[Dịch]Thê Tử Của Tà Vương - Sưu tầm

Chương 18 : Thành người xuất gia

Người đăng: 

.
Thời điểm Cơ Cửu Nhi nhận được tin tức đã là vài ngày sau, Hồng Nhi nghe đến cũng cực kì sốt ruột, vài lần muốn đi tìm lão phu nhân cầu xin đều bị Cơ Cửu Nhi ngăn lại. “Khinh người quá đáng!” Hồng Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cơ Cửu Nhi, đau lòng không thôi, “Nếu lão gia ở nhà, tuyệt đối không để các nàng khi dễ tiểu thư như vậy!” Hồng Nhi tức giận, “Bằng không hiện tại nô tỳ truyền tin cho lão gia?” Nhìn hai mắt Hồng Nhi đỏ ửng, Cơ Cửu Nhi cười cười, "Hồng Nhi, ta thấy như vậy không sai a, phụ thân trở về cũng sẽ đồng ý” Cơ Cửu Nhi mãn nhãn mỉm cười__Muốn nàng biến thành người xuất gia à, bọn họ chính là không biết, nàng thực muốn tìm lý do chuyển ra ngoài. “Tiểu thư, người…” Hồng Nhi lau nước mắt, “Nếu có phu nhân ở đây thì tốt rồi.” Cơ Cửu Nhi cái gì cũng không nói, nàng chưa từng gặp người được gọi là mẫu thân kia nhưng trong lòng không có chút bài xích nào, lúc trước bởi vì nàng nên mẫu thân mới mất tích, có người mẫu thân nào không đau không yêu đứa nhỏ của mình? Cơ Cửu Nhi trong lòng chua xót, nàng cực kì khát vọng thân tình, khát vọng được gặp mẫu thân. Thời điểm Cơ Duy nhận được tin tức, Cơ Cửu Nhi đã xuất phủ ra ngoài. Cơ Duy nhìn tùy tùng bên cạnh mình nhíu mày hỏi, “Đây là sự thực.” “Truyện đã truyền khắp trong phủ, sáng hôm nay lão phu nhân đã cho gọi xe ngựa, nói nguyên nhân tam tiểu thư bệnh tật là âm khí quấn thân, phải hảo hảo tĩnh dưỡng, cũng đi để cầu phúc cho toàn bộ Tướng gia.” Gã sai vặt cung kính nói. Cơ Duy nghe vậy đáy mắt hiện lên sát khí, cúi đầu nhìn cánh tay của mình âm thầm cắn răng. Hắn ngồi trầm mặc trong chốc lát, sau đó đi tìm đại phu nhân. Đại phu nhân tâm tình hiện tại rất tốt, ngồi phẩm trà trong phòng của mình, nhìn nhi tử của mình đến thì mặt mày hớn hở, “Duy Nhi xong việc rồi?” Sau đó liền quay sang thị nữ của mình phần phó, “Đi chuẩn bị đồ ăn sáng mang lên đây, đại thiếu gia đã lâu không dùng cơm ở đây rồi!” Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lập tức rời đi, sau đó mấy người trong phòng đều không tiếng động đi ra ngoài. “Mau ngồi xuống.” Đại phu nhân từ ái nhìn Cơ Duy, sau lại có chút tức giận nói “Mấy ngày không gặp, phơi nắng đên vừa đen vừa gầy rồi!” “Nhi tử cảm thấy cả người mạnh khỏe.” Cơ Duy không thèm để ý cười cười, sau đó nhìn đại phu nhân, “Nương, ngài thực muốn muội muội nhập cung? Nhi tử cảm thấy tổ phụ không tính toán như vậy.” Hắn vừa nói vừa nhíu mi. Đại phu nhân khẽ cười một tiếng, “Lão phu nhân đã có tính toán lâu rồi, mấy ngày nữa sẽ có ma ma giáo dưỡng trong cung đến phủ chúng ta, đó là khâm điểm của Thái Hậu, nghe lão phu nhân nói Thái Hậu còn nhắc tới Điệp Nhi của chúng ta nữa. Thân phận của Điệp Nhi là Trưởng nữ Tướng phủ ta, vừa vặn các vị hoàng tử đã đến tuổi lập phi, để cho bọn họ tìm tới của không bằng chúng ta mưu kế trước một bước, tạo một đường đi rộng mở cho Điệp Nhi.” Cơ Duy đồng ý gật đầu. “Tuy rằng tổ phụ chưa tỏ rõ lập trường, nhưng ngươi đã nghe phụ thân nói chuyện đó, hắn dường như có ấn tượng tốt với Nhị hoàng tử, ngươi ngày thường đều tiếp xúc qua hắn, chắc có ít nhiều hiểu biết, thử nói xem thế nào?” Đại phu nhân hỏi. Cơ Duy lại gật đầu, “Nếu đám hỏi của Nhị hoàng tử hoàn thành, đây hẳn là phúc khí của Điệp Nhi!” Hắn không nói rõ nhưng khẩu khí kia đã muốn lộ ra rất nhiều tin tức. “Bất quá, Nhị hoàng tử tựa hồ đối với tam tiểu thư của chúng ta rất hứng thú.Hiện tại đem nàng ta tống ta ngoài, là một ý rất hay.” Cơ Duy nhìn đại phu nhân, “Nương, tối hôm nay Nhị hoàng tử nói muốn đến làm khách Tướng phủ, ngươi để cho muội muội chuẩn bị một chút đi.” Đại phu nhân hai mắt sáng ngời, đáp lời gật đầu. Bởi vì lão phu nhân căn dặn quá mức ‘cẩn thận’, Cơ Cửu Nhi vừa đến Hộ Quốc tự liền được an bài ở một nơi cực kì hẻo lánh, trong phòng có nhiều bụi bẩn, vừa nhìn thấy liền biết là địa phương lâu lắm không có người đặt chân tới. Tiểu tăng dẫn đường giải thích một chút sự tình, Cơ Cửu Nhi mới biết, căn phòng này chính là nơi trừng phạt nô tài không tuân theo quy của của Tướng phủ. Bởi vì đi cầu phúc nên cần không gian thật yên tĩnh, Tướng phủ chỉ cho phép một mình Hồng Nhi đến cùng nàng, ngay cả một bà tử thô sử gì đó đều không có, đây rõ ràng là trừng phạt Cơ Cửu Nhi. “Thực, thực, quả thực khinh người quá đáng!” Hồng Nhi nhíu mày nhìn qua lại căn phòng, nổi giận nghĩ muốn phá cửa đi ra. Cơ Cửu Nhi đầy thâm ý nhìn Hồng Nhi, âm thầm lắc đầu. Hồng Nhi bình tĩnh lại, sau đó nói với vị tiểu tăng : “Còn thỉnh phiền toái tiểu tăng tìm vài người đến hỗ trợ thu dọn với chúng ta, hai chủ tớ chúng ta muốn làm gì đều không có phương tiện.” “Thí chủ yên tâm. Các ngươi chỉ cần tự ý thức một chút là được, cơm trưa một lát nữa sẽ có người mang đến.” Tiểu tăng nhìn hai người Cơ Cửu Nhi khó xử mở miệng. “Cám ơn.” Hồng Nhi cảm kích tiến bước tiểu tăng kia ra ngoài. Cơ Cửu Nhi một mình đi ra khỏi căn phòng của mình quan sát, hướng đông cách phòng của nàng không xa không ngờ lại là nơi ở của Không Tuệ đại sư! Nghĩ đến vẻ mặt đạo mạo kia của lão hòa thượng, Cơ Cửu Nhi lại cảm thấy thực buồn cười. Phía tây là một mảnh rừng cây nhỏ, xuyên qua rừng cây nhỏ có một góc tường đổ nát, cửa viện không khóa, xuyên thấu qua cánh cửa kia là một con đường vô cùng rộng. Cơ Cửu Nhi nhíu mày, nhìn ra có chút đăm chiêu. “Ai nha nha, thế này với xuất gia có khác gì nhau? Nha đầu, nghe bần tăng đề nghị đi, xuất gia thì như thế nào, có thể thoát tục thành tiên, lại không cần để ý đến thế tục quản thúc, cớ sao mà không làm.” Một âm thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên đỉnh đầu Cơ Cửu Nhi. Cơ Cửu Nhi ngẩng đầu, nhìn lão hòa thượng không biết ngồi trên tường viện từ khi nào, một tay hắn cầm một gói chân gà nướng, một tay cầm hồ lô rượu, nhìn qua vô cùng hưởng thụ mỹ mãn. Mí mắt Cơ Cửu Nhi giật giật, “Lão hòa thượng, thể diện người xuất gia đều bị ngươi làm cho mất hết!” Nàng lui về phía sau tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn vị ‘cao tăng đắc đạo’ trước mặt. “Không phải vậy, bần tăng chỉ đại biểu cho một cá nhân ta, không liên quan đến chúng nhân xuất gia nào cả!” Lão hòa thượng đem một nửa chân gà bị cắn gần hết ném đi, sau đó dùng khinh công nhảy đến gần Cơ Cửu Nhi, không chút hình tượng lau chùi bàn tay đầu dầu mỡ lên áo cà sa của mình. Khóe mắt Cơ Cửu Nhi vừa kéo, bĩu môi khinh thường, “Thực dọa người!” Lão hòa thượng tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Bần tăng gọi cái này là sử dụng tài liệu tại chỗ!” Dứt lời còn đi đến một cây đại thụ lấy ra một bọc phục, đem một kiên y phục tăng nhân mặc lên người. “Ân, nha đầu, về sau người ở cùng bần tăng, bần tăng sẽ không gây ra thêm chuyện vui gì nữa. Rốt cục hôm nay có thể an an ổn ổn mà ngủ!” Lão hòa thượng sửa sang lại y phục của mình, tâm tình vui vẻ đi về phòng của mình. Đây thực là Không Tuệ đại sư trong truyền thuyết sao? Cao tăng đắc đạo trong mắt thế nhân, cao nhân tu đạo được vạn người sùng bái tôn kính, là nhân vật đại biểu cho quyền uy cao nhất của phật gia??? Đồng đãi tiên hoàng Phượng quốc có bốn vị hoàng tử, Không Tuệ đại sư từng đưa ra tiên đoán là Tứ hoàng tử là người mang mệnh thiên tử, lúc ấy ai cũng không tin, nhưng sau đó các hoàng tử ly kì chết đi, chỉ còn lại duy nhất Tứ hoàng tử chính là Hoàng đế đương nhiệm của Phượng quốc. Lời đồn đãi này ồn ào huyên náo khắp Phượng quốc, nhưng ai cũng không dám đứng ra chứng thực, từ đó về sau, Không Tuệ đại sư liền rất ít khi gặp người. Cơ Cửu Nhi cười khẽ, lão hòa thượng này làm cho nàng cảm thấy thực hứng thứ___Lão gia này, về sau có ngươi, tin tưởng cuộc sống của ta sẽ không nhàm chán! Nhị hoàng tử đứng ở trong thư phòng nhìn bầu tời phía tây dần phát ra đỏ rực. Hắn phái người tra xét thân thế Tam tiểu thư Tướng phủ, thật không ngờ đúng là như thế, Nhị hoàng tử nhìn tin tức ở trong tay mình, tuy trên mặt tươi cười nhưng đáy mắt lộ ra một chút hàn quang. “Tướng phủ đã mời, ta nhất định phải đi rồi!” Dứt lời hắn liền xoay người đi về tẩm cung của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang