[Dịch] The Witcher #0.75: Sword of Destiny

Chương 2 : THE LIMITS OF POSSIBILITY 2

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 12:30 02-02-2020

*** Một rào chắn to chình ình nằm giữa cầu. Một thanh gỗ dài chắc nịch kê trên giá cắt ngang con đường sang phía bờ bên kia. Lính giáo trong những chiếc áo khoác da và giáp trụ tụ tập ở đây, canh chừng cả hai phía. Một lá cờ đỏ mang hình griffin bạc tung bay trong gió. “Cái quỷ gì thế này?” Three Jackdaws thốt lên khi họ lại gần rào chắn. “Chúng ta không được sang sao?” “Các ngài có giấy phép không?” người giáo binh đứng gần nhất hỏi, mà không thèm nhổ ra cọng rơm đang nhai trong miệng để đỡ đói hoặc đơn giản là giết thời gian. “Giấy phép nào? Có chuyện gì đang xảy ra thế? Bệnh dịch à? Chiến sự? Các anh chặn đường nhân danh ai?” “Theo lệnh vua Niedamir, lãnh chúa của Caingorn.” người lính chuyển cọng rơm từ khóe miệng này sang khóe miệng kia, chỉ lên lá cờ. “Không có giấy thông hành, các ngài không được qua.” “Ngu ngốc làm sao.” Geralt chen ngang bằng giọng mệt mỏi. “Chúng ta đang không ở Caingorn, mà là vùng Holopole. Cũng giống như lính Holopole chứ không phải Caingorn lại đi thu thuế qua cầu Braa vậy. Niedamir thì liên quan gì ở đây?” “Đừng hỏi tôi.” người lính đáp, nhổ cọng rơm ra khỏi miệng. “Tôi chỉ ở đây để kiểm tra giấy phép thôi, nếu muốn, các ngài có thể hỏi sĩ quan chỉ huy.” “Ông ta đâu?” “Đằng kia, đang phơi nắng phía sau trạm thu phí.” Người lính trả lời, không nhìn Geralt, mà là cặp đùi hở hang của hai cô gái Zerrikania đang vắt vô tư trên yên ngựa. Một người lính đang ngồi trên vựa cỏ khô đặt sau trạm thu phí. Ông ta đang vẽ trên cát, bằng cán giáo của mình, hình một cô gái. Một bức tranh khá chi tiết từ một góc nhìn hơi bất thường. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông mảnh dẻ, nửa mơ màng, đang gẩy một giai điệu tinh tế trên dây đàn luýt. Một chiếc mũ kỳ dị màu mận trang trí bởi một chiếc khóa bạc và một sợi lông cò dài rủ qua mắt anh ta. Geralt nhận ra chiếc mũ và sợi lông đã quá nổi tiếng khắp vùng Bruina và Yaruga, và được biết đến tại mọi dinh thự, lâu đài, nhà khách, quán trọ cùng nhà thổ. Đặc biệt là nhà thổ. “Dandelion!” “Geralt!” đôi mắt xanh lơ vui vẻ hiện lên bên dưới chiếc mũ. “Thật là một ngạc nhiên! Là anh thật đấy à? Mà anh có tình cờ mang cái giấy phép nào trên người không?” “Cái chuyện giấy phép này là sao đây? Đang xảy ra chuyện gì ở đây thế hả, Dandelion? Tôi đang du hành cùng hiệp sĩ Borch của nhà Three Jackdaws và cận vệ của ông ta và chúng tôi muốn sang sông.” “Tôi cũng đang kẹt ở đây.” Dandelion đứng dậy và nhấc mũ lên chào hai người Zerrikania với một điệu bộ trang trọng. “Họ cũng không để tôi qua nữa, tôi, Dandelion, nhà thi sĩ và nhạc công nổi tiếng nhất trong bán kính một ngàn dặm quanh đây. Chính tay đại úy đã từ chối, và ông ta còn là một nghệ sĩ đấy nhé, như anh đã thấy.” “Tôi không thể cho ai qua mà không có giấy phép.” Người đại úy lên tiếng với vẻ buồn rầu trước khi chấm thêm nét cuối cùng vào bức tranh cát bằng đầu cán giáo của mình. “Chúng ta sẽ đi đường vòng dọc bờ sông vậy. Sẽ mất lâu hơn để tới Hengfors, nhưng chúng ta không có lựa chọn.” Witcher đề nghị. “Tới Hengfors?” nhà thơ nhìn có vẻ ngạc nhiên. “Ý anh là các anh không tới đây để gặp Niedamir sao? Các anh không săn con rồng à?” “Rồng nào?” Three Jackdaws hỏi, ra chiều hứng thú. “Ngài không biết sao? Ngài thật sự không biết? Nếu thế, tôi sẽ kể hết cho ngài nghe. Trong lúc tôi buộc phải ngồi ở đây chờ có người mang theo giấy phép sẽ chấp nhận cho mình đi cùng, chúng ta có khá nhiều thời gian. Ngồi xuống đi.” “Đợi đã,” Three Jackdaws cắt lời, “Đã sắp giữa ngày rồi và ta thì đang khát, chết tiệt! Chúng ta không thể bàn luận một vấn đề như vậy với những cái cổ khô rát được. Téa, Véa, nhanh quay lại thị trấn và mua một két bia.” “Tôi thích cách suy nghĩ của ngài đấy, thưa hiệp sĩ...” “Borch, còn được gọi là Three Jackdaws.” “Dandelion, biệt danh Không Có Đối Thủ...được đặt bởi một số quý cô.” “Nhanh lên, Dandelion.” Witcher xen vào, bắt đầu thiếu kiên nhẫn. “Chúng ta không có cả ngày đâu.” Nhà thơ cầm lấy cây đàn và gảy vài nốt mãnh liệt. “Anh thích thể loại nào đây? Theo vần hay văn xuôi?” “Theo bình thường.” “Như anh muốn.” Dandelion không đặt cây đàn xuống. “Nghe kỹ đây, hỡi các quý ngài cao sang, sự kiện bắt đầu từ một tuần trước, cách không xa thành phố tự trị mang tên Holopole. À phải, vào thời khắc ngắn ngủi của ban mai, ánh bình minh nhuộm một màu đỏ lên màn sương phủ trên cánh đồng...” “Theo cách bình thường cơ mà.” Witcher chỉ ra. “Thế là bình thường còn gì, phải không? Thôi được rồi, được rồi, tôi hiểu. Ngắn gọn, không ẩn dụ. Gần thành phố Holopole, một con rồng xuất hiện.” “Thật sao?” Witcher thốt lên. “Nghe có vẻ phi thường quá – không có ai nhìn thấy một con rồng nào trong vùng này nhiều năm rồi. Liệu có phải chỉ là một con dracolizard thôi không? Một số có thể mang kích thước khá lớn...” “Đừng sỉ nhục tôi, witcher, tôi biết nó là cái gì. Tôi đã nhìn thấy nó rồi. Thật tình cờ tôi lại tới Holopole vì phiên họp chợ và trông thấy tận mắt hẳn hoi. Bản ballad tôi đã viết xong xuôi, nhưng anh lại không muốn...” “Tiếp đi. Nó có to không?” “Dài gần bằng ba con ngựa, bề ngang thì không được bằng một con ngựa, nhưng béo hơn nhiều. Xám như cát.” “Rồng xanh rồi.” “Phải. Không lời cảnh báo, nó sà xuống một đàn cừu. Gã chăn cừu chạy mất và nó giết chết khoảng một tá gia súc và ăn thịt bốn con trước khi bay đi.” “Nó bay đi...” Geralt gật gù. “Và chỉ thế thôi?” “Không, nó quay lại vào sáng hôm sau, lần này gần thành phố hơn. Nó lao xuống một đám phụ nữ đang ngồi giặt quần áo cạnh bờ sông Braa. Và họ chạy mới nhanh làm sao, bạn tôi ơi! Cả đời tôi chưa từng cười nhiều đến vậy. Rồi con rồng lượn hai vòng bên trên Holopole trước khi tấn công mấy con cừu ở bãi cỏ gần đấy. Nó gây ra không biết bao nhiêu là hỗn loạn và rắc rối! Ngày hôm trước thì không ai tin gã chăn cừu cả...cho đến lúc đó thì thị trưởng mới bắt đầu huy động binh lính, nhưng trước khi ông ta kịp có thời gian sắp xếp, người dân đã tự mình giải quyết công việc.” “Bằng cách nào?” “Với một phương pháp rất phổ biến. Ông thợ đóng giày, tên là Goatmuncher, đã nghĩ ra một kế để kết liễu con thằn lằn ấy. Họ giết một con cừu rồi nhồi đầy người nó bằng trị điên thảo, cà dược, độc cần, sunphua và nhựa đánh giày. Để cho chắc ăn, cửa hàng dược phẩm của thành phố đã cho thêm hai lít thuốc đun sôi đã được thầy tu của Đền thờ Kreve ban phước. Cuối cùng, họ trộn con cừu giả vào giữa một bầy cừu. Nói thật cho anh nghe, không ai tin rằng con rồng lại có thể bị ảnh hưởng bởi một đống cứt bọc trong hàng ngàn thứ rác rưởi khác như vậy. Nhưng thực tế đã vượt xa mong đợi. Mặc kệ những con cừu đang sống sờ sờ và kêu be be, con rồng đã nuốt chửng con cừu giả.” “Sau đó thế nào? Kể tiếp đi, Dandelion.” “Tôi còn làm gì được nữa đây? Tôi không có ý định dừng lại bây giờ. Nghe nốt nhé: chưa đầy quãng thời gian mà một tay đào hoa thiện nghệ kịp cởi áo lót của một phụ nữ, thì con rồng bắt đầu rống và xì khói từ cả đằng trước và đằng sau. Nó lộn một vòng, định bay đi nhưng lại ngã xuống, nằm bất động một chỗ. Hai tình nguyện viên tới kiểm tra xem nó còn thở hay không. Đó là tay đào huyệt của thành phố và thằng bé dở hơi trong làng, con trai của con gái ông tiều phu, một người phụ nữ loạn trí đã bị hãm hiếp bởi một đoàn giáo binh đi ngang qua Holopole trong cuộc nổi loạn của tổng trấn Tracasse.” “Cậu bịa mới kinh làm sao, Dandelion.” “Tôi không bịa. Tôi chỉ tô thêm màu cho sự thật buồn tẻ thôi. Có khác biệt đó chứ.” “Không nhiều lắm. Tiếp đi, chúng ta đang lãng phí thời gian rồi.” “Như tôi đã nói, tay đào huyệt và một thằng ngố dũng cảm được cử đi do thám. Về sau chúng tôi đắp cho họ một ngôi mộ đẹp, nhỏ nhưng vừa mắt.” “À, tốt.” Borch nói. “Thế có nghĩa con rồng vẫn còn sống.” “Nó sống,” Dandelion đáp lại vui vẻ, “nhưng quá yếu để ăn thịt hai kẻ đó, nó chỉ rút hết máu họ và bay đi...khiến tất thảy mọi người đều lo âu, dù cho nó cất cánh có phần khó khăn. Cứ mỗi hai mét là nó lại đâm sầm xuống, rồi lại bay lên. Đôi lúc nó bò, kéo lê hai chân đằng sau. Những người dũng cảm hơn đã bám theo nó ở một khoảng cách vừa phải. Và anh biết gì không?” “Nói đi, Dandelion.” “Con rồng bổ nhào xuống một khe suối trên Núi Chim Ưng, cách không xa thượng nguồn sông Braa. Nó trốn trong mấy hang động.” “Giờ thì tất cả đã rõ.” Geralt tuyên bố. “Con rồng đã ngủ đông trong những hang động ấy vài thế kỷ rồi, tôi đã từng được nghe những trường hợp tương tự. Kho báu của nó chắc cũng nằm trong đấy. Giờ thì tôi đã biết vì sao quân lính chặn cầu. Có người đang muốn sờ tay vào đống của cải ấy và cái người đó có tên là Niedamir của Caingorn.” “Chính xác.” Nhà thi sĩ xác nhận. “Cả thành phố Holopole đang sôi sục vì chuyện này, bởi vì người dân coi rằng kho báu của con rồng phải thuộc về họ. Nhưng họ sợ chống đối lại Niedamir. Đức vua là một thằng nhóc ngây ngô vẫn còn chưa bắt đầu cạo râu, nhưng hắn vẫn biết cách chứng tỏ động vào mình thì nguy hiểm đến mức nào. Niedamir muốn con rồng này hơn mọi thứ. Đó là lý do vì sao nhà vua lại hành động mau lẹ đến vậy.” “Ý cậu là ông ta muốn kho báu.” “Tôi tin rằng con rồng đó làm ông ta hứng thú hơn kho báu. Bởi vì anh thấy đấy, vương miện của Malleore đã từ lâu lọt vào tầm mắt của nhà vua. Sau cái chết kỳ lạ của hoàng tử, giờ đây đang có một cô công chúa đến tuổi lấy chồng. Giới quyền lực ở Malleore không ưa Niedamir hay những vị hôn phu khác cho lắm bởi vì họ tin rằng bất kỳ kẻ trị vì mới nào cũng sẽ muốn o ép mình khi lên ngôi, một tình thế éo le mà một cô công chúa non trẻ ngây thơ sẽ không biết cách xử lý. Vì lẽ đó, họ mới moi lên một lời tiên tri cũ rích rằng vương miện và bàn tay của công chúa sẽ thuộc về người có thể giết được một con rồng. Họ tin rằng như thế sẽ giữ được hòa bình, bởi không ai trông thấy một con rồng nào xuất hiện quanh vùng đó trong nhiều năm rồi. Niedamir không thèm quan tâm đến lời tiên tri. Ông ta cố thử mọi cách để chiếm lấy Malleore bằng vũ lực, nhưng khi tin tức về một con rồng ở Holopole lọt đến tai, ông ta hiểu rằng mình có thể đánh bại giới quý tộc của Malleore bằng chính vũ khí của họ. Nếu trở về Malleore trong vinh quang cùng một cái đầu rồng, họ sẽ phải chào đón ông ta như một vị vua được thánh thần gửi đến, và quyền lực đang tại vị ở đó sẽ chẳng dám hé nửa lời. Đừng ngạc nhiên khi thấy ông ta săn con rồng này như mèo rình chuột. Càng may mắn hơn khi nó đang khập khiễng nữa. Đối với Niedamir, nó là một món quà từ thần linh, một nụ cười từ định mệnh.” “Và ông ta đang triệt tiêu các đối thủ cạnh tranh.” “Tôi đoán vậy. Và cả những người dân của Holopole nữa. Ngoại trừ những kỵ sĩ trong vùng mà có khả năng giết rồng đã được ông ta gửi giấy mời. Niedamir đâu tính một mình xông vào hang, kiếm trong tay, đơn thương độc mã chiến đấu với con quái vật. Trong nháy mắt ông ta đã có những thợ săn cừ khôi nhất bao quanh mình. Anh chắc cũng biết hầu hết bọn họ, Geralt.” “Có thể. Bao gồm những ai?” “Eyck xứ Denesle, đầu tiên.” “Mẹ kiếp...” witcher khẽ huýt sáo. “Eyck cao quý và ngoan đạo, vị hiệp sĩ không tì vết hay khiếm khuyết, chính hắn.” “Anh biết người này à, Geralt?” Borch hỏi. “Hắn có thật sự là một chuyên gia diệt rồng không?” “Không chỉ rồng, Eyck còn biết cách đối phó với mọi loại quái vật. Hắn thậm chí còn hạ gục được cả manticore và griffin. Hắn cũng đã giết vài con rồng, hay là tôi đã nghe kể như vậy. Hắn khá giỏi, nhưng thằng dở hơi ấy làm hỏng hết chuyện làm ăn vì không bao giờ chịu lấy tiền công. Còn ai nữa, Dandelion?” “Hội Crinfrid Reavers.” “Con rồng chẳng có lấy cơ hội nào rồi, kể cả khi đang khỏe mạnh đi chăng nữa. Ba gã đó là một băng thợ săn khét tiếng. Họ thường chơi bẩn, nhưng hiệu quả thì không thể chối cãi. Họ đã diệt trừ toàn bộ dracolizard và rết khổng lồ trên khắp Redania, và tiện thể đốn hạ luôn ba con rồng đỏ và một con rồng đen. Thực sự rất đáng nể đấy. Có phải tất cả rồi không?” “Không. Sáu người lùn nữa cũng đã gia nhập cùng họ: năm gã râu rậm dưới quyền chỉ huy của Yarpen Zigrin.” “Tôi không biết ông ta.” “Chắc hẳn là anh đã nghe về con rồng Ocvista trên Núi Thạch Anh.” “Tôi có nghe. Tôi đã từng nhìn thấy vài viên đá quý trong đống kho báu của nó, ngọc sapphire đậm phi thường và kim cương to bằng quả anh đào.” “Hãy biết rằng chính Yarpen Zigrin và đám người lùn của ông ta đã giết Ocvista. Tôi cũng có viết một bản ballad về chuyến phiêu lưu ấy nhưng nó khá nhàm chán và anh không nghe cũng chẳng mất gì.” “Thế là tất cả rồi à?” “Phải. Không kể anh. Anh cứ khăng khăng rằng mình không biết gì về rồng. Ai mà ngờ được, có thể đúng. Dù sao thì, giờ anh cũng đã biết. Thế nào?” “Chả thế nào cả. Tôi không hứng thú với con rồng.” “Ah! Khôn khéo lắm, Geralt. Nhưng đằng nào thì anh cũng không có giấy phép.” “Tôi nhắc lại: tôi không có hứng thú với con rồng. Còn cậu thì sao, Dandelion. Điều gì đã đem cậu tới nơi này?” “Như mọi khi.” Nhà thi sĩ nhún vai. “Tôi phải ở gần những sự kiện và tình huống thú vị. Người ta sẽ còn bàn tán về trận chiến với con rồng này một thời gian dài nữa. Dĩ nhiên là tôi có thể viết một bản nhạc từ những câu truyện mà họ kể, nhưng sẽ tuyệt hơn nếu nó được hát từ chính người đã tận mắt chứng kiến.” “Trận chiến?” Three Jackdaws hỏi. “Nó giống như một buổi khám nghiệm tử thi hay đồ sát một con lợn hơn. Càng nghe ta càng thấy ngạc nhiên bởi các anh. Một đám chiến binh xô đẩy nhau để kết liễu một con rồng dở sống dở chết đã bị đầu độc bởi một tay nhà quê nào đó, ta thực sự không biết nên cười hay nôn mửa nữa.” “Ông đã lầm về cái đoạn dở sống dở chết đấy rồi,” Geralt đáp lại. “Nếu con rồng không chết ngay tức khắc sau khi bị đầu độc, thì có nghĩa là nó đã có thời gian hồi phục sức khỏe. Dù sao cũng chẳng quan trọng, hội Crinfrid Reavers vẫn sẽ giết được nó thôi, nhưng trận chiến, nếu ông phải biết, thì sẽ không hề ngắn chút nào đâu.” “Vậy anh cược vào đám Reavers hả, Geralt?” “Chắc chắn rồi.” “Tôi sẽ không chắc chắn như vậy đâu.” Tay lính nghệ sĩ đã giữ im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng. “Con rồng là một sinh vật ma thuật mà chỉ có thể bị giết bởi ma thuật. Nếu có người giúp nữ pháp sư đã qua cây cầu này hôm qua...” “Ai?” Đầu Geralt nghiêng sang phía ông ta. “Một nữ pháp sư.” người lính nhắc lại. “Như tôi đã nói.” “Tên cô ấy là gì?” “Cô ấy có nói tên, nhưng tôi quên rồi. Cô ấy có giấy phép. Trẻ, quyến rũ theo cách riêng của mình, nhưng đôi mắt đó...ngài biết kiểu đấy mà...chúng khiến ta lạnh sống lưng khi họ nhìn ta.” “Cậu có biết liệu đó có thể là ai không, Dandelion?” “Không,” nhà thơ trả lời, nhăn mặt. “Trẻ, quyến rũ và đôi mắt đó...không có nhiều manh mối lắm. Ai cũng có thể khớp với mô tả này. Không có cô gái nào mà tôi biết – và tôi biết khá nhiều đấy nhé – trông già hơn 25, 30 tuổi, nhưng rất nhiều trong số họ vẫn còn nhớ cái thời khi mà Novigrad vẫn chỉ là một rừng cây lá kim. Nhưng chẳng phải phụ nữ hay điều chế thuốc từ nhân sâm còn gì? Cái đó cũng có thể làm mắt họ sáng được. Đó chắc chắn là một phụ nữ rồi, không thể chối cãi.” “Tóc cô ấy có đỏ không?” witcher hỏi. “Không, thưa ngài.” Người đại úy đáp lại. “Cô ấy có tóc đen.” “Thế còn màu con ngựa của cô ấy? Hạt dẻ với một ngôi sao trắng?” “Không, nó cũng đen như màu tóc. Tôi nói với ngài rồi, chính cô ấy mới là người sẽ tiêu diệt con rồng. Rồng là công việc của một pháp sư. Sức con người chẳng thể làm gì nổi những con quái vật đó.” “Tôi tò mò không biết tay thợ làm giày Goatmuncher nghĩ gì về chuyện đó,” Dandelion vừa nói vừa cười. “Nếu ông ta cầm trong tay cái gì mạnh hơn là cà dược và độc cần, thì bộ da của con rồng giờ này đã được phơi khô trên một cái hàng rào rồi, và bản ballad của tôi đã hoàn thành và tôi sẽ chẳng phải phơi nắng giữa ban ngày ban mặt thế này...” “Tại sao Niedamir không đưa cậu đi cùng ông ta?” Geralt hỏi, bắn một ánh mắt châm chọc về phía nhà thơ. “Cậu đã ở lại Holopole khi ông ta rời đi. Chẳng phải vua chúa rất thích nghệ sĩ hay sao? Tại sao cậu lại ở đây phơi nắng thay vì gảy đàn cho nhà vua?” “Bởi vì một góa phụ trẻ,” Dandelion trả lời chán nản. “Mẹ nó! Tôi ngủ cùng cô ta buổi tối và sáng dậy thì Niedamir cùng đoàn tùy tùng đã qua sông mất rồi. Họ thậm chí còn đem theo cái tay Goatmuncher này và vài trinh sát của quân đội Holopole, nhưng lại bỏ quên tôi. Tôi đã cố giải thích không mấy thành công với ông đại úy đây, nhưng...” “Nếu ngài có giấy phép thì đã không có vấn đề,” người sĩ quan giải thích, dựa vào bức tường của trạm thu phí. “Không giấy phép, miễn bàn cãi. Lệnh là lệnh...” “Ah!” Three Jackdaws ngắt lời ông ta. “Các cô gái đã mang bia về rồi.” “Và không đi một mình,” Dandelion thêm vào trong lúc đứng dậy. “Nhìn con ngựa đó xem. Nó trông như một con rồng vậy.” Hai người Zerrikania hiện ra từ rừng phong, phi nước đại bên cạnh một kỵ sĩ cưỡi một con ngựa to lớn, giáp bọc từ đầu đến chân. Witcher cũng đứng dậy. Người kỵ sĩ mặc một chiếc áo thụng tím làm từ nhung và một cái áo khoác ngắn điểm chút lông báo. Anh ta nhìn họ ngạo mạn từ trên yên ngựa. Geralt biết kiểu nhìn này và không quan tâm cho lắm. “Xin chào, các quý ngài. Tôi là Dorregaray,” người kỵ sĩ tự giới thiệu trong khi điềm tĩnh xuống ngựa. “Pháp sư.” “Geralt. Witcher.” “Dandelion. Nhà thơ.” “Borch, còn gọi là Three Jackdaws. Hai cô gái đang mở thùng bia kia đi cùng ta. Ta tin là anh đã biết họ rồi, ngài Dorregaray.” “Quả thực.” người pháp sư đáp lại mà không cười. “Hai chiến binh Zerrikania xinh đẹp và tôi đã có một cuộc trò chuyện thân mật.” “Mừng sức khỏe mọi người!” Dandelion phân phát những cái cốc mà Véa mang về. “Hãy uống cùng chúng tôi, ngài pháp sư. Ngài Borch, liệu ông đại úy có thể gia nhập cùng không?” “Đương nhiên rồi. Hãy uống cùng chúng ta, anh lính tốt.” “Tôi nghĩ là,” người pháp sư nói sau khi hớp một ngụm nhỏ theo phong thái đặc trưng, “mọi người đang đợi trên cầu với cùng một lý do giống tôi.” “Nếu anh đang nghĩ về con rồng, Dorregaray,” Dandelion trả lời, “thì hoàn toàn chính xác. Tôi muốn có mặt tại nơi trận chiến để sáng tác một bản ballad. Đáng tiếc thay, ngài đại úy đây, mà một số người có thể nói rằng thiếu lịch sự, đã từ chối không cho tôi qua. Ông ấy đòi giấy phép.” “Tôi xin lỗi nhé,” người lính tặc lưỡi và hớp một ngụm bia. “Tôi không thể cho ai qua mà không có giấy phép. Tôi không có quyền lựa chọn. Có vẻ như cả Holopole đang sửa soạn khăn gói lên đường giết rồng, nhưng tôi phải tuân theo mệnh lệnh...” “Mệnh lệnh của ông, đại úy,” Dorregaray cắt ngang, nhăn mặt, “chỉ áp dụng được với đám thường dân láo nháo thôi, những ả điếm có nguy cơ lan truyền đạo đức suy đồi và lũ trộm cướp, quân vô lại. Nhưng không phải tôi.” “Tôi không thể cho ai qua mà không được phép,” người chỉ huy lặp lại với ý nhấn mạnh. “Tôi thề...” “Đừng thề thốt gì cả,” Three Jackdaws cắt lời ông ta, có phần lạnh lùng. “Téa, rót một cốc nữa cho người chiến binh quả cảm này đi! Hãy cùng ngồi xuống nào, các vị. Uống trong khi đứng, mau lẹ và chẳng buồn thưởng thức bia ngon, không phải là cách hành xử của quý tộc.” Họ ngồi xuống những khúc gỗ rải xung quanh két bia. Người chỉ huy, vừa mới được nâng tầm lên quý tộc, đỏ au vì hài lòng. “Uống đi, ngài đại tá dũng cảm.” Three Jackdaws nâng cốc. “Tôi chỉ là đại úy thôi, chưa phải đại tá.” Ông ta trả lời. “Nhưng rồi anh sẽ được làm đại tá, điều đấy là quá rõ ràng rồi.” Borch mỉm cười. “Những người khôn ngoan như anh thì lên chức vèo vèo ấy mà.” Dorregaray quay sang Geralt, từ chối một cốc đầy nữa. “Ở trong thị trấn họ vẫn đang bàn tán về con basilisk của anh đấy, witcher đáng kính, và chưa gì anh đã tỏ ra quan tâm đến con rồng rồi.” Anh ta nói khẽ. “Tôi tò mò không biết anh định sát hại loài vật đang có nguy cơ tuyệt chủng này vì vui thích hay vì tiền.” “Sự tò mò như vậy quả là bất thường,” Geralt đáp lại, “khi mà đến từ một người chạy còn nhanh gấp đôi để tới nơi hành hình một con rồng nhằm nhổ cho được một cái răng của nó. Chẳng phải chúng là những nguyên liệu quý hiếm cho thần dược và thuốc thang của các anh còn gì? Có đúng không, thưa ngài pháp sư, rằng một cái răng nhổ từ một con rồng còn sống là tốt nhất?” “Anh có chắc đó là lý do tôi ở đây không?” “Phải, tôi khá chắc về điều đó. Nhưng có người đã hẫng tay trên của anh mất rồi, Dorregaray. Một trong các nữ đồng nghiệp của anh đã qua cầu ngày hôm qua cùng một cái giấy phép mà anh không có. Một nữ pháp sư tóc đen, nếu điều đó làm anh hứng thú.” “Cưỡi một con ngựa đen?” “Phải, có vẻ như vậy.” “Yennefer,” Dorregaray thốt lên bằng giọng lo lắng. Witcher rùng mình, mà không ai để ý thấy. Sự im lặng bao trùm, mà vị đại tá tương lai đã phá vỡ bằng một tiếng ợ. “Không ai...mà không có giấy phép.” “Liệu 200 lintar có đủ không?” Geralt đề nghị, lôi ra cái túi tiền lấy từ tay ông thị trưởng béo phệ. “Geralt,” Three Jackdaws nói, mỉm cười một cách bí hiểm. “Thật là...” “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi, Borch. Tôi rất tiếc rằng sẽ không thể cùng ông tới Hengfors. Có lẽ một lúc nào đó khác, nếu chúng ta gặp lại.” “Ta không có việc gì để tới Hengfors cả,” Three Jackdaws cẩn thận trả lời. “Không gì cả, Geralt.” “Làm ơn hãy cất đi, thưa ngài.” vị đại tá tương lai đe dọa. “Đây đơn giản là hối lộ. Thậm chí kể cả với 300, tôi cũng không thể cho ngài qua.” “Thế 500 thì sao?” Borch lôi ví ra. “Cất bạc của anh đi, witcher. Ta sẽ trả tiền lệ phí. Chuyện này bắt đầu trở nên thú vị đây. 500, anh lính. 100 một người, coi hai cô gái của ta này là một cá nhân xinh đẹp duy nhất. Anh nói sao?” “Thần linh ơi,” vị đại úy tương lai giấu túi tiền của Borch vào trong áo với vẻ sợ sệt. “Tôi sẽ phải nói gì với đức vua đây?” “Ông nên nói,” Dorregaray gợi ý trong lúc đứng dậy và rút một cây đũa thần làm từ ngà voi ra khỏi thắt lưng, “rằng mình đã sợ són cả ra quần khi trông thấy trò này.” “Trò nào cơ, thưa ngài?” Người pháp sư vẽ một hình trong không khí bằng cây đũa và hô một câu thần chú. Cây thông mọc cạnh bờ sông bỗng nổ tung, lửa ngấu nghiến từ gốc đến ngọn trong tích tắc. “Lên ngựa nào!” Dandelion bật dậy và vắt cây đàn luýt ra sau lưng. “Lên ngựa nào, các quý ngài! Và quý cô!” “Nhấc thanh chắn lên!” vị đại úy giàu có với tương lai trở thành một đại tá ra lệnh cho các giáo binh. Trên cầu, đằng sau hàng rào, Véa giật dây cương. Con ngựa của cô nhảy múa, tiếng gõ móng vang vọng trên ván lát cầu. Cô gái, bím tóc tung bay trong gió, hét lên một tiếng vang dội. “Phải, Véa!” Three Jackdaws đáp lại . “Lên ngựa nào, các ngài. Chúng ta sẽ đi theo phong cách Zerrikania! Xông pha như vũ bão!” *** “Ái chà,” thành viên Reavers lớn tuổi nhất lên tiếng. Boholt, cao lớn và mạnh mẽ như một thân cây sồi ngàn tuổi. “Có vẻ như Niedamir đã không đuổi các anh chạy tóe khói. Mặc dù tôi đã thề là ông ta sẽ làm vậy. Dù sao thì cuối cùng cũng đâu đến lượt chúng ta, đám thường dân, bàn luận về chỉ dụ hoàng gia. Hãy lại đây chia sẻ đống lửa này cùng chúng tôi. Dọn chỗ nào, các chàng trai. Chỉ giữa hai ta thôi nhé, witcher, kể tôi nghe xem anh đã nói gì với nhà vua.” “Chúng tôi chẳng nói gì cả.” Geralt trả lời, thoải mái tựa người vào chiếc yên ngựa để gần lửa trại. “Ông ta thậm chí còn chẳng ra khỏi lều để gặp chúng tôi. Ông ta chỉ cử ra mỗi người hầu, tên là gì nhỉ...?” “Gyllenstiern,” Yarpen Zigrin nói với anh, một người lùn mập mạp và râu rậm với cái cổ to đùng, bóng nhẫy vì hắc ín với bụi bẩn. “Một thằng hề đích thực. Một con lợn béo phì. Khi chúng tôi mới đến, hắn tỏ vẻ ta đây, cứ nhắc đi nhắc lại miết: “Nhớ đấy nhé, người lùn,” hắn nói, “Ai là người chỉ huy ở đây và ai mà các ngươi phải tuân lệnh. Chính vua Niedamir, và lời nói của người là luật pháp.” và cứ như thế. Tôi ngồi nghe, trong khi chỉ muốn gọi các chàng trai vào đè hắn xuống đất đá cho một trận, và đái hết lên cái áo choàng đẹp đẽ đó. Nhưng tôi đã kiềm chế, anh biết đấy. Rủi thay nhỡ đâu họ lại đồn rằng người lùn là lũ con hoang nguy hiểm, hung hăng và không thể nào...không thể nào...người ta hay dùng từ gì nhỉ...hòa hạp à...không thể nào sống hòa hạp cùng những kẻ như vậy. Và rồi thể nào cũng sẽ xảy ra bạo loạn trong một thành phố nhỏ nhắn xinh xắn nào đó. Vậy nên tôi cứ ngồi nghe thật lịch sự, thi thoảng gật gù.” “Có vẻ như theo lời ông thì ngài Gyllenstiern không biết làm gì khác ngoài trò đó,” Gerat tiếp tục, “bởi vì ông ta cũng nói với chúng tôi y hệt. Đương nhiên, chúng tôi cũng đã ngồi nghe thật lịch sự.” “Theo ý kiến của tôi,” một Reavers khác chen ngang trong lúc phủ bạt lên đống củi khổng lồ, “thật tiếc là Niedamir lại không đuổi các người đi. Ai cũng nóng ruột muốn khử con rồng đó, thật phi thường. Cả cái chỗ này chật ních người. Nó không còn là một chuyến thám hiểm nữa rồi, mà là một đoàn đưa tang. Tôi không thích phải chiến đấu giữa một đám đông.” “Bình tĩnh nào, Nischuka.” Boholt cắt lời. “Đi cùng người khác luôn tốt hơn. Cậu chưa săn rồng bao giờ sao? Lúc nào chả có một đám đông bu xung quanh, một hội chợ đích thực, một cái nhà thổ di động. Nhưng khi con thằn lằn lộ diện, cậu biết rõ là ai còn đứng lại mà. Chúng ta. Không ai khác cả.” Boholt im lặng trong một lát. Ông ta uống một hơi dài từ cái bình bọc bằng sợi liễu và khịt mũi một tiếng. Rồi hắng giọng: “Thêm nữa,” ông ta tiếp tục, “Trong thực tế, tiệc tùng và giết chóc cũng thường mới bắt đầu ngay sau khi con rồng chết, và trước khi anh kịp nhận ra thì đầu đã rơi như lê trong vườn quả. Lúc kho báu được tìm thấy cũng là lúc các thợ săn nhảy bổ vào họng nhau. Geralt? Nhỉ? Tôi nói đúng không? Witcher, tôi đang nói với anh đấy.” “Tôi biết vài trường hợp như vậy.” Geralt xác nhận khô khan. “Anh nói là có biết. Có thể là từ những câu truyện đồn thổi, bởi vì tôi chưa từng nghe thấy một witcher nào lại đi săn rồng. Sự có mặt của anh tại đây càng trở nên bí hiểm.” “Đúng đó,” Kennet xen vào, biệt danh Ripper, người trẻ nhất trong băng Reavers. “Rất là kỳ lạ. Và chúng ta...” “Khoan đã, Ripper, tôi đang nói dở.” Boholt cắt lời cậu ta. “Vả lại, tôi cũng không định đào sâu vấn đề này. Witcher biết là tôi đang có ý gì rồi. Tôi biết và anh ấy cũng biết. Và cho đến thời điểm này chưa ai trong chúng tôi ngáng đường của nhau và có lẽ là sẽ không bao giờ. Tưởng tượng mà xem, các chàng trai, nếu như tôi lại quấy rầy witcher trong khi anh ấy đang làm việc hay cố ăn cắp công sức của anh ấy. Chẳng phải anh ấy sẽ ngay lập tức đốn hạ tôi bằng thanh kiếm sắc như dao cạo kia, và hoàn toàn đúng khi làm vậy sao? Có phải không?” Không ai đồng ý hay phủ nhận. Boholt có vẻ không chờ đợi một câu trả lời đặc biệt nào cả. “Phải,” ông ta tiếp tục, “Luôn tốt hơn là đi cùng những người khác. Witcher có thể tỏ ra hữu dụng. Vùng đất này hoang dã và không người ở. Nếu một con chimera, ilyocoris hay striga mò tới, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu có Geralt ở cạnh, chúng ta sẽ tránh được rắc rối bởi vì đó là chuyên môn của anh ấy. Nhưng con rồng không phải là chuyên môn của anh ấy. Phải không?” Lại lần nữa, không ai đồng ý hay phủ nhận. “Và quý ngài Three Jackdaws,” Boholt tiếp tục, đưa cái bình rượu cho thủ lĩnh của nhóm người lùn, “là một người bạn của Geralt. Điều này là quá đủ đảm bảo cho tôi rồi. Vậy thì sự hiện diện của ai làm các cậu khó chịu, Nischuka, Ripper? Chắc chắn không phải Dandelion rồi!” “Dandelion,” Yarpen Zigrin chen vào, đưa cái bình cho nhà thơ, “luôn ở gần mỗi khi chuyện gì đó thú vị đang xảy ra. Ai cũng biết là cậu ta không giúp đỡ hay gây hại, hay làm chậm công việc của người khác. Cậu ta như một con ve bám trên đuôi chó vậy. Các cậu có nghĩ thế không?” Các chàng trai, những người lùn cơ bắp, phá lên cười, làm rung những chòm râu. Dandelion bỏ mũ xuống và uống từ cái bình. “Chết tiệt! Thứ này mạnh quá,” cậu rên lên, hớp hơi. “Nó sẽ khiến tôi mất giọng mất. Rượu này điều chế từ cái gì đây? Bọ cạp à?” “Có một thứ tôi không thích, Geralt,” Ripper nói , cầm lấy cái bình từ tay nhà thơ. “Đó là cái gã pháp sư này của anh. Có nhiều pháp sư quá rồi.” “Đúng đấy,” Yarpen xác nhận. “Ripper nói đúng. Cái tay Dorregaray này cũng chỉ hữu ích như yên cương đeo trên lưng lợn. Chúng ta đã có một nữ pháp sư rồi, Yennefer cao quý. Ugh!” “Phải!” Boholt chêm vào, gãi cái cổ to như trâu mà vừa mới được giải thoát khỏi một tấm bảo vệ bằng da tua tủa gai. “Có quá nhiều pháp sư ở quanh đây, các anh em. Trong cái nóng của căn lều hoàng gia, họ âm mưu với nhau, lũ cáo già đó: Niedamir, nữ pháp sư, Dorregaray và Gyllenstiern. Yennefer là tệ nhất. Anh có biết họ đang mưu tính cái gì không? Đó là sẽ lột sạch của chúng ta như thế nào, chắc chắn luôn!” “Và họ tọng đầy thịt nai vào mồm!” Ripper nói với vẻ chán nản. “Còn chúng ta, chúng ta phải ăn cái gì? Marmot! Tôi hỏi mọi người, marmot là cái con gì? Một thứ chuột, không gì hơn là một con chuột. Chúng ta phải ăn cái gì? Thịt chuột!” “Đó chưa là gì cả,” Nischuka đốp lại. “Sớm thôi chúng ta sẽ được ăn đuôi rồng. Không gì bằng đuôi rồng nướng qua bếp than.” “Yennefer,” Boholt tiếp tục, “là một người phụ nữ đáng khinh, ác độc và tàn nhẫn. Hoàn toàn không có chút gì giống những cô gái của ngài, ngài Borch. Nhìn xem, họ ở gần đám ngựa để mài đao. Khi đi ngang qua, tôi chào họ tử tế. Họ mỉm cười đáp lại. Tôi thích họ. Họ không như Yennefer, lúc nào cũng toan tính và mưu đồ. Tôi nói với mọi người: chúng ta phải thật cảnh giác, nếu không bản hợp đồng sẽ tan tành như bong bóng xà phòng.” “Hợp đồng gì vậy, Boholt?” “Yarpen, liệu có nên cho witcher biết không?” “Tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả.” người lùn trả lời. “Rượu hết mất rồi,” Ripper cắt lời họ, dốc ngược cái bình xuống. “Vậy thì đi lấy thêm đi. Cậu là người trẻ nhất ở đây còn gì. Bản hợp đồng, Geralt à, là ý tưởng của chúng tôi, bởi vì chúng tôi không chỉ đơn thuần là một lũ lính đánh thuê hay bọn bát nháo ất ơ nào đấy. Niedamir không thể cử chúng tôi vào miệng con rồng rồi ném cho một miếng vàng được. Sự thật là chúng tôi không cần Niedamir để giết con rồng. Trái lại, ông ta cần chúng tôi. Trong trường hợp này, ai là người đóng vai trò quan trọng nhất và ai là người xứng đáng được trả công nhiều nhất là quá rõ ràng. Do vậy, chúng tôi đã đề nghị một thỏa thuận công bằng: những ai trực tiếp tham gia vào trận chiến với con rồng sẽ được hưởng một nửa kho báu. Niedamir sẽ lấy một phần tư chuẩn theo gia thế và tước vị. Những kẻ còn lại, nếu có đóng góp bằng bất kỳ cách nào, sẽ được phân chia công bằng số phần tư cuối cùng. Anh nghĩ sao?” “Niedamir nói gì về chuyện này?” “Ông ta không nói có cũng chẳng nói không. Tốt nhất là ông ta nên hợp tác, cái gã non choẹt đó, bởi vì nếu một mình, ông ta sẽ không bao giờ giết được con rồng. Niedamir phải phụ thuộc vào dân chuyên nghiệp, tức là chúng tôi đây, băng Reavers, cũng như Yarpen và các chàng trai của ông ấy. Chính là chúng tôi, chứ không phải ai khác, sẽ phải lại gần tầm với của con rồng. Nếu có bất kỳ ai giúp sức, kể cả pháp sư, họ sẽ được chia một phần tư kho báu.” “Ngoại trừ đám pháp sư ra, ông tính ai cũng nằm trong số còn lại này?” Dandelion hỏi với vẻ hứng thú. “Chắc chắn không phải nhạc công với mấy vần thơ rác rưởi đó rồi.” Yarpen cười. “Chúng tôi tính những người lao động với cây rìu, không phải đàn luýt.” “Ah, tốt!” Three Jackdaws thêm vào, ngước nhìn bầu trời đầy sao. “Vậy còn tay thợ giày Goatmuncher và băng nhóm của ông ta thì lao động bằng cái gì?” Yarpen Zigrin khạc vào đống lửa, lầm bầm thứ gì đó trong ngôn ngữ của người lùn. “Đám dân phòng Holopole biết rõ ngọn núi chết tiệt này và sẽ chỉ đường cho chúng tôi.” Boholt giải thích khẽ. “Tính cả họ vào cũng là công bằng. Còn về tay thợ giày, chuyện đó thì khác. Khi một con rồng xuất hiện, tốt nhất là người ta không nên nghĩ rằng có thể vô tư đầu độc nó rồi tiếp tục gái gú ngoài cánh đồng thay vì gọi dân chuyên nghiệp. Nếu những chuyện như vậy cứ tiếp diễn thì chúng ta đến mức phải đi ăn xin mất. Có phải không?” “Chính xác.” Yarpen trả lời. “Đó là lý do vì sao tôi nói với anh: tay thợ đóng giày nên bị bắt phải chịu trách nhiệm cho cái đống lộn xộn này thay vì được tôn vinh như một huyền thoại.” “Rồi hắn cũng sẽ đến lúc thôi.” Nischuka nói chắc nịch. “Cứ để tôi.” “Và Dandelion,” người lùn tiếp tục, “có thể viết một bản ballad hài kịch, để nỗi nhục và tiếng xấu của hắn có thể sống mãi trong thơ ca.” “Ông quên mất một chi tiết quan trọng rồi,” Geralt nói. “Có một kẻ có thể làm sự việc rối rắm hơn nữa bằng việc từ chối nhận tiền công. Tôi đang nói tới Eyck xứ Denesle. Ông đã nói chuyện với hắn chưa?” “Để làm gì?” Boholt lầm bầm trong khi lấy que cời lửa. “Chẳng có gì để bàn luận về Eyck cả, Geralt. Gã đó chẳng biết mình đang làm cái gì hết.” “Chúng tôi đã chạm trán hắn.” Three Jackdaws nói. “Trên đường đến khu trại của các ông. Hắn quỳ trên một tảng đá, mặc giáp kín từ đầu đến chân, mắt ngước lên trời.” “Hắn lúc nào cũng như vậy,” Ripper giải thích. “Hắn ngồi thiền hoặc cầu nguyện. Hắn nói rằng sứ mệnh thiêng liêng của mình là giải thoát nhân loại khỏi cái ác.” “Ở quê tôi, tại Crinfrid,” Boholt lầm bầm. “Họ nhốt những kẻ tâm thần như hắn vào sau một cái chuồng bò, trói chúng bằng xích và khi đưa cho chúng một mẩu than, chúng vẽ những bức tranh rất kỳ diệu lên tường. Nhưng hãy thôi lãng phí thời gian bằng việc tán gẫu về đồng nghiệp đi: hãy bàn chuyện công việc nào.” Một người phụ nữ nhỏ nhắn, với mái tóc lông quạ bên dưới một cái lưới vàng và khoác một chiếc áo len âm thầm bước vào vòng tròn ánh sáng. “Cái gì bốc mùi thế nhỉ?” Yarpen Zigrin hỏi, giả vờ không trông thấy cô. “Sunphua à?” “Không.” Boholt cũng ra vẻ khụt khịt, quay mặt đi chỗ khác. “Mùi xạ hương hoặc một thứ nước hoa nào đấy.” “Không, chắc đó là...” người lùn nhăn mặt. “Ah! Đó là quý cô Yennefer. Chào mừng, chào mừng!” Ánh nhìn của nữ pháp sư chậm rãi quét qua một lượt những người đang tụ tập. Đôi mắt lấp lánh dừng lại ở witcher trong một khoảnh khắc. Geralt khẽ mỉm cười. “Tôi có thể ngồi được không?” “Đương nhiên rồi,” Boholt trả lời, nấc cụt. “Hãy ngồi xuống đó, cạnh cái yên ngựa. Dịch ra đi, Kennet bạn tôi, và nhường chỗ của cậu cho nữ pháp sư.” “Các quý ngài, tôi nghe thấy rằng các vị đang định bàn chuyện công việc.” Yennefer ngồi xuống, duỗi đôi chân dài trong cặp vớ đen ra trước mặt. “Mà không có tôi sao?” “Chúng tôi không dám làm phiền một nhân vật quan trọng như vậy.” Yarpen Zigrin đáp lại. Yennefer chớp mắt, quay sang người lùn. “Ông, Yarpen, tốt hơn hết là hãy im lặng đi. Kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt ông đã đối xử với tôi như một thứ mùi khó chịu vậy, thế nên xin hãy cứ tiếp tục và đừng để tôi làm phiền. Bởi vì tôi cũng chẳng thấy phiền đâu.” “Cô đang nói gì vậy, hỡi quý cô xinh đẹp?” Nụ cười của Yarpen để lộ ra hàm răng lởm chởm không đều đặn. “Đỉa nuốt sống tôi đi nếu tôi có bao giờ đối xử với cô như một thứ mùi khó chịu. Tôi có đôi lúc làm ô nhiễm không khí, nhưng không bao giờ dám trước sự hiện diện của cô.” Các chàng trai râu rậm phá lên cười. Họ ngay lập tức im lặng trước vầng hào quang xám xịt đang tỏa ra xung quanh nữ pháp sư. “Thêm một từ nữa thôi và ông sẽ được làm không khí bị ô nhiễm đấy, Yarpen.” Yennefer đốp lại bằng chất giọng sắc lạnh. “Và một vết đen trên cỏ.” “Tốt thôi.” Boholt phá vỡ sự im lặng bao trùm bằng một tiếng ho. “Trật tự đi, Zigrin. Hãy cùng nghe xem quý cô Yennefer muốn nói gì với chúng ta nào. Cô ấy đang thấy tiếc là cuộc thảo luận công việc này lại thiếu mình. Tôi rút ra kết luận rằng cô ấy hẳn phải có một đề nghị cho chúng ta. Hãy cùng nghe, các bạn đồng nghiệp, xem cái đề nghị này là gì đây. Tuy nhiên, hãy hy vọng rằng cô ấy không tuyên bố sẽ tự tay giết chết con rồng bằng thần chú.” “Sao lại không?” Yennefer trả lời, ngẩng đầu lên. “Ông nghĩ việc đó là bất khả thi sao, Boholt?” “Nó có thể khả thi. Nhưng với chúng tôi thì không được hay ho cho lắm, bởi vì như thế cô sẽ đòi một nửa số kho báu của con rồng.” “Đấy là ít nhất.” Nữ pháp sư lạnh lùng đáp lại. “Cô thấy đấy, đó không phải là một giải pháp tốt. Chúng tôi, thưa quý cô, chỉ là những chiến binh nghèo nàn. Nếu không được trả công, chúng tôi sẽ chết đói. Chúng tôi chỉ dám ăn me chua và ngỗng trắng...” “Sau mỗi kỳ trăng xanh mới bắt được một con marmot,” Yarpen Zigrin thêm vào với giọng buồn bã. “...chúng tôi chỉ dám uống nước suối.” Boholt tu một hơi dài từ cái bình và khịt mũi. “Đối với chúng tôi, quý cô Yennefer, không còn lựa chọn nào khác. Chúng tôi được trả công hoặc sẽ chết rét bên ngoài mùa đông giá lạnh. Bởi vì nhà trọ đắt quá.” “Cả bia nữa.” Nischuka thêm vào. “Và gái điếm.” Ripper tiếp tục, ra vẻ mơ màng. “Đó là vì sao chúng tôi sẽ cố tiêu diệt con rồng mà không cần đến sự trợ giúp hay thần chú của cô.” “Ông có chắc không đấy? Hãy nhớ là sức con người cũng chỉ có giới hạn nhất định thôi, Boholt.” “Có lẽ vậy. Bản thân tôi thì chưa gặp phải những giới hạn đó bao giờ. Không, thưa cô. Tôi nhắc lại: chúng tôi sẽ tự tay giết con rồng, mà không cần đến thần chú của cô.” “Hơn nữa,” Yarpen Zigrin thêm vào, “Thần chú cũng có những giới hạn nhất định của nó.” “Ông tự nghiệm ra điều này à?” Yennefer hỏi bình thản. “Hay người nào đó đã kể cho ông nghe? Phải chăng sự hiện diện của một witcher tại buổi họp riêng tư này là lời giải cho sự kiêu căng của ông.” “Không,” Boholt trả lời trong khi nhìn Geralt, lúc này đang giả vờ gà gật, lười biếng duỗi người trên một cái chăn, đầu dựa vào yên ngựa. “Witcher chẳng liên quan gì ở đây cả. Nghe này, quý cô Yennefer thân mến. Chúng tôi đã đề nghị một thỏa thuận với đức vua mà ngài ấy vẫn chưa trả lời. Chúng tôi sẽ kiên nhẫn đợi cho đến sáng. Nếu đức vua đồng ý, chúng ta sẽ tiếp tục đi chung đường. Còn không, chúng tôi sẽ rời đi.” “Cả chúng tôi nữa.” Người lùn lầm bầm. “Không thương lượng gì cả.” Boholt tiếp tục. “Chấp nhận hoặc không. Xin hãy lặp lại những lời này với Niedamir, Yennefer thân mến. Và tôi cũng thêm vào rằng thỏa thuận cũng có lợi cho cô, cả cô và Dorregaray, nếu hai người đồng ý với đức vua. Chúng tôi không quan tâm đến xác con rồng. Chúng tôi chỉ muốn cái đuôi. Phần còn lại là của các cô. Cứ thoải mái lấy cái gì tùy thích. Chúng tôi sẽ không đòi hàm răng hay bộ não: không có gì quan trọng đối với các pháp sư cả.” “Đương nhiên rồi,” Yarpen Zigrin thêm vào, cười khẩy, “cô cứ việc lấy cái xác. Chẳng ai thèm ăn cắp cái đó của cô cả, có lẽ ngoại trừ lũ kền kền.” Yennefer đứng dậy, choàng áo qua vai. “Niedamir sẽ không đợi đến sáng.” Cô nói dõng dạc. “Đức vua đã đồng ý với điều kiện của các ông. Bất chấp lời khuyên nhủ của tôi, như các ông đã nghi ngờ, và của cả Dorregaray nữa.” “Niedamir,” Boholt bình thản đáp lời, “đã chứng tỏ được mình có thể đưa ra những quyết định rất sáng suốt đối với một vị vua trẻ như vậy. Bởi vì với tôi, quý cô Yennefer, những người thông thái có khả năng bỏ ngoài tai lời khuyên của những kẻ ngu ngốc và đạo đức giả.” Yarpen Zigrin khúc khích cười. Nữ pháp sư chống tay lên hông và đốp lại. “Ông sẽ không cười được nữa đâu khi ngày mai con rồng đè ông xuống và bẻ gãy chân ông. Ông sẽ hôn mông tôi và cầu xin tôi giúp đỡ. Như mọi khi. Tôi hiểu rõ ông, cũng như những kẻ như ông. Tôi hiểu rõ các người đến mức phát bệnh.” Cô quay đi và bước vào bóng đêm, mà không thèm nói tạm biệt. “Vào thời của tôi,” Yarpen Zigrin nói, “các pháp sư luôn trốn trong tháp của mình. Họ đọc sách thánh hiền và bào chế thần dược trong vạc dầu với một cái muỗng dài mà không thò mũi vào công việc của các chiến binh. Họ tự lo công việc của mình mà không cần ngoáy mông với các chàng trai.” “Và phải nói thật, một cái mông rất đẹp.” Dandelion thêm vào, xoay cây đàn trong tay. “Nhỉ? Geralt? Geralt? Witcher đâu rồi?” “Liên quan gì đến chúng ta?” Boholt lầm bầm, cho thêm củi vào đống lửa. “Anh ta đi rồi. Có lẽ là để giải quyết nhu cầu, các quý ngài thân mến. Đó là chuyện của anh ta.” “Dĩ nhiên rồi.” Nhà thơ trả lời, gảy một nốt nhạc. “Các vị nói sao với một bài hát?” “Hát đi, chết tiệt.” Yarpen Zigrin gầm gừ, nhổ nước bọt, “nhưng đừng trông mong nhận được một cắc nào, Dandelion. Đây không phải triều đình hoàng gia, anh bạn.” “Cái đó thì chắc rồi,” nhà thi sĩ đáp lại, lắc đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang