[Dịch]Thế Giới Thứ 2- Sưu tầm

Chương 26 : Ai cũng có nỗi buồn phiền

Người đăng: 

.
Đã hai ngày kể từ biến cố lúc đó. Hans càng lúc càng giống một cái bánh bao thiu. Thậm chí nụ cười giả tạo trên mép cũng quên treo lên luôn. Cặp mắt cậu vô hồn, gò má đã bắt đầu nhô lên, đầy vẻ hốc hác. Đây là hậu quả của việc nhịn ăn mấy ngày nay. Trong khi mất một đống máu như vậy, người ta đáng lẽ phải bổ xung rất nhiều dinh dưỡng. Chỉ có điều, cậu ăn không tiêu. Tâm trạng thật sự rất buồn bực. Vì nhiều lẽ. Lang thang trên con đường phủ đầy màu sắc nhạt nhẽo của hợp kim từ những căn nhà hai bên, Hans chốc chốc lại thở dài. Ngẫm lại, mình đúng thật là vô dụng. Muốn cãi lại Thần Tiễn, cãi không được. Muốn giữ lấy Lilith, nhưng cuối cùng lại để cô ấy cứu. Muốn cứu lại Lilith, xông vào tập đoàn IMI ?! Hans lại ngán ngẩm thở dài, mình không phải là anh chàng mặc quần lót màu đỏ cả ngày bay tới bay lui, sức khỏe vô đối kia. (đố biết nói ai =)) ) Trước giờ cậu làm gì cũng thuận lợi, dường như việc thành công đã trở thành đương nhiên, nên cả người đầy vẻ ung dung tự tại, hoàn toàn tương phản với bây giờ, bước chân nặng nề, đến xách cái cặp cũng thấy khó chịu. Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại reo. Hans lục lọi một hồi, mới lấy ra được chiếc điện thoại nắp gập màu đen tuyền, nặng nề đưa lên tai trả lời: “Vâng...xin nghe.” “Cậu bảo tối qua sẽ đưa tôi thứ đó mà !? Chết ở đâu rồi vậy !?” Giọng nói ồm ồm của anh chàng thợ rèn Danny vang lên, như muốn đục thẳng cái điện thoại ra và thông não cho Hans một lượt. “Danny, tôi... có lẽ sẽ không trở lại thế giới thứ hai nữa.” Hans dài giọng nói, nhưng càng về cuối càng nhỏ như muỗi kêu. “Cậu nói gì cơ !? Tôi không nghe rõ.” Danny ngoáy ngoáy lỗ tai to đùng của mình, anh ta đang phóng xe trên đường giao hàng, nên gió máy ầm ầm, khó có thể nghe được đoạn cuối của Hans. “À không... mấy hôm nữa tôi sẽ đưa cho anh sau. Hiện giờ đang có việc bận một chút.” Hans lại treo lại nụ cười nửa mép, cao giọng nói với Danny. Sau đó nhanh chóng cúp máy, không hề để ý đến tiếng la ó bất mãn của Danny phía bên kia. Liếc nhìn con đường dài đằng đẵng với vẻ khó chịu, Hans lại nặng nề lê thân đến bến xe bus như thường nhật. ... “Ngươi có vẻ nhàn nhã nhỉ !?” Stellar có phần ngạc nhiên nói với cô gái đang bị nhốt trong chiếc lồng bằng số liệu, tỏa ra ánh sáng vàng óng đối diện. “Thì ở đây cũng không có việc gì làm mà !?” Lilith liếc nhìn xung quanh, thành thật gãi đầu nói. “Tại sao không trả lời câu hỏi của ta!?” Stellar nhíu mày. “Cô hỏi tôi rất nhiều câu, đa phần tôi cũng không biết thì phải trả lời làm sao !?” Lilith bĩu môi nói. Stellar có chút bất đắc dĩ nhìn trí thông minh nhân tạo này, biểu cảm, cách ứng xử, chẳng khác gì một con người, nói chuyện lại kín như bưng, không thể khai thác được gì cả. Đám kỹ thuật viên vô dụng thì cứ lau mồ hôi than thở suốt, nào là bộ mã cấu tạo nên cô ta đã vượt qua thời đại này mấy trăm năm, bảo mật chặt chẽ vô cùng các kiểu, nói chung là muốn phân tích được hoàn toàn Lilith, cần ít nhất vài tuần nữa. Người coi trọng hiệu suất như Stellar hiển nhiên rất khó chịu. ... “Ồ, đã bắt được rồi à !? Thần Tiễn cũng được việc quá chứ !!” Đột nhiên có một giọng nói trẻ trung, tràn ngập hơi thở thanh xuân, chen vào giữa không gian yên tĩnh trầm mặc của cả hai người. “Cũng biết đường về rồi đấy à !?” Stellar nhướng mày nói. “Thôi mà, dù sao người ta cũng làm được việc mà.” Cô gái mới đến quàng tay qua cổ Stellar, cọ cọ gò má bầu bĩnh vào khuôn mặt cô chị, nũng nịu nói. Người có thể tỏ ra thân mật như vậy với nữ hoàng của IMI, đương nhiên chỉ có em gái của cô ta, Lilith Ren – cũng là người mà Lilith đã mượn tạm tên và ngoại hình cho đến giờ. Lilith nhìn thấy cô gái này thì hai mắt mở lớn, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, lại xen lẫn chút ngượng ngùng... Bị Stellar thô bạo đẩy văng ra, cô gái mới đến cũng không hề bất mãn, chỉ dạo quanh cái lồng một vòng, hứng thú nhìn chằm chằm vào Lilith, gật gù nói: “Hmm, đúng là nhìn có phần giống, ở xa chắc không phân biệt được.” “Xin...xin lỗi.” Lilith cúi đầu lí nhí. “Không sao... không sao... Kể ra thì biết mình được hâm mộ như vậy ta cũng rất vui, hơn nữa, những cô gái phẫu thuật thẩm mĩ cho giống ta cũng đâu có ít.” Cô gái mới đến phe phẩy bàn tay trắng muốt, cười nói. Mý mắt Stellar giật giật, không thể nói cho cô em này biết, đa số những cô gái đó đều bị Thần Tiễn bí mật thủ tiêu rồi, tất cả đều được ghi lại trong hồ sơ dài ngoằng của hắn, với cô gái này, Thần Tiễn ôm một nỗi cuồng si, hoàn toàn không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn cô. Phía bên kia, Lilith Ren vẫn tiếp tục câu chuyện: “Nhưng mà, nếu cô thấy có lỗi, vậy chỉ cần cho tôi biết một tin là được.” “Tôi sẽ không bán đứng anh ấy.” Lilith lắc lắc đầu nguây nguẩy. “Không, không phải thông tin về anh chàng đó, bắt được cậu ta cũng có được tích sự gì đâu, còn chật chỗ. Ta chỉ muốn hỏi...” Khuôn mặt Lilith Ren vốn đang có vẻ tinh ranh nghịch ngợm, chợt nghiêm túc lại, đứng trước cái lồng ánh sáng, chống tay ngang hông, nhìn thẳng vào Lilith, trầm giọng: “Người tạo ra cô – hay đúng hơn, người tạo ra thế giới thứ hai này, đang ở đâu !?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang