[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 2015 : Độc đoán vạn cổ. (Trọn bộ hoàn thành)

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 20:15 19-06-2022

16/08/2013 là mốc thời gian đặt nền tảng cho một bộ chả ra ngô ra khoai gì như này. Gần 9 năm mới có thể hoàn thành bộ truyện được xem là siêu phẩm của khi đó. Rất cảm ơn Già Thiên Thánh Địa, cảm ơn Yến cu te, Ku khoai, Gấu trúc, Tiện luân, bác Ngân... cùng rất rất nhiều anh chị em khác đã chung tay góp sức hoàn thành bộ truyện này. Rất cảm ơn các Mạnh thường quân đã Tặng phiếu đề cử cũng như Donate cho mình. Rất cảm ơn các độc giả đã theo dõi từ những ngày đầu tới tận khi kết thúc, khả năng cũng có người khi bắt đầu đọc chỉ là một trạch nam và tới ngày hôm nay đã sinh con đẻ cái cả rồi. Một cái kết cụt lủn, còn vô vàn nút thắt chưa được giải quyết, thế nhưng cũng xem như khép lại một siêu phẩm. =========================== Chiến dịch qua đi và Thạch Hạo đã bình định phía bên này Giới hải, bình định náo động hắc ám và giải quyết họa loạn to lớn nhất này. Hắn nên rời đi, nên trở lại Tiên vực rồi. Trước khi trở về thì hắn càn quét khắp cổ địa chung cực, rồi lại tiến vào vùng đất hắc ám để tìm kiếm toàn bộ phía bên này Giới hải, xem thử còn có thứ cổ quái gì nữa hay không. Sau đó, hắn mở ra toàn bộ những cổ điện tiếp đòn còn sót lại, rồi hắn đánh nổ hư không và nhìn thấy vô số nhà giam u tối. Tuy rằng có rất nhiều nhà giam đã trống không thế nhưng vẫn còn có một phần giam giữ nguyên thần. Thậm chí, bên trong một số ít cổ điện tiếp đón còn có thân thể của nhân vật kinh diễm tương tự như đại trưởng lão vậy. Giam giữ trong vô tận năm tháng nên có rất nhiều sinh linh hóa điên, cũng có ngốc nghếch, đây là vết thương năm tháng, và cũng có một số sinh linh tự nuốt chửng lấy nhau, rất là kinh khủng. Thạch Hạo đều thả hết những tu sĩ này ra, hắn triển khai đế pháp vô thượng, thần quang chiếu rọi giúp cho những người mờ tối kia dần dần sinh động và những sinh hồn tự nuốt chửng lấy nhau cũng được tách rời ra. "Ồ?" Hắn nhìn thấy được một người quen, bên trong cổ điện tiếp đón kia có một cô gái với bộ đồ màu xám tro, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người lôi cuốn, trong mắt toát ra vẻ tang thương, đây là một sinh linh đã sống trong năm tháng xa xưa. Nàng cũng đang nhìn Thạch Hạo, và trong con ngươi xuất hiện trùng đồng. "Đúng là ngươi rồi, đã san bằng hắc ám, chém bay nhà giam, càn quét mối họa của phía bên này Giới hải." Nàng thầm than, cảm khái vô cùng. Tâm tư của Thạch Hạo cũng vạn ngàn, nhớ lại quá khứ, nghĩ lại người cùng việc của ngày xưa, cô gái trước mắt này làm sao hắn không quen chứ, chính là nữ Trùng đồng. Năm đó Thạch Nghị đã được nàng cứu đi và phục sinh hắn lại, bởi vì bọn họ đều là Trùng đồng giả. Ngoài ra nàng cũng từng gặp qua Thạch Hạo, còn từng chuyện trò tươi cười rồi sau đó muốn mượn Hoàng điệp của hắn, thế nhưng về sau nàng lại biến mất và cũng chưa hề gặp lại lần nữa. "Biết bao anh kiệt đã rơi vào hắn ám rồi chứ." Thạch Hạo than thở. "Thế sự khó lường, không nghĩ tới ngươi lại ở phía bên trên Tiên vương luôn." Cô gái trùng đồng cảm thán. Thạch Hạo nhìn về hư không rồi chém mở ra, hắn đón Mạnh Thiên Chính, Liễu Thần và Hỏa Linh Nhi trở về. "Thạch Hạo!" Hỏa Linh Nhi vừa cười vừa khóc, nước mắt ướt đẫm gương mặt, lần này phải đợi tận mười mấy năm nên khiến nàng vô cùng lo lắng. Thạch Hạo lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc mà, huynh dẫn muội về nhà!" "Ừ, về nhà!" Hỏa Linh Nhi nhịn không được nữa nên càng khóc lớn hơn. Bị nhốt nhiều năm như vậy nên khiến nàng có vô tận nhớ nhung, nhớ về quê hương, nhớ về những người của ngày xưa, thế nhưng nàng biết, thế gian này nhất định đã thương hải tang điền rồi, có vài người sẽ không thể nào gặp được nữa. Cảnh còn nhưng người chẳng thấy đâu, đó là chuyện không thể tránh khỏi được. Nhưng mà nàng cũng không hề sợ hãi gì cả, bởi vì còn có Thạch Hạo, vẫn còn có hắn bầu bạn ở bên cạnh. "Chúng ta trở về nào." Nàng khóc lớn, bên trong đau lòng cũng ngập tràn vẻ thất vọng, nàng biết, ba mẹ mình quá nửa đều không còn nữa, cho nên vẫn cứ đau khổ và không ngừng rơi lệ. Lúc này, Mạnh Thiên Chính vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo rồi liên tục nói mấy chữ 'Giỏi', lần nữa được gặp tên đệ tử vừa ý nhất này khiến nội tâm hắn vui sướng khôn cùng, dù cho gặp phải kiếp nạn hắc ám thì hiện giờ hắn cũng rất thỏa mãn rồi. Thạch Hạo cũng rất cao hứng, dù cho đã là Tiên đế thì vẫn khó có thể loại bỏ đi những tình cảm ngày xưa kia, hắn vẫn luôn tôn kính đại trưởng lão nên hành đại lễ mà một người đệ tử nên làm. Chỉ là, lần nữa gặp lại Liễu Thần thế nhưng hắn lại trầm mặc, trong lòng vô cùng khó chịu, đây chỉ là một đoạn cọc gỗ bị cháy đen, không còn sinh cơ thì làm sao cứu sống lại đây? "Liễu Thần, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi, sẽ tái hiện lại trên thế gian này!" Thạch Hạo xin thề. Liễu Thần đã ảnh hưởng tới một đời của hắn, nếu như không có Liễu Thần thì sẽ không có Hoang Thiên đế của hiện tại, hắn có một loại tình cảm rất đặc biệt với Liễu Thần. Ngày hôm đó phía bên kia Giới hải trở nên ầm ĩ, hiện giờ cũng chỉ còn lại vài vị Tiên vương như Đồ tể, Táng chủ... còn sống, đương nhiên bọn họ cũng sẽ mạnh mẽ hơn những Tiên vương bình thường khác. Thế nhưng, dù sao cũng chưa đặt chân vào lĩnh vực chuẩn Tiên đế, cho nên vẫn chỉ là vương. "Ngươi... là Hoang, ngươi còn sống và đã trở về rồi!" Cho dù là Đồ tể được người người gọi là lãnh khóc cũng trợn tròn hai mắt nhìn Thạch Hạo, hắn khiếp sợ không gì sánh bằng. Bởi vì hắn từng cảm nhận qua phía bên kia Giới hải đang có việc khủng khiếp diễn ra, dù cho cách nhau vô tận thế nhưng hắn vẫn run rẩy, cảm nhận được một luồng gợn sóng vượt qua cả chuẩn Tiên đế. Hắn và Táng chủ đều nhất trí rằng, Tiên đế thật sự đã xuất thế và một mình Hoang lại vượt biển qua kia, chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi. "Ta rất khỏe mạnh mà." Thạch Hạo gật đầu với bọn họ. Sau đó hắn vung ống tay áo và một lượng lớn sinh linh xuất hiện, Thạch Hạo nhờ Đồ tể, Táng chủ hỗ trợ đưa bọn họ về quê cũ của từng người. Những sinh linh này đều được giải cứu từ trong nhà giam u tối ra. Về phía đại quân hắc ám, ngày xưa đã bị Thạch Hạo diệt gần như sạch sẽ cả rồi. Ngày hôm đó, các nơi đều sục sôi. Tiên vực đã bị đánh nứt thành rất nhiều mảng và từng mảng đều phiêu lưu bồng bềnh về các nơi xa xăm, tiến vào bên trong những khu vực hỗn độn khác nhau, dù cho Chân tiên cũng không thể tìm thấy những chỗ này mà chỉ có Tiên vương mới có thể. Đồ tề, Táng chủ hành động đã chấn động các nơi trong Tiên vực. Dù cho những mảnh vỡ kia đều bị ngăn cách lẫn nhau thế nhưng cùng trong một ngày thì tiếng hoan hô rung trời, rất nhiều người đều hô to ba chữ Hoang Thiên đế. "Đã bình định được náo động hắc ám phía bên kia Giới hải rồi, trời ơi, thật không vậy hả trời?" "Hoang Thiên đế!" Rất nhiều người hô lớn, trong mắt không ít người thì đây chính là công lao to lớn vạn cổ bất hủ, cả thế gian đều gọi vang tên của hắn để biểu bị lòng biết ơn. Thạch Hạo đã trở về, thật sự đã gợi ra trận động đất cực kỳ dữ dội. Cả thế gian cùng hoan hô, tu sĩ các nơi cùng tụ tập ăn mừng. Mầm họa hắc ám đã được bình định, đã được trừ bỏ tận gốc thì làm sao không khiến người người vui sướng chứ, làm sao không hưng phấn cùng kích động chứ. Rất nhiều kỷ nguyên tới nay đại họa hắc ám vẫn tạo nên sự uy hiếp cực kỳ to lớn, khiến chư vương đều bó tay và cũng có người chết đi, giờ còn lại chẳng được vài người. Ngay cả Tiên vực cũng thảm thương tới cùng cực, đã bị chia làm hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ, sinh linh tử thương vô số, hiện giờ sau khi nghe được tin như vầy thì ai ai cũng kích động, chuyện này có ý nghĩa rằng, mai sau sẽ không còn đại loạn hắc ám diệt tộc nữa. Lúc cả thế gian sôi trào thì Thạch Hạo lại đang trở lại di chỉ Thiên đình, hắn cúng bái các anh linh trong những mồ mả kia, hắn mang theo sầu não, thất vọng cũng như tiếc nuối. "Ta sẽ nghĩ biện pháp, mọi người cứ tạm yên giấc nhé." Hắn đặt cọc gỗ cháy đen của Liễu Thần ở nơi này, mỗi ngày đều ngồi xếp bằng bên dưới gốc cây đầy trầm mặc và bi thương nhìn về phía tấm bia đá cách đó không xa. Đó chính là con trai của hắn đang được mai táng ở đó. Ngoại trừ tiểu Thạch đầu ra thì còn có rất nhiều phần mộ khác nữa, ví như chủ Cấm khu, Điểu gia, Tinh Bích đại gia, Mục Thanh, Tần Hạo, Trường Cung Diễn, Thạch Nghị... Người thân, bằng hữu đều được chôn ở đây, có vài người chết rất thê thảm thế nhưng lúc ấy tiếc rằng hắn không thể cứu vãn được, không thể ngăn cản được. "Tiểu Thạch đầu... là con của huynh?" Hỏa Linh Nhi đã tới và run giọng nói. "Đúng vậy." Thạch Hạo gật đầu. Hỏa Linh Nhi trầm mặc đầy thương cảm cùng với chua xót, thế nhưng cũng không oán than gì cả, nhiều năm như vậy trôi qua và rồi cũng sẽ có những thứ bọn họ vô lực ngăn cản. Nếu là không rời đi, khả năng tiểu Thạch đầu này đã là con trai của nàng rồi. "Nó đã huyết tế chính mình, đã chết vì huynh." Thạch Hạo bình tĩnh nói. Hỏa Linh Nhi che miệng lại đồng thời nước mắt chảy dài, sau khi hiểu rõ việc vì sao tiểu Thạch đầu ra đi thì nàng bậc khóc đầy đau xót. "Đứa nhỏ này thật đáng thương, tiểu Thạch đầu thật là tội mà." Nói tới đây thì Thạch Hạo rất lo lắng cho Thạch Hạo, nỗi đau mất con thì hắn sẽ thê lương tới cỡ nào đây? Đặc biệt là, tiểu Thạch đầu lại huyết tế vì hắn, vì phụ thân của mình nên mới lựa chọn ra con đường sinh mệnh như thế. "Thạch Hạo, nếu như huynh đau buồn thì cứ khóc đi, đừng có kìm nén như thế." Hỏa Linh Nhi khuyên nhủ. "Khóc không nổi." Thạch Hạo lắc đầu, hắn nhìn về bia văn của tiểu Thạch đầu rồi vuốt vuốt nhẹ không nỡ rời xa. Mặc dù Hỏa Linh Nhi biết Thạch Hạo đã công tham tạo hóa thế nhưng nàng cũng không có để ý tới, vẫn xem hắn là người thiếu niên đã từng kia, khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì cũng đau buồn thay. Thành Đế rồi thế nhưng lại khóc không thành, trong lòng hắn có quá nhiều đau buồn, nàng biết và nàng cũng đồng tình, trên thực tế giữa hai người có tồn tại một loại đau buồn như vầy hay không? Đã từng muốn ở bên cạnh nhau, thế nhưng lại bị chia tách nhiều năm như thế. "Đây là mộ của đứa em huynh." Thạch Hạo rốt cuộc cũng rời đi phần mộ của tiểu Thạch đầu và đứng trước bia mộ của Tần Hạo, rất lâu cũng không muốn rời đi. "Hắn cũng tự huyết tế bản thân mình, còn có cả Thạch Nghị nữa, là tên cừu địch mà khi niên thiếu huynh lập chí phải thắng mọi giá, cuối cùng hắn đã dùng huyết và mạng để trả lại, kết thúc một cách rất đàn ông với huynh, huynh.... thật sự không chịu nổi mà." Thạch Hạo thương cảm, dòng dõ Thạch tộc đã héo tàn toàn bộ rồi. "Đây chính là mộ của đệ nhị thiên hạ, là Điểu gia đó, hai lão già năm xưa không thể tiếp tục xuất hiện nữa rồi." Thạch Hạo vừa đi vừa giới thiệu, trong lòng đầy phiền muộn cũng như chua xót. "Còn có chủ Cấm khu nữa, cũng vừa là thầy mà cũng vừa là bạn, làm sao huynh có thể quên chớ?" Thạch Hạo đứng trước một ngôi mộ lớn khác nói, hắn vô cùng nhớ nhung. "Đây chính là y quan trủng* của tám trăm lão binh, những đội quân con em này đều đã cùng huynh chinh chiến ở thời đại mạt pháp, đều sống tiếp một đời nữa và cuối cùng lại xuất thế, dùng mạng để bảo vệ cho đứa con của huynh, tham dự cuộc đại chiến cuối cùng kia." (*): Mộ chôn quần áo và di vật. Âm thanh của Thạch Hạo rất là thấp. Xung quanh có mấy chục lão binh may mắn còn sống, bọn họ nghe vậy thì đều rơi lệ nóng, nghĩ về những chuyện khi còn sống của đám lão huynh đệ này. "Thành Đế thế nhưng cũng mất đi rất nhiều, chẳng trách muội chẳng hề thấy nụ cười nơi miệng của huynh đâu cả, cũng không thể tiếp tục làm một thiếu niên bất hảo cười cười nói nói mà khi xưa muội gặp nữa rồi." Hỏa Linh Nhi nói. Nàng biết, tâm của Thạch Hạo rất khó chịu, thật sự đã mất mát quá nhiều rồi. Người ở bên cạnh chẳng còn lại mấy ai. "Tiểu Hạo!" A Man đi tới, nàng vẫn bảo vệ ở nơi này để chờ Thạch Hạo trở về, nàng vô cùng lo lắng. Sau đó không lâu thì Thiên Giác nghĩ cũng trở về, Xích Long cũng xuất hiện, những cố nhân của ngày xưa giờ chỉ còn lại hai người này. "Vừa nãy ta tới Mai Táng địa để thắp nén hương cho Tào Vũ Sinh." Thiên Giác nghĩ nói. "Lầnn ữa chôn ở trong Mai Táng thổ à." Thạch Hạo gật đầu, trong lòng lại thêm đau buồn, hắn không thể trở lại quá khứ, không cáchn nào uống rượu chém gió với Tào mập cùng thỏ nhỏ nữa rồi. "Thạch Hạo, dù cho ngươi đã trở thành Tiên đế, thế nhưng muốn khóc thì cứ khóc đi." Thiên Giác nghĩ nói, mấy ngày ngay bọn họ vẫn luôn để ý, sau khi Thạch Hạo trở về thì vẫn trầm mặc ngồi nơi này, nếu như không có người tới tìm hắn thì khả năng sẽ không nói lời nòa cả. "Thật sự ta khóc không được mà." Thạch Hạo lắc đầu. "Đứa nhỏ này!" Đại trưởng lão đi tới và vỗ vỗ bả vai của hắn. Năm tháng vô tình, nó đã chém bay quá nhiều thứ. Thạch Hạo đã trở về nhưng cũng không có lập tức mở phong ấn cho Thạch thôn, bởi vì trên vòm trời của phía bên kia Giới hải vẫn đang còn một lổ hổng đầy đáng sợ, hắn còn chưa tra rõ ràng. Hắn không có nói ra chuyện đáng sợ nhất này cho mọi người biết, phòng ngừa bọn họ lo lắng. Hỏa Linh Nhi trầm miên rồi, bởi vì nàng đã dung hợp với Hỏa Linh Nhi hắc ám và hòa làm một thể, vả lại nàng cảm thấy thất vọng, thương hải tang điền, nhân thế biến thiên, tiểu Thạch năm xưa cũng đã có con cái rồi. Vì lẽ đó nhất thời nàng không muốn tỉnh lại, muốn nhớ nhung tìm lại những chuyện xưa đã từng kia trong giấc mơ, nàng cảm thấy, tựa như mình lại trở về mùa dâu lửa nở hoa, ở trong mơ thế nhưng khóe mắt nàng lại mang theo lệ nóng. Thạch Hạo nhìn thấy bộ dáng này thì lòng khẽ run, chua xót dâng lên. Trong vòng mấy năm sau đó Thạch Hạo du lịch thiên hạ, hắn trở lại cửu Thiên thập Địa, một mình hắn đi lại con đường cũ của ngày xưa, tìm kiếm những xúc động, những tiếng cười nói đã từng kia. Có vài người đã không thấy đâu nữa, hắn nhớ lại trên con đường du ngoạn này. Cuối cùng hắn dùng đại pháp vô thượng tiến vào trong dòng sông thời gian và trở lại quá khứ, trở lại thời đại thiếu niên của mình. Hắn tiếp cận về năm đó, trở lại Thạch thôn yên bình kia. Phía xa xa hắn thấy được chính mình khi còn bé, nhìn thấy được Đại Tráng, Nhị Mãnh, thấy đuọc tộc trưởng gia gia, nhìn thấy được các thúc các bá đã sớm lìa đời kia của Thạch thôn. Hắn nhìn thấy chính mình đang trẻ nhỏ chạy chơi thật vui vẻ, đứa nhóc đó cười tươi tới mức không ngậm được miệng. Không biết vì sao lúc này hắn lại khóc, một vị đã thành Đế giả lại khóc ở đây. "Ta là Hoang Thiên đế mà, làm sao sẽ rơi lệ chứ?" Thạch Hạo lau đi vệt nước mắt trên mặt rồi nhìn về những người kia ở trong Thạch thôn, chỉ có số ít người được phong ấn, còn đâu thì đều không còn nữa rồi. Hắn xoay người rời đi, hắn rất vui vẻ ở đây thế nhưng lại muốn rơi lệ, cho nên chỉ có thể rời đi thôi. Rất nhiều chuyện cũng không thể trở về như trước được nữa, khi nghĩ kỹ thì lúc ấy chính là lúc vui sướng nhất của hắn, không buồn không lo, nghịch ngợm gây sự. Thạch Hạo dọc theo dòng sông năm tháng tiến lên, hắn nhìn thấy Thanh Phong khi đi tới Bổ Thiên các. Vào lúc đó hắn còn trẻ và rất quậy phá, từng la hét lớn lối rằng, búa trong tay thiên hạ ta có, đập cho Tiêu Thiên u cục đầy đầu, 'tài hoa xuất chúng'. Sau đó hắn lại thấy cảnh tượng diệt vong của Bổ Thiên các, các vị trưởng lão chết trận đầy bi tráng. Thạch Hạo rời đi và dọc theo dòng sông năm tháng thì hắn đi tới dãy núi Bách Đoạn, cũng là nơi hắn quen biết với Cửu đầu sư tử, thế nhưng vị huynh đệ kết bái kia đang ở nơi nào? Đã chôn xương hơn hai trăm vạn năm rồi. Cũng ở nơi đó hắn lần đầu tiên gặp được đám người Vân Hi. Đứng từ xa nhìn thấy chính mình còn trẻ, Thạch Hạo yên lặng đứng nhìn. Sau đó hắn lại thấy được bảy thần hạ giới, chính mình khi còn trẻ chiến đấu tới bỏ mạng... Thạch Hạo dọc theo dòng sông năm tháng rời khỏi Hoang vực rồi lại tiến vào Ba ngàn châu, khi một lần nữa nhìn thấy Tào Vũ Sinh, Thái Âm ngọc thỏ cũng như chính mình mười mấy tuổi kia thì hắn đã nở nụ cười, bọn họ đang cùng nhau trải qua các trận chiến đấu, sau cuộc chiến lại là những cuộc ăn uống no say cùng với Tào mập, thỏ nhỏ. Nhữn vui cười đã từng, những cảm xúc đồng sinh cộng tử đã từng. Sau đó không lâu thì hắn tới Tội châu, lần nữa thì thấy được khu rừng Hỏa Tang kia. Hắn nhìn thấy được Hỏa Linh Nhi đang được ánh chiều tà trong rừng dâu lửa chiếu rọi. Thạch Hạo đứng bên trong dòng sông năm tháng và hắn đang nghĩ, nếu như năm đó hắn không rời đi, lựa chọn ở lại thì kết quả sẽ như thế nào. Khi đó hắn còn trẻ rất là ngông cuồng, luôn nghĩ rằng côn bằng giang cánh thì có thể lao vút lên chín vạn dặm, đánh ra miột bầu trời riêng của chính mình. Vào lúc đó, khi hắn rời đi thì hoàn toàn không hề chú ý tới, một mình Hỏa Linh Nhi đi kèm với ánh tà dương đứng sững một bên trong rừng dâu lửa, một cảnh đó cô độc tới cỡ nào chứ, thất vọng tới chừng nào chứ, trong mắt ngập tràn sự không muốn Mà khi đó hắn đã đi xa, mang theo chí hướng tận trời xanh, nhanh chân xông thẳng về nơi xa. Hiện giờ khi đứng ở bên trong dòng sông năm tháng thì hắn cảm thấy thất vọng cùng chút chua xót, đau buồn thay cho Hỏa Linh Nhi, xấu hổ với Hỏa Linh Nhi. Sau đó, nếu như An Lan không tóm đi Tội châu thì bọn họ sẽ vẫn còn cơ hội gặp lại, sẽ không rời xa nhau, thế nhưng, khoảng thời gian đó không thể nào đảo ngược được, những gì nên xảy ra thì đều xảy ra cả. Thạch Hạo tựa như một u linh, một thân một mình tiến lên trong dòng sông năm tháng, nhìn thấy được những gương mặt tươi cười đầy sinh động kia. Đạp lên thòi gian hắn tới Mai Táng địa và thấy được Tam Tạng, U Minh, thế nhưng lúc này lại đang được chôn trong Mai táng thổ tương tự như Tào Vũ Sinh vậy. Hắn lại tới gặp Trich tiên, đi xem Thạch Nghị, quan sát đám người Tứ hoàng Vệ gia, Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành, còn đi cả cửu Thiên để gặp Đại Tu Đà, Yêu Nguyệt công chúa nữa. Đáng tiếc, chung quy lại hắn chỉ là một u linh, một mình lặng yên quan sát chứ không thể làm được gì cả, hắn chỉ có thể nhớ lại những năm tháng kia, những xúc cảm đã từng ấy, những trải nghiệm cùng lúc đó. Mà hiện tại, những người kia đều đang nằm trong những ngôi mộ đầy lạnh lẽo, thậm chí có vài người ngay cả xương cốt cũng chẳng còn. Bên trong dòng sông năm tháng này, Thạch Hạo lúc khóc lúc cười, hắn là Hoang Thiên đế thế nhưng ngay lúc này không một ai nhìn thấy được cảnh hắn đang rơi lệ, hắn không kìm chế nỗi lòng nữa. Trên thực tế, thật sự hắn không khóc nổi. Mà nơi này đang đi kèm với năm tháng, đang rông chơi bên trong dòng sông thời gian nên hắn tựa như đang đồng hành với những người kia, có vui và cũng có thương cảm. Thế nhưng, chung quy lại đều là những chuyện xưa đã từng cả, vẫn lần lượt trôi đi một đi không trở lại. Thạch Hạo thất vọng lau đi nước mắt, rời khỏi dòng sông thời gian và trở lại với hiện tại. Ở đây, hắn nhìn thấy được những ngôi mộ lớn, tuy rằng lòng rất đau đớn thế nhưng lại không khóc nổi. "Thành Đế rồi, thế nhưng ta lại khóc không ra..." Sau khi trở lại thì Thạch Hạo bế quan không gặp bất kỳ người ngoài nào cả, hắn bắt đầu luyện khí và lấy ra những món chuẩn Tiên đế kia, trên thực tế, những binh khí của đám người Vũ đế, Vũ đế, Diệt Thế lão nhân đều được luyện thành từ những vật liệu không cách nào tưởng tượng ra được. Bọn họ sống vô cùng xa xưa, không biết đã bao nhiêu kỷ nguyên, lúc bọn họ thống trị chư thiên thì cũng không biết đã dung nhập bao nhiêu chí bảo vào trong binh khí của mình. Có thể nói bọn họ cũng chỉ chưa thành đế ma thôi, nếu như sau khi trở thành Tiên đế chân chính thì có thể trực tiếp khắp vào các phù văn đại đạo để thúc đẩy binh khí của bản thân tăng cấp, chỉ riêng vật liệu cũng đã đủ rồi! Lần này, Thạch Hạo tế luyện binh khí Tiên đế của chính mình! Ngoại trừ chiến mâu giết đế ra thì hắn đều nung nấu và không ngừng rèn luyện tất cả những món binh khí chuẩn Tiên đế kia vào trong pháp khí của mình, chuyện này quả thật không cách nào tưởng tượng ta nổi! Hết thảy tài liệu tuyệt thế trên thế gian này đều được nung nấu vào một lò. Thành phần của chiến mâu giết đế đủ bao gồm cả ba binh khí chuẩn Tiên đế kia gộp lại, vì lẽ đó Thạch Hạo không có hủy diệt mà lưu lại món binh khí chuẩn Tiên đế này để dành cho Tiên vực. Thế nhưng, trước tiên hắn phải xóa đi sạch những vết tích có trên thanh binh khí chuẩn Tiên đế này đã, miễn cho ngày sau lại phệ chủ ngược lại. Sau đó, Thạch Hạo lại nung nấu kiếm thai Đại La vào trong binh khí của chính mình. Tới đây, ao pháp tắc cùng tiên kiếm của hắn đã trở nên cực kỳ khủng khiếp, sau khi trở thành binh khí Tiên đế thì đã vượt qua kiếm thai Đại La. Còn có một chiếc quan tài nữa, đây là thứ rơi ra từ trong kiếm thai Đại La. Hắn cũng từng muốn dung luyện vào trong thế nhưng lại từ bỏ. Bởi vì, chiếc quan tài này đã được hắn ngăn chặn ở nơi vùng đất kỳ dị phía bên kia Giới hải để phong ấn lổ hổng ấy, vả lại, đế binh của hắn hiện giờ đã bao gồm hết thảy những vật liệu chí bảo rồi. Đồng thời hắn cũng cảm thấy chiếc quan tài kia rất đặc biệt, cứng chắc không gì sánh bằng, có thể dùng làm một món pháp khí có tính phòng ngự. "Không biết nó có quan hệ với Tam thế đồng quan hay không? Thạch Hạo suy nghĩ. Tam thế đồng quan, bên trong chiếc quan tài lớn này lại có một chiếc quan tài nhỏ khác, nếu như so sánh về kích thước thì chiếc quan tài nhỏ rơi ra khỏi kiếm thai kia đủ để lọt vào trong chiếc quan tài nhỏ bên trong quan tài lớn ấy. "Tam thế đồng quan, ba chiếc quan tài, có phải như vậy hay không?" Thạch Hạo nhíu mày. Thạch Hạo rời đi, mang theo binh khí Tiên đế của chính mình cùng với chiếc quan tài thứ ba kia, một thân một mình yên lặng tới phía bên kia Giới hải và đăng lâm vào cổ địa chung cực. Lổ hổng bên trên cổ địa chung cực đã bị hắn chặn đứng, và ánh sáng ma quái đang lan tỏa. Thạch Hạo lấy chiếc quan tài kia ra và nghiên cứu rất lâu, chiếc quan tài này cực kỳ cứng rắn, khả năng đã đạt tới Đế câp nên khả năng là một pháp khí phòng ngự không hề tệ! Hắn vững tin, chính mình có thể dễ dàng hủy diệt Tam thế đồng quan, hai chiếc quan tài ở phía ngoài này không có cứng chắc như vậy. "Nếu như là một thể và đây là chiếc thứ ba, cũng là một chiếc quan tài nằm sâu trong nhất, bất phàm nhất và cũng cứng chắc nhất." Thạch Hạo lẩm bẩm. Trên vòm trời có một lổ hổng óng ánh chất lỏng, nơi đó bị nhuộm đen ngoài ra còn dó dòng máu vàng, dòng máu bạc... Rất là kỳ lạ, trật tự đan dệt nơi ấy rất là đáng sợ. Thi hài Tiên đế đã gặp nạn chỉ vì một loại máu màu đen nhỏ xuống và dính lên trên người ư? Thạch Hạo cầm đế binh trong tay chuẩn bị xông vào trong. Hắn rất để ý nơi này, bởi vì nơi này có nhắc tới luân hồi, hắn muốn phục sinh lại đám người Liễu Thần. Bên trên trời xanh, vĩnh hằng trường tồn, luân hồi khó phủ, vùng đất vô thượng. Một câu nói như vậy đã biểu thị sự siêu phàm tuyệt đối của nơi này. Hoặc là, đấy khả năng sẽ là lĩnh vực càng cao hơn nữa. Thạch Hạo cầm đế binh trong tay, hắn muốn xông vào trong và dù cho có chiến một trận kinh thiên thì cũng phải có thu hoạch gì đó! Pháp tắc đan dệt, khi đánh giết tới thì hắn vững tin, Tiên vương bình thường đều chưa chắc đã có thể chịu đựng nổi, nơi đây rất là đáng sợ. Thạch Hạo xông vào, ầm, hắn dọc theo lổ hổng này tiến vào trong, phát hiện bản thân đang đứng trên một rặng đá ngầm tầm một trượng vuông. Bên trên của nó có một lổ hổng dẫn về phía cổ địa chung cực kia. "Đây là nơi nào?" Thạch Hạo phóng mắt nhìn khắp rồi chợt giật mình, khắp nơi yên tĩnh chẳng chút tiếng động, dòng máu đỏ tươi lan tràn khắp mặt đất, nó từ từ chảy xuôi tựa như là dòng sông, như là hồ nước, như là ngoài biển khơi. Có chút một lớn nằm sừng sững trên mặt nước đỏ tươi, không hề bị bao phủ hết. Bên dưới hoàng hôn màu máu thì dòng máu chảy thành sông tràn qua các ngôi mộ, cảnh tượng này quá quen thuộc, chẳng phải là một trong những cảnh tượng mà kiếm thai Đại La hiển hiện ra ư? Nói chính xác hơn, đây là một trong những cảnh tượng mà chiếc quan tài nhỏ nằm bên trong kiếm thai Đại La hiển hiện ra. Vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, không ngờ hắn lại có thể tận mắt nhìn thấy được. Cuối cùng, Thạch Hạo bỏ quan tài nhỏ kia vào trong dòng máu đỏ ấy rồi hắn ngồi ở bên trên, chiếc quan tài này chậm rãi bồng bềnh chứ không hề chìm xuống dưới, nó mang theo Thạch Hạo nhanh chóng tiến về nơi sâu của vàng thế giới này. Hắn biến mất như vậy. Một vạn năm, hai vạn năm, ba vạn năm... Cứ thế Hoang Thiên đế biến mất tận tám vạn năm, khi hắn xuất hiện lần nữa thì Tiên vực rung lên bần bật, đám người Đồ tể, Táng chủ lần lượt tới nhà bái phỏng để thỉnh giáo hắn. "Nơi mà ta tới cực kỳ mênh mông, cực kỳ nguy hiểm, các ngươi đi không được đâu, vả lại ta cũng chỉ mới đi có một góc, nguồn góc hắc ám của năm xưa chính là từ đây mà ra." Thạch Hạo nói vài lời như vầy rồi không nói gì nữa. Nhưng mà điều chấn động nhất chính là, lần trở về này Hoang Thiên đế đã mang về một vài thứ, không ngờ hắn đã có thể cứu sống vài người còn lưu lại hài cốt. Ví như Mục Thanh, Thái Âm ngọc thỏ, Ma nữ, Hoàng điệp, Đả Thần Thạch chẳng hạn. Dù cho là cọc gỗ cháy đen của Liễu Thần cũng đã có chút màu xanh. "Ta phải cứu sống tiểu Thạch đầu, ta phải cứu sống Liễu Thần, ta phải cứu Thạch Nghị, Tần Hạo nữa, dù cho có vài người không chút hài cốt nào thì ta cũng phải đánh vỡ sự ràng buộc kia và để mọi người tái hiện lại trên thế gian này!" Đây chính là lời thề quyết tâm của Hoang Thiên đế. Hắn lại muốn lên đường lần nữa, thế nhưng trước khi rời đi thì hắn đã mở ra phong ấn của Thạch thôn là lay tỉnh mọi người dậy, hắn dùng tinh túy của đế huyết giúp bọn họ kéo dài mạng sống. Ngày hôm đó Thiên đình vô cùng náo nhiệt, Thạch thôn cũng náo nhiệt, rất nhiều người đều xuất hiện. Dù cho là Ngũ Sắc tước cũng không ngờ xuất hiện và bay tới nơi này, vậy mà nó vẫn còn sống trong đại kiếp nạn của ngày xưa. Không hề thiếu tiếng nói cười, không hề thiếu bi hoan ly hợp, lại gặp lại nhau thì làm sao nỡ chia lìa chứ? Thế nhưng Thạch Hạo vẫn quyết định lên đường! Lần này, Thạch Hạo mang theo Liễu Thần và Hỏa Linh Nhi cũng muốn đi cùng, dù chết cũng quyết đi cho bằng được. "Muội đã bỏ qua một đại thế rồi, dù cho nơi đó có nguy hiểm thì cũng phải mang muội theo, muội muốn đi du ngoạn và cũng muốn đồng hành cùng huynh!" Nàng quyết tâm đi cùng. Cuối cùng Hoang Thiên đế lại biến mất, năm tháng dài đằng đẵng qua đi vẫn chưa hề về lại. Thế nhưng, có một ít sinh linh của Thiên đình đã phục sinh ở đời sau! Không ai biết tới tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Mãi tới khi có một ngày, chín bộ thi rồng kéo lấy một chiếc quan tài đồng đầy cô độc trong lữ trình ở cửu Thiên thập Địa, sau khi bị người phát hiện thì đã ý thức được chuyệngì đó. Bởi vì, có người từng nghe được bên trong quan tài kia tuyền ra âm thanh phù văn đại đạo. "Tam thế đồng quan, giữa ba bộ quan tài này có liên hệ với nhau ư?" "Hoang Thiên đế còn sống, và đang truyền về một ít tin tức cho chúng ta!" Đồ tể đã tới và sau khi cảm ứng thì nhíu mày, nói: "Thử nghiệm tu bổ thiên địa, không phải, hình như còn thứ gì đó nữa, dính dáng tới thứ gì?" Hắn đang phiên dịch lại kinh văn và rồi thở dài, nói: "Càng tìm hiểu thì càng liên quan sâu hơn, rồi cũng sẽ có một ngày xuất hiện một người có thể sóng vai đi cùng với Hoang Thiên đế, khi đó sẽ hiểu rõ." "Hoặc là hắn hi vọng một ngày nào đó sẽ có người có thể đuổi theo kịp bước chân của hắn!" Táng chủ phán đoán. "A..." Năm tháng trôi đi, cũng không biết bao nhiêu vạn năm sau thì chợt có một tiếng rống lớn truyền khắp, mọi người lần nữa nghe được âm thanh của Hoang Thiên đế. Đám người Đồ tể, Thiên Giác nghĩ, Táng chủ nhanh chóng tiến về phía Giới hải và nhìn về nơi đó. "Hoang, huynh đệ của ta!" Thiên Giác nghĩ hét lớn. "Hoang Thiên đế!" Bên cạnh Đồ tể cũng có một vài người hét lớn, bởi vì đều là đệ tử của hắn cả. Ngày hôm đó bọn họ lại gặp được Hoang. "Ta không việc gì cả, ta đang ở một thế giới khác chờ các ngươi!" Hoang Thiên đế với mái tóc rối bời thế nhưng phát ra ánh sáng hừng hực tựa như vàng ròng vậy, hắn vung mạnh tiên kiếm rồi chém mạnh ra môt chiêu bổ lìa trời cao vạn cổ. Sau đó Giới hải đã không còn nữa, đã bị ngăn cách! Hỗn độn lan tràn nhấn chìm nơi đó. Nơi ấy có pháp tắc vô thượng và phong ấn bên kia lại. Hoang, tung bay lên trời rời đi! Cố thổ cứ thế rời đi, rời xa cuộc đại chiến càng tàn khốc hơn nữa, đây chính là điều cuối cùng mà Hoang có thể làm được. "Nói là chờ chúng ta vậy vì sao còn phong ấn nơi này nữa chứ? Các ngươi có cảm nhận ra điều gì không, một chiêu kiếm kia dính tới sự thay đổi của thời gian, đã biến thiên rồi, ta cảm giác như bị ngăn cách cả năm tháng vạn cổ vậy!" Thiên Giác nghĩ run giọng nói. "Sư phụ!" Xích Long hét lớn, hắn biết vị sư phụ kia của mình là người như thế nào, là đang bảo vệ tất cả mọi người, dành cho bọn họ một thế giới yên bình, nếu như so sánh với cuộc đại chiến trời xanh đầy thê thảm kia thì khả năng nơi đây sẽ là thế giới hoàn mỹ nhất. "Hắn đang chờ chúng ta, chờ chúng ta đuổi kịp bước chân của hắn." Đồ tể nói. "Hắn chính là Hoang Thiên đế, tất nhiên sẽ không có việc gì cả, sẽ có một ngày sẽ có người lần nữa nhìn thấy hắn, thế nhưng khả năng người đó không phải là chúng ta, sẽ là nhân tài đuổi kịp bước chân của hắn." Táng chủ thất vọng. Nhiều năm sau có người của Thiên đình lại được phục sinh, thế nhân không ai không chấn kinh, bọn họ biết đó là tác phẩm của Hoang Thiên đế. "Là Hoang Thiên đế!" "Tuy rằng hắn ngăn cách cả vạn cổ, thế nhưng vẫn có hậu chiêu..." "Một trận chiến thỏa sức, ai có thể giết tới được, ngươi hãy mang theo chúng ta, ta muốn lần nữa thấy được người huynh đệ này lần nữa!" Thiên Giác nghĩ hét lớn. Một chiêu kiếm bổ lìa vạn cổ, tách khỏi bên dưới trời xanh, tách khỏi năm tháng vạn cổ. Đó chính là sức mạnh của thời gian, là không gian đang thay đổi, là năm tháng đang biến thiên, là tuế nguyệt vắt ngang vạn cổ, ngập tràn sức mạnh to lớn chí cao vô thượng. Mà nơi sâu bên trên trời xanh kia, bên cạnh Hoang đang có lượng lớn người theo cùng, đều là chí cường giả cả, tuy rằng ở đây có đại chiến khủng khiếp thế nhưng hắn vẫn đang tỏa ra huy hoàng, phóng thích ánh sáng, đó là truyền kỳ thuộc về Hoang Thiên đế cái thế. --------------- Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn. - Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181 - Paypal: @ronkute - Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc ************************
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang