[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 9 : Cơ hội của Lão Hoàng
.
Nghĩ đến việc này, Lâm Hồng Phi cũng không vội bước ra ngoài nữa.
- Hoàng sư phụ,có thật ông quen biết những sư phụ giàu kinh nghiệm trong việc gia công kim loại không?
Lâm Hồng Phi thấy hứng thú với vấn đề này. Ông chủ Hoàng ngay tức thì trong lòng thấy nhẹ nhàng hẳn,ông còn đang sợ những lời nói của mình không cách nào kích thích được hứng thú của hắn. Lúc này vừa hay con gái của ông chủ Hoàng pha xong trà,dùng một cái khay bê lại.Ông chủ béo mập họ Hoàng một mực khiêm tốn mời gọi:
- - Nào Lâm tiên sinh lại đây,chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện nào,ngày hôm nay gì mà nóng quá thể..
Thấy cái vẻ nhiệt tình của ông chủ Hoàng, hắn có đôi chút bối rối, tựa hồ như…”Câu nói đấy nói thế nào nhỉ? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”
Chẳng giấu gì ông, làm nghề gia công kim khí ở cái thành phố Bắc Quận này, tôi chẳng dám nhận mình là số một nhưng trong danh sách mười vị đứng đầu trong nghe chắc chắn phải có tôi. Sau khi hai người ngồi yên vị, nói đến tài năng của mình cho dù ông chủ Hoàng một mực khiêm tốn, nhưng qua sắc mặt rạng ngời phấn chấn thì rõ ràng rất tự hào về tài năng của mình
Nghe xong câu này hắn bán tín bán nghi”hiện nay đối với những cửa hàng Kim khí mà nói thì đều tương tự như nhau, những ông chủ cửa hàng đều có chút khả năng gia công Kim khí,thong thường thì đằng trước là cửa hàng, phần phía sau cửa hàng bao giờ cũng có một xưởng nhỏ gia công Kim khí.Nếu nói ông chủ Hoàng hiểu biết về nghề gia công Kim khí thì hắn tin nhưng để mà nói trình độ gia công Kim khí của cái ông béo này đáng được kể đến ở cái thành phố Bắc Quận này thì hắn tương đối là nghi ngờ. “Trước khi được chứng kiến khả năng của cha béo này tốt hơn hết là chỉ nên tin phần nào”
Thấy hắn có vẻ không tin, ông chủ Hoàng sốt sắng ngay tức thì, lập tức thể hiện ngay bộ dạng muốn giải thích rõ ràng với hắn:
- Lâm tiên sinh, xin anh đừng nghi ngờ, hồi lão Hoàng tôi còn làm việc tại nhà máy công cụ của thành phố Bắc Quận của chúng ta, sư phụ của tôi là Thạch lão sư phụ nổi tiếng đại danh, nói đến tài năng gia công Kim khí của Thạch lão sư phụ, trong giới gia công Kim khí của cả cái tỉnh Cổ Tề này ai dám không kính nể?
- Lão Hoàng tôi không dám so sánh với sư phụ, nhưng mà nói chẳng phải tự hào, lão Hoàng tôi cũng đã phần nào học được vài phần tài năng của sư phụ rồi.
Vừa nói vừa chỉ chỉ cửa hàng của mình:
- Lâm tiên sinh, chẳng giấu gì anh, lão Hoảng tôi có thể mở được một cái cửa hàng lớn thế này đều do đôi bàn tay của lão Hoàng tôi làm nên hết. Anh mà không tin thì giờ chúng ta có thể thử nghiệm chút.
Bấy nhiêu năm làm kinh doanh, ông Hoàng xem như đã có cái nhìn thấu đáo về xã hội hiện tại. Mỗi doanh nhân nếu như không có ô dù nào để dựa dẫm, chẳng nhất thiết rằng sẽ có kẻ đến trọc phá gây sự việc kinh doanh của họ, mà chỉ cần vài ông cán bộ”làm đúng theo luật”thôi cũng đủ để khổ không biết tỏ tưởng cùng ai rồi. Ông Hoàng cũng không phải là không muốn tìm cái ô cái dù nào để dựa dẫm, chỉ là vì những cái ô dù có thể nhờ cậy kia, nếu không phải là kiểu lòng tham không đáy thì chẳng qua cũng chỉ là thể loại giả tạo, vỗ ngực tự xưng về khả năng của mình, chuyện này khiến ông Hoàng trăn trở lắm. Ấy vậy mà giờ đây, cái người thanh niên trẻ trước mắt kia có vẻ rất giống một người có thể nhờ cậy được, thể thì đối với lão mà nói cứ phải thử trước đã rồi mọi chuyện có thể tính sau.
Hắn có phần nào không tin bản than có thể may mắn đến vậy, đã gặp được vị sư phụ có thứ hạng trong nghành gia công Kim khí của cái thành phố Bắc Quận này, nhưng ngay lập tức lại nghĩ ngay rằng, bớt chút thời gian xem trình độ gia công của vị sư phụ này thì cũng chẳng mất mát gì cả. Mặc dù trình độ của bản thân cũng chẳng phải là cao thâm gì, nhưng khả năng đánh giá thì cũng không phải là không có, sản phẩm sau khi gia công thế nào, có thể đạt đến yêu cầu hay không, chỉ nhìn thôi là biết ngay rồi. Vậy nên liền gật đầu, trả lời vô tư rằng:
- Được, vậy thì làm phiền Hoàng sư phụ rồi.
Ánh mắt của hắn quét một vòng phía trong cửa hàng của Hoàng sư phụ, cuối cùng dừng lại ở một miếng thép dầy khoảng nửa cm, dài mười bốn mười lăm cm, rộng khoảng hai cm, hắn bước qua cầm miếng thép lại, rồi lại lấy một miếng giấy vẽ lên đó sơ đồ gia công giống như những bức tường răng cưa của Trường Thành, ghi chú rõ ràng quy cách, kích thước của “Tường răng cưa” “Miệng tường răng cưa” và những vị trí khác, sau khi viết xong liền đưa cho ông chủ Hoàng, cười nói:
- Thế nào hả sư phụ Hoàng, cái này ông bao lâu có thể gia công xong?
Nhìn thấy những thứ đưa cho mình, Hoàng sư phụ tức thì có đôi chút thất vọng, trước đó cứ nghĩ là hắn sẽ bảo ông gia công cái gì đó ghê gớm lắm, chứ chỉ có mỗi cái cỏn con này, thật sự là chả có tí khó khăn gì cả. Bấy giờ ông Hoàng không chút đắn đo trả lời ngay rằng:
- Chuyện nhỏ, đơn giản quá, nửa tiếng là đủ, nếu không thì Lâm tiên sinh cứ ngồi uống trà một lúc, tôi sẽ ra đằng sau bận chốc nhát thôi.
Mặc dù vẫn chưa hiểu vì sao ông chủ Hoàng tự nhiên lại nhiệt tình và quan tâm đến việc của mình như thế,nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy trong việc này tựa hồ như có điều gì đó đáng ngờ “Cái ông Hoàng này có vẻ như nhiệt tình quá mức, một ông chủ làm ăn kinh doanh đối với người không có khả năng mua hàng của ông ta, nhiệt tình như vậy để làm gì?
Nhưng ông Hoàng đã tự tin tràn trề như vậy thì cái vấn đề này hẵng cứ để xét sau vậy, trước mắt hãy xem trình độ gia công Kim khí của ông Hoàng đây có ghê gớm như ông ta nói không”nghĩ vậy liền xua xua tay từ chối lời đề nghị của ông Hoàng.Vừa cười vừa nói:
- Đúng lúc tôi cũng chẳng có việc gì, đi xem chút cho vui vậy.
Ý đồ của hắn, ông Hoàng hiểu rất rõ, hiển nhiên biết rằng hắn tuyệt đối không phải vì cái gọi là xem cho vui, phần nhiều là vì muốn xem bản thân ông thực sự có cái tài nghệ gia công này không, nhưng dù sao mà nói đây cũng chính là mong muốn của lão Hoàng, lúc trước còn có phần lo ngại rằng tài nghệ của mình Lâm Hồng Phi không thấy được nữa, sau một hồi tỏ vẻ khiêm tốn, liền dẫn hắn đến vườn sau nơi lão vẫn thường gia công đồ, chỉ còn lại duy nhất cô con gái mười sáu mười bẩy tuổi ở đằng trước trông cửa hàng
Mặc dù vẫn biết là một cửa hàng Kim khí thì không thể có những thiết bị gia công Kim khí tiện nghi được, nhưng khi mà nhìn thấy những dụng cụ kiếm cơm của ông Hoàng, hắn vẫn không khỏi thất vọng.Trung tâm gia công sau nhà chỉ có một số thiết bị đơn giản như: máy tiện,khoan,cắt,bào. Thực sự là quá sơ sài!” Chỉ dựa vào những thiết bị sơ sài này, mà lão Hoàng có thể gia công được những thứ mà mình muốn?”
Nhưng đợi đến sau khi lão Hoàng gạt cầu chì, đưa mắt áng chừng miếng thép hắn trọn và bắt đầu ra tay, Lâm Hồng Phi trợn tròn xoe mắt!
Cao thủ
Cái lão béo mập, nhìn có vẻ hơi ti tiện này, khẳng định là cao thủ trong giới gia công Kim khí.
Những trang thiết bị cực kỳ sơ sài này được lão Hoàng sử dụng một cách xuất quỷ nhập thần
Đúng vậy, theo như Lâm Hồng Phi đánh giá thì trình độ gia công của cái ông Hoàng béo mập trước mắt,có thể dùng bốn chữ để miêu tả “Xuất quỷ nhập thần”
Trước đây luôn nghe nói tài năng của những kỹ sư bậc tám thế hệ trước của nước Cộng hòa cao siêu thế nọ thế kia, chỉ cần dựa vào cảm giác của tay sờ vào sản phẩm gia công thì dù chỉ là sai sót gia công bằng sợi tóc cũng có thể nhận ra, lúc đó hắn còn chẳng mấy tin,đối với hắn mà nói thì e rằng đó chỉ là xuất phát từ nhu cầu tuyên truyền, đánh bóng hình ảnh là nhiều, nhưng đến giờ nhìn thấy trình độ gia công của lão Hoàng,hắn không khỏi tin vào toàn bộ tác phẩm “con đường ngang dọc của Druid”
Ở đây xem lão Hoàng gia công Kim Khí, thế mà đã khiến cho con người ta có cảm giác vui mắt mãn nguyện, cái loại cảnh giới này là cành giới thế nào? Có thể dựa theo cách nói của lão Hoàng này, lão chẳng qua chỉ là học vài phần tài nghệ của sư phụ lão,nếu như là sư phụ lão ra tay thể hiện, thì sẽ đạt đến cảnh giới thế nào đây?
Chẳng há sư phụ của lão thực sự là đẳng cấp mà ở nước ngoài vẫn được tôn trọng gọi là kỹ sư bậc tám “vị thánh nghề thủ công”. Lâm Hồng Phi bị cái giả thiết phỏng đoán này làm giật thót cả mình. Tuy nhiên trong lòng lập tức mừng như điên. Nếu như thành phố Bắc Quận thật sự có vị công nhân kỹ thuật cấp 8 này thì về sau khỏi cần phải lo rồi.
Nói là nửa giờ nhưng trên thực tế chỉ cần hơn hai mươi phút, lão Hoàng đã hoàn thành xong yêu cầu của Lâm Hồng Phi, đem “tường thành” bằng kim loại đưa cho Lâm Hồng Phi, lão Hoàng tự tin nói:
- Thế nào? Lâm tiên sinh, tay nghề của lão Hoàng tôi cũng không đến nỗi chứ?
Lâm Hồng Phi giơ ngón cái lên, nói:
- Hoàng sư phụ, rất tuyệt vời.
Nhận được sự tán dương của Lâm Hồng Phi, Hoàng sư phụ liền tươi cười, như thể lời nói của Lâm Hồng Phi rất đáng để ông hãnh diện vậy.
- Lâm tiên sinh, lão Hoàng tôi cái khác không có, chỉ có chút tài lẻ ấy, về sau nếu anh muốn làm cái gì thì cứ đến tìm tôi, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng.
Nhìn Lâm Hồng Phi một cái, lão Hoàng cẩn thận nói.
- Hả?
Lâm Hồng Phi nhất thời sửng sốt.
Liên tưởng đến cảnh trước đó lão Hoàng cố gắng thể hiện trước mặt mình, trong lòng Lâm Hồng Phi bỗng hiểu ra, vị Hoàng sư phụ này chẳng lẽ muốn cầu mình?
Nhưng cái này cũng là điều khiến Lâm Hồng Phi buồn bực nhất, hắn khẳng định trước đây mình chưa từng gặp vị Hoàng sư phụ này, một khi đã như vậy thì ông ấy có thể khẳng định mình giúp được ông ấy?
- Hay quá, nếu như xảy ra vấn đề gì thì ngày mai ngày kia tôi lại đến, đến lúc đó lại cảm phiền Hoàng sư phụ.
Lâm Hồng Phi cười cười nói.
Tuy rằng có cảm giác vị Hoàng sư phụ này đang cầu vu chính mình, nhưng nếu ông không nói thì Lâm Hồng Phi cũng chẳng phải nhiều lời làm gì. Tuy nhiên, nếu Hoàng sư phụ thật sự có chút tài như vậy, thì về sau những thứ cần chuẩn bị để cho cha mình đi cửa sau cũng phải nhờ đến Hoàng sư phụ, chỉ có một vấn đề nan giải là tối nay thuyết phục cha mình thế nào để ông đồng ý với yêu cầu của mình.
- Thật sao?
Hoàng sư phụ nhất thời mừng rỡ.
Vừa rồi ông còn do dự không biết mở lời thế nào, dù sao thì đây mới là lần đầu tiên gặp người trẻ tuổi họ Lâm này, nếu tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy thì người ta đánh giá mình như thế nào? Nếu ngày mai ngày kia hắn có thể đến đây, thì không còn gì tốt hơn nữa.
- Thật mà, ngày mai ngày kia thôi.
- Được, được…
Hoàng sư phụ liên tục gật đầu, vẻ rất kích động.
Lão Hoàng này, rốt cuộc là muốn làm gì? Bộ dáng của ông ta khiến cho Lâm Hồng Phi cũng bị hồ đồ theo, không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì?
…
- Ba, ba vơi người kia làm gì đó?
Lâm Hồng Phi đi rồi, con gái của lão Hoàng tức giận đi đến trước mặt ông hỏi.
- Nhìn bộ dạng ba như vậy con thấy mất mặt quá.
Bị con gái nói như vậy, nhưng lão Hoàng hoàn toàn không để ý, ngược lại vẻ mặt còn hưng phấn nói:
- Lâm Lâm à, ba nói cho con biết, chỉ cần chúng ta hầu hạ vị này cho tốt, thì tay trưởng phòng Ngưu kia cũng sẽ không làm gì được chúng ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện