới chiếc áo lanh bó sát. “Ta quên mất,” Three Jackdaws nháy mắt với Geralt, “hai cô gái đang phải giữ dáng. Chủ quán! Cừu cho hai người ăn thôi. Mang bia và lươn ra ngay lập tức, những món còn lại để sau cho đỡ nguội. Chúng ta không đến đây chỉ để nhồi đầy thức ăn vào mặt, mà còn trò chuyện thoải mái.” “Tôi hoàn toàn hiểu, thưa ngài.” Chủ quán trả lời, cúi chào lần nữa. “Thấu hiểu – đây là một phẩm chất quan trọng cho công việc của ông. Đưa tay ra nào, ông bạn.” những đồng vàng kêu leng keng và nụ cười của chủ quán nở rộng hết cỡ. “Đây không phải là tiền ứng trước đâu,” Three Jackdaws nói rõ, “chỉ là một chút thưởng thêm thôi. Giờ thì quay lại bếp đi, ông bạn.” Trong quán khá nóng. Geralt nới lỏng thắt lưng, cởi áo khoác ra và xắn tay áo sơ mi lên. “Tôi thấy là ông không gặp vấn đề với tiền bạc,” anh nói, “Ông có được hưởng những đặc quyền của một hiệp sĩ không?” “Cũng một phần,” Three Jackdaws cười để trả lời và không nói gì thêm. Họ nhanh chóng xử lý hết chỗ lươn và một phần tư két bia. Mặc dù hai người Zerrikania rõ ràng là đang rất vui vẻ thưởng thức buổi tối, nhưng họ không uống nhiều lắm. Họ khẽ thì thầm với nhau cho đến khi Véa đột nhiên phá lên cười thành tiếng. “Hai cô gái có nói được ngôn ngữ phổ thông không?” Geralt hỏi trong khi quan sát họ qua khóe mắt. “Rất tệ. Và họ không thuộc diện hay ba hoa, như thế lại hay. Anh thấy súp thế nào, Geralt?” “Hmm.” “Uống đi.” “Hmm.” “Geralt...” Three Jackdaws vẫy cái thìa và ợ một tiếng thật kín đáo. “Hãy quay trở lại cuộc nói chuyện trên đường một chút: theo như ta hiểu, witcher các anh lang thang từ đầu này tới đầu kia của thế giới, tiêu diệt bất kỳ loại quái vật nào bắt gặp trên đường – vì tiền. Đó là nghề của anh, đúng không?” “Có thể nói vậy.” “Vậy nếu có người trực tiếp đề nghị anh tới một nơi cụ thể? Hãy nói là để thực hiện một hợp đồng đặc biệt đi. Anh sẽ làm gì?” “Còn tùy ai đang yêu cầu và họ muốn cái gì.” “Thế tiền công?” “Cả cái đó nữa,” witcher nhún vai. “Mọi thứ đều trở nên đắt đỏ nếu muốn sống đàng hoàng, như một người bạn pháp sư của tôi đã nói.” “Một lựa chọn thú vị, và ta sẽ nói là rất thực tế. Tuy nhiên ẩn bên dưới vẫn là một quy tắc nhất định, Geralt. Xung đột giữa các thế lực của Trật Tự và Hỗn Mang, như một người bạn pháp sư của ta đã nói. Ta cho rằng anh luôn chấp nhận những công việc liên quan đến bảo vệ con người khỏi Cái Ác bủa vây xung quanh chúng ta hằng ngày. Rõ ràng lựa chọn như vậy đặt anh vào bên thiện của chiếc hàng rào.” “Thế lực của Trật Tự, Hỗn Mang...những từ ngữ đao to búa lớn làm sao, Borch. Ông cứ nhất mực muốn đặt tôi vào một bên của chiếc hàng rào, trong một cuộc chiến mà tất cả đều tin rằng là vĩnh cửu, một cuộc xung đột đã xuất hiện từ lâu trước cả khi chúng ta ra đời và sẽ còn tiếp tục rất lâu sau khi chúng ta đã chết. Trong cuộc chiến đó, một người thợ rèn sẽ phải đặt mình vào chỗ nào? Hay ông chủ quán đã khẩn trương mang thịt cừu ra cho chúng ta? Theo ông, cái gì phân định ranh giới giữa Hỗn Mang và Trật Tự?” “Rất đơn giản,” Three Jackdaws nhìn thẳng vào mắt witcher. “Hỗn Mang đại diện cho sự đe dọa. Bản chất của nó là bạo lực và hung hăng. Ngược lại, Trật Tự đối lập hoàn toàn. Đó là vì sao cần có người giữ gìn và bảo vệ nó. Nhưng hãy uống một chút và bắt đầu làm thịt con cừu này đã.” “Ý kiến hay.” Vẫn lo lắng đến dáng vóc của mình, hai người Zerrikania đã tạm ngừng việc ăn và bắt đầu chú tâm đến uống bia với tốc độ vừa phải. Véa tựa người vào vai bạn đồng hành, và thì thầm gì đó vào tai cô, bím tóc dài quét lên mặt bàn. Téa, người thấp hơn, phá lên cười, mí mắt xăm trổ nhấp nháy vui vẻ. “Chà,” Borch tiếp tục, gặm một mẩu xương. “Hãy quay trở lại cuộc đàm đạo, nếu anh cho phép. Ta thấy rằng anh thích đứng bên lề của xung đột hơn. Anh chỉ muốn hoàn thành công việc của mình.” “Phải.” “Nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi nó được. Bất chấp phép so sánh ban nãy, anh không phải một người thợ rèn. Ta đã chứng kiến anh làm việc: bước vào một đường hầm tối om và mang ra một con basilisk te tua. Bạn ta ơi, giữa việc đánh móng ngựa và giết basilisk là một khoảng cách khá xa đó. Chưa gì anh đã ám chỉ rằng mình sẽ chu du đến đầu kia của thế giới để giết một con quái vật nhất định rồi, nếu tiền công là xứng đáng. Hãy giả dụ rằng một con rồng hung tợn tàn phá...” “Ví dụ tồi,” Geralt cắt ngang. “Ông thấy đấy, chưa gì ranh giới đã bị xóa nhòa mất rồi. Tôi không giết rồng, bất kể sự thật rằng chúng đại diện cho Hỗn Mang đi chăng nữa.” “Tại sao lại như vậy?” Three Jackdaws liếm ngón tay, “Thật là điên quá mà! Chắc chắn rằng trong số tất cả quái vật, rồng là những sinh vật nguy hiểm, tàn bạo và độc ác nhất. Nỗi kinh hoàng của loài bò sát. Chúng tấn công con người, khè lửa và thậm chí còn đánh cắp trinh nữ nữa! Anh chưa nghe đủ truyện kể về những cái đó hay sao? Có lẽ nào anh, witcher, lại không có vài con rồng trong số những chiến tích của mình?” “Tôi không săn rồng,” Geralt đáp khô khan, “Rết khổng lồ, có. Dracolizard, dermopteran, đều không phải rồng thật, dù là xanh, đen hay đỏ đi chăng nữa. Đừng nhầm lẫn.” “Anh làm ta kinh ngạc đấy.” Three Jackdaws trả lời. “Nhưng dù sao, ta cũng đã hiểu. Nói chuyện về rồng thế là đủ rồi. Ta thấy có thứ gì đó màu đỏ ở đằng kia, chắc chắn là tôm của chúng ta. Uống đi!” Họ lột vỏ tôm bằng răng và lấy ra phần thịt trắng. Nước muối mặn chát chảy xuống cổ tay họ. Borch lấy thêm bia, cốc cà xuống đáy két, trong khi hai người Zerrikania tự tiêu khiển bằng việc quan sát mọi thứ xung quanh. Họ nở một nụ cười khó chịu với tay thầy bói ngồi ở bàn kế bên, và witcher tin chắc rằng hai người đang tìm cớ để đánh nhau. Three Jackdaws cũng để ý thấy và vẫy một con tôm về phía họ với vẻ dọa nạt. Hai cô gái cười khúc khích, Téa thổi một nụ hôn gió về phía ông ta và nháy mắt. Hình xăm trên mặt cô khiến cử chỉ trông hơi ghê rợn. “Họ đúng là một cặp mèo hoang,” Three Jackdaws lầm bầm với Geralt. “Lúc nào cũng cần trông chừng, bởi nếu chỉ rời mắt ra 2 giây thôi là sàn nhà có khả năng cao lổn nhổn đầy nội tạng, mà không có cảnh báo trước gì cả. Tuy vậy, họ đáng giá toàn bộ gia tài trên thế giới. Anh có biết là họ có thể...” “Tôi biết.” Geralt đáp lại, gật đầu. “Khó để mà tìm được vệ sĩ nào tốt hơn. Người Zerrikania là những chiến binh bẩm sinh, được huấn luyện từ thuở nhỏ.” “Ta không nói tới chuyện đó.” Borch nhổ một cái càng tôm lên bàn. “Ta đang nghĩ tới khả năng của họ trên giường kia.” Geralt nhìn hai cô gái trẻ qua khóe mắt. Cả hai mỉm cười và Véa chộp lấy một con tôm nhanh như cắt. Cô cắn nát vỏ bằng răng và nháy mắt với witcher. Đôi môi dính nước biển lấp lánh. Three Jackdaws ợ một tiếng thật to. “Thế là, Geralt,” ông ta tiếp tục, “anh không săn rồng, xanh hay gì đi chăng nữa. Ta sẽ ghi nhớ điều đó. Tại sao lại phân chia chúng ra thành ba màu này, cho phép ta hỏi?” “Chính xác hơn thì là bốn màu.” “Anh chỉ nhắc tới ba.” “Ông có vẻ rất quan tâm đến rồng, Borch. Có lý do nào đặc biệt không?” “Ta chỉ tò mò thôi.” “Ba màu này là phép phân chia thông dụng, tuy nhiên không được chính xác cho lắm. Rồng xanh chiếm số lượng nhiều nhất mặc dù thực ra chúng có màu xám thì đúng hơn, như dracolizard. Nói thật cho ông nghe, rồng đỏ thì có màu hơi pha chút nâu, như màu gạch. Những con rồng nâu to lớn thường được gọi là rồng đen. Hiếm nhất trong tất cả là rồng trắng. Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Có vẻ như chúng sống tít xa trên phía Bắc.” “Rất thú vị. Anh biết ta còn được nghe về loại rồng nào nữa không?” “Tôi biết,” Geralt trả lời, nuốt một miệng đầy bia. “Tôi cũng đã nghe đến chúng: rồng vàng. Nhưng chúng không tồn tại.” “Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Chỉ bởi vì anh chưa từng nhìn thấy bao giờ hay sao? Anh cũng đã nhìn thấy một con rồng trắng bao giờ đâu?” “Đó không phải là vấn đề. Ở phía bên kia biển cả, ở Ofir và Zangwebar, có những con ngựa trắng mang sọc đen. Tôi cũng chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ, nhưng tôi biết chúng có thật. Rồng vàng là một huyền thoại, một truyền thuyết, cũng như phượng hoàng. Phượng hoàng và rồng vàng không tồn tại.” Véa, tựa khuỷu tay lên bàn, nhìn anh với vẻ tò mò. “Anh chắc chắn là biết rõ mình đang nói cái gì – anh là một witcher kia mà.” Borch vừa nói vừa lấy thêm bia trong két. “Tuy nhiên, ta nghĩ rằng mọi truyền thuyết hay huyền thoại đều ẩn chứa một chút sự thật không thể phớt lờ.” “Đúng như vậy,” Geralt thừa nhận, “nhưng đó chỉ là những giấc mơ, hy vọng và ham muốn. Đó chỉ là niềm tin rằng không có gì là không thể, chỉ bởi vì tồn tại một cơ may mỏng manh nào đó rằng nó có thể trở thành sự thật.” “Cơ may, chính xác. Có lẽ là đã từng tồn tại một con rồng vàng, sản phẩm của một quá trình đột biến độc nhất vô nhị.” “Nếu đó là sự thật, thì con rồng đó đã phải chịu chung số phận với tất cả những sinh vật đột biến khác,” witcher cúi đầu. “Nó không thể sống sót, bởi vì nó quá khác biệt.” “Giờ thì anh lại đi ngược quy luật tự nhiên rồi, Geralt. Người bạn pháp sư của ta thường nói rằng bất kỳ sinh vật nào cũng có thể sống sót bằng cách này hay cách khác. Sự kết thúc của cái này luôn khởi đầu cho sự tồn tại của cái kia. Không có giới hạn nào cả, ít nhất là đối với tự nhiên.” “Người bạn pháp sư của ông quá mức lạc quan. Có một yếu tố mà ông ta vẫn chưa tính đến, sai lầm của tạo hóa hay những kẻ dám chơi đùa với nó. Con rồng vàng và tất cả những sinh vật đột biến thuộc giống loài khác, kể cả nếu có tồn tại, cũng không thể sống sót. Một giới hạn của tự nhiên được thừa hưởng trong người chúng đã ngăn chặn điều đó.” “Và đó là gì?” “Đột biến...” cơ hàm Geralt đanh lại, “Những sinh vật đột biến đều bị vô sinh, Borch. Chỉ có huyền thoại mới làm được điều mà tự nhiên ngăn cản. Chỉ có truyền thuyết mới phớt lờ được giới hạn của những điều có thể.” Three Jackdaws im lặng. Geralt trông thấy vẻ mặt hai cô gái chợt trở nên nghiêm trọng. Véa nhanh nhẹn nghiêng người về phía witcher, ôm lấy anh trong vòng tay cơ bắp, rắn rỏi. Anh cảm nhận đôi môi cô đặt trên má mình, ướt vì bia. “Họ thích anh!” Three Jackdaws nói chậm rãi, “Quỷ tha ma bắt, họ thích anh!” “Thế thì có gì lạ?” witcher trả lời, mỉm cười buồn bã. “Không gì cả. Nhưng một chầu bia là cần thiết. Chủ quán! Một két nữa!” “Không cần nhiều thế. Một cốc là đủ rồi.” “Cho hai cốc đi!” Three Jackdaws kêu. “Téa, ta phải đi một lát.” Người Zerrikania cầm lên thanh đao để dưới ghế trước khi đứng dậy kiểm tra một lượt căn phòng bằng ánh mắt cảnh giác. Witcher để ý có vài cặp mắt khác ánh lên tham lam khi nhìn thấy cái túi tiền đầy ự của Borch, nhưng không ai dám theo sau khi ông ta lảo đảo về phía sân trước. Téa nhún vai trước khi tháp tùng ông chủ của mình. “Tên thật của cô là gì?” Geralt hỏi cô gái ngồi lại ở bàn. Nụ cười của Véa để lộ hàm răng trắng, phần lớn cúc áo của cô để hở đến tối đa mà giới hạn của phép lịch sự cho phép. Geralt không nghi ngờ gì rằng vẻ ngoài đó là chủ bụng để khiêu khích. “Alvéaenerle.” “Rất đẹp.” Witcher chắc chắn rằng người Zerrikania sẽ mím môi và nháy mắt với mình. Anh đã không nhầm. “Véa này?” “Hmm...” “Sao cô lại đi cùng Borch? Các chiến binh thường yêu thích tự do cơ mà. Cô có thể cho tôi biết không?” “Hmm...” “Hmm cái gì?” “Ông ấy...” người Zerrikania nhăn mày trong khi cố tìm từ phù hợp, “Ông ấy...là người đẹp nhất.” Witcher lắc đầu. Chuẩn mực đánh giá sức hấp dẫn của phụ nữ vẫn luôn là một bí ẩn đối với anh. Three Jackdaws quay lại căn phòng, vừa cài cúc quần vừa ra lệnh với chủ quán. Téa, hai bước đằng sau ông ta, giả vờ chán nản nhìn một lượt khách khứa, những người thương nhân và thủy thủ tránh ánh mắt của cô. Véa cắn một con tôm trong khi nhìn witcher đầy ẩn ý. “Ta đã gọi thêm hai đĩa lươn nữa cho chúng ta, lần này om.” Three Jackdaws nặng nhọc ngồi xuống, thắt lưng chưa cài kêu leng keng. “Có vẻ như vật lộn với mấy con tôm đó lại làm ta thấy đói. Ta đã đặt một phòng cho anh rồi đấy, Geralt. Không có lý nào mà anh lại phải lang thang giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Hãy cùng vui vẻ một chút. Mừng sức khỏe của các cô!” “Vessekheal,” Véa đáp lại, nâng cốc lên. Téa chớp mắt và duỗi người. Cặp ngực yêu kiều của cô, trái với dự đoán của Geralt, không bung ra khỏi áo. “Hãy cùng vui vẻ chút nào!” Three Jackdaws nghiêng qua bàn và vỗ mông Téa. “Tiệc tùng đi, witcher. Ê! Chủ quán! Đằng này!” Ông chủ quán nhanh chóng lại gần, chùi tay lên tạp dề. “Ông có một cái bồn nào to không? Loại mà dùng để giặt quần áo ý: chắc chắn và rộng rãi.” “Rộng thế nào ạ?” “Đủ cho bốn người .” “Cho...bốn người.” Chủ quán lặp lại với một nụ cười. “Bốn,” Three Jackdaws xác nhận, lôi cái túi tiền nặng chĩu ra khỏi áo. “Tôi sẽ tìm một cái cho ngài.” Chủ quán hứa trong khi liếm môi. “Hoàn hảo.” Borch đáp lại, cũng cười. “Tìm lấy một cái, mang lên phòng ta và đổ đầy nước nóng vào. Nhanh chân lên, ông bạn, và đừng quên bia cùng ít nhất ba cái cốc nhé.” Hai người Zerrikania cười và nháy mắt với witcher. “Anh thích cô nào?” Three Jackdaws hỏi. “Hả, Geralt?” Witcher gãi đầu. “Ta biết đó là một lựa chọn khó khăn,” Three Jackdaws nói ra chiều thấu hiểu. “Ta cũng đôi lúc không chọn được. Chà, chúng ta sẽ quyết định ở trong bồn tắm. Này, các cô! Giúp ta lên cầu thang nào.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang