[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish
Chương 22 : THE LAST WISH 3
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 09:21 02-02-2020
.
Chương 22: THE LAST WISH 3
***
“Ta phải làm gì với ngươi đây?”
Một dải băng ánh sáng chói lòa cắt qua bầu trời đêm ngoài cửa sổ, theo sau là một tiếng sấm rền vang. Mưa trở nên nặng hạt hơn khi cơn bão đi qua Rinde.
Geralt và Chireadan, ngồi trên một băng ghế để dưới một tấm thảm trang trí khổng lồ miêu tả nhà tiên tri Lebiodus đang chăn dắt đàn cừu, giữ im lặng, đầu cúi thấp. Thị trưởng Neville đi tới đi lui trong căn phòng, khụt khịt và hậm hực đầy giận dữ.
“Đồ pháp sư chết tiệt!” ông ta bất chợt la lên, đứng yên. “Ngươi đang muốn ám thị trấn của ta hay sao? Bộ không còn thị trấn nào khác trên cái thế giới này nữa à?”
Người elves và witcher vẫn giữ im lặng.
“Làm một việc như vậy...” ông thị trưởng mắc nghẹn. “Biến cai ngục...như một quả cà chua! Thành một đống bầy nhầy! Một đống bầy nhầy! Thật là vô nhân tính!”
“Vô nhân tính và vô thần,” vị thầy tu nhắc lại, cũng có mặt ở đó. “Vô nhân tính đến độ ai cũng đoán được người đứng sau việc này. Phải, thị trưởng. Chúng ta đều biết là cả Chireadan và người đàn ông ngồi đây, người tự xưng mình là một witcher, đều không có đủ Thần lực để làm chuyện này. Đây đều là do ả phù thủy bị thần linh nguyền rủa Yennefer đó!” Một tiếng sấm vọng lên từ bên ngoài, như để xác nhận lời nói của thầy tu. “Do cô ta và không ai khác,” Krepp tiếp tục. “Không nghi ngờ gì cả. Ai, ngoài Yennefer ra, lại muốn trả thù Laurelnose kia chứ?”
“Hehehe,” ông thị trưởng đột nhiên cười. “Đó là việc mà tôi ít thấy bực mình nhất. Laurelnose đang âm mưu chống lại tôi, hắn đang muốn cái ghế thị trưởng. Và giờ thì chẳng còn ai coi trọng hắn nữa cả. Khi họ nhớ lại hắn đã bị quất vào mông như thế nào...”
“Tất cả chỉ cần có thế, ông Neville, chỉ cần ông tán thành tội ác đó,” Krepp nhăn mặt. “Hãy để ta nhắc ông nhớ là nếu không phải nhờ ta ném một câu thần chú trừ tà vào witcher, hắn đã giơ tay đánh ta và xúc phạm đến sự tôn nghiêm của đền thờ...”
“Và đó là bởi vì ông đã nói xấu cô ta trong bài thuyết giảng, Krepp. Thậm chí Berrant cũng phàn nàn về ông. Nhưng cái gì đúng là đúng. Nghe thấy chưa, lũ vô lại?” Ông thị trưởng lại quay sang Geralt và Chireadan. “Không gì có thể biện minh cho việc các ngươi đã làm! Ta không có ý định dung túng cho những hành động như vậy ở đây! Thế là đủ rồi, giờ thì nhanh lên, kể hết với ta mọi thứ, nói ta nghe các ngươi có gì để bào chữa cho mình, bởi vì nếu không ta thề với mọi thánh thần sẽ dẫn ngươi qua một điệu nhảy mà ngươi sẽ nhớ cho đến lúc chết! Kể ta nghe mọi thứ, ngay lập tức, như khi các ngươi thú tội!”
Chireadan thở dài một tiếng và nhìn witcher với con mắt đầy ẩn ý và cầu khẩn.
Geralt cũng thở dài, rồi hắng giọng. Và thuật lại mọi thứ. Ít ra thì, gần như mọi thứ.
“Thế đó,” vị thầy tu nói sau một hồi im lặng. “Một mẻ cá thú vị làm sao. Một thần đèn bị giải thoát khỏi lọ. Và một nữ pháp sư đang nhắm đến nó. Không phải một câu chuyện tồi. Nó có thể kết thúc rất tệ, rất tệ.”
“Thần đèn là cái gì?” Neville hỏi. “Và ả Yennefer này muốn gì ở nó?”
“Các pháp sư,” Krepp giải thích, “rút nguồn sức mạnh của mình từ các thế lực tự nhiên, hay nói chính xác hơn, từ Bốn Nguyên Tố Căn Bản, thường được gọi là các thế lực tự nhiên. Không khí, Nước, Lửa và Đất. Mỗi nguyên tố có một chiều không gian riêng gọi là Plane trong cái ngôn ngữ thổ dân của họ. Có Plane Nước, Plane Lửa và cứ thế. Những chiều không gian này, mà nằm ngoài tầm với của chúng ta, là nơi trú ngụ của những sinh vật gọi là thần đèn...”
“Đó là tên gọi của chúng trong truyền thuyết,” witcher cắt lời. “Bởi vì theo như tôi biết...”
“Đừng xen ngang,” Krepp lại ngắt lời anh. “Sự thật rằng anh không biết nhiều lắm là quá rõ ràng trong câu truyện đó rồi, witcher. Vậy nên hãy trật tự và lắng nghe những người thông thái hơn mình. Quay trở lại vụ thần đèn, có bốn loại, cũng như có bốn Plane. Djinn là những sinh vật thuộc không khí, maride liên quan tới thuộc tính nước, afreet là thần đèn của Lửa và d’ao, thần đèn của Đất....”
“Ông lan man quá rồi, Krepp,” Neville chen vào. “Đây không phải trường học của đền thờ, đừng thuyết giảng với chúng tôi. Ả Yennefer này muốn gì với một thần đèn?”
“Một thần đèn như vậy, thị trưởng, là một kho dự trữ năng lượng ma thuật. Một pháp sư có một thần đèn tuân theo mệnh lệnh của mình có thể chuyển hóa nguồn năng lượng đó thành dạng những câu thần chú. Họ không cần phải hút Thần lực từ tự nhiên nữa, tên thần đèn sẽ làm thay. Sức mạnh mà một pháp sư như vậy sở hữu là cực kỳ khủng khiếp, gần như toàn năng...”
“Ấy thế mà tôi vẫn chưa nghe nói đến một pháp sư nào có thể làm mọi thứ.” Neville phản bác. “Trái lại, sức mạnh của đa số bọn họ đều là thổi phồng quá đáng. Họ không thể làm cái này, không thể làm cái...”
“Vị pháp sư Stammelford,” thầy tu ngắt lời, lại lần nữa dùng tông giọng và điệu bộ của một giáo sư, “đã từng dịch chuyển một quả núi vì nó nằm chắn tầm nhìn tòa tháp của ông ta. Chưa từng có ai làm được như vậy, trước hay sau này. Bởi vì Stammelford, như người ta nói, sở hữu một d’ao, một thần đèn Đất. Cũng có những ghi chép về chiến tích của các pháp sư khác gần tương tự như thế. Những cơn sóng bạc đầu khổng lồ và những trận mưa xối xả chắc chắn là do bàn tay của maride. Những cột lửa vĩ đại và những vụ nổ của afreet...”
“Lốc xoáy, bão, bay trên không trung,” Geralt lầm bầm, “Geoffrey Monck.”
“Chính xác. Ta thấy là anh cũng có biết gì đó.” Krepp liếc nhìn anh thiện cảm hơn. “Họ đồn rằng Monck có cách để ép một djinn phục vụ cho mình. Rằng ông ta có nhiều hơn là một. Người ta nói rằng ông ta nhốt chúng trong lọ và đem ra dùng khi cần thiết. Ba điều ước cho mỗi thần đèn, rồi nó được tự do và quay về chiều không gian của mình.”
“Tên thần đèn ở bờ sông chẳng ban điều ước gì hết,” Geralt nói lãnh cảm. “Nó ngay lập tức nhảy xổ vào cổ họng Dandelion.”
“Thần đèn,” Krepp vểnh mũi lên, “là những sinh vật độc ác và lừa lọc. Chúng không thích bị nhốt vào lọ và ép phải dời núi. Chúng làm mọi thứ có thể để khiến ta không thốt lên được điều ước, và rồi thực hiện chúng theo cách mà không thể dự đoán hay kiểm soát được, đôi lúc là theo nghĩa đen, vậy anh cần phải cẩn thận với điều ước của mình. Để thu phục một thần đèn cần một ý chí sắt đá, thần kinh thép, nguồn Thần lực dồi dào và năng lực đáng kể. Từ những gì anh nói, có vẻ như năng lực của anh, witcher, là quá khiêm tốn.”
“Quá khiêm tốn để thu phục thằng ôn đó,” Geralt đồng ý. “Nhưng tôi đã đuổi nó đi, nó chạy nhanh tới mức không khí bắt lửa. Và thế là cũng đáng kể rồi đấy. Quả thực là Yennefer có trêu chọc câu thần chú của tôi...”
“Thần chú gì? Nhắc lại xem nào.”
Geralt nhắc lại, từng từ một.
“Cái gì?” Vị thầy tu tím mặt, rồi chuyển sang đỏ, rồi cuối cùng là xanh. “Sao anh dám hả? Anh đang trêu ta đấy à?”
“Xin thứ lỗi cho tôi,” Geralt lắp bắp. “Phải nói thật, tôi không biết...nó có nghĩa là gì.”
“Thế thì đừng lặp lại những gì anh không biết! Ta không thể hiểu được anh học ba cái ngôn từ bẩn thỉu đó từ đâu!”
“Đủ rồi.” Ông thị trưởng gạt hết sang bên. “Chúng ta đang lãng phí thời gian. Rồi. Giờ chúng ta đã biết ả pháp sư muốn tên thần đèn làm gì. Nhưng Krepp, ông nói là chuyện này tồi tệ. Tồi tệ như thế nào? Hãy cứ để cô ta bắt nó và xuống địa ngục, tôi quan tâm làm gì? Tôi nghĩ là...”
Không ai biết được Neville nghĩ cái gì, thậm chí nếu nó không phải là một câu khoe khoang đi chăng nữa. Một hình chữ nhật lung linh hiện lên trên bức tường bên cạnh tấm thảm của nhà tiên tri Lebiodus, có gì đó lóe sáng và Dandelion đáp xuống giữa trung tâm tòa thị chính.
“Vô tội!” nhà thơ hét lên bằng chất giọng trong trẻo, vang âm, ngồi trên sàn và nhìn xung quanh, mắt đờ đẫn. “Vô tội! Witcher vô tội! Tôi ước mọi người tin điều đó!”
“Dandelion!” Geralt la lớn, giữ Krepp lại, người mà rõ ràng là đang chuẩn bị thực hiện một nghi lễ trừ tà hoặc một lời nguyền. “Cậu đã ở đâu....đằng này....Dandelion!”
“Geralt!” Nhà thơ bật dậy.
“Dandelion!”
“Đây là ai?” Neville làu bàu. “Mẹ kiếp, nếu ngươi không dừng mấy câu thần chú lại, ta không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu. Ta đã nói là phép thuật bị cấm ở Rinde! Đầu tiên ngươi phải viết một tờ đơn, rồi nộp thuế và đóng dấu...Này? Không phải cái tay nhạc sĩ đó đây sao, con tin của ả phù thủy?”
“Dandelion,” Geralt lặp lại, đặt tay lên vai nhà thơ. “Làm sao cậu tới được đây?”
“Tôi không biết,” nhà thi sĩ thú nhận với một vẻ mặt lo lắng ngớ ngẩn. “Phải nói thật, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra với mình nữa. Tôi không nhớ nhiều lắm và cầu cho bệnh dịch bắt tôi đi nếu tôi biết được cái gì là thật và cái gì là ác mộng. Nhưng tôi có nhớ một người phụ nữ tóc đen rất đẹp với đôi mắt rực lửa...”
“Ngươi kể cho ta nghe về người phụ nữ tóc đen làm gì?” Neville bực mình cắt ngang. “Nói vào vấn đề đi, nhạc công. Ngươi la lên rằng witcher vô tội. Ta phải hiểu thế có nghĩa là gì đây? Rằng Laurelnose tự vỗ vào mông bằng chính tay mình? Bởi vì nếu witcher vô tội, thì không còn cách giải thích nào khác. Họa chăng là cả đám bị ảo giác tập thể.”
“Tôi không biết gì hết về mông hay ảo giác,” Dandelion nói tự hào. “Hay cái tay Laurelnose nào đấy. Tôi nhắc lại, điều cuối cùng tôi nhớ là một người phụ nữ duyên dáng trong bộ trang phục trắng đen bắt mắt. Cô ta ném tôi vào một cái hố phát sáng, chắc hẳn phải là một cổng dịch chuyển ma thuật rồi. Nhưng trước tiên cô ta giao cho tôi một nhiệm vụ rõ ràng và cẩn thận. Ngay sau khi đến nơi tôi ngay lập tức phải nói câu, xin trích dẫn: “Điều ước của tôi là mọi người tin rằng witcher không có tội vì những gì đã xảy ra. Đó, và không gì khác, là điều ước của tôi.” Từng từ một. Quả thực, tôi cố hỏi chuyện này là như thế nào đây, và tại sao. Người phụ nữ tóc đen không để tôi thốt được một lời. Cô ta mắng tôi thậm tệ, túm cổ và ném tôi vào cánh cổng. Đó là tất cả. Và giờ...” Dandelion đứng thẳng dậy, phủi cái áo chẽn, chỉnh lại cổ áo và cái lông chim hoa mỹ - có phần hơi bẩn. “...có lẽ quý vị có thể cho tôi biết tên của quán rượu tốt nhất trong thị trấn và nơi tọa lạc của nó.”
“Không có quán rượu nào tồi trong thị trấn của ta cả,” Neville nói chậm rãi. “Nhưng trước khi tới đó, ngươi sẽ tạm kiểm tra căn phòng giam tốt nhất trong thị trấn này một cách thật chu đáo cái đã. Ngươi và gã bạn đồng hành của ngươi. Hãy để ta nhắc là các ngươi vẫn chưa được tự do đâu, quân vô lại! Nhìn chúng xem! Một kẻ thì kể một câu truyện hoang đường trong khi một kẻ khác thì nhảy ra khỏi bức tường và kêu vô tội, “tôi ước mọi người tin điều đó”, hắn nói vậy đấy. Hắn dám có gan để ước...”
“Thần linh ơi!” vị thầy tu đột nhiên đưa tay lên chạm cái đầu trọc. “Giờ thì ta hiểu rồi! Điều ước! Điều ước cuối cùng!”
“Chuyện gì xảy ra với ông thế, Krepp?” ông thị trưởng cau mày. “Ông bị ốm à?”
“Điều ước cuối cùng!” vị thầy tu lặp lại. “Cô ta đã bắt nhà thơ thốt lên điều ước thứ ba, điều ước cuối cùng. Và Yennefer đã đặt sẵn một cái bẫy ma thuật, và không nghi ngờ gì, sẽ bắt lấy tên thần đèn trước khi nó kịp quay trở lại chiều không gian của mình! Ông Neville, chúng ta phải...”
Sấm giật bên ngoài. Mạnh đến nỗi làm rung chuyển những bức tường.
“Chết tiệt,” ông thị trưởng lầm bầm, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Gần quá. Miễn sao là nó không đánh trúng nhà. Tất cả những gì tôi cần bây giờ là một đám cháy...Ôi thần linh ơi! Nhìn xem! Cứ nhìn xem! Krepp! Nó là cái gì thế?”
Tất cả bọn họ đều chạy ra cửa sổ.
“Nhân danh các vị thần!” Dandelion la lên, tay sờ cổ họng. “Là nó! Là cái thằng con hoang đã siết cổ tôi!”
“Tên djinn!” Krepp hét. “Tên thần đèn Không khí!”
“Phía trên quán trọ của Errdil!” Chireadan cũng hét, “ngay trên mái nhà cậu ta!”
“Cô ta đã bắt được nó!” Vị thầy tu nghiêng người ra quá tới nỗi suýt ngã. “Mấy người có thấy ánh sáng ma thuật đó không? Nữ pháp sư đã bắt được tên thần đèn!”
Geralt nhìn trong im lặng.
Một lần, nhiều năm về trước, khi vẫn còn là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch đang theo học ở Kaer Morhen, Pháo Đài Witcher, anh cùng với một người bạn của mình, Eskel, từng bắt được một con ong rừng to vĩ đại và buộc nó vào một cái lọ bằng một sợi dây. Họ cười bể bụng khi nhìn con ong bị trói vật lộn, cho đến khi Vesemir, thầy của họ, tóm được hai thằng nhóc và quất cho chúng một trận nhớ đời bằng roi da.
Tên djinn, đang lượn lòng vòng phía trên mái nhà của Errdil, hành xử hệt như con ong đó. Nó bay lên trên và ngã xuống, bật dậy và lượn thành một vòng tròn, vo ve điên tiết. Bởi vì tên djinn, giống y như con ong ở Kaer Morhen, đã bị trói. Những sợi dây ánh sáng xoắn vặn đầy màu sắc quấn quanh nó xuất phát từ mái nhà. Nhưng tên djinn có nhiều lựa chọn hơn con ong rừng, mà không có khả năng tốc những mái nhà xung quanh, xé nát những túp lều, phá hủy ống khói và đập bể tháp canh. Tên djinn thì có thể. Và đang làm.
“Nó đang phá hủy thị trấn,” Neville rên lên. “Con quái vật đó đang phá hủy thị trấn của tôi!”
“Hehehe,” vị thầy tu cười. “Có vẻ như cô ta đã tìm được một địch thủ xứng tầm! Đó là một tên djinn đặc biệt mạnh! Ta thật sự không biết ai sẽ bắt được ai đây, ả phù thủy bắt được tên thần đèn hay tên thần đèn bắt được ả phù thủy! Ha, rồi tên djinn sẽ nghiền cô ta ra bã. Rất tốt! Công lý sẽ được thực thi!”
“Tôi kệ mẹ công lý!” Ông thị trưởng la lên, chẳng thèm quan tâm xem có cử tri nào đang đứng dưới cửa sổ hay không. “Nhìn chuyện gì đang diễn ra đi, Krepp! Hoảng loạn, phá hủy! Ông đâu có đề cập tới chuyện đó đâu, lão trọc ngu ngốc! Ông cứ thích đóng vai nhà thông thái, lải nhải một thôi một hồi, nhưng chẳng hé lời nào về cái quan trọng nhất! Sao ông không nói với tôi là con quỷ đó....Witcher! Làm gì đi! Có nghe không, tay pháp sư vô tội kia! Làm gì với con quỷ đó đi! Tôi sẽ tha thứ mọi tội lỗi cho anh, nhưng....”
“Chẳng có gì để làm ở đây cả, ông Neville,” Krepp khịt mũi. “Chẳng qua ông không chịu nghe kỹ lời tôi nói thôi. Ông chẳng bao giờ chịu nghe tôi cả. Tôi nhắc lại, đây là một tên djinn đặc biệt mạnh. Nếu không phải thì ả pháp sư đã tóm được nó rồi. Câu thần chú của cô ta sẽ sớm hết tác dụng, rồi tên djinn sẽ nghiền nát cô ta và trốn thoát. Và chúng ta sẽ được bình yên.”
“Thế còn trong lúc này, cứ để mặc thị trấn bị phá hủy sao?”
“Chúng ta phải đợi,” vị thầy tu lặp lại, “nhưng không phải là ngồi không. Hãy ra lệnh, thị trưởng. Bảo với mọi người sơ tán khỏi những ngôi nhà lân cận và chuẩn bị để dập lửa. Những gì đang xảy ra ở đó bây giờ là không nhằm nhò gì so với địa ngục sẽ nổ ra khi mà tên thần đèn đã xong việc với ả phù thủy.”
Geralt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chireadan và quay đi.
“Ông Krepp,” anh đột nhiên quyết định, “tôi cần ông giúp. Nó là về cánh cổng mà Dandelion đã đi qua. Cánh cổng vẫn còn kết nối tòa thị chính với...”
“Thậm chí không còn lại dấu vết nào của cánh cổng nữa,” vị thầy tu nói lạnh lùng, chỉ vào bức tường. “Anh không thấy sao?”
“Một cánh cổng luôn để lại dấu vết, kể cả khi vô hình. Một câu thần chú có thể ổn định dấu vết đó. Tôi sẽ đi theo.”
“Anh chắc điên rồi. Kể cả nếu một cánh cổng như vậy không xé nát anh ra thành nhiều mảnh, anh định sẽ làm gì? Anh muốn tự nhảy vào trung tâm một cơn bão à hay sao?”
“Tôi hỏi là liệu ông có thể làm một câu thần chú để ổn định dấu vết hay không.”
“Thần chú?” vị thầy tu kiêu hãnh ngẩng cao đầu. “Ta không phải một gã pháp sư vô thần! Ta không làm thần chú! Sức mạnh của ta đến từ đức tin và cầu nguyện!”
“Ông có làm được hay không?”
“Ta có.”
“Vậy thì làm đi, bởi vì thời gian đang rất gấp.”
“Geralt,” Dandelion nói, “anh đã phát điên mất rồi! Tránh xa khỏi cái thằng thần kinh bóp cổ người khác đó ra!”
“Trật tự đi, làm ơn,” Krepp lên tiếng, “và tập trung vào. Ta đang cầu nguyện.”
“Kệ xác ba cái lời cầu nguyện của ông!” Neville rống lên. “Tôi đi gom mọi người lại đây. Chúng ta phải làm gì đó chứ không thể ngồi yên một chỗ và lải nhải! Thần linh ơi, một ngày quỷ quái! Đúng là một ngày quỷ quái chết tiệt!”
Witcher cảm thấy Chireadan chạm vào vai mình. Anh quay lại. Người elves nhìn vào mắt anh, rồi hạ mắt của mình xuống.
“Anh tới đó bởi vì anh buộc phải, đúng không?”
Geralt lưỡng lự. Anh tưởng rằng mình ngửi thấy mùi hoa cà và phúc bồn tử.
“Tôi nghĩ vậy,” anh nói miễn cưỡng. “Tôi buộc phải. Tôi xin lỗi, Chireadan...”
“Đừng xin lỗi. Tôi biết cảm giác của anh như nào.”
“Tôi không nghĩ vậy. Bởi vì đến chính tôi cũng chẳng biết nữa.”
Người elves mỉm cười. Nụ cười có rất ít sự vui vẻ. “Đúng là như vậy, Geralt. Chính xác là như vậy.”
Krepp đứng thẳng lên và hít vào một hơi thật sâu. “Sẵn sàng,” ông ta nói, chỉ với niềm tự hào vào một vòng tròn gần như không nhìn nổi hiện ra trên tường. “Nhưng cánh cổng rất bất ổn và sẽ không ở đó được lâu. Và không có cách nào đảm bảo rằng nó sẽ không vỡ. Trước khi bước qua, hãy tự vấn lại lương tâm của mình đã. Ta có thể ban phước cho anh, nhưng để xá tội...”
“...thì không có thời gian,” Geralt nói nốt hộ ông ta. “Tôi biết, ông Krepp. Không bao giờ là đủ thời gian cả. Hãy rời khỏi phòng, tất cả mọi người. Nếu cánh cổng vỡ nó sẽ làm thủng màng nhĩ.”
“Ta sẽ ở lại,” Krepp nói, khi cánh cửa đã đóng sau lưng Dandelion và người elves. Ông ta vẫy tay qua không khí, tạo nên một vòng tròn xung quanh mình. “Ta sẽ chuẩn bị chút biện pháp phòng vệ, đề phòng. Và nếu cánh cổng vỡ...ta sẽ cố kéo anh ra, witcher. Màng nhĩ thì quan trọng gì với ta chứ? Chúng khắc mọc lại.”
Geralt nhìn ông với vẻ thiện cảm hơn.
Vị thầy tu mỉm cười. “Anh là một con người dũng cảm,” ông nói. “Anh muốn cứu cô ta, đúng không? Nhưng sự dũng cảm cũng không giúp gì được nhiều cho anh đâu. Djinn là những sinh vật thù dai. Ả pháp sư tiêu rồi. Và nếu anh vào trong đó, anh cũng sẽ tiêu luôn. Hãy tự vấn lại lương tâm.”
“Tôi đã làm rồi,” Geralt đứng trước cánh cổng mờ ảo. “Ông Krepp?”
“Cái gì.”
“Cái câu trừ tà mà làm ông tức giận đó...nó có nghĩa là gì vậy?”
“Quả thực, đúng là một thời điểm thích hợp để đùa cợt...”
“Làm ơn, ông Krepp.”
“Thôi thì,” vị thầy tu nói, trốn đằng sau chiếc bàn làm từ gỗ sồi nặng nề của thị trưởng. “Nó là điều ước cuối cùng của anh, vậy nên ta sẽ nói. Nó có nghĩa là...hmm...hmm....về cơ bản thì là...cút khỏi đây và tự *** mình đi thằng chó!”
Geralt bước vào thinh không, nơi mà cái lạnh cắt đứt tiếng cười đang khiến toàn thân anh run rẩy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện