[Dịch]Thê Tử Của Tà Vương - Sưu tầm
Chương 37 : Gõ lên đầu
                                            .
                                    
             Trải qua nhiều lần bàn bạc, Cơ gia cùng Hứa gia đều người đến ta đi từng bước từng bước, cuối cùng thú thê biến thành nạp thiếp.
Đại  phu nhân xả cơn giận: “Không được, bọn họ dựa vào cái gì, nữ nhi của ta  đường đường là đích trưởng nữ, Hứa gia hắn dám nạp nàng làm thiếp sao?”  Bà ta mở to hai mắt, trừng lớn nhìn Cơ Tập chằm chằm, “Lão gia, ngài  sao có thể đồng ý?”
“Không đồng ý còn có thể làm thế nào?” Cơ Tập  cũng tức giận không kém, “Đều là người dạy dỗ ra nữ nhi như vậy.” Hắn  mấy ngày nay đã nghẹn đủ một bụng hỏa, đến hộ bộ bị chúng quan lại đàm  tiếu, về phủ thì Hứa đại nhân kia lại không ngừng kiếm hắn làm khó dễ,  về đến phòng còn không muốn để cho hắn thanh tịnh sao?
“Nữ nhi  bảo bối của ngươi làm ra loại sự tình rùm beng này đã làm Cơ gia ta mất  hết mặt mũi, không đem nàng đuổi gia khỏi nhà đã là nể tình lắm rồi!”
Đại  phu nhân không thể tin nhìn phu quân mình: “Lão gia, ngài như thế nào  có thể nói ra những lời này, Điệp Nhi cũng là nữ nhi của ngài a! Nàng  như vậy chẳng lẽ ngài không có chút trách nhiệm nào sao?”
“Đủ  rồi!” Cơ Tập không nghĩ phu nhân mình thế nhưng cãi lại, liền tức giận  phất tay áo rời đi, “Đi phòng của Chu di nương.” Vừa ra đến cửa liền  quát lớn với gã sai vặt.
Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi trừng cánh cửa trống không, tựa hồ không thể cắn nát Cơ Tập ra thành từng mảnh.
Đường  đường đích trưởng nữ của Cơ gia lại gả cho người ta làm thiếp, này  không phải thành trò cười cho thành Phượng Hoàng sao, chỉ có điều chuyện  này Coe Điệp Nhi vẫn chưa được hay biết gì, đại phu nhân đã hạ lệnh  nghiêm cấm không được tiết lộ một chữ cho nàng.
Cơ Duy  xuất môn, vừa nghe được tin tức này liền nhanh chóng trở về, nhìn bộ  dáng Cơ Điệp Như quỷ người không rõ thì vô cùng đau lòng, hắn vuốt vuốt  hai má Cơ Điệp Nhi thương tiếc nói: “Ngươi rốt cục đã chọc phải người  nào, sao có thể thành cái dạng này?”
“Đại ca, đại ca, oa oa..” Cơ  Điệp Nhi bổ nhào vào trong lòng Cơ Duy gào khóc, “Đại ca, ngươi như thế  nào về muộn, ngươi như thế nào mới trở về!”
Cơ Điệp Nhi cầm khăn  tay lau nước mắt, cắn môi, bộ ngực phập phồng kịch liệt: “Đại ca, đều  là do tiện nhân Cơ Cửu Nhi kia hại muội!” Một câu nói này Cơ Điệp Nhi  nghẹn trong lòng rất lâu rồi mới có cơ hội nói ra ngoài, cho dù là đại  phu nhân nàng đều không tiết lộ một chữ, chỉ duy nhất Cơ Duy lại kể lại  không xót một chữ gì.
Cơ Duy nắm chặt nắm đấm, tức giận cùng  không thể tin nhìn Cơ Điệp Nhi: “Hắc y nhân kia không rõ lai lịch, ngươi  tại sao lại nghe lời nói của hắn?” 
“Nhưng là ta cũng không có  biện pháp a!” Cơ Điệp Nhi điệu lệ, “Ngươi xuất môn không có trong phủ,  ta không biết chừng nào ngươi trở về, một mình ta có thể làm gì? Ta vốn  chỉ muốn làm thử xem, ai biết, ai biết…..” Cơ Điệp Nhi rơi nước mắt  không ngừng, nàng thực rất hận, nàng rất hận!
Cơ Duy thật sâu thở  ra một hơi: “Ngươi yên tâm, đại ca giúp ngươi hảo hảo báo thù! Điệp  Nhi, ngươi phải nhất nhất nghe theo lời đại ca, nghe lời mẫu thân, hảo  hảo ở trong phòng dưỡng thương, chuẩn bị cho hôn lễ, những chuyện khác  đều không cần quan tâm. Đại ca cam đoan với ngươi, tiện nhân kia nhất  định không thể nhập vào hoàng gia! Gả không được Nhị hoàng tử!” Cơ Duy  vô cùng đau đớn nói.
Cơ Điệp Nhi gật đầu, cảm động nhìn Cơ Duy: “Điệp Nhi tin tưởng đại ca. Điệp Nhi nhất định sẽ nghe lời.”
Cơ  Cửu Nhi đem chủy thủ ra lau sạch vết máu, sau đó một lần nữa sáp vào  trong vỏ, nàng hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài phòng, ánh nắng  chiếu vào gương mặt nàng vô cùng ấm áp.
Toàn bộ Tướng phủ lúc này  đều bị chuyện của Cơ Điệp Nhi làm cho chướng khí mù mịt, đại phòng mỗi  ngày đều không an bình, chỗ thanh nhàn nhất có lẽ cũng chỉ có nơi này  của Cơ Cửu Nhi mà thôi.
Cơ Cửu Nhi ở trong phủ hưởng thụ thời  gian thanh tĩnh, lại không biết bên ngoài đã truyền ra những tin đồn  loại gì, Tướng phủ lúc này nhưng thực ra đang đứng trên đầu gió ngọn  sóng!
“Tam tiểu thư, lão thái gia thỉnh ngài đi tới chủ viện!”  Một gã sai vặt đi tới, trùng hợp nhìn thấy Cơ Cửu Nhi đang đứng bên  ngoài liền chạy đến bẩm báo.
Hồng Nhi vừa bưng trà đi lên, liền nhíu mi : “ Lão thái gia có chuyện gì sao?”
“Chuyện này tiểu nhân không rõ ràng, thỉnh cầu Tam tiểu thư nhanh chân một chút,s ắc măt lão thái gia không được tốt lắm!” 
Cơ  Cửu Nhi híp mắt, chẳng lẽ chuyện tình Cơ Điệp Nhi kia lão gia hỏa đó  phát hiện cái gì? Không có khả năng, Cơ Cửu Nhi lắc đầu, sau đó cho Hồng  Nhi một cái ánh mắt rồi chậm rãi theo gã sai vặt kia rời đi.
“Tam  nha đầu!” Lão thái gia xoay người, ánh mắt sắc bén trực tiếp khóa trên  người Cơ Cửu Nhi, “Ngươi là nữ tử của Tướng phủ ta, vậy vinh nhục của Cơ  gia ngươi cũng cần có trách nhiệm phải gánh vác” Lão thái gia nghiêm  túc nói, “Cơ gia ta đứng sừng sững không ngã cả trăm năm nay, trải qua  mấy đời triều đại, quả thực chưa từng gặp nhục nhã bực này bao giờ.”
Cơ Cửu Nhi hơi hơi nhíu mi, lão già này rốt cuộc có ý tứ gì?
“Lão  phu tạm thời không truy cứu chân tướng thực hư chuyện đại a đầu như thế  nào nữa!” Cơ Việt bất mãn quan sát Cơ Cửu Nhi thật kĩ, tựa hồ muốn nhìn  thấu nàng, nhưng càng nhìn càng không nhận ra một chút khác thường,  “Chuyện tình đại a đầu vừa mới bình ổn, liền lại có sự tình khác tìm tới  cửa!”
Cơ Cửu Nhi trầm mặc nhìn Cơ Việt, nàng đang rất nghi hoặc, rốt cuộc là lão muốn nói cái gì.
“Tam  tiểu thư Cơ gia sẽ được gả vào Hoàng tộc, làm Chính phi của Nhị hoàng  tử!” Ánh mắt Cơ Việt quét về phía nàng, “Chuyện này không cần giải thích  với lão phu, rốt cuộc là có vấn đề gì!”
Cơ Cửu Nhi sợ run một  chút, gả cho Phượng Ngạo Hải? Này là người nào nói hươu nói vượn! Hai  hàng lông mày của Cơ Cửu Nhi nhíu chặt, khẽ lắc đầu, nàng quả thực không  biết.
Cơ Việt hí mắt đầy nguy hiểm, không chút khách khí nói:  “Lão phu mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Nhị hoàng tử, nhưng là, nếu có  uy hiếp hay bất lợi gì với người trong Cơ gia ta, vậy thì đừng trách lão  phu ra tay vô tình! Việc hôn nhân của ngươi đều là phải nghe theo lời  phụ mẫu, ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại lớn lắm, muốn tự định chuyện  chung thân cho mình sao, ngươi tốt nhất là tự mình cân nhắc thật kĩ,  đừng gây ra khó nhọc gì cho phụ thân ngươi!”
Cơ Cửu Nhi cúi đầu,  hoa đào trong mắt bắn ra hàn quang, lão gia hỏa này! Đây là nhân cơ hội  có lời đồn đại mà gõ đầu chính mình có phải hay không. Nàng là người Cơ  gia, là tiểu thư của tướng phủ, hắn cố muốn nhắc nhở vận mệnh nàng là  cùng Cơ gia liên lụy một chỗ, đều do bàn tay hắn nắm giữ?
Hảo,  tốt lắm! Khóe miệng Cơ Cửu Nhi gợi lên một nụ cười lạnh, rất nhanh lại  khôi phục bình thường, nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Cơ Việt, sắc mặt  không thay đổi dù chỉ một chút.
Cơ Việt lúc này mới giãn hai hàng  lông mày, hắn có chút không nhìn thấu được tiểu nha đầu trước mặt này,  giống như đầu óc của nàng so với hắn đều thâm, nàng mới mười ba tuổi,  còn mất mười năm trí nhớ, cho dù trong mười năm đó nàng trải qua cái gì  thì cũng không có khả năng biến đổi một người đi. Cơ Việt âm thầm lắc  đầu, có lẽ là do hắn thật sự già rồi, nghĩ nhiều, nhìn hai nắm tay Cơ  Cửu Nhi đang run nhè nhẹ, cuối cùng đành phải cười tự giễu một cái.
“Những  lời này, tổ phụ hi vọng Tam nha đầu người khắc trong tâm khảm, dạo gần  đây Tướng phủ xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi tận lực không cần ra ngoài,  một cô nương chưa lấy chồng hay xuất môn như thế còn ra thể thống gì,  được rồi, ngươi trở về đi!”
Cơ Cửu Nhi đứng dậy, chẳng để lại cho  hắn một cái ánh mắt trực tiếp xoay người rời khỏi thư phòng, vừa bước  ra khỏi chủ viện nàng liền cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhìn đến chiếc  nhẫn sáng chói trên ngón tay mà đáy mắt hiện lên một màn giảo hoạt. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện