[Dịch] The Witcher #0.75: Sword of Destiny

Chương 14 : A LITTLE SACRIFICE 3

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 12:30 02-02-2020

Chương 14: A LITTLE SACRIFICE 3 *** “Aha!” witcher giả vờ ngạc nhiên. “Cậu đã về rồi sao? Tôi tưởng là đêm nay cậu không về luôn chứ.” Dandelion gài khóa cửa, treo cây đàn luýt và chiếc mũ lông cò lên một cái đinh đóng trên tường, rồi cởi áo khoác, phủi bụi, và ném lên mấy cái bao tải đang đặt trong góc căn phòng nhỏ. Ngoại trừ đống bao đó, một tấm nệm và một đụn rơm khổng lồ, căn phòng không chứa món nội thất nào khác: thậm chí cây nến cũng phải đứng chảy sáp giữa sàn nhà. Drouhard ngưỡng mộ Dandelion, nhưng rõ ràng là không đến mức giao cho cậu một căn phòng thật sự. “Sao anh lại nghĩ là tôi sẽ không về tối nay?” Dandelion hỏi, tháo giày ra. Witcher chống khuỷu tay lên, nghiền nát rơm rạ. “Tôi tưởng là cậu sẽ biểu diễn một bản tình ca bên ngoài cửa sổ phòng cô Veverka, cô gái mà cậu đã săm soi cả tối nay như chó nhìn khúc xương.” “Này! Này!” nhà thơ đáp lại, cười thành tiếng. “Đôi lúc anh cũng thật đần độn và lạc hậu! Anh không hiểu sao? Tôi chưa từng thích Veverka. Tôi chỉ đơn giản muốn làm cô Akeretta ghen tị trước khi thực hiện kế hoạch với cô ấy vào ngày mai. Dịch ra chút đi.” Dandelion đổ xuống nệm và giật cái chăn dày cộp mà Geralt đang dùng để đắp. Bất chợt cảm thấy cơn tức giận âm ỉ trong người, witcher quay đầu về phía ô cửa sổ, mà bất chấp giăng đầy mạng nhện, anh vẫn có thể trông thấy những ngôi sao. “Anh làm sao thế hả?” nhà thơ hỏi. “Anh phiền khi thấy tôi theo đuổi phụ nữ à? Từ bao giờ thế? Anh có muốn tôi thề nguyền trinh tiết như một thầy druid không? Hoặc là…” “Đừng lảm nhảm nữa. Tôi mệt rồi. Cậu không để ý thấy là chúng ta có một tấm nệm và một mái nhà trên đầu lần đầu tiên trong suốt hai tuần qua sao? Cái ý nghĩ rằng không còn phải tỉnh dậy trong cơn mưa vào buổi sáng hôm sau không làm cậu phát điên vì vui à?” “Đối với tôi,” Dandelion trầm tư, “một tấm nệm mà không có phụ nữ thì không phải một tấm nệm. Nó là niềm hạnh phúc dang dở…và một niềm hạnh phúc dang dở thì hay ho gì chứ?” Geralt khẽ rên rỉ. Thích nghe giọng của chính mình, Dandelion tiếp tục cuộc trò chuyện đêm khuya. “Hạnh phúc dang dở, nó…nó như một nụ hôn bị gián đoạn…sao anh lại nghiến răng thế hả, cho phép tôi hỏi?” “Cậu thật nhàm chán, Dandelion. Cậu không có chủ đề nào để nói ngoại trừ giường chiếu, phụ nữ, mông, vú, hạnh phúc dang dở và những nụ hôn bị gián đoạn bởi lũ chó được thả bởi phụ huynh của người tình. Có vẻ như cậu không còn cách hành xử nào khác cả. Chỉ có sự giễu cợt, hay phóng túng, mới có thể giúp cậu viết thơ, sáng tác nhạc và ca hát. Như cậu thấy, nó là mặt tối của tài năng trong con người cậu.” Witcher đã nói quá nhiều và không giữ được giọng của mình đủ lạnh. Dandelion không gặp rắc rối nào trong việc diễn giải cảm xúc của anh. “Aha!” nhà thơ bình thản đáp lời. “Chuyện này chắc hẳn là vì Essi Daven, Mắt Sao của chúng ta. Cô ấy đã chiếu đôi mắt đẹp đẽ nhỏ nhắn đó lên witcher và gây ra đủ mọi hỗn loạn. Witcher cư xử như một thằng nhóc 5 tuổi trước mặt một nữ hoàng. Và thay vì tự nhận lấy sai lầm, anh ta lại đổ lỗi cho cô ấy và cố tìm kiếm những mặt tối trong con người cô ấy.” “Cậu lảm nhảm ít thôi, Dandelion.” “Không, bạn tôi ơi. Essi đã gây được ấn tượng mạnh mẽ với anh. Đừng phủ nhận. Tôi thấy chẳng có gì là sai trái cả, nhưng hãy cẩn thận đừng mắc sai lầm. Cô ấy không phải người như anh tưởng tượng đâu. Nếu tài năng của cô ấy cũng có những mặt tối, thì chúng không phải là cái anh đang nghĩ.” “Tôi thấy rồi,” witcher nói. “Cậu hiểu cô ấy rất rõ.” “Khá rõ. Nhưng không phải theo cách anh tưởng. Không phải như vậy.” “Thật phi thường khi nghe cậu thú nhận điều đó.” “Anh đúng là ngu thật.” Nhà thơ duỗi người, gối đầu lên tay. “Tôi đã biết Búp Bê từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ. Đối với tôi…cô ấy như một đứa em gái vậy. Tôi nhắc lại: đừng mắc sai lầm với cô ấy. Anh có thể sẽ gây ra những thương tổn rất lớn, vì cô ấy cũng đã dính phải bùa mê của anh rồi. Hãy thú nhận là anh cũng muốn cô ấy đi.” “Kể cả nếu có như vậy, tôi cũng không đi rêu rao về những chuyện đó, không như cậu.” Geralt nói lãnh cảm. “Tôi không dùng nó để viết nhạc. Cảm ơn vì những gì cậu đã kể cho tôi nghe về cô ấy. Thực ra nó đã cứu tôi khỏi phải mắc một sai lầm ngu ngốc. Giờ thì bỏ đi. Đối với tôi thì việc này chấm dứt rồi.” Dandelion nằm im lặng một lúc. Tuy nhiên Geralt hiểu người bạn đồng hành của mình quá rõ. “Tôi biết,” cuối cùng nhà thơ lên tiếng. “Tôi hiểu mọi thứ.” “Cậu chẳng hiểu cái mẹ gì cả, Dandelion.” “Anh có biết vấn đề của mình là gì không? Anh nghĩ mình khác biệt. Anh trưng cái sự kỳ dị đó ra với người khác, cái mà anh coi là quái đản. Anh tự ép buộc nó lên chính bản thân mình, mà không bao giờ hiểu rằng đối với hầu hết những con người suy nghĩ chín chắn, anh cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác từng bước đi trên cái thế giới này. Phản xạ của anh nhanh hơn thì sao, đồng tử anh co lại thành một đường thẳng đứng trong ánh mặt trời thì sao, có khác biệt gì không khi anh có thể nhìn trong bóng tối như một con mèo và có thể làm mấy câu thần chú mà anh biết đó? Tôi quan tâm làm gì? Tôi từng quen một ông chủ quán trọ có thể đánh rắm trong 10 phút theo giai điệu bài Xin chào, xin chào ngôi sao buổi sáng mà không bị ngắt quãng. Ngoại trừ cái mà một số người có thể gọi là tài năng đó, ông ấy cũng chỉ là một chủ quán trọ bình thường với một người vợ, con cái, và một bà mẹ bị liệt toàn thân.” “Cậu có thể giải thích chuyện này thì liên quan gì tới Essi Daven không?” “Đương nhiên rồi. Anh đã sai khi cho rằng Mắt Sao chỉ quan tâm tới mình bởi sự tò mò bệnh hoạn, nếu không muốn nói là biến thái, rằng cô ấy nhìn anh với vẻ hứng thú như đang nhìn một con kỳ lân, một con bò hai đầu hay một con thằn lằn lửa trong một cuốn bách khoa toàn thư. Anh khiêu khích sự thù địch của cô ấy ngay cơ hội đầu tiên như một đòn trả đũa vô lý và bất công, anh đã đáp trả một cú đánh mà cô ấy không hề thực hiện. Tôi đã thấy tận mắt! Tôi không chứng kiến được những gì xảy ra sau đó, nhưng tôi đã để ý anh rời căn phòng và má cô ấy đỏ rực sau khi anh quay lại. Phải, Geralt. Tôi sẽ nói cho anh biết một sai lầm mà anh đã mắc phải. Anh muốn báo thù cho cái, mà theo ý anh, là sự tò mò thô lỗ mà cô ấy dành cho mình. Anh quyết định lợi dụng sự tò mò ấy.” “Tôi sẽ nhắc lại: lảm nhảm ít thôi.” “Anh đã cố,” nhà thơ tiếp tục mà không suy chuyển, “dụ cô ấy vào giường bằng việc cho cô ấy thấy lên giường cùng một con quái vật, một kẻ đột biến, một witcher là như thế nào. May mắn thay, Essi đã chứng tỏ mình khôn ngoan hơn và hào phóng thương hại cho sự ngu dốt của anh, mà nguyên nhân cô ấy có thể hiểu được. Tôi rút ra kết luận này từ việc anh đã không quay trở lại từ mái hiên với một con mắt bầm tím.” “Nói xong chưa?” “Tôi xong rồi.” “Tốt, chúc ngủ ngon.” “Tôi biết vì sao anh nghiến răng và tỏ ra khó chịu.” “Dĩ nhiên rồi, cậu biết mọi thứ kia mà.” “Tôi biết là anh đã bị hành hạ tới mức không còn khả năng thấu hiểu một người phụ nữ bình thường nữa. Ôi, anh đã phải qua tay Yennefer, có quỷ mới biết anh thấy gì ở chị ta.” “Bỏ đi, Dandelion.” “Thật sao, anh không muốn một cô gái bình thường như Essi hơn à? Cái đám nữ pháp sư đó của anh có gì mà Essi không có? Tuổi tác? Có lẽ Mắt Sao vẫn còn trẻ, nhưng ít nhất cô ấy cũng già dặn như ngoại hình của mình. Anh có biết Yennefer đã nói gì với tôi vào một ngày nọ sau vài cốc bia không? Hah…chị ta bảo rằng chị ta đã làm chuyện đó cùng một người đàn ông lần đầu tiên vào cái năm mà người ta vừa mới phát minh ra cày hai lưỡi!” “Cậu nói dối. Yennefer thích cậu cũng ngang với thích một cơn dịch. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ thú nhận những chuyện như vậy với cậu.” “Anh nói đúng. Tôi đã nói dối. Tôi thừa nhận.” “Cậu không cần thừa nhận. Tôi hiểu cậu quá rõ.” “Anh chỉ có vẻ là hiểu tôi thôi. Đừng quên rằng bản chất con người là vô cùng phức tạp.” “Dandelion,” witcher thở dài, nửa tỉnh nửa mê, “cậu không hơn gì là một thằng mê gái kinh tởm, bi quan và lừa lọc. Tin tôi đi, chẳng có gì trong số đó là phức tạp đâu. Chúc ngủ ngon.” “Chúc ngủ ngon, Geralt.” *** “Cô dậy sớm quá, Essi.” Nữ thi sĩ mỉm cười, tay giữ mái tóc đang tung bay trong gió. Cô bước thật chậm dọc cầu tàu, tránh những ổ gà tạo nên bởi ván mục rữa. “Tôi không thể kìm chế ham muốn quan sát một witcher làm việc. Anh có lại nghĩ là tôi tọc mạch không, Geralt? Ừ, thì, tôi thừa nhận, tôi cũng hơi tò mò một chút. Công việc của anh thế nào rồi?” “Việc gì?” “Ôi, Geralt!” cô nói. “Anh đánh giá quá thấp trí tò mò cùng khả năng thu thập và diễn giải thông tin của tôi đấy. Tôi đã biết hết về vụ những người ngư dân rồi. Tôi biết chi tiết bản hợp đồng gần đây nhất giữa anh và Agloval. Tôi cũng biết là anh đang tìm một con tàu sẵn sàng đưa mình tới Răng Rồng. Anh đã tìm được chưa?” Anh nghiên cứu cô trong một lúc trước khi quyết định trả lời. “Chưa. Tôi vẫn chưa tìm được.” “Họ sợ à?” “Phải.” “Vậy thì anh định thực hiện chuyến do thám này kiểu gì khi không thể ra biển? Nếu không có tàu, anh định tiêu diệt con quái vật chịu trách nhiệm cho cái chết của những người ngư dân này thế nào đây?” Geralt cầm lấy bàn tay cô gái và dẫn ra khỏi cầu tàu. Họ đi dọc bờ biển phủ đầy sỏi đá, giữa những con thuyền được kéo lên bờ, dọc hàng lưới treo trên cột và qua những tấm màn cá khô phơi nắng bay lất phất trong gió. Geralt ngạc nhiên khi nhận ra rằng sự hiện diện của cô gái không gây khó chịu hay nặng nề gì hết. Anh cũng hy vọng rằng một cuộc trò chuyện yên bình và thoải mái sẽ xóa đi ký ức về nụ hôn ngoài mái hiên. Essi xuất hiện trên cầu tàu đồng nghĩa với việc cô không thù hằn gì anh cả. Anh cảm thấy rất vui. “Tiêu diệt con quái vật,” anh lầm bầm, nhắc lại lời cô gái. “Giá như mà tôi biết cách…Kiến thức trong lĩnh vực thủy sinh học của tôi là rất hạn chế.” “Thú vị thật. Theo những gì tôi biết, có nhiều quái vật dưới biển hơn trên đất liền, cả về số lượng lẫn chủng loài. Đối với tôi biển có vẻ như là một bãi săn màu mỡ hơn cho witcher.” “Không hẳn.” “Tại sao?” “Sự phát triển của con người ra đại dương,” anh trả lời, hắng giọng và quay lại, “là mới chỉ trong vài năm gần đây. Witcher đặc biệt cần thiết vào thời kỳ đầu, trên đất liền, khi những cơ ngơi định cư đầu tiên được thành lập. Do vậy chúng tôi không được thiết kế phù hợp để chiến đấu với các sinh vật biển, mặc dù đúng là những con quái vật hung tợn nhất sống dưới nước. Khả năng của các witcher là không đủ để đối phó với chúng. Những con quái thú này hoặc là sở hữu kích cỡ quá lớn, hoặc được bảo vệ quá kiên cố đằng sau những lớp vỏ dày, hoặc quá mạnh trong môi trường đặc trưng của chúng. Hoặc là cả ba lý do cùng một lúc.” “Anh nghĩ sao về con quái vật đã sát hại những người ngư dân? Anh có phỏng đoán gì chưa?” “Đó có thể là một con kraken.” “Không, một con kraken sẽ đập nát con tàu mà đã được thu hồi nguyên vẹn và dính đầy máu đó.” Mắt Sao hơi tái và nuốt khan. “Đừng có nghĩ tôi là dạng biết tuốt nhé. Tôi chỉ lớn lên cạnh biển thôi…tôi đã từng trông thấy nhiều hơn là một sinh vật rồi.” “Một con mực khổng lồ có thể kéo người ta qua mạn…” “Nhưng như vậy thì sẽ không có máu. Geralt, nó không phải một con mực hay cá heo hay dracoturtle, bởi vì con quái vật của chúng ta đã không phá nát hay lật đổ con tàu. Có thể anh đang sai lầm khi tìm kiếm hung thủ ngoài biển cả.” Witcher cân nhắc điều này. “Tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ cô rồi đấy, Essi.” Anh nói. Nữ thi sĩ đỏ mặt. “Cô đúng. Đây có thể là một cuộc tập kích trên không: một con ornithodragon, griffin, wyvern, dermoptera hay diploures khổng lồ. Có thể thậm chí là…” “Này.” Essi cắt ngang. “Nhìn xem ai đang đến kìa.” Agloval bước dọc bờ biển, quần áo ướt nhẹp. Cơn giận của ông ta có vẻ nhân lên khi trông thấy họ. Essi khẽ chào theo kiểu phụ nữ, trong khi Geralt cúi đầu và đặt tay lên ngực. Agloval quát. “Ta đã phải đợi trên mỏm đá ba tiếng đồng hồ, gần như từ lúc bình minh,” ông ta làu bàu. “Cô ấy không đến. Ba tiếng ngồi chờ như một thằng đần trên mỏm đá sóng xô không ngừng.” “Tôi hiểu…tôi rất tiếc.” witcher lầm bầm. “Tiếc?” ngài công tước bùng nổ. “Tiếc? Đó là lỗi của anh. Chính anh đã làm hỏng việc. Chính anh là người đã phá hỏng mọi thứ.” “Tôi phá hỏng cái gì chứ? Tôi chỉ làm mỗi nhiệm vụ phiên dịch…” “Quỷ tha ma bắt ba cái trò này!” ông ta sẵng giọng ngắt lời, ưỡn mặt ra. Nó quả thực là một gương mặt rất quý phái, xứng đáng để khắc trên những đồng xu mòn vẹt. “Lẽ ra đã tốt lành hơn nếu ta không nhờ đến dịch vụ của anh. Điều này nghe có vẻ lạ, nhưng hồi chưa có phiên dịch, chúng ta hiểu nhau rõ hơn, Sh’eenaz và ta, nếu anh hiểu ta muốn nói gì. Giờ thì…giờ anh có biết họ đang xì xào cái gì trong thị trấn không? Người ta đồn rằng những ngư dân đã chết là do ta đã chọc giận siren. Rằng đây là hành động trả thù.” “Lố bịch,” witcher lạnh lùng bình phẩm. “Làm sao ta biết nó lố bịch hay không?” ngài công tước thốt lên. “Ta biết sao được anh đã nói với cô ấy những gì? Liệu ta có biết cô ấy có khả năng làm được gì không? Những con quái vật nào tuân lệnh cô ấy, dưới đáy biển sâu thẳm đó? Chứng minh với ta đi, làm ơn, rằng nó là lố bịch. Hãy mang về cho ta đầu của con thú đã sát hại những ngư dân đó. Bắt tay vào việc đi thay vì đứng tán tỉnh nhau trên bờ…” “Bắt tay vào việc?” Geralt giận dữ đáp lại. “Bằng cách nào? Tôi phải cưỡi thùng gỗ ra ngoài kia chắc? Bất chấp Zelest của ngài đã đe dọa thủy thủ bằng cực hình và thòng lọng, vẫn không có ai muốn chở tôi đi cả. Bản thân Zelest cũng chẳng hăm hở cho lắm. Vậy nên làm thế nào…” “Ta quan tâm làm gì anh làm cách nào?” Agloval hét lên, cắt lời anh. “Đó là việc của anh! Không phải witcher đã được tạo ra để người thường khỏi cần lo nghĩ nên tiêu diệt một con quái vật như thế nào nữa à? Ta thuê anh và ta yêu cầu anh nghe lệnh. Bằng không, cút xuống địa ngục đi trước khi ta vác gậy đuổi anh đến tận cùng biên giới!” “Bình tĩnh nào, ngài công tước.” Mắt Sao điềm tĩnh lên tiếng, nhưng vẻ nhợt nhạt cùng bàn tay run rẩy để lộ sự khó chịu của cô. “Và xin đừng đe dọa Geralt nữa. Dandelion và tôi có vinh dự được coi vua Ethain của Cidaris là bạn bè của mình, là một trong số nhiều người hâm mộ cũng như một nghệ sĩ nghiệp dư đầy nhiệt huyết. Đức vua Ethain là một nhà cai trị sáng suốt, người mà luôn coi những bản nhạc của chúng tôi không chỉ là giai điệu và vần vè, mà còn là một biên niên sử về nhân loại. Liệu ngài công tước đây có muốn xuất hiện trong biên niên sử này không? Tôi sẵn lòng giúp đỡ.” Agloval nhìn cô trong một lúc với vẻ mặt lạnh lùng và khinh bỉ. “Những người ngư dân đã chết có vợ và con,” cuối cùng ông ta nói bằng một giọng điềm tĩnh và tự chủ hơn nhiều. “Những người khác sẽ quay lại biển khi cơn đói dày vò họ. Các thợ lặn ngọc trai, sò và ngư dân đánh bắt tôm hùm, cá, tất cả. Sớm hay muộn họ cũng sẽ trở lại, nhưng họ có được trở lại một cách an toàn hay không? Anh nghĩ sao, Geralt? Còn cô, cô Daven? Bản ballad của cô hẳn sẽ rất thú vị: ngồi thơ thẩn bên bờ biển, witcher ngắm nhìn những đứa trẻ nước mắt lưng tròng trước những con tàu phủ đầy máu đỏ.” Essi tái hơn nữa, nhưng kiêu hãnh ngẩng cao đầu, thổi tóc và chuẩn bị đáp trả, nhưng witcher cầm lấy tay cô trước khi cô kịp mở mồm. “Đủ rồi.” Anh nói. “Trong mớ từ ngữ văng tứ tung này, chỉ có một điều duy nhất quan trọng: ngài đã thuê tôi, Agloval, và tôi đã chấp nhận nhiệm vụ. Tôi sẽ hoàn thành nó nếu có thể.” “Ta trông đợi vào điều đó.” Ngài công tước thì thầm đáp lại. “Tạm biệt. Chúc sức khỏe, cô Daven.” Essi không chào, chỉ gật đầu. Agloval túm lấy vạt áo ướt và hướng về phía bến cảng. Geralt nhận ra rằng mình vẫn đang nắm tay nữ thi sĩ, và cô không hề cố gắng rũ tay anh ra chút nào. Anh bỏ ra. Gương mặt trở lại màu sắc ban đầu, Essi quay sang đối diện anh. “Cũng chẳng tốn nhiều lý lẽ để thuyết phục anh chấp nhận rủi ro.” Cô nói. “Vài lời nhắc đến phụ nữ và trẻ em là đủ. Ấy vậy mà người ta vẫn thường nói rằng witcher vô cảm, Geralt. Agloval không quan tâm đến trẻ em, phụ nữ hay người già. Tất cả những gì quan trọng với ông ta là việc đánh cá và mò ngọc trai phải được tiếp tục, bởi mỗi ngày trôi qua là một tổn thất đối với lợi nhuận. Ông ta chỉ cần dùng lũ trẻ đói mốc làm mồi là đủ để anh đồng ý liều cái mạng của mình…” “Essi,” anh ngắt lời. “Tôi là một witcher. Liều mạng là công việc của tôi. Trẻ con chẳng liên quan gì cả.” “Đừng giả vờ nữa.” “Sao tôi lại phải giả vờ?’ “Nếu anh thực sự là một dân chuyên nghiệp máu lạnh mà anh giả vờ là đây, thì anh đã cố thương lượng giá cả rồi. Anh thậm chí còn không nhắc đến tiền. Nhưng bàn luận về chủ đề đó thế thôi. Giờ sao đây?” “Hãy cứ tiếp tục đi một lát nữa.” “Rất vui lòng. Geralt này?” “Hả...” “Tôi đã nói là mình lớn lên cạnh biển. Tôi có thể lái tàu…” “Quên việc đó đi.” “Tại sao?” “Quên việc đó đi.” Anh cứng rắn nhắc lại. “Anh có thể nói lịch sự hơn không.” “Tôi có thể, nhưng cô sẽ lại nghĩ là…ah, quỷ mới biết được. Và tôi đúng thực là một witcher vô cảm không hơn. Tôi liều cái mạng của mình, không phải mạng người khác.” Essi nghiến răng và lắc đầu. Cơn gió thổi tung mái tóc cô lần nữa. Trong một giây những lọn tóc vàng rối bời che phủ gương mặt nhỏ nhắn. “Tôi chỉ muốn giúp thôi mà.” “Tôi biết. Cảm ơn cô.” “Geralt?” “Ừ…” “Nếu đúng là có một chút sự thật trong những lời đồn về Agloval thì sao? Anh biết là siren đâu phải lúc nào cũng thân thiện. Đã từng có những trường hợp…” “Tôi không thể tin điều đó…” “Phù thủy biển,” Mắt Sao tiếp tục, lạc trong suy nghĩ, “Naiad, nam ngư, nymph. Ai biết được họ có thể làm gì. Sh’eenaz có động cơ.” “Tôi không tin điều đó.” Anh cắt lời. “Anh không tin hay không muốn tin?” Geralt không đáp lại. “Vậy mà anh muốn thuyết phục tôi rằng mình là một dân chuyên nghiệp máu lạnh?” Cô hỏi với một nụ cười lạ lùng. “Một kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng thanh kiếm? Nếu muốn, tôi có thể cho anh biết anh thực sự là người thế nào.” “Tôi biết tôi là ai.” “Anh có cảm xúc.” cô nói nhẹ nhàng, “Đâu đấy sâu thẳm trong tâm hồn đau khổ của mình. Gương mặt sắt đá và chất giọng lạnh lùng này không lừa được tôi đâu. Anh có cảm xúc, và cảm xúc của anh khiến anh lo sợ rằng cái thứ mà mình sẽ phải đối đầu với kiếm trong tay kia có thể có lý lẽ riêng của nó, có thể có lợi thế đạo đức hơn…” “Không, Essi à.” Anh nói chậm rãi. “Đừng nhìn vào tôi để tìm kiếm chủ đề cho một bản ballad cảm động: xung đột nội tâm của một witcher. Có lẽ tôi thích như vậy, nhưng nó không đúng. Bộ luật và sự huấn luyện của tôi có thể giải quyết mọi rắc rối về đạo đức. Về mặt đó, tôi được chuẩn bị kỹ càng.” “Đừng nói những thứ như vậy!” Essi buột miệng kêu lên. “Tôi không hiểu tại sao anh cứ cố…” “Essi,” anh lại ngắt lời, “Tôi không muốn cô có tư tưởng sai lầm về tôi. Tôi không phải một hiệp sĩ dạo.” “Anh cũng không phải một tên sát thủ máu lạnh và tàn độc.” “Không.” Anh điềm tĩnh trả lời. “Tôi không phải, trái với suy nghĩ của nhiều người. Bởi không phải những cảm xúc và đức tính cao đẹp khiến tôi vượt lên trên điều đó, mà là niềm kiêu hãnh, cái tôi, và sự kiêu căng của một dân chuyên nghiệp hoàn toàn tin tưởng vào giá trị của mình. Cái tôi của một người đã được giáo huấn với niềm tin rằng quy tắc và sự lạnh lùng đứng trên cảm xúc và có thể giúp ngăn anh ta khỏi phạm sai lầm, khỏi lạc lõng giữa mê cung của Cái Thiện và Cái Ác, Trật Tự và Hỗn Mang. Không, Essi à, cảm xúc là để dành phần cô. Nó là đặc trưng cho công việc của cô còn gì, phải không? Chính cô mới là người bất giác trước ý nghĩ một nàng tiên cá xấu tính đã tấn công các ngư dân trong một hành động trả thù tuyệt vọng. Ngay lập tức, cô tìm kiếm nguyên nhân, chứng cứ để bao biện…cô rùng mình trước viễn tưởng một witcher được thuê bởi ngài công tước để ám sát một siren xinh đẹp, chỉ bởi vì cô đã sa đà vào chính cảm xúc của mình. Nhưng witcher, Essi à, được tự do thoát khỏi những nghịch lý đó. Và tự do khỏi cảm xúc. Kể cả nếu hóa ra chính nàng tiên cá là kẻ có tội, witcher cũng sẽ không giết cô ta, bởi vì quy tắc của anh ta ngăn cấm điều đó. Quy tắc có thể giải quyết mọi rào cản đạo đức.” Mắt Sao bất chợt ngẩng đầu lên và nhìn anh. “Tất cả?” cô thì thầm. Cô ấy biết về Yennefer, anh nghĩ. Cô ấy biết mọi thứ. Dandelion, cái đồ bép xép… Họ nhìn nhau. Điều gì đang ẩn giấu trong đôi mắt xanh thẳm của cô, Essi? Sự tò mò? Hứng thú trước những điều kỳ dị? Mặt tối trong con người cô là gì, Mắt Sao? “Xin thứ lỗi cho tôi,” cô nói. “Câu hỏi đó thật ngây ngô và ngớ ngẩn. Nó gợi ý rằng tôi tin những gì anh nói. Quay về đi. Những cơn gió đang thấu đến tận xương tủy tôi rồi. Có vẻ như thủy triều đang lên.” “Tôi thấy rồi. Cô biết không, Essi, thật thú vị là…” “Cái gì thú vị?” “Tôi có thể thề là tảng đá nơi Agloval hẹn gặp siren lớn hơn và ở gần bờ hơn thế này. Tôi không nhìn thấy chúng nữa.” “Thủy triều đang lên,” Essi nói. “Nước sẽ sớm dâng đến vách đá.” “Nó sẽ dâng lên tận vách đá?” “Phải. Nước dâng và rút ở đây rất đáng kể, hơn 10 cubit, bởi vì tại đây những nơi cửa sông bị ảnh hưởng mạnh bởi thủy triều vọng. Đó là cái tên mà các thủy thủ dùng để gọi hiện tượng này.” Geralt nhìn về phía mũi đất và Răng Rồng dưới những cơn sóng bạc đầu. “Essi,” anh hỏi, “khi nào thì nước bắt đầu rút?” “Tại sao?” “Bởi vì…thế đấy, tôi hiểu rồi. Phải, cô nói đúng. Thủy triều rút dọc theo đường viền của một cao nguyên đá ngầm.” “Đường viền của cái gì cơ?” “Một dạng cao nguyên hình thành bởi nền đại dương nhô ra như một mũi đất…” “Và Răng Rồng…” “…nằm ngay trên mũi đất đó.” “Và có thể lội qua được…” “Tôi có bao nhiêu thời gian?” “Tôi không biết.” Mắt Sao nhăn mặt. “Anh có thể hỏi người dân ở đây, nhưng tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay ho. Nhìn xem: có đá nằm rải rác giữa bờ biển và Răng Rồng. Cả vùng vịnh lởm chởm các khe nứt tạo nên bởi các vách đá dựng đứng. Vào lúc triều xuống, chúng tạo nên các con lạch và hồ chứa. Tôi không biết liệu…” Một tiếng quẫy với đến họ từ phía bên kia tảng đá mà gần như không nhìn nổi, và rồi một giọng ngâm nga lớn. “Kẻ-tóc-trắng!” con siren gọi, duyên dáng nhảy qua đầu một cơn sóng và quẫy nước bằng cái đuôi thanh lịch của mình. “Sh’eenaz!” Geralt trả lời, giơ tay lên chào. Nàng tiên cá bơi lại gần. Cô ta đứng thẳng giữa bọt biển trắng xóa, vén tóc ra sau bằng hai tay và trong tư thế đó phơi bày hết sự duyên dáng của khuôn ngực. Geralt nhìn sang gương mặt ửng đỏ của Essi. Cô gái có vẻ nuối tiếc và xấu hổ khi cúi xuống nhìn sự duyên dáng của chính mình, mà chẳng nhú lên bên dưới chiếc váy được là bao. “Người yêu dấu của tôi đâu?” Sh’eenaz hát, lại gần hơn nữa. “Lẽ ra ông ấy phải ở đây.” “Ông ấy đã tới, đợi trong ba tiếng đồng hồ và bỏ đi.” “Bỏ đi?” con siren rít lên kinh ngạc. “Ông ta không chờ tôi? Ông ta không chịu nổi ba tiếng đồng hồ cỏn con ngồi đợi? Đúng như tôi nghĩ mà: không một chút hy sinh nào cả! Đồ quái vật! Và anh, anh làm gì ở đây vậy, kẻ-tóc-trắng? Đang đi dạo cùng người yêu dấu của mình hả? Hai người tạo thành một đôi đẹp lắm, nếu không bị mất điểm một chút bởi cặp chân.” “Đây không phải người yêu của tôi. Chúng tôi gần như không biết nhau là bao.” “Thật vậy sao?” Sh’eenaz nói, ngạc nhiên. “Đáng tiếc quá. Hai người đúng là trông rất đẹp đôi. Cô ấy là ai?” “Tên tôi là Essi Daven, tôi là một nữ thi sĩ,” Mắt Sao hát, điều chỉnh giọng nói thành một âm vực luyến láy và du dương mà khiến cho giọng của Geralt nghe như quạ mổ. “Rất hân hạnh được gặp cô, Sh’eenaz.” Con siren trẻ đập tay xuống nước, cười lớn. “Thật tuyệt!” cô ta nói. “Cô biết ngôn ngữ của chúng tôi! Thật sự, con người các cô khiến tôi kinh ngạc. Hóa ra chúng ta cũng chẳng khác nhau là mấy.” Witcher cũng ngạc nhiên không kém con siren, mặc dù anh đã đoán là cô gái, được giáo dục tốt hơn mình, chắc hẳn phải biết Cổ Ngữ, thứ ngôn ngữ của elves mà siren, phù thủy biển và naiad dùng trong những điệu nhạc của họ. Anh cũng nhận ra sự phức tạp trong ngữ âm mà tỏ ra khó khăn đối với mình lại không hề gây khó dễ được cho Mắt Sao. “Sh’eenaz,” anh nói. “Vẫn có thứ chia cách chúng ta, và điều thường gây ra việc đó là máu đổ! Ai…ai đã giết những ngư dân gần hai tảng đá? Hãy nói cho tôi!” Con siren lặn xuống, khuấy động mặt nước trước khi xuất hiện lại. Gương mặt xinh xắn bất chợt nhăn lại kinh hoàng. “Đừng thử thách số mệnh!” cô ta hét lên the thé. “Đừng đến gần những bậc thang! Không dành cho các anh! Đừng dính vào xung đột với họ! Không dành cho các anh!” “Cái gì? Cái gì không dành cho chúng tôi?” “Không dành cho các anh!” con siren nhắc lại, đổ người ra sau vào cơn sóng. Nước bắn lên cao. Họ trông thấy đuôi cô ta lần nữa, chiếc vây dẹt xòe ra quạt vào mặt nước. Con siren biến mất xuống đáy biển sâu. Mắt Sao vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi bay. Cô đứng bất động, lạc trong suy nghĩ. “Tôi không biết,” Geralt hắng giọng, “là cô lại thông thuộc Cổ Ngữ đến vậy, Essi.” “Làm sao anh biết được.” cô đáp lại với một chút cay đắng trong giọng. “Sau cùng thì…sau cùng thì, anh đâu có biết tôi là bao.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang