[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish
Chương 5 : A GRAIN OF TRUTH 1
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 09:14 02-02-2020
.
Chương 5: A GRAIN OF TRUTH 1
Một số đông những chấm đen di chuyển trên nền trời trong xanh điểm vài đám mây đã thu hút sự chú ý của witcher. Chim. Chúng lượn thành từng vòng thật chậm, bình thản, rồi đột ngột xà xuống và lại lao lên không, cánh đập phấp phới.
Witcher quan sát đàn chim một lúc lâu – đồng thời để ý tới địa hình của khu vực, mật độ rừng cây, độ sâu và hướng chảy của con suối mà anh nghi ngờ rằng đang nằm chắn đường mình – tính toán khoảng cách tới chúng, và thời gian anh cần để đi hết khoảng cách đó. Cuối cùng, anh bỏ áo choàng qua một bên và thắt chặt sợi dây đai vắt qua ngực lại hai nấc. Chuôi và cán kiếm thò ra từ sau lưng anh.
“Chúng ta sẽ đi chệch hướng một chút, Roach,” anh nói. “Chúng ta sẽ làm một chuyến đường vòng khỏi xa lộ. Ta không nghĩ là chim chóc tự nhiên lại đang lượn ở phía đó đâu.”
Con ngựa dấn bước, tuân theo giọng nói của Geralt.
“Chắc có thể chỉ là một con hươu chết thôi,” Geralt tiếp tục. “Nhưng cũng có thể là không. Ai mà biết được?”
Có một con suối, đúng như anh dự đoán. Witcher quan sát những tán cây mọc vừa khít che kín hai bên bờ. Nhưng cả hai đều khá thoải, khô ráo và không có dấu hiệu của mận hoang hay gỗ mục. Anh vượt qua dễ dàng. Ở bờ bên kia là một thân cây phong đổ, và đằng sau nó là một trảng cỏ lớn, rậm rạp, đan xen hàng tá rễ và cành ngoằn ngoèo.
Những con chim hoảng sợ trước sự hiện diện của người lạ, bay lên, kêu quang quác bằng chất giọng khàn khàn của chúng.
Geralt trông thấy cái xác đầu tiên ngay tức thì – màu trắng của cái áo khoác da cừu và xanh nhạt của chiếc váy nổi bật lên giữa bụi sậy vàng. Anh không trông thấy cái xác thứ hai nhưng vị trí của nó bị lộ bởi ba con sói đang ngồi điềm nhiên trên hai chân sau, quan sát witcher. Con ngựa của anh khịt mũi và những con sói, như thể được ra lệnh, từ từ bỏ vào rừng, thỉnh thoảng lại quay cái đầu tam giác lại ngắm nghía kẻ mới đến. Geralt nhảy xuống.
Người phụ nữ mặc cái áo khoác da cừu và váy xanh không còn khuôn mặt và cổ họng, và phần lớn đùi trái của cô ta đã biến mất. Witcher không cúi xuống mà bước qua cô ta.
Người đàn ông nằm sấp mặt xuống đất. Geralt không lật cái xác lên khi trông thấy lũ sói và chim đã ăn xong xuôi hết rồi. Và cũng chẳng cần phải khám nghiệm chi tiết làm gì – hai bên vai và lưng của chiếc áo chẽn đan len bê bết những vệt máu khô. Rõ ràng là người đàn ông đã chết vì một cú đánh vào cổ, và những con sói chỉ tìm thấy cái xác sau khi anh ta đã chết.
Người đàn ông có đeo một cái túi da trên chiếc thắt lưng to bản, ngay cạnh một thanh kiếm tra trong vỏ gỗ. Witcher giật nó ra và đổ hết mọi thứ ở bên trong ra đất, một cái mồi lửa, một mẩu phấn, sáp dùng để đóng dấu, vài đồng bạc, một con dao cạo gấp được với cán bằng xương, một cái tai thỏ, ba chiếc chìa khóa và một tấm bùa với biểu tượng dương vật. Hai lá thư, viết trên vải bố, thấm đẫm nước mưa và sương, nhòe không thể đọc nổi. Lá thư thứ ba viết trên giấy da, cũng bị hỏng do thấm nước, nhưng vẫn còn rõ. Một ngân phiếu chuyển tiền của ngân hàng người lùn ở Murivel gửi tới một thương nhân tên Rulle Asper, hay Aspen. Không phải một khoản quá lớn.
Geralt cúi xuống và cầm lên bàn tay phải của người đàn ông. Đúng như anh nghi ngờ, chiếc nhẫn đồng dính chặt vào ngón tay sưng phồng, xanh xao có mang biểu tượng của hội thợ rèn, một chiếc mũ trụ kiểu cách, hai thanh kiếm bắt chéo và một ký tự “A” được khắc bên dưới chúng.
Witcher quay lại xác người phụ nữ. Trong lúc lật cái xác lại có thứ gì đó đâm vào tay anh – một bông hồng, gài vào chiếc váy. Bông hoa đã lụi tàn nhưng vẫn chưa mất đi màu sắc, cánh hoa có màu xanh thẫm, rất thẫm. Đó là lần đầu tiên Geralt trông thấy một bông hồng như vậy. Anh lật cái xác lại, và nhăn mặt.
Trên cái cổ trần và đẫm máu của người phụ nữ là dấu răng rất rõ. Và không phải từ một con sói.
Witcher cẩn thận lùi lại về phía con ngựa. Không rời mắt khỏi bìa rừng, anh trèo lên yên. Anh đi quanh trảng cỏ hai vòng và nghiêng người sang, xem xét xung quanh, kiểm tra mặt đất thật kỹ càng.
“Roach à,” anh nói khẽ, “có vẻ như vụ việc khá rõ ràng. Người thợ rèn và người phụ nữ đang cưỡi ngựa đi ra từ trong rừng. Họ đang trên đường về nhà từ Murivel, bởi vì không ai lại đi cầm một tờ ngân phiếu chưa đổi tiền lâu đến như vậy cả. Tại sao họ lại đi đường này mà không phải xa lộ? Ta không biết. Nhưng họ đã đi qua đây, cạnh nhau. Và rồi – lại lần nữa, ta không biết tại sao – cả hai xuống ngựa, hoặc là ngã khỏi lưng ngựa. Người thợ rèn chết ngay tại chỗ. Người phụ nữ chạy, rồi vấp ngã và chết, và cái thứ đã tấn công cô ta – mà không hề để lại dấu vết nào – đã kéo lê cô ta trên đất, ngoạm cổ họng cô ta trong miệng. Hai con ngựa chạy mất. Chuyện này diễn ra cách đây hai đến ba ngày trước.”
Con ngựa khịt mũi lo âu, phản ứng lại với tông giọng của anh.
“Cái thứ đã giết họ,” Geralt tiếp tục, quan sát bìa rừng, “chẳng phải một con ma sói hay leshy. Cả hai đều sẽ không bỏ lại gì cho những con vật ăn xác thối khác. Nếu quanh đây có đầm lầy thì ta có thể nói là do một con kikimora hay vypper...nhưng không có đầm lầy nào quanh đây cả.”
Nghiêng người sang, witcher kéo tấm vải phủ bên sườn con ngựa ra và để lộ một thanh kiếm khác đang cột vào yên – một thanh kiếm với tay chắn sáng loáng, trang trí đẹp đẽ và cán đen.
“Chà, Roach. Chúng ta phải vòng lại, chúng ta nên kiểm tra xem tại sao tay thợ rèn này và người phụ nữ lại đi qua khu rừng chứ không men theo xa lộ. Nếu bỏ qua một vụ việc thế này, chúng ta sẽ chẳng kiếm nổi tiền để trả cho đồ ăn của mi, đúng không nào?”
Con ngựa ngoan ngoãn vâng lời, tiến lên trước, qua những bụi thạch thảo, cẩn thận tránh những thân cây rỗng.
“Mặc dù đó không phải một con ma sói, chúng ta cũng không được liều lĩnh,” witcher tiếp tục, cầm lấy một nắm cành phụ tử phơi khô từ trong túi. Con ngựa khịt mũi. Geralt cởi mấy cái cúc áo và lôi ra một tấm mề đay khắc hình đầu một con sói đang nhe nanh. Tấm mề đay, treo trên một sợi xích bạc, nảy theo nhịp bước của con ngựa, lấp lánh dưới ánh mặt trời như thủy ngân.
***
Anh trông thấy những tấm gạch lát ngói đỏ thẫm của tòa tháp từ trên đỉnh một ngọn đồi khi đi ngang qua khúc quanh của con đường. Sườn đồi mọc đầy cây phỉ, bao phủ bởi cành khô và một tấm thảm lá vàng dày cộp, không đủ an toàn để đi ngựa xuống. Witcher quay lại, cẩn thận trượt xuống con dốc và quay về con đường chính. Anh đi chậm, thi thoảng lại dừng ngựa, nghiêng người trên yên, tìm kiếm dấu vết.
Roach lúc lắc đầu, hý lên hoang dại, giậm chân và nhảy múa, đá tung lá cây khô thành một cơn lốc. Geralt, choàng tay quanh cổ con ngựa, những ngón tay phải xếp lại thành Dấu Axii và lướt qua đầu con ngựa trong khi miệng lẩm nhẩm một câu thần chú.
“Chẳng lẽ tệ đến mức thế sao?” anh lầm rầm, nhìn xung quanh và vẫn chưa ngưng làm Dấu. “Bình tĩnh nào Roach. Bình tĩnh nào.”
Câu thần chú hiệu nghiệm nhanh chóng, nhưng con ngựa bị thúc bởi gót giày của witcher, miễn cưỡng tiến lên trước, mất đi nhịp điệu chạy tự nhiên. Geralt nhảy xuống đất và tiếp tục đi bộ, dắt theo Roach bằng dây cương. Anh trông thấy một bức tường.
Không có khoảng trống nào giữa bức tường và khu rừng, không có khe kẽ nào cả. Những thân cây non và bụi bách xù xoắn vào làm một với sợi thường xuân và dây leo hoang, bò khắp những phiến đá. Geralt nhìn lên. Cùng lúc đó, anh cảm thấy nhói ở cổ, như thể một sinh vật vô hình, mềm mại đã bám lên cổ anh, làm lông tơ ở đó dựng đứng lên.
Anh đang bị theo dõi.
Anh điềm tĩnh quay đầu lại. Roach khịt mũi, cơ bắp trên cổ nó co giật, chuyển động bên dưới lớp da.
Một cô gái đang đứng trên con dốc của ngọn đồi anh vừa mới trèo xuống, một tay tựa lên thân một cây trăn. Chiếc váy trắng dài của cô ta đối lập với màu đen bóng của mái tóc rối bù đổ qua vai. Cô ta có vẻ đang mỉm cười, nhưng quá xa để anh có thể thấy rõ.
“Xin chào,” anh cất tiếng, tay giơ lên với cử chỉ thân thiện. Anh tiến lại một bước về phía cô gái. Cô ta quay đầu một chút, dõi theo chuyển động của anh. Gương mặt cô ta nhợt nhạt, đôi mắt đen và lớn. Nụ cười – nếu đó đúng thật là một nụ cười – biến mất khỏi gương mặt cô ta như thể bị lau đi bởi một cái giẻ. Geralt bước một bước nữa, lá cây xào xạc dưới chân anh, và cô gái chạy mất như một con hươu, tung tăng giữa những cây phỉ. Cô ta chỉ còn là một dải màu trắng khi biến mất vào trong bóng tối của khu rừng. Chiếc váy dài không có vẻ cản trở chuyển động của cô ta chút nào.
Roach hý bồn chồn, lúc lắc đầu. Geralt, vẫn đang quan sát khu rừng, lại làm nó bình tĩnh bằng Dấu Axii. Kéo theo sợi dây cương, anh dắt con ngựa đi dọc bức tường, lội qua những bụi ngưu bàng cao đến thắt lưng.
Anh đến trước một cánh cổng chắc chắn, với hình trang trí bằng sắt và bản lề han rỉ, gắn một cái nắm cửa bằng đồng. Sau một giây lưỡng lự, Geralt với tay ra và chạm vào chiếc vòng hoen ố. Anh ngay lập tức lùi lại khi cánh cửa mở ra, cọt kẹt, leng keng, và gạt sang hai bên hai đống cỏ, sỏi và cành cây. Không có ai đứng đằng sau cả - witcher chỉ có thể nhìn thấy một khoảnh sân trước hoang tàn, bị bỏ bê và phủ đầy tầm ma. Anh tiến vào, dẫn theo Roach. Con ngựa vẫn choáng váng bởi Dấu, không kháng cự, nhưng đi thật cứng nhắc và sợ sệt sau lưng anh.
Khoảng sân được bao bọc xung quanh ba phía bởi một bức tường và phần còn lại của một cái giàn gỗ. Ở phía thứ tư là một dinh thự, mặt tiền lốm đốm bởi hồ dán tường sứt mẻ, gạch vá nhà bẩn thỉu, và bám đầy thường xuân. Những ô cửa sổ tróc sơn đóng kín, cũng như cửa chính.
Geralt buộc dây cương của Roach quanh cây cột đứng cạnh cổng và từ từ tiến lại tòa dinh thự, men theo con đường lát sỏi qua một cái đài phun nước nhỏ đầy lá cây và rác rưởi. Ở giữa đài phun, đặt trên một cái đế hoa mỹ, một con cá heo bằng đá trắng uốn mình, hướng cái đuôi sứt sẹo lên trời.
Bên cạnh đài phun, có lẽ đã từ rất lâu rồi từng là một vườn hoa, trồng một bụi hồng. Ngoại trừ màu sắc ra nó chẳng có gì đặc biệt cả - nhưng đúng là nó có màu thật đặc biệt: chàm, với một chút sắc tím ở phía cuối cánh hoa. Witcher chạm vào một bông, đưa mặt lại gần và ngửi. Những bông hoa có mùi như hoa hồng bình thường, nhưng nồng hơn.
Cánh cửa chính và các ô cửa sổ của dinh thự bật mở cùng một lúc với một tiếng bang. Geralt ngay lập tức ngẩng đầu lên. Ở phía cuối lối đi, đang đá tung cát sỏi, là một con quái vật lao về phía anh.
Bàn tay phải của witcher giơ lên, nhanh như chớp, ngay bên trên vai phải trong khi tay trái giật sợt dây đai bắt chéo qua ngực, khiến cho cán kiếm rơi thẳng vào lòng bàn tay. Lưỡi kiếm nhảy ra khỏi vỏ với một tiếng rít, vẽ lên một cung tròn nhỏ lung linh và đứng im, chỉ về phía con thú đang xông tới.
Trông thấy cảnh tượng đó, con quái vật đứng lại, đá tung đất cát ra khắp phía. Witcher không cử động.
Sinh vật có hình dạng giống con người, và mặc quần áo dù rách rưới, nhưng thuộc vào loại tốt và không phải là không lịch thiệp. Tuy nhiên, dạng người của nó chỉ cao không quá cái cổ áo bẩn thỉu, ở phía trên là một cái đầu khổng lồ, lông lá như gấu với đôi tai vĩ đại, một cặp mắt điên cuồng và cái hàm kinh hãi đầy răng nanh với một cái lưỡi đỏ như lửa.
“Chạy đi, con người kia!” con quái vật gầm lên, tay vẫy nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. “Ta sẽ ăn sống ngươi! Xé xác ngươi ra làm trăm mảnh!” Witcher không cử động, không hạ thấp thanh kiếm xuống. “Ngươi điếc à? Cút đi!” Con thú hét, rồi phát ra một âm thanh nghe như kết hợp giữa tiếng kêu của lợn và hươu, làm những ô cửa sổ đập chan chát và thạch cao cùng đá sỏi dưới đất rung động. Cả witcher hay con quái vật đều không di chuyển.
“Biến đi trong khi ngươi vẫn còn nguyên vẹn!” sinh vật lại gầm lên, giọng có vẻ không chắc chắn như trước. “Bởi vì nếu không...”
“Thì sao?” Geralt cắt lời.
Con quái vật đột nhiên thở gấp và nghiêng đầu sang bên. “Nhìn xem, hắn dũng cảm chưa kìa?” Nó nói điềm tĩnh, nanh nhe ra và cặp mắt đỏ vằn chiếu vào Geralt. “Hạ mẩu sắt đó xuống, nếu ngươi vui lòng. Có lẽ ngươi vẫn chưa nhận ra rằng mình đang đứng trong sân nhà ta? Hay có lẽ ở quê ngươi, đe dọa một người bằng kiếm trong chính sân nhà anh ta là một phong tục?”
“Đó là phong tục,” Geralt đồng tình, “khi đối mặt với một người chào đón khách của mình bằng tiếng rống và đe dọa sẽ xé xác họ ra.”
“Quỷ tha ma bắt!” Con quái vật tỏ ra khó chịu. “Và hắn còn sỉ nhục ta nữa chứ, cái tên lang thang này. Một vị khách hả? Tự ý đi vào sân nhà người khác, làm hỏng hoa của họ, đóng vai chủ nhà và nghĩ rằng hắn sẽ được chào đón bằng bánh mì và muối. Ha!”
Sinh vật khạc ra một bãi, thở dài và ngậm miệng lại. Hai chiếc nanh dưới nhô ra, làm nó trông như một con heo rừng.
“Thế nào?” Witcher lên tiếng sau một hồi, hạ kiếm xuống. “Chúng ta cứ đứng mãi như thế này sao?”
“Và ngươi gợi ý sao đây? Nằm xuống chắc?” con quái vật khịt mũi. “Ta bảo, cất cái mẩu sắt đó đi.”
Witcher nhanh nhẹn tra thanh kiếm lại vào vỏ, nhưng không hạ tay xuống, vẫn nắm lấy cán kiếm thò ra từ sau lưng.
“Tôi khuyên ông,” anh nói, “không nên làm bất kỳ cử động đột ngột nào. Thanh kiếm này luôn có thể lại được rút ra, nhanh hơn ông tưởng nhiều.”
“Ta có để ý thấy,” con quái vật đáp lại. “Nếu không vì thế thì ngươi đã ra khỏi cánh cổng kia từ lâu rồi, với dấu chân của ta in trên mông. Ngươi muốn gì? Sao ngươi tới được đây?”
“Tôi bị lạc,” witcher nói dối.
“Ngươi bị lạc,” con quái vật nhắc lại, hàm vặn vẹo thành một nụ cười kinh khủng. “Chà, thế thì đừng lạc nữa. Ra khỏi cổng, quay tai bên trái về phía mặt trời và đi cho tới khi đến xa lộ. Thế nào? Ngươi còn đợi cái gì?”
“Có nước không?” Geralt hỏi điềm tĩnh. “Con ngựa đang khát. Và cả tôi nữa, nếu điều đó không làm phiền ông.”
Con quái vật chuyển chân này sang chân kia và gãi tai. “Nghe này,” nó nói. “Ngươi thực sự không sợ ta sao?”
“Tôi có nên chăng?”
Con quái vật nhìn xung quanh, hắng giọng và kéo cái quần xộc xệch lên.
“Quỷ tha ma bắt, nhà có khách thì cũng có hại gì đâu? Không phải ngày nào ta cũng được gặp một người không bỏ chạy hay ngất xỉu khi trông thấy ta. Thôi được rồi. Nếu anh là một lữ khách mệt mỏi nhưng thành thực, ta mời anh vào. Nhưng nếu anh là một tên cướp hay kẻ trộm, thì ta cảnh báo: căn nhà này tuân theo lệnh ta. Bên trong những bức tường này, ta là chúa tể!”
Nó nhấc bàn tay lông lá lên. Tất cả ô cửa sổ lại đóng sầm và có thứ gì đó lục đục bên trong bức tượng cá heo.
“Ta mời anh vào.” Nó lặp lại.
Geralt không di chuyển, rà xét nó.
“Ông sống một mình sao?”
“Liên quan gì đến anh?” Con quái vật nói giận dữ, mở miệng ra, rồi khục khặc lớn tiếng. “À, ta hiểu rồi. Chắc là anh muốn biết liệu ta có 40 người hầu khác trông cũng đều xinh đẹp như mình hay không. Ta không có. Chết tiệt, anh có định chấp nhận lời mời hào phóng của ta không? Nếu không, thì cổng ở kia kìa.”
Geralt hơi cúi chào. “Tôi chấp nhận lời mời của ông.” Anh nói nghiêm trang. “Tôi sẽ không xem nhẹ lòng hiếu khách của chủ nhà.”
“Nhà ta cũng như nhà anh,” con quái vật đáp lại, cũng trang trọng không kém, dù có hơi bỗ bã. “Lối này, thưa khách quý. Và cứ để con ngựa đó, ở cạnh cái giếng.”
Nột thất bên trong thực sự cần phải sửa sang lại, mặc dù nó rất sạch sẽ và ngăn nắp. Đồ đạc được làm bởi những người thợ khéo tay, từ lất râu rồi. Mùi bụi bặm khó chịu lơ lửng trong căn phòng tối.
“Ánh sáng!” con quái vật gầm gừ, và ngọn đuốc cắm trên giá bùng cháy và tỏa khói.
“Không tệ,” witcher nhận xét.
Con quái vật cười. “Chỉ thế thôi sao? Ta thấy là anh không dễ dàng bị chinh phục bởi ba cái mánh cũ kỹ này. Ta đã bảo là căn nhà này tuân theo mệnh lệnh của ta mà lại. Đường này nào, xin mời. Cẩn thận, cầu thang khá dốc đó. Ánh sáng!”
Trên cầu thang, con quái vật quay lại. “Anh đeo thứ gì trên cổ đấy, khách quý?”
“Nhìn thử xem.”
Sinh vật cầm lên tấm mề đay, nhấc cao ngang tầm mắt, hơi xiết sợi dây xích quanh cổ Geralt lại một chút.
“Con thú này có biểu cảm không dễ chịu lắm. Nó là gì vậy?”
“Biểu tượng của trường tôi.”
“A, chắc các anh chế tạo rọ mõm hả. Đi lối này nào, xin mời. Ánh sáng!”
Trung tâm của căn phòng rộng lớn, hoàn toàn không có cửa sổ, đặt một chiếc bàn gỗ khổng lồ, trống không ngoại trừ một cái giá nến vĩ đại bằng đồng, dần dần chuyển màu xanh và bao phủ bởi từng giọt sáp chảy. Theo lệnh con quái vật, những ngọn nến bùng lên và tí tách, chiếu sáng căn phòng một chút.
Một bức tường treo đầy vũ khí, bao gồm khiên tròn, giáo, thương và xà mâu, đao và rìu. Một nửa diện tích của bức tường liền kề bị chiếm bởi một cái lò sưởi lớn, phía bên trên treo một hàng chân dung. Bức tường đối diện cửa ra vào treo đầy chiến tích đi săn – sừng hươu tỏa ra những cành dài, vắt bóng qua những cái đầu lợn rừng, gấu và mèo hoang, qua những đôi cánh đại bàng và diều hâu rũ rượi, xơ xác. Vị trí trang trọng nhất đặt một cái đầu rồng đá, đã chuyển màu nâu, hỏng hóc và lòi cả bông nhét ở trong ra. Geralt lại gần hơn để xem xét nó.
“Ông của ta đã giết nó,” con quái vật nói, ném một khúc gỗ to vào lò sưởi. “Có lẽ đó là con cuối cùng ở trong vùng này khi bị giết. Ngồi đi, khách quý. Anh đói không?”
“Tôi không từ chối đâu, chủ nhà.”
Con quái vật ngồi xuống, hạ đầu, vỗ bàn tay lông lá lên bụng, lẩm nhẩm cái gì đó trong khi xoay xoay hai ngón cái khổng lồ, rồi đột nhiên gầm lên, đập cả hai tay lên bàn. Đĩa bạc và khay thiếc kêu loảng xoảng, chén thủy tinh leng keng. Có mùi thịt nướng, tỏi, kinh giới và nhục đậu khấu. Geralt không tỏ ra ngạc nhiên.
“Phải.” Con quái vật xoay tay. “Thế này còn tốt hơn người hầu, phải không? Tự nhiên đi, khách quý. Đây là một chút chim rừng, đây là một chút heo quay, đây là một chút...ta không biết. Gì đó. Đây chúng ta có hazel grouse. Chết tiệt, không, đó là chim đa đa. Ta đọc lẫn thần chú rồi. Ăn đi, ăn đi. Đây là thức ăn thực sự đấy, đừng lo.”
“Tôi không lo.” Geralt xé con chim rừng ra làm hai.
“Ta quên mất,” con quái vật khịt mũi, “rằng anh không có nhút nhát. Ta gọi anh bằng gì đây?”
“Geralt. Còn tên ông, chủ nhà thân mến?”
“Nivellen. Nhưng ở quanh đây họ gọi ta là Degen hay Fanger. Và họ dùng ta để dọa trẻ con.”
Con quái vật dốc thứ chất lỏng trong một cái chén vĩ đại xuống cổ họng, sau đó chọc tay vào đĩa, xé đi một nửa trên đó chỉ trong một lần bốc.
“Dọa trẻ con,” Geralt lặp lại với mồm đầy thức ăn. “Mà không có lý do nào, đúng chứ?”
“Đương nhiên rồi. Mừng sức khỏe của anh, Geralt.”
“Và của ông, Nivellen.”
“Rượu vang thế nào? Anh có để ý thấy là nó làm từ nho chứ không phải táo không? Nhưng nếu anh không thích, ta sẽ biến ra cái khác.”
“Cảm ơn ông, nó không tệ. Năng lực ma thuật của ông là tự có à?”
“Không. Ta có nó từ khi biến thành thế này. Cái bẫy này, có thể nói như vậy. Bản thân ta cũng không biết nó diễn ra kiểu gì, nhưng ngôi nhà làm bất cứ điều gì ta yêu cầu. Không có gì to tát lắm, ta có thể biến ra đồ ăn, thức uống, quần áo, chăn sạch, nước nóng, xà phòng. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể làm được như thế, mà chẳng cần đến phép thuật. Ta có thể mở và đóng cửa. Ta có thể đốt lửa. Không có gì quá đặc biệt.”
“Cũng đáng kể đấy. Và cái...bẫy này, như ông đã gọi đó, ông đã bị thế lâu chưa?”
“Mười hai năm.”
“Chuyện xảy ra như thế nào?”
“Liên quan gì tới anh? Tự rót thêm chút rượu đi.”
“Rất hân hạnh. Chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi.”
“Một lý do chấp nhận được,” con quái vật trả lời, và cười lớn tiếng. “Nhưng ta không chấp nhận nó. Chẳng liên quan gì tới anh và chỉ thế thôi. Nhưng để thỏa mãn trí tò mò của anh một chút, ta sẽ cho anh xem diện mạo của ta trước đây. Hãy nhìn mấy bức chân dung đó. Cái đầu tiên tính từ lò sưởi là cha ta. Cái thứ hai, có quỷ mới biết. Cái thứ ba là ta. Anh có nhìn thấy không?”
Bên dưới lớp bụi và mạng nhện là một người đàn ông khó tả với gương mặt phệ, buồn, tàn nhang và đôi mắt ướt át, đang nhìn xuống từ trên bức tranh. Geralt, không còn lạ gì với cái cách mà các họa sĩ thường hay tâng bốc khách hàng của mình, gật đầu.
“Anh có nhìn thấy không?” Nivellen nhắc lại, nhe nanh ra.
“Tôi có.”
“Anh là ai?”
“Tôi không hiểu.”
“Anh không hiểu?” Con quái vật ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như mắt mèo. “Bức chân dung của ta treo cách xa ánh nến. Ta có thể nhìn thấy, nhưng ta không phải con người. Ít ra thì, trong lúc này. Một con người, nhìn vào bức chân dung của ta, sẽ phải đứng dậy, lại gần hơn và chắc chắn là cầm theo giá nến đi cùng. Anh đã không làm thế, vậy nên kết luận là đơn giản. Nhưng ta muốn hỏi thẳng: anh có phải con người không?”
Geralt không hạ mắt xuống. “Nếu ông nói như vậy,” anh trả lời sau một lúc im lặng, “thì, không hẳn.”
“A. Vậy chắc sẽ không có gì là thiếu tế nhị nếu ta hỏi, anh là cái gì?”
“Một witcher.”
“À,” Nivellen nhắc lại sau một lúc. “Nếu ta nhớ chính xác, witcher kiếm sống bằng một cách rất thú vị - họ giết quái vật vì tiền.”
“Ông nhớ chính xác đấy.”
Sự im lặng lại bao trùm. Ánh nến lập lòe, liu riu một ngọn lửa nhỏ, phản chiếu trên chiếc ly thủy tinh. Từng giọt sáp chảy xuống chân nến.
Nivellen ngồi bất động, đôi tai vĩ đại hơi co giật. “Hãy giả sử,” cuối cùng ông ta nói, “rằng anh có thể rút được thanh kiếm ra trước khi ta nhảy vào người anh. Hãy giả sử rằng anh thậm chí có thể đốn gục ta. Nhưng với cân nặng của ta, điều đó cũng chẳng ăn nhằm gì. Ta sẽ đè anh xuống bằng quán tính. Và rồi răng nanh sẽ quyết định. Anh nghĩ sao, witcher, ai trong số hai chúng ta có lợi thế hơn nếu phải dùng răng để cắn nát cổ họng kẻ kia?”
Geralt, giữ yên chiếc bình thiếc bằng ngón tay, đổ thêm cho mình chút rượu, nhấp một ngụm và ngả ra sau ghế. Anh nhìn con quái vật với một nụ cười. Một nụ cười đặc biệt xấu xí.
“Phải rồi,” Nivellen nói thật chậm, tay chống cằm. “Phải công nhận rằng anh có thể trả lời một câu hỏi mà không cần dùng nhiều từ. Ta nóng lòng muốn xem anh sẽ trả lời câu tiếp theo thế nào. Ai đã trả tiền cho anh để khử ta?”
“Không ai cả. Tôi tình cờ tới đây.”
“Anh không nói dối đó chứ?”
“Tôi không có thói quen nói dối.”
“Thế anh có thói quen làm gì? Ta đã từng nghe về witcher – họ bắt cóc trẻ con và cho chúng ăn thảo dược ma thuật. Những đứa nào sống sót thì trở thành witcher, các pháp sư với sức mạnh hơn người. Họ được dạy cách giết chóc, và mọi cảm xúc con người của họ đều bị tước bỏ. Họ đã trở thành quái vật để giết quái vật. Ta đã nghe người ta nói rằng đã tới lúc bắt đầu săn witcher rồi, bởi vì quái vật thì càng ngày càng ít trong khi witcher thì càng ngày càng nhiều. Hãy ăn chút chim đa đa đi trước khi nó nguội mất.”
Nivellen cầm lên con chim từ đĩa, cho vào miệng và nhai như một miếng bánh mì, xương gãy răng rắc giữa hai hàm răng ông ta.
“Sao anh không nói gì cả?” ông ta hỏi khẽ, nuốt ực một cái. “Có bao nhiêu tin đồn về witcher là sự thật?”
“Gần như không gì cả.”
“Thế cái nào là nói dối?”
“Rằng càng ngày càng có ít quái vật hơn.”
“Đúng. Chúng khá là đông.” Nivellen nhe nanh ra. “Một con đang ngồi trước mặt anh đây và tự hỏi rằng mời anh vào nhà nó có phải là một hành động đúng đắn hay không. Ta đã không thích cái biểu tượng trường của anh ngay từ đầu rồi, khách quý.”
“Ông không phải một con quái vật, Nivellen.” Witcher nói khô khan.
“Chà, câu này mới đó. Vậy ta là cái gì? Một cái bánh việt quất? Một đàn ngỗng đang bay về phương nam trong một buổi sáng tháng 11 ảm đạm? Không à? Hay có lẽ ta là cái ngàn vàng mà một cô con gái đẫy đà của người thợ xay bột đã đánh mất vào mùa xuân? Thế nào, Geralt, nói xem ta là cái gì. Anh không thấy là ta đang run lên vì tò mò đây sao?”
“Ông không phải một con quái vật. Nếu không thì ông đã chẳng thể chạm được vào cái khay bạc này. Và không đời nào ông có thể cầm lên tấm mề đay của tôi.”
“Ha!” Nivellen gầm lên lớn đến nỗi ánh nến nằm rạp sang bên trong một lúc. “Rõ ràng ngày hôm nay là một ngày để làm sáng tỏ những bí mật khủng khiếp và kinh hoàng! Giờ thì ta sẽ được bảo rằng ta mọc hai cái tai này là vì không chịu ăn cháo hồi còn bé.”
“Không, Nivellen,” Geralt nói điềm tĩnh. “Nó xảy ra vì một câu thần chú. Tôi chắc là ông biết ai đã niệm câu thần chú đó.”
“Và nếu ta biết thì sao?”
“Trong nhiều trường hợp, một câu thần chú có thể bị đảo ngược.”
“Anh, một witcher, có thể đảo ngược một câu thần chú trong nhiều trường hợp?”
“Tôi có thể. Ông có muốn tôi thử không?”
“Không, ta không muốn.” Con quái vật há miệng và thè lưỡi ra, một cái lưỡi dài đến 20 phân, và rất đỏ. “Làm anh ngạc nhiên rồi, phải không?”
“Đúng vậy,” Geralt thừa nhận.
Con quái vật khúc khích và ngả ra sau chiếc ghế bành. “Ta biết là sẽ thế mà,” ông ta nói. “Rót thêm rượu cho mình đi, hãy ngồi thoải mái và ta sẽ kể cho anh câu truyện của ta. Witcher hay không, anh có một gương mặt rất đáng tin và ta đang muốn tâm sự. Rót thêm đi.”
“Hết mất rồi.”
“Chết tiệt!” Con quái vật hắng giọng, rồi lại đập tay lên bàn. Một cái bình gốm lớn đựng trong một cái giỏ mây hiện ra bên cạnh hai cái bình thiếc trống rỗng, từ thinh không. Nivellen xé niêm phong bằng răng.
“Chắc là anh đã để ý,” ông ta bắt đầu, rót rượu, “đây là một khu vực khá biệt lập. Nó nằm cách xa nơi định cư gần nhất của con người. Bởi vì, anh thấy đó, cha ta, và cả ông nội ta nữa, trong thời của mình, không được hàng xóm hay những người thương nhân đi qua xa lộ yêu mến cho lắm. Nếu có ai lạc tới đây và cha ta phát hiện thấy từ trên tháp, họ sẽ mất ít nhất là toàn bộ của cải. Và một vài ngôi làng quanh đây đã bị đốt vì cha quyết định rằng họ nộp tiền chậm quá. Không có nhiều người ưa cha ta. Ngoại trừ ta ra, dĩ nhiên rồi. Ta đã khóc sướt mướt khi phần còn lại của cha ta được chở về nhà trên một cái xe hàng vào một ngày, sau khi đã nhận một nhát bổ từ một thanh trường kiếm. Ông nội ta thì không tham gia cướp bóc gì nữa bởi vì từ khi nhận một cú đập từ một cái chùy vào đầu, ông bị lắp bắp, hay chảy dãi và hiếm khi chạy kịp vào nhà vệ sinh. Với tư cách là người thừa kế của họ, ta phải dẫn dắt băng nhóm.”
“Hồi đó ta còn trẻ,” Nivellen tiếp tục, “một cậu ấm đích thực, thế nên các chàng trai trong băng thâu tóm ta chỉ trong nháy mắt. Quyền lực của ta cũng như một con lợn béo chỉ huy một đàn sói. Chúng ta sớm bắt đầu làm những điều mà cha ta sẽ không bao giờ cho phép, nếu ông còn sống. Ta sẽ lược bớt những chi tiết thừa thãi và đi vào ý chính. Một ngày nọ chúng ta đi xa tới tận Gelibol, gần Mirt, và cướp một ngôi đền. Có một nữ tư tế trẻ ở đó.”
“Ngôi đền nào, Nivellen.”
“Quỷ mới biết, nhưng chắc phải là một ngôi đền không tốt lành gì. Có đầu lâu và xương người trên bàn thờ, ta nhớ như vậy, và một ngọn lửa xanh đang cháy. Nó bốc mùi kinh khủng khiếp. Nhưng vào ý chính. Các chàng trai vật nữ tư tế ra và lột trần cô ta, rồi nói rằng đã đến lúc ta trở thành đàn ông. Chà, ta đã trở thành đàn ông, cái thằng nhãi con ngu ngốc hồi đó, và trong khi ta đang thành đàn ông thì nữ tư tế nhổ vào mặt ta và hét lên cái gì đó.”
“Cái gì?”
“Rằng ta là một con quái vật đội lốt người, rằng ta sẽ trở thành một con quái vật đội lốt quái vật, gì đó về tình yêu, máu...Ta chẳng nhớ được. Chắc cô ta có giấu một con dao nhỏ ở trong tóc. Cô ta đã tự vẫn và rồi...”
“Chúng ta chạy khỏi đó, Geralt, chúng ta gần như giết chết mấy con ngựa vì vắt kiệt sức chúng. Đó là một ngôi đền không tốt lành gì.”
“Tiếp đi.”
“Rồi mọi việc đúng như nữ tư tế đã nói. Vài ngày sau, ta thức dậy và khi người hầu nhìn thấy ta, họ hét ầm lên và bỏ chạy. Ta tới trước gương...anh thấy đó, Geralt, ta phát hoảng, lên cơn điên hay gì đó đại loại thế, ta chỉ nhớ mang máng. Nói ngắn gọn, xác chết la liệt. Nhiều. Ta dùng bất cứ cái gì có trong tay – và ta đột nhiên rất khỏe. Và căn nhà giúp hết mức có thể: cửa đóng sầm, nội thất bay tứ tung, lửa tắt ngấm. Những ai thoát được đều hoảng sợ: bà dì và em họ ta, các chàng trai trong băng nhóm. Ta đang nói gì thế này? Kể cả lũ chó cũng rên rỉ và co rúm lại. Con mèo của ta, Glutton, chạy mất. Kể cả con vẹt của dì ta cũng chết tại chỗ vì sợ. Ta một mình, gào thét, rên la, phát điên, đập vỡ bất kỳ cái gì vớ được, chủ yếu là gương.”
Nivellen tạm ngừng, thở dài và sụt sịt.
“Khi cơn điên qua đi,” ông ta tiếp tục sau một lát, “thì đã quá muộn. Ta đơn độc. Ta không thể giải thích cho ai được rằng chỉ có ngoại hình của ta là thay đổi, rằng dù trong thân xác kinh hãi này ta vẫn chỉ là một thằng nhãi ngu ngốc, khóc lóc trước những cái xác người hầu trong một tòa dinh thự trống không. Ta đã sợ rằng họ sẽ quay lại giết ta trước khi ta kịp giải thích. Nhưng chẳng có ai quay lại cả.”
Con quái vật im lặng hồi lâu và chùi mũi bằng tay áo. “Ta không muốn nhớ lại những tháng đầu tiên đó, Geralt. Chúng vẫn còn làm ta run rẩy mỗi khi hồi tưởng. Ta sẽ nói vào ý chính. Trong một khoảng thời gian dài, rất dài, ta ngồi trong dinh thự, im như chuột nhắt, không động đậy chút nào. Nếu có ai xuất hiện, mà hiếm khi xảy ra, ta cũng không ra ngoài. Ta sẽ bảo căn nhà sập cửa vài ba cái, hay ra lệnh cho mấy bức tượng đá gầm lên một tiếng, và thường thế là đủ để cho các vị khách rời đi nhanh chóng. Và rồi mọi chuyện cứ như thế, cho tới một ngày kia ta nhìn ra ngoài cửa sổ vào một buổi sáng lạnh lẽo – và trông thấy gì? Một kẻ xâm phạm nào đó đang trộm một bông hồng từ vườn của dì ta. Và nó không phải là một bông hoa thông thường: đó là những bông hồng xanh từ Nazair. Chính ông nội ta đã đem hạt giống về. Ta nổi cơn thịnh nộ và nhảy ra ngoài.”
“Kẻ xâm phạm béo ú đó, một khi đã mở mồm ra được – lão không nói được gì khi nhìn thấy ta – lí nhí rằng lão chỉ muốn mấy bông hoa cho con gái lão, rằng ta nên tha mạng cho lão. Ta đã đang chuẩn bị để đá lão ra khỏi cửa thì chợt nhớ đến một thứ. Những câu truyện mà Lenka, bà vú em già của ta, thường hay kể cho ta nghe. Ta nghĩ, chết tiệt, nếu các cô gái xinh đẹp có thể biến cóc thành hoàng tử, hay ngược lại, thì nhỡ đâu...Nhỡ đâu có một chút sự thật trong những câu truyện đó, một cơ hội...Ta nhảy tới trước, gầm lên lớn tới nỗi dây leo rụng xuống khỏi tường, và hét lên “Con gái lão hoặc cái mạng của lão!” Không có câu nào hay hơn trong đầu vào lúc đó. Tay lái buôn, lão là lái buôn, bắt đầu nức nở, rồi thú nhận rằng con gái lão chỉ mới 8 tuổi. Anh có đang cười không đấy?”
“Không.”
“Ta không biết nên cười hay khóc cho cái số phận đen như cứt chó của mình. Ta cảm thấy tội nghiệp cho lão. Ta không thể nhìn lão run rẩy như thế được. Ta mời lão vào trong, tiếp đón lão nhiệt tình, và khi lão rời đi ta đổ vàng và đá quý vào trong túi lão. Vẫn còn một đống của cải chất trên gác xép từ thời của cha ta. Ta chẳng biết làm gì với chúng, nên ta đã để mình có cái vinh hạnh đó. Người lái buôn cười rạng rỡ và cảm ơn ta rối rít tới nỗi bắn hết cả nước miếng. Lão chắc hẳn đã khoe về chuyến phiêu lưu của mình ở đâu đó bởi vì chưa đầy hai tuần trôi qua, một người thương nhân khác xuất hiện. Ông ta mang theo một cái túi to. Và một cô con gái. Cũng to.”
Nivellen duỗi chân ra dưới bàn cho tới khi cái ghế bành kêu cọt kẹt.
“Ta và người thương nhân nhanh chóng hiểu nhau,” con quái vật tiếp tục. “Ông ta sẽ để con gái mình lại với ta một năm. Ta đã phải giúp ông ta chất túi lên con lừa, ông ta không tự làm được.”
“Còn cô gái?”
“Cô ấy phát hoảng khi trông thấy ta thời gian đầu. Cô ấy thực sự nghĩ là ta sẽ thịt cô ấy. Nhưng sau một tháng chúng ta đã ngồi ăn ở cùng một cái bàn, trò chuyện và đi dạo. Cô ấy tốt bụng, và rất thông minh, và mỗi khi nói chuyện với cô ấy là ta lại ú ớ. Anh thấy đó, Geralt, ta luôn ngại ngùng trước các cô gái, luôn khiến bản thân mình thành trò cười, kể cả với những cô thôn nữ làm việc trong chuồng bò, phân ngập đến đầu gối, các cô gái mà kể cả các chàng trai trong băng của ta cũng chả thèm ngó đến. Kể cả họ cũng cười ta. Chứ chưa nói gì đến là có khuôn mặt như thế này. Ta thậm chí chẳng thể giải thích nổi tại sao ta lại trả một cái giá như vậy cho một năm cuộc đời của cô ấy. Năm đó kéo dài như mùi thối đi theo lính viễn chinh cho tới khi, cuối cùng, người thương nhân quay lại và mang cô ấy đi.”
“Ta khóa mình trong nhà, bỏ cuộc, và không phản ứng với bất kỳ vị khách nào khác mang con gái mình đến trong vài tháng. Nhưng sau một năm sống cùng người khác, ta nhận ra rằng cô đơn mới khó khăn làm sao.” Con quái vật phát ra một tiếng giống thở dài nhưng nghe như bị nấc cụt.
“Người tiếp theo,” ông ta nói sau một hồi, “tên là Fenne. Cô ấy nhỏ nhắn, rạng rỡ và tươi cười, một con chích chòe đích thực. Cô ấy chẳng sợ ta chút nào hết. Một lần, vào ngày kỷ niệm lần cắt tóc đầu tiên của ta, lễ trưởng thành của ta, cả hai ta đều uống quá nhiều và...ha ha. Ngay sáng hôm sau, ta nhảy khỏi giường và chạy tới trước gương. Phải thừa nhận là ta đã thất vọng, và chán nản. Cái bẫy trông vẫn y như cũ, chỉ thay đổi một cái là vẻ mặt trên đó ngu hơn thôi. Thế mà họ nói là sự thông thái có thể được tìm thấy trong những câu truyện cổ tích. Sự thông thái như vậy chẳng đáng cái xu mẹ nào cả, Geralt.”
“Chà, Fenne nhanh chóng cố làm ta quên đi nỗi lo âu. Cô ấy là một con người vui vẻ thật sự. Anh biết cô ấy đã nghĩ ra cái gì không? Cả hai chúng ta sẽ cùng dọa những người khách không mời mà tới. Tưởng tượng xem: khi người đó bước vào sân, nhìn xung quanh, và rồi, với một tiếng rống, ta xông vào hắn trên cả tứ chi với Fenne, hoàn toàn khỏa thân, ngồi trên lưng ta và thổi chiếc tù và đi săn của ông nội ta!”
Nivellen cười rung ghế, những chiếc nanh trắng lộ ra. “Fenne,” ông ta tiếp tục, “ở với ta một năm, rồi quay về nhà với của hồi môn đáng kể. Cô ấy đã chuẩn bị để cưới một chủ quán rượu, một người góa vợ.”
“Tiếp đi, Nivellen. Chuyện này đang thú vị đây.”
“Anh nghĩ thế sao?” con quái vật nói, gãi tai. “Được rồi. Người tiếp theo, Primula, là con gái của một hiệp sĩ nghèo rớt mùng tơi. Tay hiệp sĩ, khi tới đây, cưỡi một con ngựa gầy còm, mặc một cái áo giáp hoen rỉ và nợ nần vô số kể. Ông ta xấu như phân bò vậy, Geralt, và có mùi cũng không kém. Primula, ta dám đánh cược bàn tay phải của mình, đã được sinh ra trong khi ông ta đang đi lính, bởi vì cô ấy khá xinh. Ta cũng không làm cô ấy sợ, mà cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, thật vậy, vì so với bố mẹ cô ấy ta trông có khi còn lịch thiệp chán. Hóa ra, cô ấy khá nóng tính và ta, có được chút tự tin, nắm lấy cơ hội. Sau hai tuần Primula và ta đã rất gần gũi. Cô ấy thích giật tai ta và hét “Cắn em chết đi, đồ thú vật!” hay “Xé xác em đi, quái thú!” và những câu ngu ngốc tương tự. Ta luôn chạy ra trước gương sau mọi lần, nhưng tưởng tượng mà xem, Geralt, ta nhìn vào mình với sự lo âu. Càng ngày ta càng không muốn quay trở lại hình dáng cũ. Anh thấy đó, Geralt, ta từng một một đứa trẻ yếu ớt, và giờ đây ta là một người khỏe mạnh. Hồi trước ta thường hay bị bệnh, ho, sổ mũi, nhưng giờ ta chẳng bị làm sao cả. Và răng của ta? Anh không thể tượng tượng nổi răng ta từng xấu thế nào đâu! Và giờ? Ta có thể cắn đứt một cái chân ghế. Anh có muốn ta cắn đứt một cái chân ghế không?”
“Không, tôi không muốn.”
“Có lẽ thế là tốt.” Con quái vật há miệng ra. “Trò khoe mẽ đó của ta thường hay làm các cô gái thích thú và chẳng còn nhiều chân ghế ở trong nhà nữa.” Nivellen ngáp, cái lưỡi khổng lồ dài hết cỡ.
“Màn tâm sự này bắt đầu làm ta mệt rồi, Geralt. Ngắn gọn: có hai người nữa sau Primula, Ilka và Venimira. Mọi chuyện xảy ra hệt như trước, đến mức phát nhàm. Đầu tiên, một hỗn hợp của sợ hãi và thận trọng, rồi đến một chút cảm thông đi kèm một món quà nho nhỏ nào đấy, rồi cuối cùng là “Cắn em đi, ăn em đi.” Bố già quay lại, một màn tiễn đưa cảm động và ngân khố hụt đi một lượng đáng kể. Ta quyết định dành thời gian ở một mình lâu hơn. Đương nhiên, từ lâu ta đã không còn tin rằng một nụ hôn của trinh nữ có thể biến mình trở lại như xưa. Và ta đã chấp nhận điều đó. Và, hơn hết, ta đi đến kết luận rằng mọi việc còn tốt hơn trước và không có gì cần thay đổi cả.”
“Thật ư? Không có gì cần thay đổi sao, Nivellen?”
“Đúng vậy. Ta khỏe như ngựa, tuy rằng phải mang hình dạng này. Thứ hai, vẻ ngoài khác biệt của ta quyến rũ các cô gái như thuốc kích thích vậy. Đừng cười! Ta chắc rằng nếu là con người ta sẽ phải theo đuổi vất vả lắm mới có được một cô gái như Venimira, một thiếu nữ đẹp tuyệt trần. Ta cho rằng cô ấy sẽ không thèm liếc nhìn hai lần cái gã ở trong bức chân dung kia. Và thứ ba: sự an toàn. Cha ta có kẻ thù, và một vài người trong số đó vẫn còn sống. Những người mà băng nhóm của ta, dưới sự dẫn dắt thảm hại của ta, đã tống xuống mồ, có họ hàng. Có vàng ở trên gác xép. Nếu không phải vì nỗi sợ ta, chắc chắn sẽ có người đến lấy nó, nếu không phải là nông dân xách theo chĩa ba.”
“Ông có vẻ chắc chắn,” Geralt nhận xét, nghịch một cái ly rỗng, “rằng mình chưa từng làm hại ai trong hình dạng này. Không người cha nào, không đứa con gái nào. Không họ hàng hay hôn phu của...”
“Bỏ đi, Geralt.” Nivellen tỏ ra bực dọc. “Anh đang nói gì vậy? Mấy ông bố sướng còn chả hết. Ta đã bảo rồi, ta cực kỳ hào phóng. Còn các cô con gái? Anh không ở đó để thấy họ lúc mới đến, trong bộ váy và quần áo rách rưới, bàn tay chai sạn vì giặt giũ, vai còng xuống vì xách nước. Thậm chí sau hai tuần ở với ta Primula vẫn còn vài vết sẹo trên lưng và đùi từ cây roi da mà ông bố hiệp sĩ dùng để quất cô ấy. Ở đây họ như những cô công chúa, tay chẳng cầm gì ngoại trừ một cái quạt và thậm chí còn không biết nhà bếp ở đâu. Ta mặc đồ và đeo cho họ hàng tá trang sức. Với một cái búng tay, ta biến ra nước nóng trong cái bồn thiếc mà cha đã cướp về cho mẹ ta ở Assengard. Anh tưởng tượng được không? Một cái bồn thiếc! Hiếm có tiểu lãnh chúa, ta đang nói gì thế này, hiếm có lãnh chúa nào có được một cái bồn thiếc ở nhà. Nơi đây là một tòa lâu đài cổ tích đối với họ, Geralt. Còn nói về chuyện giường chiếu...mẹ kiếp, trinh tiết ngày nay còn khó tìm hơn là một con rồng đá. Ta chẳng cưỡng ép ai cả, Geralt.”
“Nhưng ông đã nghi ngờ rằng có người trả tiền cho tôi để giết ông. Ai lại muốn làm thế?”
“Một tên vô lại muốn vàng trên gác xép của ta nhưng không còn đứa con gái nào,” Nivellen nói lãnh cảm. “Lòng tham của con người là vô tận.”
“Và không ai khác nữa?”
“Và không ai khác nữa.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện