[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish

Chương 3 : THE WITCHER 2

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 09:12 02-02-2020

.
Chương 3: THE WITCHER 2 *** Geralt nhìn ra ngoài cửa sổ của cung điện thêm một lần nữa. Đêm đang xuống rất nhanh. Đằng sau cái hồ, ánh sáng của Vizima lấp lánh ở phía xa. Xung quanh cung điện là một vùng hoang vu – một khoảnh đất không người ở, mà trong vòng bảy năm qua, thành phố đã cắt bỏ nó khỏi mình, không để lại gì ngoài mấy đống tàn tích, những cây cột nhà mục rữa và phần còn lại của một hàng rào mà rõ ràng là chẳng đáng để tháo ra và chuyển đi. Cách xa nhất có thể - ở đầu kia của khu dân cư – đức vua đã cho xây nơi ở mới của mình. Tòa tháp to lớn của cung điện mới nổi lên ở đằng xa, đứng giữa sắc xanh đen của bầu trời. Ở trong một căn phòng trống, đã bị lột sạch, witcher quay trở lại chiếc bàn bụi bặm mà anh đang chuẩn bị, điềm tĩnh và tỉ mỉ. Anh biết là mình còn nhiều thời gian. Con striga sẽ không rời khỏi hầm mộ trước nửa đêm. Trên chiếc bàn trước mặt anh là một cái rương nhỏ với khóa sắt. Anh mở ra. Bên trong, được gói ghém cẩn thận thành từng ngăn lẫn với cỏ khô, là những lọ thủy tinh đen nhỏ. Witcher lấy ra ba cái. Từ trên sàn, anh cầm lên một gói đồ dài bọc trong da cừu và buộc bằng dây da. Anh cởi gói đồ và rút ra một thanh kiếm với cán chạm khắc chi tiết, tra trong một cái vỏ đen bóng, được bao phủ bởi một hàng các biểu tượng và ký tự rune. Anh rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm sáng như gương. Nó làm từ bạc nguyên chất. Geralt lẩm nhẩm một câu thần chú và uống, lần lượt hai lọ, tay trái để lên lưỡi kiếm sau mỗi lần nhấp môi. Rồi, quấn chiếc áo choàng đen kín người, anh ngồi xuống sàn nhà. Không có cái ghế nào trong phòng cả, hay là trong toàn bộ cung điện cũng vậy. Anh ngồi bất động, mắt nhắm lại. Nhịp thở của anh, ban đầu đột nhiên nhanh dần, trở nên dồn dập và căng thẳng. Sau đó dừng lại hoàn toàn. Món thuốc khiến witcher kiểm soát được toàn bộ cơ thể chủ yếu được tạo nên từ rễ ly, cà độc, sơn trà và đại kích. Những thành phần khác không có tên trong bất kỳ ngôn ngữ nào của con người. Với bất kỳ ai đã không làm quen với nó từ khi còn bé, như Geralt, món thuốc độc chết người. Witcher đột nhiên quay đầu sang bên. Trong sự tĩnh lặng, thính giác của anh trở nên nhạy bén phi thường, dễ dàng nhận ra được tiếng bước chân xào xạc qua khoảng sân trước phủ đầy tầm ma. Không thể nào là con striga. Bước chân quá nhẹ. Geralt vắt kiếm ra sau lưng, giấu túi đồ vào trong cái lò sưởi rách nát, và khẽ khàng như một con dơi, chạy xuống cầu thang. Trời vẫn còn đủ sáng để người đàn ông đang lại gần có thể trông thấy witcher. Người đàn ông, Ostrit, bỗng dưng lùi lại. Một vẻ mặt nhăn nhó sợ hãi và ghê tởm tự dưng xuất hiện trên gương mặt ông ta. Witcher mỉm cười – anh biết mình trông như thế nào. Sau khi uống một hỗn hợp của banewart, monk’s hood và eyebright, gương mặt anh trở nên trắng như phấn, và đồng tử giãn hết cỡ. Nhưng món thuốc khiến cho người sử dụng có thể nhìn rõ cả trong những nơi tối nhất, và đó là điều mà Geralt muốn. Ostrit nhanh chóng tự chủ. “Anh đã trông như một cái xác rồi vậy, witcher.” ông ta nói. “Chắc là do sợ hãi, không nghi ngờ gì. Đừng sợ. Tôi đến để đặc xá cho anh đây.” Witcher không đáp lời. “Anh không nghe tôi nói gì sao, cái đồ lừa đảo xứ Rivia kia? Anh đã được cứu rồi. Và giàu có nữa.” Ostrit lấy ra một bao tiền bự và ném xuống chân Geralt. “Một ngàn oren. Cầm đi, hãy lên ngựa và rời khỏi đây.” Người Rivia vẫn không nói gì. “Đừng có nhìn tôi như thế!” Ostrit lên giọng. “Và đừng làm tốn thời gian của tôi nữa. Tôi không có ý định ở lại đây cho tới nửa đêm. Anh không hiểu sao? Tôi không muốn anh hóa giải lời nguyền. Không, anh vẫn chưa đoán được. Tôi không thông đồng gì với Velerad hay Segelen hết. Tôi không muốn anh giết con bé. Anh chỉ cần đi khỏi đây thôi. Mọi thứ phải để yên như cũ.” Witcher không di chuyển. Anh không muốn nhà quý tộc nhận ra tốc độ và phản ứng của mình giờ đây nhanh đến mức nào. Trời đang tối với tốc độ chóng mặt. Thật nhẹ nhõm, bởi vì bóng đêm nửa vời của lúc chập choạng cũng vẫn là quá sáng đối với đồng tử của anh. “Và thưa ngài, tại sao mọi thứ lại phải ở yên như cũ?” anh hỏi, cố gắng phát âm từng từ thật chậm rãi. “Giờ thì cái đó,” Ostrit kiêu hãnh ngẩng cao đầu, “không phải là việc của anh.” “Và nếu như tôi đã biết rồi thì sao?” “Nói đi.” “Sẽ dễ dàng hơn để trục xuất Foltest khỏi ngai vàng nếu con striga làm cho người dân hoảng sợ hơn nữa? Nếu sự điên loạn của hoàng gia hoàn toàn khiến cho cả quý tộc và thường dân đều thấy ghê tởm, tôi nói đúng không? Tôi đã tới đây từ Redania và Novigrad. Ở đó đang bàn tán rất nhiều rằng những người ở Vizima coi vua Vizimir mới là vị cứu tinh và nhà cai trị đích thực. Nhưng tôi, ngài Ostrit, không quan tâm đến chính trị, hay sự nối tiếp ngai vàng, hay đảo chính trong cung điện. Tôi ở đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ông chưa bao giờ nghe nói đến tinh thần trách nhiệm ư, hay sự thành thực? Hay đạo đức nghề nghiệp?” “Hãy cẩn thận ngươi đang nói với ai đấy, đồ lang thang!” Ostrit hét lên phẫn nộ, đặt tay lên cán kiếm. “Ta đã chịu quá đủ rồi. Ta không quen với những cuộc tranh luận kiểu này! Nhìn ngươi đi – đạo đức nghề nghiệp, luật lệ? Ngươi là ai mà dám nói những câu đó? Một tên vô lại mà vừa mới tới nơi đã bắt đầu giết người? Kẻ mà cúi đầu trước Foltest nhưng lại ngấm ngầm thỏa thuận với Velerad sau lưng ông ta như một gã côn đồ cho thuê? Ngươi dám vênh mặt lên với ta ư, tên nông dân? Định đóng vai một Hiền Triết à? Một pháp sư? Tên witcher xảo trá! Biến đi trước khi ta gõ kiếm vào mặt!” Witcher không động đậy. Anh đứng bình thản. “Ông nên đi đi, ngài Ostrit.” Anh nói. “Trời đang tối rồi.” Ostrit lùi lại một bước, rút kiếm ra. “Chính ngươi tự chuốc lấy đó nhé, tên pháp sư. Ta sẽ giết ngươi. Những mánh khóe của ngươi không có tác dụng đâu. Ta mang theo một viên đá rùa.” Geralt mỉm cười. Công dụng của đá rùa được nhiều người nhầm lẫn cũng ngang với sự nổi tiếng của nó. Nhưng witcher sẽ không phí sức để làm phép, chứ chưa nói đến việc để thanh kiếm bạc của mình va chạm với gươm của Ostrit. Anh thụp xuống để tránh đường kiếm, và với bàn tay cùng móc khóa bằng bạc, đánh vào thái dương ông ta. *** Ostrit nhanh chóng tỉnh dậy và nhìn quanh khoảng không tối mù. Ông ta nhận ra là mình đang bị trói. Ông ta không trông thấy witcher đang đứng ngay cạnh, nhưng biết là mình đang ở đâu và rú lên một tiếng kinh hãi. “Yên lặng đi,” witcher nói. “Nếu không ông sẽ khiến nó thức dậy khi chưa đến lúc.” “Quân sát nhân chết tiệt! Ngươi ở đâu? Cởi trói cho ta ngay, đồ khốn! Ngươi sẽ bị treo cổ vì chuyện này, thằng con hoang!” “Trật tự.” Ostrit thở hồng hộc. “Ngươi định mặc ta ở đây để nó ăn thịt! Bị trói gô?” ông ta hỏi, giờ thì khẽ hơn, thì thầm những lời công kích thấp hèn. “Không.” Witcher trả lời. “Tôi sẽ để ông đi. Nhưng không phải bây giờ.” “Đồ vô lại,” Ostrit rít lên. “Để đánh lạc hướng con striga?” “Đúng.” Ostrit không nói gì. Ông ta ngừng giãy dụa và nằm yên. “Witcher?” “Cái gì?” “Đúng là tôi đã muốn lật đổ Foltest. Tôi không phải người duy nhất. Nhưng tôi là người duy nhất muốn hắn chết. Tôi muốn hắn chết trong đau đớn, muốn hắn phát điên, muốn hắn mục xác. Anh có biết tại sao không?” Geralt giữ im lặng. “Tôi yêu Adda. Em gái của đức vua. Người tình của đức vua. Con điếm của đức vua. Tôi yêu cô ấy – witcher, anh có còn đó không?” “Có.” “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng không phải như vậy. Tin tôi đi, tôi không làm câu thần chú nào cả. Tôi không biết gì về phép thuật hết. Chỉ có một lần khi đang tức giận tôi đã nói...chỉ có một lần. Witcher? Anh có nghe không đấy?” “Có.” “Đấy là do mẹ cô ấy, hoàng hậu cũ. Chắc chắn phải là bà ta. Bà ta không thể chịu được cảnh tượng hắn và Adda – không phải tôi. Tôi chỉ một lần, anh biết đấy, cố thuyết phục họ, nhưng Adda – witcher, tôi đã ngu xuẩn, và nói...Witcher? Có phải là do tôi không? Tại tôi?” “Nó không còn quan trọng nữa.” “Witcher? Đã gần nửa đêm chưa?” “Sắp rồi.” “Thả tôi ra. Hãy cho tôi thêm thời gian.” “Không.” Ostrit không nghe được âm thanh của nắp hầm mộ bị đẩy sang bên, nhưng witcher thì có. Anh nghiêng người sang, và với con dao, cắt dây trói nhà quý tộc. Ostrit không cần đợi phải nói. Ông ta bật dậy, tê cứng, di chuyển vụng về, và chạy. Đôi mắt ông ta đã kịp làm quen với bóng tối đủ để có thể nhận thấy đường dẫn từ đại sảnh ra cổng. Phiến đá chặn cửa hầm mộ mở ra và đổ xuống sàn cái rầm. Geralt, thận trọng nấp ra phía sau lan can cầu thang, trông thấy bóng dáng của con striga phi nhanh như cắt và thẳng tắp về phía tiếng bước chân của Ostrit. Nó không phát ra một âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Một tiếng hét khủng khiếp, run rẩy, điên cuồng xé toạc màn đêm, làm rung chuyển những bức tường, tiếp tục lớn dần. Witcher không thể biết là cách đó bao xa – thính giác siêu nhạy đã đánh lừa anh – nhưng anh biết là con striga đã bắt kịp Ostrit. Quá nhanh. Anh bước ra giữa sảnh, đứng ngay trước lối vào hầm mộ. Anh bỏ áo choàng xuống, vặn vai, chỉnh lại vị trí thanh kiếm, đeo găng tay vào. Anh vẫn còn chút thời gian. Anh biết rằng con striga, dù đã ăn uống no nê sau kỳ trăng tròn lần trước, nhưng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cái xác của Ostrit. Quả tim và lá gan, đối với nó, là những nguồn dinh dưỡng quý giá dành cho quãng thời gian ngủ đông dài. Witcher đợi. Theo phép tính của anh, còn lại khoảng ba tiếng đồng hồ cho tới bình minh. Tiếng gà gáy chỉ tổ làm anh nhầm lẫn. Vả lại, chắc chả có con gà nào ở quanh đây. Anh nghe thấy tiếng của nó. Con striga đi chậm rãi, bò dọc trên sàn. Và rồi anh trông thấy nó. Mô tả có vẻ chính xác. Cái đầu lớn quá cỡ đặt trên cái cổ bé tẹo, bao quanh là những lọn tóc đỏ xoăn, rối mù. Đôi mắt nó sáng lên trong bóng tối như động vật. Con striga đứng bất động, quan sát Geralt. Đột nhiên nó mở hàm ra – như thể tự hào trước bộ răng nanh trắng hếu – rồi táp một cái như tiếng nắp rương đóng sập. Và vồ tới trước, cào witcher bằng những chiếc vuốt đẫm máu. Geralt né sang bên, xoay một vòng nhanh như cắt. Con striga dí sát vào anh, cũng xoay xung quanh, cắt qua không khí bằng vuốt. Nó không bị mất thăng bằng và lại tấn công, ở giữa lúc xoay, hàm răng cắn phập một nhát cách ngực Geralt vài phân. Witcher nhảy đi, đổi hướng xoay mình để khiến con striga rối trí. Vừa nhảy anh vừa táng một nhát thật mạnh vào bên đầu nó bằng chiếc găng tay tua tủa gai bạc. Con striga gầm lên, làm ngập cung điện bằng những tiếng la ó vang dội, ngã xuống sàn, đông cứng và bắt đầu tru tréo giận dữ. Witcher mỉm cười ranh mãnh. Cố gắng ban đầu của anh, như anh hy vọng, đã diễn ra suôn sẻ. Bạc rất có tác dụng với striga, cũng như mọi con quái vật sinh ra từ ma thuật. Vậy nên có một cơ hội, con thú cũng giống như mọi con khác, và như thế rất thuận lợi cho việc giải nguyền, trong khi thanh kiếm bạc sẽ là giải pháp cuối cùng để anh tự vệ. Con striga không vội vàng tấn công lại. Nó từ từ tiến gần, nhe nanh ra, dãi dớt chảy lòng thòng. Geralt lùi ra sau, và cẩn thận đặt từng bước chân theo một hình vòng cung. Bằng cách tăng rồi lại giảm nhịp di chuyển, anh đánh lạc hướng con striga, khiến nó khó để vồ được. Vừa đi witcher vừa tháo ra một sợi xích bạc dài, có quả nặng ở đầu. Giây phút mà con striga căng mình và nhảy, sợi xích bạc vút qua không khí, trườn như một con rắn, quấn vào vai, cổ và đầu con quái vật. Con striga vấp ngã, rít lên một tiếng chói tai. Nó giãy dụa trên sàn, hú hét điên loạn vì phẫn nộ hay cơn đau bỏng rẫy tới từ thứ kim loại ghê tởm. Geralt hài lòng – nếu muốn anh có thể giết con striga không chút khó khăn. Nhưng witcher không rút kiếm ra. Không có gì trong hành vi của con striga cho thấy đây là một trường hợp vô vọng. Geralt di chuyển ra một khoảng cách an toàn, và vẫn không để cái hình thù đang quằn quại kia lọt khỏi tầm mắt, thở một hơi thật sâu, và tập trung. Sợi xích đứt. Tiếng bạc rơi leng keng như mưa ở khắp nơi, vang vọng trên nền lát gạch. Con striga, mù đi vì giận dữ, lao vào tấn công, gào thét. Geralt bình tĩnh đợi, và với tay phải, đánh ra Dấu Aard về phía trước mặt. Con striga bay ra sau như thể bị búa đập, nhưng vẫn xoãi chân, vươn móng, nhe nanh. Lông trên người nó dựng đứng và bay như thể đang trong một cơn bão hung tợn. Đầy khó khăn, từng bước từng bước một, nó chậm rãi tiến lên. Và nó tiến lên được thật. Geralt cảm thấy không ổn. Anh không hy vọng một Dấu đơn giản có thể làm tê liệt con striga hoàn toàn, nhưng cũng không trông đợi là nó lại dễ dàng kháng cự được như vậy. Anh không thể giữ Dấu được lâu, tốn quá nhiều sức, và con striga chỉ còn cách không tới 10 bước chân. Anh đột nhiên ngừng Dấu, và nhảy sang bên. Con striga, bị ngạc nhiên, bay tới trước và mất thăng bằng, ngã, trượt trên sàn và lăn xuống cầu thang dẫn vào cửa hầm mộ. Tiếng hét khiếp đảm của nó vọng lên từ bên dưới. Để tiết kiệm thời gian, Geralt lao lên cầu thang dẫn ra phòng tranh. Anh thậm chí còn chưa leo được một nửa khi con striga lao ra khỏi hầm mộ, bò lổm ngổm như một con nhện khổng lồ đen ngòm. Witcher đợi cho đến khi nó lao lên cầu thang đuổi theo mình, rồi nhảy qua lan can. Con striga quay đầu lại, bật và bay tới chỗ anh bằng một cú nhảy dài đến 10 mét. Nó không để bị đánh lừa bởi cú xoay mình của anh lần này, hai lần những cái vuốt của con vật để lại dấu vết trên tấm áo da của người Rivia. Nhưng một cú đánh tuyệt vọng từ cái găng tay bọc gai lại gạt bay con striga sang bên, khiến nó choáng váng. Geralt, cảm thấy cơn thịnh nộ âm ỉ trong người, vặn mình, thu người ra sau, và với một cú đá hết lực, đạp ngã con quái vật. Tiếng rống của nó to hơn tất cả những lần trước. Kể cả vữa cũng phải rơi xuống từ trần nhà. Con striga bật dậy, run rẩy với cơn giận không thể kiểm soát và khát máu. Geralt đợi. Anh rút kiếm ra, vẽ những vòng tròn trong không khí, và đi quanh con striga, cẩn thận để chuyển động của thanh kiếm không cùng nhịp với bước chân của mình. Con striga không nhảy. Nó từ từ tiến lại, dõi theo những đường kiếm sáng loáng. Geralt bất chợt dừng lại, đứng im với thanh kiếm giơ cao. Con striga, giật mình, cũng đứng lại. Witcher vẽ một cung tròn thật chậm bằng mũi kiếm, bước một bước về phía con striga. Rồi một bước nữa. Rồi anh nhảy, làm giả một động tác vung gươm phía trên đầu con quái vật. Con striga thu mình lại, rồi rút lui theo đường zích zắc. Geralt lại xáp vào gần, thanh kiếm lóe sáng trong tay anh. Đôi mắt anh bừng lên ánh sáng u ám, một tiếng gầm khàn khàn lọt qua hàm răng nghiến chặt của anh. Con striga lùi lại, bị áp đảo bởi sức mạnh của lòng căm hận, phẫn nộ và bạo lực tỏa ra từ người đàn ông đang tiến lại, như những cơn sóng bạc đầu tát qua cơ thể và tâm trí nó. Hoảng sợ và đau đớn trước những cảm giác chưa xuất hiện bao giờ, con quái vật phát ra một tiếng thút thít, quay đầu lại và bỏ chạy điên cuồng, tuyệt vọng để thoát vào bóng tối dày đặc của đại sảnh. Geralt đứng run rẩy ở giữa sảnh. Một mình. Đã phải mất một lúc lâu, anh nghĩ, trước khi vũ điệu trên bờ vực của địa ngục này, trận chiến điên cuồng và kinh hãi này, đạt được hiệu quả mà anh mong muốn, ban cho anh khả năng trở thành một với đối thủ của mình, khiến anh chọc xuyên qua từng lớp ý chí đã thấm nhuần con striga. Ý chí độc ác, bệnh hoạn mà con striga đã sản sinh ra từ đó. Witcher rùng mình trước ký ức đối đầu với cái ác đó, để đảo hướng nó, như một cái gương, về phía con quái vật. Chưa bao giờ anh trải qua sự căm hận sôi sục và cơn thèm máu điên loạn như vậy, kể cả với những con basilisk, mà nổi tiếng vì sự tàn ác của mình. Càng tốt, anh nghĩ trong khi bước xuống hầm mộ và vào trong bóng tối tản ra từ nó như một vũng bùn khổng lồ. Càng tốt, con striga càng dính đòn nặng. Việc này sẽ cho anh thêm một chút thời gian trước khi con quái vật hồi phục khỏi cơn sốc. Witcher không nghĩ là mình có thể lặp lại một kỳ công như vậy. Món thuốc đã yếu dần và vẫn còn khá lâu mới tới bình minh. Nhưng con striga không được phép quay lại hầm mộ khi tia sáng đầu tiên ló dạng, nếu không tất cả nỗ lực của anh sẽ thành công cốc. Anh bước xuống cầu thang. Hầm mộ không quá lớn, có chỗ để chứa ba cái quách. Phiến đá che cái đầu tiên đã bị đẩy sang một nửa. Geralt rút ra cái lọ thứ ba từ bên dưới áo, nhanh chóng uống nốt, trèo vào bên trong và duỗi mình. Đúng như anh đoán, đó là một cái quan tài kép – cho mẹ và con gái. Anh chỉ vừa mới kéo phiến đá lại như cũ thì nghe thấy tiếng rống của con striga. Anh nằm ngửa bên cạnh cái xác ướp của Adda và vẽ Dấu Yrden vào mặt bên trong phiến đá. Anh đặt thanh kiếm lên ngực, để một cái đồng hồ nhỏ chứa đầy cát huỳnh quang ở bên cạnh, và khoanh tay lại. Anh không còn nghe thấy tiếng con striga gào thét khi lùng sục cung điện nữa. Anh dần dần không nghe được bất kỳ âm thanh gì khi true-love và hoàng liên bắt đầu có tác dụng. *** Khi Geralt mở mắt ra, cát trong đồng hồ đã chảy hết, có nghĩa là giấc ngủ của anh đã lâu hơn dự kiến. Anh vểnh tai lên, nhưng không nghe thấy gì cả. Các giác quan của anh giờ đã hoạt động bình thường lại. Anh bỏ thanh kiếm ra, lẩm nhẩm một câu thần chú và lướt tay dọc cái nắp đậy quan tài. Rồi di chuyển phiến đá một chút, vài phân thôi. Im lặng. Anh đẩy phiến đá thêm chút nữa, ngồi dậy, cầm sẵn vũ khí, và ngóc đầu lên khỏi cỗ quan tài. Hầm mộ tối đen nhưng witcher biết là bình minh đang ló dạng ngoài kia. Anh bật lửa, châm một cây đèn nhỏ và nhấc nó lên, đổ những bóng hình kỳ lạ lên bức tường của hầm mộ. Trống rỗng. Anh nhảy ra khỏi cái quách, tê dại, đau đớn, lạnh lẽo. Và rồi anh trông thấy đứa trẻ. Nó đang nằm ngửa bên cạnh cỗ quan tài, trần chuồng và bất tỉnh. Đứa trẻ khá xấu xí. Gầy gò với bầu ngực bé xíu, và bẩn thỉu. Mái tóc của nó – đỏ, gai góc – dài gần đến thắt lưng. Để cây đèn nằm lên phiến đá, anh quỳ xuống bên cạnh đứa bé gái và nghiêng người sang. Đôi môi nó nhợt nhạt và gương mặt bê bết máu nơi mà anh đã đánh vào má. Geralt bỏ găng tay ra, đặt thanh kiếm sang bên cạnh, không cần câu nệ, vén môi trên của nó lên bằng ngón tay. Những chiếc răng bình thường. Anh với lấy bàn tay đang cuộn vào mái tóc rối bù. Trước khi anh kịp cầm nó lên, anh trông thấy đứa trẻ mở mắt ra. Quá trễ. Nó cào qua cổ anh bằng móng vuốt, vết cắt rất sâu. Máu bắn lên mặt nó. Đứa trẻ gầm lên, đánh vào mắt anh bằng tay kia. Anh đè lên người nó, túm lấy hai cổ tay, dí chặt nó xuống sàn. Đứa trẻ táp lia lịa – những chiếc răng giờ đây quá nhỏ - trước mặt anh. Anh cụng đầu với nó và ghìm nó xuống chặt hơn. Đứa trẻ đã mất đi sức mạnh như trước, nó chỉ có thể giãy dụa bên dưới anh, rú rít, nhổ máu – máu của anh – đang chảy ra từ miệng. Anh mất máu trầm trọng. Không có nhiều thời gian. Witcher nguyền rủa và cắn nó một cái thật mạnh vào cổ, chỗ bên dưới tai. Anh cắm ngập răng vào và siết cho tới khi tiếng rống không phải người trở thành một tiếng hét tuyệt vọng, yếu ớt, và rồi là những âm thanh nức nở - tiếng khóc của một đứa bé gái 14 tuổi. Anh bỏ con bé ra khi nó không còn động đậy nữa, ngồi dậy, xé một mảnh vải từ tay áo và áp vào cổ. Anh cúi xuống nhặt vũ khí, dí lưỡi kiếm vào cổ họng đứa bé gái đang bất tỉnh, và nghiêng sang nhìn bàn tay nó. Những móng tay bẩn thỉu, gãy nát, máu me, nhưng...bình thường. Hoàn toàn bình thường. Witcher đứng lên đầy khó khăn. Gam màu xám ẩm ướt và dính dáp của buổi sáng tràn ngập cửa vào hầm mộ. Anh bước ra phía cầu thang nhưng lảo đảo và nặng nhọc ngồi xuống sàn. Máu thấm qua lớp vải xuống tay anh, chạy dọc tay áo. Anh cởi áo khoác ra, bỏ sơ mi, xé thành từng mảnh và quấn quanh cổ, biết rằng mình không có nhiều thời gian, rằng anh sẽ sớm ngất xỉu... Anh đã thành công. Và ngất xỉu. Ở Vizima, đằng sau cái hồ, một con gà trống, rũ lông trong cái lạnh ẩm ướt, gáy lên tiếng thứ ba. *** Anh trông thấy những bức tường trắng và cột nhà của căn phòng nhỏ phía trên trạm gác. Anh di chuyển đầu, nhăn mặt vì đau, và rên rỉ. Cổ anh được băng bó, dày cộp, cẩn thận, chuyên nghiệp. “Hãy nằm yên, witcher,” Velerad lên tiếng. “Nằm yên, đừng động đậy.” “Kiếm...của tôi...” “À, phải. Dĩ nhiên rồi, còn điều gì quan trọng hơn với một witcher ngoại trừ thanh kiếm bạc. Nó ở đây, đừng lo. Cả hai thanh kiếm và rương đồ của anh. Và ba ngàn oren. Phải, phải, đừng nói gì. Chính ta mới là lão già ngốc nghếch còn anh là witcher khôn ngoan. Foltest đã lặp đi lặp lại trong suốt hai ngày rồi.” “Hai...” “À, phải, hai. Con bé cắt cổ anh khá nghiêm trọng. Người ta thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có cái gì. Anh đã mất rất nhiều máu. May mắn thay, chúng ta đã vội vã tới cung điện ngay sau tiếng gáy thứ ba của gà trống. Chẳng có ai ở Vizima ngủ đêm đó. Không thể nào, các anh ầm ĩ kinh khủng. Ta có đang làm anh thấy mệt không?” “Công...chúa?” “Công chúa trông giống một công chúa. Gầy gò. Và có hơi ngô nghê. Con bé ngủ liên tục và làm ướt giường. Nhưng Foltest nói rồi điều này sẽ thay đổi. Ta không nghĩ là nó sẽ tệ hơn đâu, anh có nghĩ thế không, Geralt?” Witcher nhắm mắt lại. “Tốt. Ta đi đây, hãy nghỉ ngơi.” Velerad đứng dậy. “Geralt? Trước khi ta đi, hãy nói cho ta biết: tại sao anh lại cố cắn con bé? Hả? Geralt?” Witcher thiếp ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang