[Dịch]Thế Giới Thứ 2- Sưu tầm
Chương 57 : Thú triều
.
Đám lính lác trên tường thành thi nhau ngáp ngắn ngáp dài.
Ở trực trên tường thành lâu như vậy, công việc quá nhàm chán. Nhàm chán đến nỗi đám NPC lính thủ bị còn cử động nhiều hơn bọn họ.
Bởi lẽ tòa thành mà họ được cử trông coi này là đại bản doanh của tập đòan IMI ở thế giới thứ hai, ai dám xâm phạm !?
Dẫu được set level thấp nhất cũng là 40, nhưng đám lính lác quanh thành do player đều có vẻ uể ỏai như con nghiện thiếu thuốc lâu lăm vì quá chán.
Thật sự rất chán.
Nếu không phải vì tiền lương cực cao đủ để đảm bảo họ có một cuộc sống sung sướng ở thế giới thực, cả đám tin chắc, có quỷ mới làm cái công việc dở hơi này.
“Thượng đế ơi, à không, admin ơi, mau nghĩ ra việc gì cho bọn này làm đi, sắp thành cặn bã đến nơi rồi !”
“Phải đó, lạy admin, bọn này sắp tiến hóa lùi rồi.”
Như một trò vui lúc nhàm chán, người này ngáp lên xong, người khác lại ngáp ra một câu tiếp nối, khiến cho tiếng ngáp chẳng mấy chốc đã vang khắp chân thành.
Và có lẽ tiếng ngáp thành kính ấy đã được báo đáp, mặt đất dưới chân họ bắt đầu vang lên những tiếng động lạ ầm ì như sóng ngầm xô bờ. Nếu tinh mắt, có thể thấy được mấy hạt cát nhỏ đang nhảy lên tưng tưng.
“Có kẻ địch tiếp cận, số lượng rất lớn, tất cả hãy vào vị trí chuẩn bị !”
“Đâu đâu !”
“Lạy chúa, admin hiển linh !”
Cả đám bật dậy với khuôn mặt hưng phấn như chó sói thấy gà cồ, cùng nhau chen chúc leo lên tường thành để được mục kích một lần - chân dung của những kẻ can đảm dám khiêu khích uy nghiêm của IMI trong thế giới thứ hai.
Nhưng vừa thấy được chân dung kẻ địch mà bọn họ ngưỡng mộ, khuôn mặt cả đám dại ra...
Một con, hai con, ba con...
Rầm rập rầm rập.
Mob, tòan là mob.
Những con mob được hệ thống của thế giới thứ hai điều khiển, hiển thị duới dạng đủ loài thú cổ quái đang thay nhau chen chúc lao đến đây.
Nếu thế thì cũng thôi, dẫu sao quanh thành thỉnh thoảng cũng có vài con thú đi lạc ra. Nhưng số lượng lần này quá lớn. Thật sự rất lớn, và thanh thế thì thật kinh người.
Trường sinh thành lúc này như một miếng bánh ngọt lớn dồi dào mật ong, hấp dẫn trăm ngàn con kiến rỏ rãi chạy tới bâu nhâu chia phần.
Nhìn số lượng thú chạy tới như thác lũ tràn về, màu xanh của ngọn đồi Nibehelm nơi trường sinh thành tọa lạc đang dần dần biến mất bởi nhiễm bụi và thảm cỏ bị dày xéo, khuôn mặt đám lính cùng lúc tái mét.
Từng đàn từng đàn thú lớn ầm ầm lao tới, mặt đất dường như chao đảo, tiếng nhịp chân của chúng như tiếng trống trận, đánh thình thịch vào tim mỗi chiến sĩ thủ thành, và đánh động toàn vùng lục địa này.
Thú triều như thế này, từ khi có thế giới thứ hai, mới lần đầu tiên sảy ra.
Không một ai có kinh nghiệm đối phó thứ như thế này bao giờ.
Tràng cảnh quá khủng khiếp, thanh thế quá bá đạo. Cả đám thú như một dòng nước lũ lớn, cày qua mọi thứ không hề gặp phải bất cứ trở ngại gì, những vật cản xấu số trên đường đi của chúng không hề có ngoại lệ, tất cả đều tan nát, cặn bã cũng bị giày xéo cho không ra một hình thù gì. Giống như ngựa quân mông cổ được hack speed, nới chúng nó xéo qua, cỏ cũng không mọc lại được.
Nếu như đám thú này vào được thành...
Mọi người nghĩ đến đây cùng không hẹn mà run cầm cập. Hoảng loạn vô cùng.
Rốt cuộc là vì sao !?
“Tất cả bình tĩnh, mau khởi động trận pháp hộ thành.”
Đám binh sĩ lúc này mới sực nhớ ra, thành vẫn còn trận pháp bảo vệ, cực kỳ mạnh, dù sao cũng là lực lượng đứng đầu thế giới thứ hai, chút kiêu ngạo này đương nhiên họ phải có. Lập tức cả đám bình tĩnh lại, thay phiên nhau chạy đến từng chốt khởi động các phần trận pháp.
Cột thanh long – đã mở.
Cột bạch hổ - đã mở.
Cột Chu tước – đã mở.
Cột Huyền Vũ – Đã mở.
Trận pháp trung tâm
...
Đã mở.
Uỳnh.
Đồi Nibleheim đang tối đen như mực, mờ mịt bởi bão tuyết bỗng nhiên sáng rực, giống như được thắp vạn ngọn đèn vậy, từng luồng ký tự rực sáng ánh vàng, giống như nước thép với tốc độ kinh người không ngừng thắp sáng lên.
Trong nháy mắt, đồi Nibleheim sáng rực lên như ban ngày, ký tự trôi nổi trên vách chắn năng lượng phức tạp tinh mỹ từng cái một được thắp sáng lên, núi non sông ngòi trong vòng 150km giống như bị trùm lên một chiếc mạng nhện sáng rực. Hoa văn liên miên không dứt sáng ngời phác họa ra hình dạng của núi non sông ngòi vô cùng hoàn mỹ.
Khói bụi màu tro cùng đàn thú hung tợn đang lao đến trái ngược hoàn toàn với cảnh đẹp tráng lệ này làm người ta không thể chấp nhận nổi.
“Chuẩn bị va chạm với đợt thứ nhất.”
Tiếng hô của sĩ quan thủ thành làm đám binh sĩ tràn ngập trong sự phấn khích, chỉ biết trận pháp hộ thành rất lợi hại, nhưng đã bao năm nay, có kẻ nào dám khiêu chiến tôn nghiêm của IMI !? Vậy nên những binh sĩ này hùng tâm tráng chí ngày một hao hụt, càng lúc càng giống công chức nhà nước, nhìn tháng này nhàn tản trôi đi.
Ai mà không mong muốn mình cũng những lúc oai hùng, đắm mình trong chiến trận chứ. Chỉ cần là đàn ông có chút máu nóng trong người, bất kể là ai, cũng đều có tâm tư phản nghịch như vậy. Muốn làm được một cái gì đó thật lớn, muốn tham gia một việc thật to, để thiên hạ ngắm nhìn.
Ngày hôm nay, cơ hội đó đến rồi đây.
Ánh mắt cả đám rực rỡ phấn khích, cùng hét lên điên cuồng, phát tiết phần nào sự căng thẳng, mang theo chút hưng phấn nhàn nhạt. Dường như người đang liều mạng với đàn man thú không phải trận pháp hộ thành mà chính là bọn họ vậy. Sĩ quan trưởng thấy vậy cười nhếch mép, tâm tư của đám thanh niên này, sao ông lại không hiểu chứ.
Chỉ là ông cũng nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn cơn thủy triều dữ dội, giống viễn cổ thần thú phẫn nộ phát uy kia, cao giọng gầm thét:
TỚI ĐÂY.
TỚI ĐÂY.
TỚI ĐÂY.
Đám lính cũng hò hét theo với vẻ cuồng nhiệt.
Va chạm.
Chính thức bắt đầu.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Cái đầu tiên đập vào mắt mọi người là một lượng lớn máu thịt vung vãi, quán tính của đám thú quá lớn, và chúng cũng không hề dừng chân trước khi va chạm, lập tức những con đi đầu bị lực va đập làm thành một cái bánh thịt lớn, vòi máu phun lên trời để lại một luồng huyết hoa kéo dài mãi xa.... thậm chí còn bắn lên cao hơn tường thành.
Cả thành phố như bị đẩy lùi lại. Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác do đám lính trực tiếp mục kích tràng cảnh hùng vĩ này tưởng tượng ra thôi. Nhưng quả thật, bên trong thành dường như đang có một cơn địa chấn nhỏ, hất văng mấy vật dụng không được cố định trên mặt bàn các hộ dân cư.
Va chạm đầu tiên không có chút hoa xảo nào, thuần túy là sức mạnh đối sức mạnh. Không khí nổ vang từng tiếng tuyệt vọng mà thảm liệt, như sấm động rầm rầm không ngớt. Khói bụi tung bay, huyết quang nhầy nhụa.
Chăng mấy chốc, dưới chân pháp trận đã chất đầy một núi thịt nhỏ, của những con quái còn thoi thóp, chưa có biến mất thành .
“Tầng thứ hai thế nào rồi !?”
“Còn 30 giây nữa là có thể mở ra thưa sếp.”
“Nếu thú triều chỉ có thế này thì thật đáng thất vọng.” Viên sĩ quan trưởng cười lạnh nói, ánh mắt vẫn chưa tan hết sự hưng phấn nhàn nhạt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện