[Dịch]Thế Giới Ngầm- Sưu tầm

Chương 36 : Ác chiến trên đường

Người đăng: 

.
“Khửa khửa...” Tên Cường cười làm Quốc Việt lạnh cả người. Hắn ta vặn tay, xoay cổ làm các đầu khớp kêu lên “Rốp! Rốp!” Tên Cường tiến đến sát anh nhìn với ánh mắt tàn bạo. “Thình thịch! Thình thịch!...” Quốc Việt cảm nhận tim mình đang đập liên hồi, lần đầu tiên trong lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi trước một người lạ mặt. “Yaa!!” Tên Cường hét lớn một tiếng, quyền đầu ra nhanh như chớp giật đấm thẳng vào mặt Việt. Việt sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, từ trán xuống, gió thổi ập tới khiến anh lạnh buốt hai tai. Những thằng đứng xung quanh thấy Việt sắp sửa bị đánh cho bầm dập; khuôn mặt méo mó biến dạng thì đều lộ ra thần sắc hưng phấn, chỉ có mình tên Thiên đại ca mặt không đổi sắc đứng nhìn trận chiến không cân sức. Kẻ chủ mưu đang đứng ở đằng xa dường như chưa bao giờ được chứng kiến cảnh máu chảy lênh láng nên quay đầu đi không dám xem cảnh tiếp theo. Quốc Việt cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi. Anh hít một hơi thật sâu, hai mắt tập trung nhìn vào quyền đầu của đối phương. Khi quyền của tên Cường đánh lại gần sát, Việt lập tức ngả người ra sau một chút, đầu hơi nghiêng sang phải tránh khỏi cú đấm. Sau đó, chân phải hơi trùng xuống rồi dồn sức nhún một cái nhảy về sau, thoát đi trong đường tơ kẽ tóc. “Ái da!” Việt khẽ rên rỉ. Tuy anh thoát được họa nát đầu nhưng cú đâm của đối phương cũng đã kịp để lại mấy đường xước trên má trái của anh. “Ồ!” Những tên đứng ở bên ngoài quan sát đồng loạt kêu lên vì ngạc nhiên. Còn tên Thiên chỉ cười mỉa. “Khỉ thật! Mình dù đã bật hết sức nhưng vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng.” Quốc Việt vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú đấm. Trống ngực liên hồi, tim như muốn rớt ra ngoài. Lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi. Khoảnh khắc vừa nãy đúng là hung hiểm vạn phần, nếu chậm một chút thì răng môi lẫn lộn rồi, à không, phải nói là “dịch dung” toàn phần. Tên Cường cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi chiêu đầu tiên không đạt được kết quả như mong đợi. Hắn nhìn Quốc Việt cười lạnh, nói: - Thằng nhóc, mày khá đấy, có thể né được chiêu đó của tao. Tốt! Rất tốt! Nhưng đây chỉ mới khởi động làm nóng người thôi nhóc con. Khi Quốc Việt chưa kịp làm gì, tên Cường vọt tới, tiếp tục đánh ra một quyền nữa về phía Việt. Việt thầm giật mình. Lần này anh đã không thể theo kịp tốc độ của đối phương được nữa, đành phải nghiêng người tránh chỗ hiểm, đưa vai ra đỡ đòn. “Bốp” Quyền giáng mạnh vào, đầu vai của anh. Cơn đau đớn khủng khiếp lan tỏa toàn thân. Xương cốt nơi đấy giống như bị đánh vỡ vụn ra vậy. Không chỉ thế, cú đấm quá mạnh khiến anh bị đánh bật về sau. Hai chân không trụ được bị ngả ngửa xuống nền đường. “Nguy hiểm!” Quốc Việt hoảng sợ, hồn vía lên mây. Tên Cường thừa lúc anh vừa bị ngã xuống đất, chưa thể đứng dậy được ngay, nhảy tới. Mục tiêu là hai chân, vị trí gần hắn nhất, ý đồ đánh tàn phế Quốc Việt. Nếu dẫm trúng, hậu quả ít nhất là phải ngồi xe lăn suốt đời, đúng là quá tàn độc mà. Quốc Việt nén đau đớn ở vai, hai tay đè lên mặt đất rồi đẩy ra, xoay người lăn đi mấy vòng, thêm một lần chết hụt. Anh giơ tay ra cầm lấy cây gậy gần đó, chống xuống vừa thở hồng hộc vừa đứng lên. Nỗi sợ hãi bao phủ khắp người anh. Nếu như đòn đánh vừa rồi của tên Cường đánh trúng thì kết quả... anh thật không dám nghĩ tới. Giờ anh mới thực sự tin tưởng điều mọi người vẫn hay nói: xã hội đen không có gì không dám làm. Tên Cường liếc nhìn Việt, cười đầy tàn nhẫn, lắc lắc cổ “rôm rốp”, nói: - Quốc Việt, mày làm tao bất ngờ đấy. Mày quả thực rất giỏi, là kẻ địch đầu tiên tiếp được ba chiêu của tao đấy. Tao cũng làm nóng người xong rồi, từ bây giờ tao đánh thật đấy. Chuẩn bị đi, mày sẽ không thể tránh né dễ dàng như thế nữa đâu, khặc khặc khặc... Quốc Việt cố gắng đè nén sự sợ hãi. Anh cầm chắc cây gậy trong tay, sóng gió sẽ vẫn tiếp tục và còn mạnh hơn lúc đầu rất nhiều. Tên Cường quát: - Chết này! Lời nói vừa dứt gã lập tức đánh ra một quyền thứ ba, hướng đấm hoàn toàn khác, tốc độ cùng với sức mạnh tăng lên không biết bao nhiêu lần. Trong nháy mắt đã đến sát Quốc Việt. Quốc Việt hiểu nếu anh không đánh trả thì mãi mãi tránh né. Anh nghiến răng chịu đau ở vai, cầm gậy bằng một tay, đâm thật mạnh vào mặt đối phương. Chiêu đáp trả này của anh khiến cho tất cả kinh ngạc, trố mắt ra nhìn. Ngay cả gã Thiên đại ca vẫn luôn giữ bình tĩnh từ đầu đến giờ cũng hơi đổi sắc mặt. Tên Cường bị một phen thót tim. Quyền tay chưa tới được đối thủ thì gậy đối thủ đã phóng tới trước mặt. Nếu như tiếp tục thì đối thủ sẽ trọng thương nhưng bản thân hắn thì mù mắt. Gã Cường đâu thể ngờ được Việt lại đánh ra chiêu đồng quy vu tận này. Tất nhiên hắn không chấp nhận một kết quả như vậy, hắn nhảy sang bên cạnh chuẩn bị đợt tấn công khác. Việt chưa dừng lại, anh cầm chắc cây gây vung ngang ra, đánh vào hai chân của tên Cường. Anh phải tận dụng mọi thời khắc để câu giờ chờ người đến. Tên Cường tức tối gầm lên: - Cmn, mày đánh tao à, chỉ là chút võ vẽ mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ. Hắn nhảy qua phía trên cây gậy đồng thời vọt tới phóng quyền tấn công. Quốc Việt tránh sang bên. Anh thu hết tàn lực, đập cây gậy vào phần thân của tên Cường. Cường đưa hai tay song song lên trước ngực đỡ đòn. “Chát!” Hai tay chạm gậy, Cường lật đật lùi về sau mấy bước. Hai tay Việt đã kiệt sức nên buông lỏng, hai cây gậy rơi xuống đất, còn anh thì đứng tại chỗ nghỉ “giải lao”. Tên Cường xoa xoa cánh tay. Nơi đó đã xuất hiện vết bầm tím. Hắn cười gằn, hai mắt lộ hung quang. Hắn gầm lên dữ dội: - M* mày, dám cả gan làm tao bị thương. Gừ, thằng khốn, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi chọc giận tao khủng khiếp như thế nào. Hắn vọt tới, đấm móc thật mạnh vào bụng Quốc Việt. Bây giờ hắn ta giống như con bò tót xổng chuồng vậy. Việt trong lòng thầm than. Gậy đã rớt, chân cũng không lê nổi một bước, đành phải chịu đòn thôi. Trúng đòn, Việt loạng choạng, gập người xuống. Đau, rất đau, đau đến mức quằn quại, lục phủ đảo lên hết cả lên, ngực lại rất khó thở. Cường đi đến gần sát, nhìn xuống anh, miệt thị: - Sao hả thằng khốn? Biết sợ chưa, như thế là nhẹ nhàng lắm rồi đấy. Quốc Việt phải hít thở sâu liên tục mấy cái để giảm đau, cố gằng lắm mới đứng dậy nổi, mồ hôi chảy ra đầy mặt. Tên Cường vỗ tay hoan hô: - Ồ! Vẫn còn có thể đứng dậy được cơ đấy, tốt, để tao xem mày kiên trì được bao lâu nữa. Dứt lời, tên Cường giơ chân phải đá ra, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Quốc Việt mở miệng nhếch mép cười khổ. Lần này quả thật tiêu rồi. Hai tay anh bắt chéo với nhau, lấy mu bàn tay đỡ cước của tên Cường. Anh cảm giác được khuỷu tay nhức nhối vô cùng. Cả người như lá rụng bay ngược về sau. Lưng Quốc Việt đập mạnh lên nền đất làm anh thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, miệng đã rỉ ra máu. Bụng thì nhức, lưng thì bầm dập, anh đúng là đã không gượng dậy nổi. Tên Cường đi sát tới Quốc Việt. Hắn nhấc chân đạp lên ngực anh. Hắn cười sằng sặc: - Đây đã là giới hạn cuối cùng của mày rồi phải không? Hắc hắc! Thế là mày xong đời rồi đấy nhóc con. Hắn dùng sức, ấn chân xuống một cái. - Hự! Quốc Việt đau đớn vô cùng, khoé miệng chảy ra thêm mấy tia máu. Anh trừng mắt nhìn gã. Gã tức giận ấn mạnh xuống, miệng thì hét: - Mày còn dám nhìn tao như vậy nữa hả, đúng là chưa chết chưa sợ mà. Quốc Việt nghiến răng chịu đau, không hề kêu lên một tiếng. Anh vẫn quật cường nhìn chằm chằm đối phương. Anh bất ngờ nở nụ cười. Miệng anh vốn đã đầy máu tươi, càng làm cho điệu cười thêm phần quái dị. Nhưng với Cường thì nụ cười này có khác gì đang nhạo báng hắn đâu cơ chứ. Cơn giận vì thế dâng lên đỉnh điểm, hắn nói rít qua kẽ răng: - Grừ, còn cười được, mày... Giữa lúc hắn ta sắp ra đòn tra tấn anh thì bỗng nhiên tên Thiên nói chen vào: - Cường, đừng phí thời gian với nó nữa, xử đi, chậm sẽ không tốt lắm đâu. Cường nghe đại ca nói thế gật đầu, nhìn Quốc Việt dưới đất, cười gằn: - Đại ca, anh hà tất phải lo lắng, ok, em xử lý nó ngay đây. Thằng khốn này là thằng mồ côi không ba không mẹ, có giết đi cũng không ai điều tra ra được chúng ta đâu. Nhóc con, xin lỗi nhé, trận đấu chúng ta phải kết thúc thôi. Mặt Quốc Việt biến sắc, hai mắt toé lửa nhìn Cường. Cường cũng ngạc nhiên trước hành động của hắn. Việt thét lên: - Mày đã nói gì hả thằng kia? Mày mắng ta mồ côi không ba không mẹ hả? Cmm, chết đi. Không hiểu sức lực từ đâu ùa vào người Quốc Việt. Tay trái đột nhiên chộp lấy cổ chân Cường, tay phải nắm lại đấm rất mạnh vào cẳng chân đối thủ. - Ái chà! Tên Cường thấy chân mình nhói lên, cơ bắp bị co rút, nên nhảy lò cò lùi lại. Hắn kéo ống quần lên thì thấy nơi bị đánh đã đỏ tấy lên rồi. Hắn tức giận tới mức đầu bốc khói. Hắn ngẩng lên, tức thì kinh ngạc. Kẻ từ nãy giờ bị hắn dẫm đạp dưới chân không biết bị cái gì mạnh nhập vào đã đứng dậy được, đôi mắt đục ngầu chằm chằm nhìn hắn. Hai bàn tay Quốc Việt xiết chặt. Tên Thiên cũng không khỏi ngây người. Anh nghiến răng kèn kẹt, nói: - Hừ, hừ, bất kỳ kẻ nào dám xúc phạm đến người thân của tao thì kẻ đó phải trả giá đắt, tao sẽ phân thây thằng đó ra làm trăm mảnh. Lúc náy trong người anh xuất hiện hiện tượng vô cùng quái dị. Chân khí chạy rần rần trong kinh mạch. Nhưng ngược lại, thân thể cực kỳ đau đớn, tựa hồ như đang chịu một loại tra tấn tàn khốc nhất. Chẳng qua, sự phẫo nộ đã át hết, làm anh quên đi nó. Tên Cường tức giận quát: - Tao cũng nói cho mày biết, hậu quả khi đánh tao bị thương thế này mày gánh không nổi đâu. Giờ tao đếch quan tâm giao kèo gì nữa. Tao sẽ tiễn mày đi uống cafe với Diêm Vương. Tên Cường lao cả người đến Quốc Việt, hai tay cùng đánh ra, cơ gân nổi lên cuồn cuộn, ẩn chứa sức mạnh kinh người. Hắn đã trở nên điên cuồng mất rồi. Quốc Việt giờ cũng đã mất đi lý trí của ngày thường, bàn tay nắm chặt đến mức bật cả máu. Gương mặt anh đầy dữ tợn. Hai mắt long sòng sọc. Hắn gầm lên một tiếng, rồi cũng xông lên, hai tay cùng ra quyền, dùng cứng đấu cứng với đối phương. Từ trên người Quốc Việt vang lên một vài tiếng động “bộp bộp” nhỏ. Không hiểu tại sao anh cảm nhận được hai tay mình tràn đầy sức lực, sau đó tiếp tục lan ra toàn thân, tình trạng này càng làm tăng thêm sự điên cuồng của anh. Cả bốn quyền đồng thời đập vào nhau rất mạnh. Hai người cùng kêu lên và lùi lại nửa bước. Việt mất hết cảm giác đau đớn nhưng anh như được tiếp thêm thần lực. Hai tay anh phóng ra nhanh hơn chim cắt vồ mồi, mười ngón quặp lại xiết chặt lấy cổ tay kẻ địch rồi bất thình vặn ngược lên. Một tiếng rắc ròn rã kèm với tiếng hét thảm của tên Cường. Hai cánh tay của hắn ta đã bị Quốc Việt bẻ gãy. Việt buông ra, hai bán tay biến thành trảo, đánh trúng ngay giữa ngực gã ta. Miệng gã ta tướm máu. Việt tiếp tục bồi thêm một gối váo mạng sướn gã. Kình lực của hai đòn đánh đều mạnh kinh người. Ấy thế mà trước khi gục ngã, gã vẫn kịp thời hét lớn một tiếng, đạp Việt văng ra xa. “Bịch!” Cà hai người đều ngã ngửa xuống đất, nằm quằn quại trên đất. Một kết quả không ai ngờ tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang