[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish
Chương 20 : THE LAST WISH 1
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 09:21 02-02-2020
.
Chương 20: THE LAST WISH 1
Con cá trê thò cái đầu dẹt lên khỏi mặt nước, giật hết sức, quẫy đuôi, bắn nước tung tóe và khoe ra cái bụng trắng ởn.
“Cẩn thận đấy, Dandelion!” witcher la lên, cắm gót giày xuống lớp cát ẩm. “Giữ nó lại, chết tiệt.”
“Tôi đang giữ đây...” nhà thơ rên rỉ. “Thần linh ơi, đúng là một con quái vật! Nó là một con thủy quái, chứ không phải cá! Phen này được một bữa ra trò rồi đây!”
“Nới lỏng ra. Nới lỏng ra không đứt dây bây giờ.
Con cá trê cố bám trụ và quăng mình ngược dòng lên đoạn gấp khúc của con sông. Sợi dây rít lên trong khi găng tay của Dandelion và Geralt bốc khói.
“Kéo đi, Geralt, kéo đi! Đừng nới ra không nó sẽ vướng vào đám rễ cây!”
“Sợi dây sẽ đứt mất!”
“Không đâu. Kéo đi!”
Họ oằn mình và kéo. Sợi dây cắt qua mặt nước với một tiếng rít, rung động và bắn những giọt nước lấp lánh như thủy ngân dưới ánh mặt trời lên không trung. Con cá trê đột nhiên xuất hiện, vùng vẫy ngay bên dưới mặt nước, và sợi dây không còn quá căng nữa. Họ nhanh chóng lôi nó vào.
“Chúng ta sẽ hun khói nó,” Dandelion thở hổn hển. “Chúng ta sẽ đem nó vào làng và hun khói. Và lấy đầu đi nấu súp.”
“Cẩn thận!”
Cảm nhận thấy bãi cạn bên dưới bụng, con cá trê ném một nửa cái thân mình dài gần 2 mét lên không, lúc lắc đầu, vẫy cái đuôi dẹt và lặn thật sâu xuống. Găng tay họ lại bắt đầu bốc khói.
“Kéo, kéo đi! Vào bờ nào, thằng con hoang!”
“Sợi dây đang kêu rồi! Nới lỏng ra, Dandelion!”
“Nó sẽ giữ được, đừng lo! Chúng ta sẽ dùng đầu...để nấu súp...”
Con cá trê, lại bị lôi vào gần bờ, quẫy đạp điên cuồng như để chứng tỏ với họ rằng nó sẽ không dễ bị bỏ vào nồi. Nước bắn lên cao hơn một mét.
“Chúng ta sẽ bán bộ da...” Dandelion, mặt mũi đỏ au, giật dây bằng cả hai tay. “Và hai cái râu...chúng ta sẽ....”
Không ai biết được nhà thơ định dùng râu con cá trê để làm gì. Sợi dây đứt tung làm hai ngư dân mất thăng bằng và ngã xuống lớp cát ẩm.
“Quỷ tha ma bắt!” Dandelion la lớn tới nỗi tiếng vang vọng lại từ đằng sau hàng liễu bên bờ. “Tốn biết bao nhiêu là mồi! Ta hy vọng mi chết một cách đau đớn, đồ con hoang.”
“Tôi đã bảo rồi,” Geralt phủi cái quần ướt sũng. “Tôi đã bảo là đừng kéo mạnh quá. Cậu làm hỏng bét hết, anh bạn à. Cậu khiến chúng ta trông như một lũ gà mờ đi câu cá.”
“Không đúng.” Nhà thi sĩ tức giận. “Nhờ tôi mà con quái vật đó mới cắn câu được.”
“Thế cơ à? Cậu chẳng thèm động đậy một ngón tay để giúp tôi quăng dây. Cậu chỉ ngồi đó gảy đàn và gào thét cho cả cái khu này nghe thấy, không gì hơn.”
“Anh sai rồi,” Dandelion nhăn răng ra. “Khi anh ngủ gật, tôi đã gỡ con sâu móc trên lưỡi câu ra và thay vào bằng một con quạ chết, mà tôi tìm được trong bụi rậm. Tôi muốn trông thấy cái bản mặt anh vào sáng hôm sau khi anh lôi lên một con quạ. Và thế là con cá trê mới đớp mồi. Mấy con sâu của anh chẳng bắt được cái mẹ gì cả.”
“Đáng lẽ ra chúng sẽ bắt được.” Witcher khạc xuống dòng nước, quấn dây vào một cành cây nhỏ. “Nhưng dây đứt là vì cậu cứ giật như một thằng đần. Cuộn đống dây còn lại vào giùm cái, thay vì đứng đó lải nhải. Mặt trời đã ở trên cao rồi, đã tới lúc xuất phát. Tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
“Geralt!”
“Sao?”
“Có thứ gì đó mắc vào lưỡi câu,....không, chết tiệt, nó chỉ bị vướng thôi. Cảm giác như kẹt phải một tảng đá vậy. Tôi không làm được! Ah, đây rồi....Ha ha, nhìn tôi bắt được cái gì này. Chắc hẳn đó là xác của một con phà đắm từ thời Vua Dezmod! Tuyệt thật! Nhìn xem, Geralt!”
Rõ ràng là Dandelion đã phóng đại, đống dây dợ mục nát, lưới và rêu phong được kéo lên khỏi mặt nước đúng là rất ấn tượng, nhưng còn lâu mới đạt đến kích cỡ của một con phà từ thời của vị vua huyền thoại. Nhà thơ rải đống đồng nát đó lên bờ sông và bắt đầu lục lọi xung quanh bằng mũi giày. Đám rêu và tảo vẫn còn sống và lúc nhúc đỉa cùng những con cua tí xíu chạy tán loạn.
“Ha! Nhìn xem tôi tìm được gì này!”
Geralt lại gần, tò mò. Món đồ tìm thấy là một cái bình gốm, trông giống bình hai quai, bám đầy dây dợ, rêu mốc đen sì, với một ổ giòi và sên, chảy từng giọt chất nhầy bốc mùi tởm lợm.
“Ha!” Dandelion lại thốt lên, đầy tự hào. “Anh có biết đây là cái gì không?”
“Một cái lọ cũ.”
“Anh sai rồi.” nhà thi sĩ tuyên bố, lấy tay cọ lớp đất sét nung cứng ngắc, sáng loáng. “Đây là một cái bình phép. Bên trong này là một thần đèn sẽ ban cho tôi ba điều ước.”
Witcher khịt mũi.
“Anh cứ việc cười.” Dandelion cọ xong, cúi xuống và rửa qua cái bình. “Nhưng có niêm phong trên miệng bình, mang dấu hiệu của một pháp sư.”
“Dấu hiệu gì? Để tôi xem nào.”
“Ồ, phải rồi.” Nhà thơ giấu cái bình ra sau lưng. “Và anh còn muốn gì nữa? Tôi là người tìm thấy nó và tôi cần tất cả ba điều ước.”
“Đừng động vào niêm phong! Để nó yên đi!”
“Bỏ ra! Nó là của tôi!”
“Dandelion, cẩn thận!”
“Chắc rồi!”
“Đừng chạm vào nó! Ôi, quỷ thần ơi!”
Chiếc bình rơi xuống đất trong lúc họ xô xát, và một làn khói đỏ thoát ra ngoài.
Witcher nhảy lui ra sau một bước và lao về phía đống lửa trại để lấy thanh kiếm. Dandelion, hai tay khoanh trước ngực, không di chuyển.
Làn khói rung rinh và cuộn lại thành hình khối cầu nằm ngang tầm mắt Dandelion. Khối cầu chuyển thành một cái đầu dị dạng với đường kính gần một mét, không mũi, cặp mắt lớn và miệng như mỏ chim.
“Thần đèn!” Dandelion nói, giậm chân. “Ta đã giải thoát ngươi và kể từ ngày hôm nay, ta là chủ nhân của ngươi. Điều ước của ta...”
Cái đầu táp cái mỏ chim một phát, mà thực ra nhìn cũng chẳng giống mỏ mà có hình như một đôi môi quái đản cứ liên tục thay đổi.
“Chạy đi!” witcher la lên. “Chạy đi, Dandelion!”
“Điều ước của ta,” nhà thơ tiếp tục, “như sau. Đầu tiên, hãy khiến Valdo Marx, thi sĩ của Cidaris, chết vì trúng gió sớm nhất có thể. Thứ hai, có một cô con gái của một bá tước ở Caelf tên là Virginia từ chối mọi lời tán tỉnh. Hãy để cô ấy phải lòng ta. Thứ ba....”
Không ai biết được điều ước thứ ba của Dandelion là gì.
Hai cặp vuốt khổng lồ mọc ra từ cái đầu quái dị và túm lấy cổ họng nhà thơ. Dandelion ré lên.
Geralt với đến chỗ gã thần đèn trong ba bước nhảy, vung thanh kiếm bạc và bổ một nhát ngay giữa. Bầu không khí rúng động, cái đầu xì khói và nhanh chóng phình ra to gấp đôi. Cái mỏ quái vật, giờ cũng lớn hơn rất nhiều, há ra, táp lia lịa và rít lên the thé, cặp vuốt kéo Dandelion đang giãy dụa lại gần và đè nghiến cậu xuống đất.
Witcher bắt chéo ngón tay thành Dấu Aard và bắn hết toàn bộ năng lượng có thể phát ra về phía cái đầu. Luồng năng lượng hiện ra dưới dạng một tia sáng chói lóa, đâm xuyên qua vòng bảo vệ xung quanh cái đầu và trúng mục tiêu. Âm thanh của vụ nổ lớn tới nỗi tai Geralt điếc đi, và lực tỏa ra làm rung chuyển hàng liễu bên bờ sông. Tiếng gầm của con quái vật mờ dần trong khi kích cỡ của nó tăng lên hơn nữa, nhưng nó đã bỏ nhà thơ xuống, bay lên, lượn một vòng và, huơ cặp vuốt vĩ đại, lướt ra giữa sông.
Witcher chạy lại chỗ Dandelion – đang nằm bất động cách đó không xa. Vào khoảnh khắc đó, tay anh chạm phải một vật hình tròn nằm vùi dưới cát.
Nó là một dấu ấn làm bằng đồng trang trí với biểu tượng một cây thập tự gãy và một ngôi sao chín cánh.
Cái đầu, lơ lửng giữa con sông, đã biến thành kích cỡ của một cây rơm, trong khi cái miệng đang há nhìn như cánh cổng của một cái nhà kho cỡ vừa. Vươn cặp vuốt ra, con quái vật tấn công.
Geralt, không hề có lấy một ý tưởng nào cả, siết chặt dấu ấn trong lòng bàn tay và, vươn cánh tay về phía kẻ địch, hét lên một câu thần chú trừ tà mà một thầy tu đã từng dạy anh. Witcher chưa bao giờ sử dụng đến những từ ngữ đó cho tới lúc này, bởi vì anh không mê tín.
Hiệu quả vượt ngoài sự trông đợi của anh.
Dấu ấn rít lên và tỏa nhiệt, làm bỏng tay anh. Cái đầu khổng lồ khựng lại giữa không trung, lơ lửng, bất động phía trên con sông. Nó treo ở đó một lúc, rồi cuối cùng, bắt đầu gào thét, rống, và tan rã thành một cuộn khói, một đám mây vĩ đại vần vũ. Đám mây rít lên the thé và bắn về phía thượng nguồn với tốc độ phi thường, để lại một vệt nước rẽ ngang trên mặt sông đằng sau. Chỉ trong giây lát, nó đã biến mất ở phía xa, chỉ còn lại một tiếng hét văng vẳng.
Witcher chạy lại chỗ nhà thơ, cúi xuống.
“Dandelion? Cậu chết chưa? Dandelion, chết tiệt! Cậu làm sao thế hả?”
Nhà thơ ngước đầu dậy, tay run bắn và miệng há ra để hét. Geralt nhăn mặt và nheo mắt lại – Dandelion có một chất giọng cao, lớn được luyện tập thường xuyên – và khi hoảng loạn, có thể đạt đến âm vực phi thường. Nhưng âm thanh đang phát ra từ cổ họng nhà thơ bây giờ là một tiếng ho khàn khàn không thể nghe nổi.
“Dandelion! Cậu làm sao thế hả? Trả lời tôi đi!”
“Hhhh....eeee.....thhhhh....”
“Cậu đang đau à? Sao thế? Dandelion!”
“Hhhh....thhhhh.....”
“Đừng nói gì cả. Nếu mọi thứ vẫn ổn, hãy gật đầu.”
Dandelion nhăn mặt và, với nỗ lực trông thấy, gật đầu rồi ngay lập tức trở mình, cuộn người lại và – vừa ho vừa nấc – nôn ra máu.
Geralt chửi thề.
***
“Thần linh ơi!” Người lính gác lùi lại một bước và hạ chiếc đèn lồng trên tay xuống. “Anh ta bị làm sao thế hả?”
“Hãy để chúng tôi qua, anh lính tốt bụng” witcher nói khẽ, đỡ Dandelion đang nằm thành một đống trên yên ngựa. “Như anh thấy, chúng tôi đang rất vội.”
“Tôi thấy rồi.” Người lính nuốt khan, nhìn gương mặt trắng bóc của nhà thơ và cái cằm bê bết máu khô đen sì. “Bị thương hả? Trông có vẻ rất tệ, thưa ngài.”
“Tôi đang rất vội.” Geralt nhắc lại. “Chúng tôi đã ở trên đường suốt từ lúc bình minh. Làm ơn hãy để chúng tôi qua.”
“Chúng tôi không thể,” người lính còn lại trả lời. “Các ngài chỉ được qua vào giữa lúc mặt trời mọc và lặn. Không ai được phép vào thành khi trời đã tối. Đó là lệnh. Không ai được phép vào trừ khi có thư ủy thác của đức vua hay thị trưởng. Hoặc nếu họ là quý tộc mang gia huy.”
Dandelion ho, cuộn người lại hơn nữa, tựa trán lên bờm con ngựa, run rẩy, và nôn khan. Một vệt máu nữa chảy xuống bổ sung thêm vào họa tiết trang trí giờ đã khô trên bờm con ngựa của cậu.
“Những người lính tốt bụng,” Geralt nói điềm tĩnh hết mức có thể, “tự các anh có thể thấy tình trạng cậu ta tồi tệ thế nào. Tôi phải tìm ai đó có thể chữa cho cậu ta. Hãy để chúng tôi qua. Làm ơn.”
“Đừng xin.” Người lính đứng tựa vào cán giáo. “Lệnh là lệnh. Tôi sẽ phải cho tay vào cùm nếu để các ngài qua. Họ sẽ đuổi việc tôi, và rồi tôi sẽ lấy gì nuôi con đây? Không, thưa ngài, tôi không thể. Hãy đỡ bạn của ngài xuống khỏi ngựa và đưa anh ta vào trong trạm gác. Chúng tôi sẽ băng bó và có thể anh ta sẽ trụ được tới sáng, nếu may mắn. Cũng không lâu nữa đâu.”
“Băng bó là chưa đủ.” Witcher nghiến răng. “Chúng tôi cần một người trị thương, một thầy tu, một bác sĩ...”
“Ngài cũng chẳng đánh thức được những người đó vào đêm hôm thế này đâu,” người lính thứ hai lên tiếng. “Điều tốt nhất chúng tôi có thể làm là đảm bảo ngài không cần phải cắm trại bên dưới cổng thành cho tới bình minh. Bên trong kia rất ấm và có chỗ để bạn ngài nghỉ ngơi, anh ta nằm đó thì tốt hơn là trên yên ngựa. Đi nào, hãy để chúng tôi giúp đưa anh ta xuống.”
Bên trong khá ấm, một căn phòng nhỏ chật chội trong trạm gác. Một ngọn lửa vui vẻ tí tách trong lò sưởi, và đằng sau nó một con dế mèn kêu inh ỏi.
Ba người đàn ông ngồi cạnh chiếc bàn nặng nề chất đầy bình và đĩa.
“Xin lỗi vì đã làm phiền các ngài,...” người lính nói, đỡ Dandelion dậy. “Tôi hy vọng là các ngài không phiền...vị đây là một hiệp sĩ, hmm....và người còn lại thì bị thương, vậy nên tôi nghĩ...”
“Anh nghĩ rất tốt,” một trong ba người quay gương mặt gầy gò, sắc cạnh và biểu cảm về phía họ và đứng dậy. “Đây, hãy đặt anh ta nằm dưới chiếu.”
Người đàn ông là một elf, như người còn lại đang ngồi cạnh chiếc bàn. Cả hai, dựa theo quần áo, một hỗn hợp giữa thời trang con người và elf, đều là những người elves đã định cư và hòa nhập. Người thứ ba, trông có vẻ già nhất, là một con người, một hiệp sĩ, phỏng theo cách ông ta ăn mặc và mái tóc hoa râm, cắt gọn để nằm vừa bên dưới một chiếc mũ sắt.
“Tôi là Chireadan,” người elves cao hơn, với gương mặt biểu cảm, tự giới thiệu. Cũng như với mọi đại diện của Giống Loài Cổ Xưa, khó để mà đoán được tuổi của anh ta, có thể là hai mươi hoặc một trăm hai mươi. “Đây là em họ tôi Errdil. Còn vị quý tộc này là hiệp sĩ Vratimir.”
“Một nhà quý tộc,” Geralt lầm bầm, nhưng một cái nhìn kỹ hơn gia huy thêu trên chiếc áo thụng của ông ta đánh sập hy vọng của anh hoàn toàn, một chiếc khiên chia làm bốn và mang hình bông huệ vàng bị cắt chéo bằng một đường kẻ bạc. Vratimir không những là con ngoài giá thú mà còn tới từ một cuộc hôn nhân giữa con người và người elves. Do vậy, tuy được phép mang gia huy, ông ta không thể hoàn toàn coi mình là một quý tộc, và cái đặc quyền được vào thành giữa đêm khuya chắc chắn là không dành cho ông ta.
“Thật không may,” – vẻ dò xét của witcher đã không qua mắt được người elves – “chúng tôi cũng phải ở lại đây cho tới sáng. Luật pháp không có ngoại lệ, ít nhất thì là đối với những kẻ như chúng tôi. Chúng tôi mời ngài gia nhập cùng, ngài hiệp sĩ.”
“Geralt xứ Rivia.” witcher tự giới thiệu. “Một witcher, không phải hiệp sĩ.”
“Anh ta bị làm sao vậy?” Chireadan ám chỉ Dandelion, người mà lính gác đã đặt nằm xuống tấm chiếu rải dưới đất. “Có vẻ như là bị trúng độc. Nếu là độc thì tôi có thể giúp. Tôi có vài món thuốc mang theo người.”
Geralt ngồi xuống, rồi nhanh chóng tường thuật lại một phiên bản được kiểm duyệt về sự kiện xảy ra ngoài bờ sông. Hai người elves nhìn lẫn nhau, còn vị hiệp sĩ nhổ một bãi và cau mày.
“Thật phi thường,” Chireadan thốt lên. “Nó có thể là cái gì chứ?”
“Một thần đèn trong chai.” Vratimir lầm bầm. “Như trong truyện cổ...”
“Không hẳn.” Geralt hất đầu về phía Dandelion, đang co quắp trên chiếu. “Tôi không biết câu truyện cổ tích nào mà có kết thúc như này.”
“Vết thương của anh chàng tội nghiệp đó,” Chireadan nói, “rõ ràng là do ma thuật. Tôi e là thuốc của mình sẽ không có ích mấy. Nhưng ít ra tôi cũng có thể làm anh ta không phải vật lộn quá nữa. Anh đã cho anh ta dùng thuốc gì chưa, Geralt?”
“Một liều giảm đau.”
“Lại đây và giúp tôi nào. Anh có thể đỡ đầu anh ta lên.”
Dandelion tham lam uống hết món thuốc được pha loãng với rượu, sặc miếng cuối cùng, khò khè và bắn hết nước miếng lên gối.
“Tôi biết anh ấy,” Errdil lên tiếng. “Anh ấy là Dandelion, nhà thi sĩ nổi tiếng. Tôi đã từng được nghe anh ấy hát tại triều đình của vua Ethain ở Cidaris một lần.”
“Một nhạc sĩ,” Chireadan nhắc lại, nhìn Geralt. “Điều này tệ đây. Rất tệ. Cổ họng anh ta đã bị thương tích. Dây thanh quản đang bắt đầu thay đổi. Câu thần chú cần phải bị ngăn chặn ngay tức khắc nếu không...hậu quả có thể là vĩnh viễn.”
“Thế có nghĩa là...cậu ta sẽ không nói được nữa à?”
“Nói, có thể. Nhưng hát thì không.”
Geralt ngồi xuống cạnh bàn mà không nói câu nào, tay tựa lên trán.
“Một pháp sư,” Vratimir nói. “Một thần dược hoặc một câu thần chú trị thương là cái anh cần. Anh phải mang anh ta tới một thị trấn nào đó khác, witcher.”
“Cái gì?” Geralt ngẩng đầu lên. “Còn ở đây, Rinde? Không có pháp sư nào ở đây sao?”
“Ở cả cái Redania này cũng khó mà kiếm được một pháp sư,” vị hiệp sĩ đáp lại. “Không đúng sao? Kể từ khi vua Heribert ra sắc lệnh tăng thuế đánh vào các mặt hàng phép thuật lên mức quá đáng, các pháp sư đã tẩy chay thủ đô và những thành phố tuân thủ nghiêm ngặt quyết định của nhà vua. Và các ủy viên hội đồng của Rinde khá nổi tiếng vì sự nhiệt tình của họ trong vấn đề này. Chireadan, Errdil, ta nói đúng không?”
“Ngài nói đúng,” Errdil xác nhận. “Nhưng...Chireadan, em nói nhé?”
“Em phải nói,” Chireadan lên tiếng, nhìn witcher. “Chằng cần mất công giữ bí mật làm gì, đằng nào thì ai cũng biết. Có một nữ pháp sư đang ở trong thị trấn ngay lúc này, Geralt.”
“Chắc là ẩn danh chứ hả?”
“Không hẳn,” người elves mỉm cười. “Nữ pháp sư được nói đến có vẻ như là người theo chủ nghĩa cá nhân. Cô ấy đang phớt lờ cả lệnh tẩy chay đối với Rinde của Hội Đồng Pháp Sư, và các chính sách của hội đồng thành phố, và đang kiếm chác được một mớ kha khá: lệnh tẩy chay có nghĩa là nhu cầu về các mặt hàng phép thuật tại đây là lớn vô cùng, và đương nhiên, nữ pháp sư không trả một đồng thuế nào cả.”
“Và hội đồng thành phố chấp nhận chuyện này sao?”
“Nữ pháp sư đang ở cùng một người thương nhân, một nhà môi giới đến từ Novigrad, người mà tình cờ lại là một đại sứ danh dự. Không ai được phép đụng đến cô ấy. Cô ấy được bảo lãnh.”
“Giống như cầm tù hơn là bảo lãnh,” Errdil sửa lại. “Cô ấy gần như không được phép rời khỏi đó. Nhưng cô ấy không thiếu khách hàng. Khách hàng giàu có. Cô ấy chủ đích tỏ ra khoe mẽ với các ủy viên hội đồng, thường xuyên tổ chức các buổi vũ hội và tiệc tùng đình đám...”
“Trong khi hội đồng thì tức điên lên, khiến bất cứ ai có thể chống lại cô ấy và cố bôi nhọ danh tiếng cô ấy hết mức,” Chireadan chen vào. “Họ lan truyền những tin đồn bẩn thỉu và hy vọng rằng chính quyền Novigrad sẽ cấm người thương nhân được phép bảo lãnh cho cô ấy.”
“Tôi không thích dây dưa vào ba cái chuyện này,” Geralt lầm bầm, “nhưng tôi không có lựa chọn. Người thương nhân-đại sứ tên là gì?”
“Beau Berrant.”
Witcher nghĩ rằng Chireadan nhăn mặt khi phát âm cái tên đó.
“Ôi thì, nó thực sự là hy vọng duy nhất của anh. Hay nói cách khác, hy vọng duy nhất cho anh bạn đang rên rỉ nằm đằng kia. Nhưng liệu nữ pháp sư có muốn giúp anh hay không...cái đó tôi không biết.”
“Hãy cẩn thận khi anh tới nơi,” Errdil nói. “Gián điệp của thị trưởng đang theo dõi ngôi nhà đó. Anh biết phải làm gì nếu họ ngăn mình lại rồi đó. Tiền mở được hầu hết mọi cánh cửa.”
“Tôi sẽ đi ngay sau khi họ mở cổng thành. Nữ pháp sư tên là gì?”
Geralt đã tưởng rằng mình phát hiện thấy một chút đỏ trên gương mặt của Chireadan. Nhưng đó có thể chỉ là do ánh lửa trong lò sưởi.
“Yennefer thành Vengerberg.”
***
“Chủ nhân của ta đang ngủ,” tay gác cửa lặp lại, nhìn xuống Geralt. Hắn ta cao hơn một cái đầu và vai rộng gần gấp đôi witcher. “Ngươi điếc à, đồ lang thang? Chủ nhân đang ngủ.”
“Vậy thì cứ để ông ấy ngủ,” witcher đồng ý. “Tôi không cần chủ nhân của anh mà là quý cô đang ở tại nơi này.”
“Cần hả.” Tay gác cửa, hóa ra lại rất lém lỉnh so với một người có thân hình và vẻ ngoài như vậy. “Vậy thì ra nhà thổ mà thỏa mãn nhu cầu. Biến mau.”
Geralt bỏ cái ví buộc trên thắt lưng ra, giữ lấy phần quai và cân nó trên lòng bàn tay.
“Ngươi không hối lộ được ta đâu,” con Cerberus nói tự hào.
“Tôi không định làm thế.”
Tay gác cửa quá nặng nề để có thể né hay tự bảo vệ mình trước một đòn tấn công chớp nhoáng từ một người bình thường. Vậy nên hắn còn không kịp chớp mắt khi witcher tung đòn. Cái ví nặng nề táng thẳng vào thái dương kêu leng keng. Hắn đổ gục xuống trước cửa, hai tay bám lấy thanh vịn. Geralt xé hắn ra bằng một cú đá vào đầu gối, xô hắn bằng vai và lại tặng thêm một cú đánh bằng ví nữa. Đôi mắt của tay gác cửa mờ đi và miệng kêu lên một tiếng mắc cười, đôi chân gập lại như hai con dao xếp. Witcher, trông thấy gã đàn ông to con vẫn còn động đậy, mặc dù gần như bất tỉnh, táng thêm một cú thứ ba vào giữa đỉnh đầu hắn.
“Tiền,” anh lầm bầm, “mở được mọi cánh cửa.”
Căn phòng chờ tối om. Một tiếng ngáy to cất lên từ sau cánh cửa bên tay trái. Witcher cẩn thận nhòm vào. Một người phụ nữ to béo, chiếc váy ngủ cuốn lên quá hông, đang yên giấc trên chiếc chiếu nhăn nhúm, ngáy và khụt khịt qua mũi. Đó không hẳn là một cảnh tượng đẹp đẽ cho lắm. Geralt kéo lê gã bảo vệ vào trong căn phòng nhỏ và đóng cửa lại.
Bên tay phải là một cánh cửa nữa, hé một nửa, và đằng sau là những bậc thang đá dẫn xuống bên dưới. Witcher đang chuẩn bị đi qua thì một tiếng chửi thề văng vẳng, âm thanh nồi niêu xoong chảo kêu leng keng vọng lên từ bên dưới.
Căn phòng dưới cầu thang là một cái nhà bếp to, đầy đủ dụng cụ, bốc mùi thảo dược và nhựa thông. Trên sàn nhà bằng đá, giữa những mảnh vụn của một cái bình gốm, là một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân đang quỳ với đầu cúi thấp.
“Nước táo, quỷ tha ma bắt,” ông ta lầm bầm, lắc đầu như một con cừu tông phải bức tường do nhầm lẫn. “Nước...táo. Đâu....người hầu đâu rồi?”
“Xin lỗi, ông nói gì cơ?” witcher hỏi lịch sự.
Người đàn ông ngẩng lên và nuốt ực một cái. Đôi mắt ông ta đờ đẫn và đỏ ngầu.
“Cô ấy muốn nước táo,” ông ta nói, rồi đứng lên đầy khó khăn, ngồi xuống một cái rương phủ một tấm da cừu, và tựa vào bếp. “Tôi phải....mang lên lầu....bởi vì....”
“Tôi có đang vinh hạnh được nói chuyện với Beau Berrant đây không?”
“Trật tự,” người đàn ông nhăn mặt đầy đau đớn. “Đừng hét. Nghe này, trong cái thùng đằng kia....Nước. Táo. Đổ vào một cái gì đấy....và giúp tôi mang nó lên lầu, được chứ?”
Geralt nhún vai, rồi gật đầu thông cảm. Anh thường tránh uống rượu quá nhiều nhưng tình trạng hiện tại của người thương nhân cũng không có gì là quá xa lạ. Anh tìm được một cái bình và một cái cốc thiếc giữa đống đồ gốm và múc lấy ít nước táo trong thùng. Anh nghe thấy tiếng ngáy sau lưng và quay lại. Beau Berrant đã say ngủ, đầu gục xuống ngực.
Trong một lúc, witcher cân nhắc có nên hất bình nước quả này vào mặt để lay ông ta dậy hay không, nhưng anh đổi ý. Anh rời bếp, mang theo cái bình trên tay. Dãy hành lang kết thúc ở một cánh cửa gỗ nặng nề. Anh cẩn thận bước vào, mở he hé chỉ đủ để lách người qua. Bên trong rất tối, nên anh giãn đồng tử. Và nhăn mũi.
Mùi rượu chua nồng nặc, nến và hoa quả chín nẫu lơ lửng trong không khí. Và một thứ mùi nữa, tạo cảm giác như một hỗn hợp giữa hoa cà và phúc bồn tử.
Anh nhìn xung quanh. Chiếc bàn nằm giữa phòng chất một bãi chiến trường toàn là bình rượu, cốc chén, đĩa bạc và dao kéo với tay cầm bằng ngà voi. Một lớp khăn trải bàn mỡ màng, mà đã bị kéo lệch sang một bên, ướt sũng rượu, lấm chấm đầy những vết ố màu tím và khô cứng vì sáp chảy xuống từ chân nến. Vỏ cam nổi bật như hoa nằm giữa từng chùm nho, mận, hạt đào và lõi lê. Một cái cốc lật nghiêng và vỡ tan tành. Cái còn lại vẫn nguyên si, đầy một nửa, với một mẩu xương gà thò ra khỏi miệng. Bên cạnh cái cốc là một chiếc giày cao gót đen. Nó làm từ da basilisk. Không một nguyên liệu nào đắt tiền hơn có thể được dùng để đóng giày.
Chiếc giày kia nằm dưới chân ghế bên trên một chiếc váy đen viền trắng với họa tiết hoa lá trang trí bị vứt bừa bãi.
Trong một lúc Geralt đứng đó không thể quyết định, vật lộn với sự xấu hổ và ham muốn quay gót và bỏ đi. Nhưng như thế có nghĩa là màn xô xát vừa rồi với con Cerberus ở bên dưới là vô nghĩa. Và witcher không thích làm những việc vô nghĩa. Anh để ý thấy những bậc thang nằm trong góc phòng.
Trên cầu thang anh tìm thấy bốn bông hồng trắng đã tàn và một chiếc khăn ăn dính rượu và vết son môi đỏ thẫm. Mùi hoa cà và phúc bồn tử mạnh hơn. Cầu thang dẫn lên một căn phòng ngủ, sàn nhà được phủ một lớp da thú vĩ đại, xồ sề. Một chiếc áo trắng viền ren và một bông hồng trắng nằm trên lớp da. Và một chiếc tất đen.
Chiếc tất còn lại treo trên một trong bốn cây cột giường dùng để đỡ phần mái vòm bên trên. Hình khắc trên những cây cột miêu tả nymph và faun trong đủ mọi tư thế khác nhau. Một số tư thế khá thú vị. Số còn lại nhìn mắc cười. Rất nhiều hình được lặp đi lặp lại.
Geralt hắng giọng thật lớn, nhìn những lọn tóc đen hiện ra bên dưới tấm chăn lông vũ. Tấm chăn cựa quậy và rên lên khe khẽ. Geralt hắng giọng lớn hơn nữa.
“Beau?” những lọn tóc hỏi với giọng ngái ngủ. “Ông mang nước quả lên chưa?”
“Rồi.”
Một gương mặt sắc cạnh nhợt nhạt, đôi mắt tím và đôi môi hẹp, hơi vặn vẹo hiện lên bên dưới mái tóc đen.
“Oooohh...” đôi môi vặn vẹo hơn nữa. “Ooooh...tôi sắp chết khát rồi...”
“Của cô đây.”
Người phụ nữ ngồi dậy, trèo ra khỏi lớp ga giường. Cô có đôi vai rất đẹp, một cái cổ duyên dáng và quanh nó treo một sợi dây chuyền làm bằng nhung có đính một viên kim cương hình ngôi sao lấp lánh. Ngoại trừ sợi dây chuyền, cô không mặc gì cả.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy chiếc cốc từ tay anh, uống tham lam, rồi giơ tay lên và chạm vào thái dương. Tấm chăn tuột xuống thấp hơn nữa. Geralt quay mặt đi – lịch sự, nhưng miễn cưỡng.
“Anh là ai?” người phụ nữ tóc đen hỏi, nheo mắt lại và lấy chăn che người. “Anh đang làm gì ở đây? Và Berrant đang ở đâu?”
“Tôi sẽ trả lời câu nào trước đây?”
Anh ngay lập tức hối hận vì câu đùa của mình. Người phụ nữ giơ tay lên và một tia sáng vàng bắn ra từ đầu ngón tay cô. Geralt hành động theo bản năng, bắt chéo hai tay thành Dấu Heliotrope, và tóm được câu thần chú trước khi nó kịp chạm đến mặt mình, nhưng lực phát ra mạnh đến nỗi ném anh bay vào tường. Anh đổ gục xuống sàn nhà.
“Không cần!” anh hét lên, trông thấy người phụ nữ lại giơ tay. “Quý cô Yennefer! Tôi không có ý đồ độc ác gì cả!”
Tiếng giậm chân phát ra từ cầu thang và bóng dáng của người hầu hiện lên ngoài cửa phòng ngủ.
“Quý cô Yennefer!”
“Đi đi,” nữ pháp sư điềm tĩnh ra lệnh. “Tôi không cần các người. Các người được trả công để canh chừng ngôi nhà. Nhưng vì người này vẫn tìm cách luồn vào được, tôi sẽ tự mình xử lý hắn. Hãy nói lại với Berrant. Và chuẩn bị một bồn tắm cho tôi.”
Witcher đứng dậy đầy khó khăn. Yennefer quan sát anh trong im lặng, đôi mắt nheo lại.
“Anh đã chặn được câu thần chú của tôi,” cuối cùng cô lên tiếng. “Anh không phải một pháp sư, cái đó là hiển nhiên. Nhưng phản ứng của anh nhanh phi thường. Nói tôi biết anh là ai, người lạ không có ý đồ độc ác nào. Và tôi khuyên anh hãy nói thật nhanh.”
“Tôi là Geralt xứ Rivia. Một witcher.”
Yennefer rướn người ra khỏi giường, nắm lấy một hình faun – khắc trên cây cột – vào một bộ phận cơ thể rất tiện lợi để nắm. Không rời mắt khỏi Geralt, cô nhặt lên một chiếc áo khoác cổ lông nằm trên sàn và quấn quanh người trước khi đứng dậy. Cô đổ thêm cho mình một cốc nước quả nữa mà không cần vội vã, uống hết trong một hơi, ho và lại gần hơn. Geralt bí mật xoa tấm lưng mà vừa mới phút trước đã va chạm rất mạnh với bức tường.
“Geralt xứ Rivia,” nữ pháp sư lặp lại, nhìn anh qua hàng mi đen. “Làm sao anh tới được đây? Và vì lý do gì? Tôi hy vọng là anh đã không làm hại Berrant chứ, phải không?”
“Không. Quý cô Yennefer, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Một witcher,” cô lầm bầm, lại gần hơn nữa và quấn tấm áo khoác quanh người chặt hơn. “Không những là người đầu tiên mà tôi được quan sát thật gần, mà còn không là ai khác ngoại trừ Sói Trắng lừng danh. Tôi đã được nghe kể rất nhiều về anh.”
“Tôi có thể tưởng tượng ra.”
“Tôi không biết anh tưởng tượng được cái gì.” Cô ngáp, rồi lại tới gần hơn nữa. “Tôi có thể không?” Cô chạm vào má anh và nhìn vào mắt anh. Anh nghiến răng. “Đồng tử của anh tự động thích nghi với ánh sáng hay anh có thể giãn nở nó tùy thích?”
“Yennefer.” anh nói điềm tĩnh. “Tôi đã đi không ngừng nghỉ suốt cả ngày từ Rinde. Tôi đã phải đợi cả đêm để cổng mở. Tôi đã tặng cho người gác cửa của cô, mà không muốn để tôi vào, một đánh vào đầu. Tôi làm phiền giấc ngủ và sự bình yên của cô, thô lỗ và khẩn cầu. Tất cả chỉ vì bạn tôi đang cần sự giúp đỡ mà chỉ cô mới có thể cung cấp. Làm ơn hãy giúp cậu ta, và rồi, nếu cô muốn, chúng ta có thể nói chuyện về đột biến và dị dạng.”
Cô lùi lại một bước và môi vặn vẹo không hài lòng. “Anh nói tới sự giúp đỡ kiểu gì đây?”
“Hồi phục một cơ quan nội tạng bị tổn thương bằng ma thuật. Cổ họng và dây thanh quản. Một thương tích gây ra bởi một làn sương màu đỏ. Hay một thứ gì đó trông tương tự như vậy.”
“Trông tương tự như vậy.” cô lặp lại. “Nói ngắn gọn, không phải một làn sương đỏ đã làm bị thương bạn của anh. Vậy nó là cái gì? Nói đi. Bị giật khỏi giấc ngủ vào lúc bình minh thế này, tôi không có sức lực hay ham muốn lục lọi trong não anh.”
“Hmm...tốt nhất là tôi nên kể từ đầu.”
“Ôi, không.” cô ngắt lời anh. “Nếu nó phức tạp như vậy, thì đợi đã. Răng còn chưa đánh, tóc tai bù xù, mắt nhoèn rỉ và những bất tiện buổi sáng khác ảnh hưởng mạnh đến óc phán xét của tôi. Hãy xuống phòng tắm dưới nhà. Tôi sẽ tới đó trong phút chốc và rồi anh có thể kể tôi nghe mọi thứ.”
“Yennefer, tôi không muốn thúc ép nhưng thời gian đang rất gấp. Bạn tôi...”
“Geralt,” cô lại ngắt lời, “Tôi đã trèo ra khỏi giường vì anh và tôi thường không có ý định làm vậy trước hồi chuông giữa ngày. Tôi đã sẵn sàng không cần dùng bữa sáng. Anh biết tại sao không? Vì anh đã mang nước táo cho tôi. Anh đang vội, trong lòng anh đang rối bời vì lo lắng cho bạn, anh đột nhập vào đây, ấy vậy mà vẫn quan tâm tới một người phụ nữ đang khát. Anh đã chinh phục được tôi, vậy nên sự giúp đỡ của tôi là chắc chắn. Nhưng tôi sẽ không làm gì hết một khi chưa có nước nóng và xà phòng. Đi đi. Làm ơn.”
“Được rồi.”
“Geralt.”
“Vâng,” anh dừng lại ở ngưỡng cửa.
“Hãy tận dụng cơ hội và tự tắm lấy cho mình đi. Tôi không chỉ có thể đoán được tuổi và giống ngựa của anh, mà còn cả màu của nó nữa, nhờ vào cái mùi đang bốc ra đó.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện