[Dịch]Thê Tử Của Tà Vương - Sưu tầm
Chương 38 : Người đến ngoài ý muốn
.
“Hồng Nhi, lời đồn đãi bên ngoài gần đây ngươi có biết không?” Cơ Cửu Nhi ngẩng đầu nhìn Hồng Nhi, ánh mắt sắc bén.
Cánh tay Hồng Nhi run lên, nàng nhìn ánh mắt Cơ Cửu Nhi có chút sợ hãi: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ không muốn ngài phiền lòng!”
Cơ Cửu Nhi hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua Hồng Nhi, sau đó âm thầm thở dài, nàng híp mắt nhìn phía trước nghĩ, chuyện này rốt cuộc là do ai sắp đặt? Hắn có mục đích gì?
Cơ Cửu Nhi thay một thân nam trang, “Hồng Nhi, ta đi ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo.” Sau đó nàng liền lặng lẽ từ cửa sau Tướng phủ ra ngoài.
Bước chầm chậm trong dòng người xuôi ngược, có thể nghe thấy không ít tin tức lớn nhỏ từ bốn phương tám hướng, không phải là Cơ đại tiểu thư từ thê thành thiếp thì chính là Tam tiểu thư sắp trở thành Hoàng tử phi của Nhị hoàng tử, tốc độ lan truyền có vẻ rất là lợi hại.
Sắc mặt Cơ Cửu Nhi âm trầm, nàng đi hai vòng trên đường mà đáy lòng dâng lên xúc động muốn giết người, rốt cuộc là ai đang muốn hãm hại nàng? Đến khi ra khỏi nơi huyên náo ấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là ngay trước mặt nàng lại bất ngờ xuất hiện hai gã nam tử, y phục bất phàm, gương mặt nghiêm túc, hơn nữa bản thân nàng nhận ra được công phu hai người cực kì thâm hậu.
“Tam tiểu thư, chủ nhân nhà chúng ta cho mời tiểu thư, làm phiền ngươi đi qua một chuyến.” Một gã trong hai người mở miệng trước, nói thẳng ra thân phận Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi nhíu mày, tình cảnh này bản thân mình không có bất cứ cơ hội trốn chạy nào, suy nghĩ kĩ cuối cùng nàng liền gật đầu đi theo sau họ, ba người đi vào một căn nhà tương đối hẻo lánh người qua lại, ngoài cửa canh giữ vài tên hộ vệ hơi thở thu liễm, mà trong nhà có một vị phụ nhân đang ngồi ở ghế quý phi, bên cạnh có hai tỳ nữ đang cẩn thận hầu hạ.
Cơ Cửu Nhi vừa vào cửa, thị vệ ở trong phòng lập tức đi ra ngoài, một vị tỳ nữ quy củ hành lễ với vị phụ nhân đó rồi cũng xoay người rời đi. Còn tỳ nữ còn lại chỉ đứng cúi đầu phía sau phụ nhân, im lặng hạ thấp xuống sự tồn tại của mình.
Phụ nhân kia nhìn y phục đơn giản nhưng mà từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra không tầm thường, dung mạo kia càng toát ra loại đẹp đẽ quý giá của những người thân phận cao quý. Phụ nhân đó buông chung trà ở trên tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu đánh giá Cơ Cửu Nhi, con người lợi hại, đáy mắt lại ẩn ẩn một tia sát ý.
“Cơ Tam tiểu thư, mời ngồi.” Từng cử chỉ của bà ta đều lộ ra một cỗ quý khí không gì sánh kịp, không khí không giận tự uy.
Cơ Cửu Nhi rũ mắt, đáy mắt lướt qua một chút chờ mong, nàng hào phóng ngồi xuống trước mặt vị phụ nhân đó, bình tĩnh nhìn đối diện đối phương.
“Tam tiểu thư nhưng thật đủ can đảm.” Qua hồi lâu, phụ nhân rốt cục phun ra một câu tán thưởng, “Tam tiểu thư tựa hồ đã đoán được thân phận?”
Cơ Cửu Nhi gật gật đầu, ngón tay ở trên mặt bàn viết ra một chữ ‘Cung’.
“Đúng là đứa nhỏ thông minh.” Phụ nhân vừa lòng gật đầu, “Đáng tiếc, đáng tiếc!” Bà ta không tiếp tục nói gì ngoài hai chữ đáng tiếc, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng tiếc hận.
“Vậy bản cung không muốn vòn vèo gì nữa.” Sự nghiêm túc trên gương mặt bà ta chậm rãi lơi lỏng, nhìn Cơ Cửu Nhi còn xen một chút nhu hòa, “Tam tiểu thư là một cô nương tốt, này là bản cung tự mình thừa nhận, chỉ là đáng tiếc ngươi từ nhỏ có ách tật quấn thân, cho dù là thông minh từ nhỏ lại mỹ mạo hơn người đi chăng nữa thì cũng mất đi tư cách tiến cung rồi. Bản cung hôm nay đến là muốn đem việc này nói rõ một lần, bản cung hi vọng Tam tiểu thư có thể rời đi Nhị hoàng tử!”
Cơ Cửu Nhi cười nghiền ngẫm, rời đi? Từ trước đến giờ đều chưa từng ở cùng một chỗ, tại sao lại nói là rời đi?
“Bản cung có thể ban cho ngươi một hôn sự hoàn hảo, đảm bảo cả đời ngươi vinh hoa phú quý.” Bà ta lại tiếp tục mở miệng.
Cả đời vinh hoa phú quý? Cơ Cửu Nhi âm thầm gật đầu. Nếu đối với một nữ tử không thể nói được, đây quả thực là một dụ hoặc mê người, ách nữ sinh ra trong danh môn thế gia, thân bất do kỉ, cho dù được gả đi cũng đừng mong làm được chính thê, chỉ có thể làm thiếp, hay là quý thiếp đi chăng nữa cũng sẽ bị đối xử không khác gì nô tài.
Phụ thân nhìn Cơ Cửu Nhi gật đầu, trong lòng rất là vừa lòng, trên mặt lại làm ra nhu hòa vài phần: “Công tử nhà Lễ bộ thượng thư cũng là một người xuất thân dòng dõi thư hương, lại là con trai độc nhất, thực xứng đôi cùng với Tam tiểu thư, bản cung muốn Tam tiểu thư gả làm chính thê cho hắn.”
Lễ Bộ thượng thư Tiễn dung, nhi tử độc nhất Tiễn Lục? Đáy mắt Cơ Cửu Nhi hiện lên một chút tàn nhẫn, chính là cái tên bị sét đánh hồi nhỏ? Bọn họ còn có thể xem là cừu địch của nhau nha! Câm điếc xứng yêu quái, muốn tạo nên cái tuyệt phối sao? Vội vã đem nàng gả ra ngoài như vậy, nữ nhân này dường như so với Cơ ra còn muốn sốt ruột hơn, này đúng là quá buồn cười đi.
Cơ Cửu Nhi ngẩng đầu, ở trên mặt bàn một lần nữa viết chữ__Việc hôn nhân của tiểu nữ không nhọc nương nương quan tâm! Chuyện tình của tiểu nữ cùng Nhị hoàng tử cũng không cần nương nương phải lo lắng! Thân phận tiểu nữ tuy rằng hèn mọn, nhưng tự tôn cũng có vài phần!
Phụ thân nhìn dòng chữ của nàng, hai mắt căng thẳng, không giận vậy mà phản cười: “Cũng tốt, tuy rằng cô nương không hứa hẹn gì với bản cung, nhưng bản cung sẽ tin cô nương một lần, nếu cô nương thật sự muốn tốt cho Nhị hoàng tử mong cô nương có thể vì con đường tương lai của hắn mà suy nghĩ.” Phụ nhân lộ vẻ mệt mỏi ra mặt, vẫy vẫy tay, tỳ nữ phía sau liền tiến lên phía trước không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói với Cơ Cửu Nhi: “Tam tiểu thư, mời!”
Phụ nhân nhìn bóng dáng Cơ Cửu Nhi rời đi, đáy mắt đột nhiên hiện lên tức giận: “Tốt lắm, đúng là nha đầu không biết tốt xấu!”
Một tỳ nữ khác đi vào trong phòng, mỉm cười nói: “Nương nương thật vất vả mới xuất cung được một lần, không nên để người ta làm cho mất hứng. Vị cô nương kia xem ra là một người biết lí lẽ, hơn nữa Nhị điện hạ cũng là người lấy đại sự làm trọng, nương nương không cần lo lắng. Vì chuyện này mà làm bản thân không vui vẻ, quả thực là chuyện không nên làm.”
“Haha, vẫn là Cúc Nhi nói đúng, bản cung chỉ có chút lo lắng mà thôi, lời đồn đãi này không phải vô căn cứ phát sinh như vậy.”
...
Vừa ra khỏi đại môn, Cơ Cửu Nhi một mình đi theo ngõ nhỏ đi ra bên ngoài, trong lòng nàng vậy mà có chút buồn cười. Đi về phía trước, bỗng nhiên nàng dừng lại bước chân, xoay người, trước mặt đột nhiên xuất hiện bốn đại hán tay cầm đại đao, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn mình chằm chằm. Cơ Cửu Nhi quay đầu nhìn phía sau mình, đã có hai đại hán đứng chờ từ bao giờ.
Đảo mắt một cái, Cơ Cửu Nhi liền cúi người lấy chủy thủ ra ngoài, làm tư thế phòng bị.
“A, tiểu nương tử này nhưng thật ra có vài phần tư sắc, vừa vặn cấp đại gia giải buồn được.” Đại hán cầm đầu vừa dứt lời, ánh mắt đáng ghê tởm liền nhìn Cơ Cửu Nhi từ trên xuống dưới một lượt, tựa hồ muốn xác minh cái gì.
Sáu người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, Cơ Cửu Nhi vừa nhìn vừa nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa của mình.
“Đại ca, đối với người câm điếc nói nhiều để làm gì?” Một người trong đó vọt đi lên, đáy mắt có chút kích động: “Hắc hắc, đại ca, tiểu đệ xuống tay trước!” Dứt lời hắn liền chạy lên chụp vào ống tay áo Cơ Cửu Nhi.
Ánh mắt hoa đào nguy hiểm nhíu lại, thân mình Cơ Cửu Nhi lui về phía sau dựa vào vách tường, một chân dựa vào tường thủ thế, đợi cho người nọ đã đến trước mặt mình, cánh tay nàng nhoáng lên một cái, chủy thủ lập tức xẹt qua động mạch cổ nam tử, bàn tay ghê tởm kia lúc này chỉ cách trước người nàng đúng một li độ dài.
“Mẹ nó! Đúng là con mèo hoang dã!” Nhìn huynh đệ của mình bị giết chết trong nháy mắt, năm người còn lại lúc này mới thu liễm đùa giỡn, ánh mắt độc xà nhìn chằm chằm Cơ Cửu Nhi, năm người cùng một lúc phi thân lên công kích nàng.
“Lão tử cũng không tin, năm người còn không thể diệt được một tiểu nương tử như ngươi! Phi!” Dứt lời, năm đại hán cùng huy đao nhảy vào vị trí của Cơ Cửu Nhi, Cơ Cửu Nhi hơi hơi cắn môi, quét mắt nhìn chủy thủ trong tay, chủy thủ đọ với bảo đao như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hơn nữa với thể lực của thân thể này….
Rùng mình một cái, Cơ Cửu Nhi dùng hết sức huy khởi năm đại đao trước mặt.
Nàng cắn chặt răng, cố gắng đánh chệch hướng bốn trong năm đường đao chí mạng, cùng một lúc nàng chẳng để ý đến đường đao của bọn chúng vẫn còn đang nhắm vào mình, chỉ chú ý tới một kiếm lướt qua động mạch cổ đối phương. Hai cánh tay cũng vì thế mà tràn đầy máu tươi, cả người vô số vết thương, bạch y trong nháy mắt cũng nhiễm một màu đỏ lợm.
Đau đớn truyền đến nhưng Cơ Cửu Nhi lại như trước mặt không đổi sắc, giống như nàng không còn biết cảm giác là gì nữa. Ánh mắt hoa đào nhìn về một người duy nhất còn sống sót, khóe miệng chậm rãi cong lên một độ cong thị huyết, nàng chậm rãi đi tới gần đối phương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện