[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 67 : Tụ họp
.
- Không phải ai ngay từ đầu đều có thể làm tốt được, phải tự mình cố gắng mà có.
Chủ nhiệm Cố vung tay lên, ngắt lời Tào Quân, nói những lời nói từ tận đáy lòng,
- Tiểu Tào, tôi và giám đốc Lâm đều rất kỳ vọng ở anh, làm tốt vào đấy, làm tốt công tác phục vụ giám đốc xưởng, nếu có gì không hiểu cứ tới hỏi tôi.
Tiểu Tào tốt xấu gì cũng là sinh viên trung cấp, bây giờ là năm đầu, tuy là sinh viên trung cấp nhưng đòi hỏi yêu cầu cao hơn sinh viên đại học một chút, về chỉ số thông minh tuyệt đối không có vấn đề gì cả, rèn luyện mấy năm, tuy là tiểu Tào không phải là người tinh tế, nhưng lúc nào nói cái gì vẫn không phải là vấn đề, tất cả không thể nói hết trong lòng anh ấy nghĩ gì, bây giờ chủ nhiệm Cố lần này lại tỏ dáng vẻ ân cần dạy bảo, tiểu Tào nghe vậy lập tức cảm kích, nhanh chóng gật đầu, đúng vậy, cám ơn chủ nhiệm Cố đã chiếu cố tôi, sau này tôi có làm gì không đúng, xin anh hãy cứ phê bình.
Chủ nhiệm Cố rất vui mừng, nhưng dù cho tiểu Tào từ nay về sau là thư ký của Lâm Hồng Phi, phê bình thì không thể nói được, chẳng phải là bị người ta cho rằng bản thân có ý gây khó cho giám đốc xưởng Lâm sao? Chủ nhiệm Lâm cũng sẽ phạm phải sai lầm này đâu. Nằm trên giường bệnh, chủ nhiệm Cố cũng không tiện vỗ bả vai, liền thay đổi vỗ vào cánh tay tiểu Tào:
- Không thể phê bình được, trở thành thư ký của giám đốc xưởng Lâm, sau này tiểu Tào anh cũng là lãnh đạo rồi, lời nói này cũng không thể nói ra.
Mọi người nhân đà này càng hâm mộ, chủ nhiệm Cố rõ ràng là dạy tiểu Tào một cách mẫu mực, tiểu Tào đúng là chó ngáp phải ruồi, thế nhưng lại bị chủ nhiệm Cố nhìn trúng, thật sự là….chẳng lẽ thật sự phải đáp lại câu nói kia, sẽ là chó cắn người đấy?
Ngược lại phản ứng lại rất kịp thời, chủ nhiệm Cố không chỉ dạy tiểu Tào nên làm như thế nào, quan trọng là nói về bản thân với những người này, sau này tiểu Tào chính là thư ký của lãnh đạo, đối xử với tiểu Tào không được tùy ý như lúc trước, nếu không sẽ phạm phải chuyện phạm húy kiêng kỵ đấy. Mối quan hệ của tiểu Tào với mọi người trong những ngày thường cũng rất tốt, trong lòng mọi người cũng đã bắt đầu cân nhắc rồi, chờ cho đến khi tiểu Tào đứng vững ở bên cạnh giám đốc xưởng Lâm rồi, có phải là mất đi mối quan hệ với tiểu Tào không, mình sẽ phải tự đi mua và tiêu thụ sao?
- Tiểu tử anh, thật sự thu được lợi nha, vừa mới tốt nghiệp đã trở thành giám đốc rồi.
Lưu Khôn cười lớn vỗ bả vai Lâm Hồng Phi, rất xúc động, khi cười có chút hâm mộ.
Lúc đầu Lưu Khôn vừa mới đi làm, là nhân viên làm từ những việc cơ bản mà đi lên, nhưng Lâm Hồng Phi lại là từ sinh viên mà thành lãnh đạo cấp phòng, nói trong lòng Lưu Khôn có cảm giác không được tự nhiên, về cơ bản là không thể, tốt xấu gì thì năm đó Lưu Khôn cũng là một đứa trẻ trong quân khu và làm đại ca đi đầu, bây giờ người anh em làm còn tốt hơn anh ta, trong lòng Lưu Khôn làm sao có thể tự nhiên một chút được cơ chứ?
- Cái gì mà giám đốc cơ chứ, giám đốc tôi đây cũng không bằng giám đốc anh.
Lâm Hồng Phi mỉm cười, trên mặt không nhìn thấy sự kiêu ngạo đắc ý.
- Trọng trách đè nặng, trong lòng thật sự rất sợ, đừng có tưởng bây giờ giống như đang ngắm phong cảnh, nhưng nếu như khiến lãnh đạo thất vọng, vậy chết sẽ không có chỗ chôn rồi.
Nói đến đây, Lâm Hồng Phi được một trận cười đau khổ.
- Xưởng lớn như vậy, áp lực đè nặng càng lớn hơn.
Thái độ của Lâm Hồng Phi, khiến cho trong lòng Lưu Khôn dễ chịu rất nhiều, nhưng cũng không phải như thế, một tên tiểu tử vẫn còn chưa tốt nghiệp mà đã có vị trí cao như thế, có thể khiến người ta lo lắng hay không?
- Anh này anh này…
Lưu Khôn liền cười, lắc lắc đầu.
- Tiểu tử anh, không thành thật.
- Đúng vậy, Hồng Phi, bây giờ anh đã làm lãnh đạo rồi, cũng không thể học giống như làm bánh quẩy đường được.
An Lạc Lạc và Lâm Hồng Phi có mối quan hệ rất tốt, nói chuyện tự nhiên cũng tùy tiện nhất.
- Trước tiên nói về việc tốt, chờ năm sau anh tốt nghiệp, nói không chừng còn phải đi xin cơm cấp dưới của anh đấy, đến lúc đó tôi có thể dựa vào anh rồi.
- Được thôi, chỉ cần đến lúc đó anh em chúng ta còn ngồi ở đây, chắc chắn không thành vấn đề, tôi có ăn cũng không để anh em nhịn đói.
Lâm Hồng Phi nói một hơi đáp lại, cha của An Lạc Lạc là người liên hệ giữa thành phố Bắc Quận và quân khu, cha của anh ấy có thể đưa con trai bảo bối của mình vào làm xí nghiệp nhà nước sao? Lâm Hồng Phi cảm thấy không có khả năng, An Bảo Sơn nhất định sẽ đưa con trai của anh ta vào làm ở các bộ ngành chính phủ, nhất định sẽ có bát cơm.
- Tốt lắm, đừng nói như thế, cuộc họp ngày hôm nay, chính là anh em chúng ta tới chúc mừng Lâm Hồng Phi, nào, các anh em chúng ta hãy nâng cốc lên, cạn ly chúc mừng nào.
Lưu Khôn có cảm giác như là đại ca, đã hàn huyên được một lúc rồi.
- Tốt, cạn nào.
Anh em hưởng ứng, cùng nhau giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ngay cả cô gái Đông Phương Tiểu Linh cũng uống, uống một hơi hết sạch chén rượu.
Buổi tiệc đêm nay, là một bữa tiệc nhỏ do Lưu Khôn tổ chức, tham gia vào bữa tiệc này đều là đệ tử của lãnh đạo thành phố Bắc Quận, còn có con của Lưu Khôn là tư lệnh viên quân khu, còn có Đông Phương Tiểu Linh con gái của Bí thư Thành ủy Đông Phương, còn có con trai La Lượng của khu hậu cần quân khu, có con trai Bùi Vĩ của Bùi Quang Vinh, có vài ngày không nhìn thấy mà trông An Lạc Lạc khỏe hẳn ra, cộng thêm cả Lâm Hồng Phi là sáu người.
Nói cũng khéo, trong bữa tiệc nhỏ này, chỉ có Đông Phương Tiểu Linh không phải con của lãnh đạo Đông Phương, những người khác đều là đệ tử quân nhân thuộc quân khu thành phố Bắc Quận, việc này có thể xem như bạn cùng lớp hoặc là bạn đồng hành của Lâm Hồng Phi chơi với nhau, thuộc kiểu quan hệ vô cùng tốt.
- Hồng Phi, tiếp theo anh có cần anh em giúp đỡ gì không?
Rượu cũng uống hết ba chai, đồ ăn cũng hơn năm món, Lưu Khôn hỏi Lâm Hồng Phi một cách thân thiết:
- Có việc gì cần anh em giúp đỡ cứ nói thẳng ra, ý nghĩa của bữa tiệc này chính là chúc mừng anh lên chức này, mọi người cũng biết bây giờ làm công việc này cũng không dễ gì, có gì mà mọi người có thể giúp được thì cứ nói ra mọi người giúp một tay.
Đúng vậy, anh Hồng Phi, tình hình xưởng chế tạo xe máy các anh em đều hiểu rõ hết rồi, các anh em cũng biết chắc chắn anh sẽ gặp khó khăn, có gì cần anh em giúp đỡ cứ nói thẳng ra, không cần khách khí.
Bùi Vĩ nói theo, vẻ mặt thân thiết.
Lâm Hồng Phi sớm đã biết Bùi Vĩ người này không tốt đẹp gì, nói không chừng thật đúng là bị người này lừa, nhưng lúc này Hồng Phi hiểu được, Bùi Vĩ lần này diễn xuất thật sự muốn diễn cho người ta xem, hơn nữa theo như năng lực mà nói, đang ngồi ở đây, năng lực của Bùi Vĩ là kém nhất, anh ta có thể giúp đỡ được mình cái gì đây? Lần này không đơn giản là lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người đâu.
Lâm Hồng Phi sớm đã biết tính cách lúc đầu táo bạo của tên này, nghe như vậy chỉ cười cười:
- Được, tình nghĩa này của các anh em tôi sẽ ghi nhớ kỹ, chờ cho đến khi tôi có chuyện tìm các anh, đừng có nói là không quen biết tôi nhé.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện