[Dịch]Thê Tử Của Tà Vương - Sưu tầm
Chương 33 : Dọa người
                                            .
                                    
             Thiết  kế của Tụ Phúc lâu thật ra rất đắc biệt, các nhã gian đều được bố trí ở  tầng hai, được nối với nhau bởi dãy hành lang hình vòng cung khá cầu  kì, tình hình bên trong các nhã gian tuy được che chắn nhưng nếu có  người cố ý to tiếng thì chắc chắn tất cả mọi ngóc ngách Tụ Phúc lâu đều  có thể nghe rõ rành mạch. Hiện tại Cơ Điệp Nhi nói ra những lời kia đều  đã truyền vào tai mọi người, không khí đột nhiên trở nên vô cùng quái  dị.
Ai không biết Tụ Phúc lâu có thế lực cung đình chống lưng,  tuy không biết cụ thể là vị quý nhân nào, nhưng từ trước đến nay tuyệt  chưa có ai dám cả gan khiêu khích, từ lúc Tụ Phúc lâu khai trương đến  nay chưa từng có người dám đến gây chuyện. Thanh âm của Cơ Điệp Nhi đối  với người trong lâu thật sự khá xa lạ, nhưng Phượng Ngạo Tuyên vừa rồi  lớn tiếng chế giễu một hồi, mọi người không tự giác hiểu được người nói  là đại tiểu thư Tướng phủ.
Quản sự Tụ Phúc lâu lập tức xuất hiện  trước nhã gian của mấy người đang ngồi, nhìn thấy Cơ Điệp Nhi còn đang  lải nhải một mình chưa chịu dừng lại hắn âm thầm đánh mắt nhìn Phượng  Ngạo Hải một cái, mà Phượng Ngạo Hải chính là âm thầm cho quản sự một  cái ánh mắt, hắn ta liền cung kính lui ra ngoài.
“Nhanh đi thông báo đến Tướng gia đi!” Quản sự gọi đến một gã sai vặt trong lâu, nhỏ giọng dặn dò.
Hồng  Nhi đứng bên cạnh Cơ Cửu Nhi, nhìn Cơ Điệp Nhi càng ngày càng không  biết điều thì dở khóc dở cười, đột nhiên nàng cảm thấy Tình Sương cũng  thật đáng thương.
“Tiểu thư, thân mình ngài không khỏe, hay chúng  ta hồi phủ trước đi.” Tình Sương run run nhìn Phượng Ngạo Hải cùng  Phượng Ngạo Tuyên, nàng cắn cắn môi nhỏ giọng nói với Cơ Điệp Nhi, “Tiểu  thư, người không cần phải vội vã.”
Cơ Điệp Nhi đỏ mặt, giận dữ  trừng mắt nhìn Tình Sương, không khách vươn tay muốn vịn vào người Tình  Sương, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên nhớ tới Phượng Ngạo Hải còn ở  nơi này thân mình liền run lên, lại ngồi nguyên tại chỗ.
Phượng  Ngạo Hải cười như không cười nhìn Cơ Điệp Nhi, Phượng Ngạo Tuyên lại  giống như đang vui sướng khi người gặp họa, chỉ có Cơ Cửu Nhi từ đầu đến  cuối vẫn chuyên tâm vào bàn đồ ăn trước mặt mình, giống như mọi chuyện  không chút liên quan.
“Bản hoàng tử đến hôm nay mới biết được,  nguyên lai Cơ thừa tướng giáo dục nữ nhi nguyên lai là cái dạng này,  thật sự làm bản hoàng tử đại khai nhãn giới.” Phượng Ngạo Hải không  khách khí cầm ly trà trên tay đặt thật mạnh lên mặt bàn, đồng thời cách  xưng hô có chút không giống trước.
Âm thanh của hắn không lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh này lại đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
“Cơ  đại tiểu thư, ngươi là một cô nương chưa lấy chồng, dám cả gan đi tới  nơi như thế này thật sự lớn mật.” Sắc mặt Phượng Ngạo Hải trầm xuống,  nhìn Cơ Điệp Nhi chằm chằm.
Bờ môi Cơ Điệp Nhi giật giật, có chút  sợ hãi nắm lấy cánh tay Tình Sương, nàng nghe Phượng Ngạo Hải nói xong  liền sáng ngời hai mắt, “Làm Nhị hoàng tử chê cười, tiểu nữ cũng chỉ  muốn ra ngoài nhìn xem một chút, dù sao dưới chân thiên tử…”
“Đủ rồi!” Bỗng nhiên cánh cửa bị người nào đó đá văng ra, Cơ Tập sắc mặt xanh mét đột nhiên xuất hiện.
Thân  mình Cơ Điệp Nhi run lên, quay đầu bắt gặp gương mặt khủng bố của phụ  thân mình thì sợ hãi không nói nên lời….phụ thân như thế nào mà đến đây?
Cơ  Tập nhìn Cơ Điệp Nhi, chỉ tiếc rèn sắt chưa thành thép, hắn nhíu lai mi  mắt sau đó thỉnh an với Phượng Ngạo Hải cùng Phượng Ngạo Tuyên, “Tiểu  nữ không hiểu chừng mực, chỉ nói mấy lời trên chọc mà thôi, chỉ mong hai  vị hoàng tử tha thứ.”
Cơ Tập chịu đựng một bụng tức giận, hắn  vừa ra khỏi đại môn liền nghe người đưa tin từ Tụ Phúc lâu đến, chưa  chuẩn bị gì lập tức chạy đến đây, lại vừa đến đây đã nghe được những lời  nói đầy căm phẫn gì đó của nữ nhi mình. Đến nỗi mọi người dưới đại sảnh  một kia đều nhìn hắn chằm chằm, hắn thực muốn chụp một cái tát vào nữ  nhi không biết tốt xấu kia.
“Nha, Cơ đại nhân có một cái nữ nhi  thật sự tốt lắm, rất mưu lược. Thực chất bản hoàng tử đang rất thắc mắc  thường ngày Cơ đại nhân giáo dục nữ nhi như thế nào đấy, làm sao mà  không có người mời còn tự mặt dày theo tới, ai nha nha, bản hoàng tử  biết rồi đấy, Cơ đại tiểu thư thật  là cường hãn! Cũng không biết ai có  may mắn có thể thú được một nữ tử như vậy!” Phượng Ngạo Tuyên không một  chút biết nể mặt, càng nói càng làm Cơ Tập thêm tức giận.
Hành  động của Cơ Điệp Nhi ngày hôm nay nếu truyền ra ngoài thì muốn tìm một  mối hôn nhân tốt với nàng ta liền gặp khó khăm, phu nhân của hắn đang  tính làm cho Cơ Điệp Nhi tiến cung, nhưng tâm tư Nhị điện hạ căn bản  không đặt lên người nàng dù chỉ một chút, Cơ Tập lúc này chỉ cảm thấy  muốn tìm một khối đầu hũ mà đâm đầu chết quách cho xong.
Hắn vừa  nghe mấy lời chế giễu của Phượng Ngạo Tuyên, cơ bắp trên mặt hoàn toàn  run rẩy, hắn hiện tại đột nhiên nổi lên ý nghĩ phải bóp chết Cơ Điệp  Nhi, thể diện của hắn bị nàng làm cho mất sạch! Chuyện này còn có thể  làm cho mọi người nhắm đến Tướng phủ mà chê cười, cả thành Phượng Hoàng  này ai mà không biết không thể trêu chọc vào Tụ Phúc lâu.
“Phụ thân?” Cơ Điệp Nhi mềm nhũn đứng lên, nếu không phải có Tình Sương đỡ nàng thì sớm đã ngã xuống.
“Mất mặt xấu hổ, còn không cút trở về đi!” Cơ Tập trừng mắt nhìn Cơ Điệp Nhi cùng Tình Sương.
Sắc  mặt Cơ Điệp Nhi trắng bệch, đến bây giờ nàng đều chưa hiểu được chuyện  gì đã cảy ra___Vừa rồi không phải Nhị hoàng tử còn khích lệ nàng sao?  Phụ thân vì sao lại tức giận như vậy? Nàng đang được khích lệ a?
Thím này hết thuốc chữa rồi mọi người nhỉ?
Tình Sương nhìn bộ dáng của Cơ Tập không dám chần chờ dù chỉ một chút, lập tức túm Cơ Điệp Nhi kéo ra ngoài.
Cơ  Cửu Nhi vừa ăn no, nàng cầm khăn tay lau khóe miệng, quay đầu gật đầu  với Cơ Tập một cái xem như chào hỏi, Cơ Tập lắp tức bạo nổi gân xanh.
“Cơ  đại nhân yên tâm, bản hoàng tử đích thân mời Cửu Nhi đến, sau đó tự  nhiên có trách nhiệm đem nàng trở về an toàn.” Phượng Ngạo Hải mở miệng,  ý tứ rõ ràng là cảnh cáo hắn đừng nghĩ động đến Cơ Cửu Nhi.
Cơ  Tập vừa muốn há mồm nói chuyện, lại tức thì bị ép đóng chặt, “Vậy làm  phiền Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, hạ quan không quấy rầy nữa.” 
Cơ Tập nguy hiểm nhìn lướt qua Cơ Cửu Nhi rồi xoay người rời đi.
Phượng Ngạo Tuyên cẩn thận hỏi Cơ Cửu Nhi: “Cửu Nhi, bọn họ sẽ không tìm người gây phiền toái chứ?” 
Sắc mặt Cơ Tập vừa rồi thực sự rất tức giận.
Cơ Cửu Nhi lắc đầu.
“Thừa tướng không phải người không phân rõ phải trái.”Phượng Ngạo Hải mở miệng đầy thâm ý.
Cơ  lão phu nhân âm trầm ngồi ở ghế chủ vị, Cơ Việt híp mắt nhìn Cơ Điệp  Nhi đang quỳ trước mặt, đại phu nhân chỉ biết câm như hến ngồi một bên,  sắc mặt Cơ Tập đã đen xì từ lâu.
“Đại nha đầu, lão phu rất muốn  biết, đầu óc của ngươi rốt cục là làm nên từ cái gì vậy!” Cơ Việt nói  năng khí phách, con ngươi sắc bén nhìn Cơ Điệp Nhi chằm chằm.
Thân mình Cơ Điệp Nhi run lên, cái trán đang chạm dưới đất không dám nâng lên dù chỉ một chút.
“Đều  là do ngươi giáo dục nữ nhi thật tốt.” Cơ Tập giận dữ trừng mắt nhìn  thê tử mình, “Ngươi không phải rất giỏi tính kế người khách sao, đầu óc  bình thường của ngươi ở đâu rồi?” Cơ Tập chỉ thẳng vào mặt đại phu nhân,  nếu không phải ngại có Cơ Việt cùng lão phu nhân, hắn đã sớm đánh một  cái tát qua bên này rồi.
“Lão gia, ta…” Đại phu nhân không biết  làm sao, nàng thật không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế này, nàng  quay đầu nhìn lão phu nhân, sắc mặt lão phu nhân lúc này thật bình tĩnh,  bình tĩnh đến mức làm cho người ta kinh hãi.
“Sớm làm gì đi?” Cơ  Việt trừng mắt nhìn Cơ Tập, “Quản tốt cái hậu viện nhà ngươi đi!” Cơ  Việt từ từ híp mắt, “Đại nha đầu cũng đến tuổi rồi, mấy ngày trước có Hộ  bộ Thượng Thư tìm đến lão phu nhân làm mối, lão phu còn đang chần chờ,  hiện tại xem ra Hứa công tử cùng đại nha đầu cũng rất xứng đôi, chọn một  cái ngày tốt rồi quyết định đi.”
“Phụ thân!” Đại phu nhân vừa  nghe, suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu, Hứa Cường? Chính là vị công tử bị  Cơ Điệp Nhi tính kế lần trước sao? Hắn nổi tiếng là người hoa tâm thích  mang thù, nếu Cơ Điệp Nhi gả sang thì có thể sống những ngày gì tốt đẹp  sao? Đại phu nhân cố nén lại cơ thể mình đang muốn ngất đi mà nói, “Phụ  thân, Điệp Nhi chỉ là nhất thời hồ đồ, huống hồ tuổi nó còn nhỏ…”
“Không  còn nhỏ nữa!” Cư Việt nhìn đại phu nhân, âm thầm lắc đầu, “Qua một  tháng nữa liền cập kê rồi! Hứa gia coi như là dòng dõi thư hương, Hứa  đại nhân trong triều cũng không phải không có ảnh hưởng, cửa này cũng  tốt lắm!” Cơ Việt ý vị thâm trường nhìn đại phu nhân rồi xoay người rời  đi.
Cơ lão phu nhân nuốt nuốt nước miếng, một chứ cũng không dám xem vào.
Cơ  Điệp Nhi ngẩng đầu, phẫn hận nhìn: “Ta không! Ta không lấy chồng! Ta sẽ  gả cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử thích ta, hắn có thích ta!”
“Câm miệng, kéo nàng ra ngoài!” Cơ lão phu nhân chụp lấy cái chén ném thẳng đến trước mặt Cơ Điệp Nhi. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện