[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 66 : Sự khác biệt giữa địa ngục và thiên đường
.
Cái gì? Lúc trước giám đốc Lâm cũng tới rồi sao? Ngoài cửa có một đám người trẻ tuổi nhìn nhau, vẻ mặt như may mắn: may mà mọi người đi cùng nhau, nếu không thì…
Nghĩ như vậy, mọi người đều nhìn cô gái Lưu Khắc Mai trước đây đề nghị đi thăm chủ nhiệm Cố vô cùng cảm kích, nếu không có Lưu Khắc Mai nhắc nhở, sau này chủ nhiệm Cố trở lại công ty, những ngày tiếp theo mọi người khó sống nổi rồi, còn có thể bị chủ nhiệm Cố gây khó dễ đến chết mất thôi?
Vừa mới may mắn, lại nghĩ đến Phạm Văn Viễn tự nhiên cho rằng anh ta “đã mất đi sự cưng chiều của thánh rồi”, nhất định sẽ bị giám đốc phân xưởng Lâm thay chức vị, trong lòng mọi người rất vui sướng khi có người gặp họa: họ Phạm kia, vương tử anh thường ngày tự xưng là thông minh, nhưng lần này lại giấu đi mất rồi à?
Nói đến đây, chủ nhiệm Cố cũng bị thúc giục, bởi vì thời gian nhận chức cũng không lâu, cũng gây được uy tín, thì lãnh đạo lại gặp phải tình huống bị tai nạn giao thông, thế nhưng không có ai tỏ vẻ chân thành đi thăm lãnh đạo, đặt vị trí một lãnh đạo công tác một thời gian ngắn mà nói, xảy ra những sự việc như thế này là chuyện quá bình thường? Đã biết lãnh đạo ở bệnh viện nhưng mọi người lại không lập tức đi thăm lãnh đạo bày tỏ sự chân thành?
Tào Quân hít thật sâu, hắn không có ý kiến gì, chỉ là lãnh đạo bảo hắn tới, bảo mình làm cái gì thì mình làm tốt cái đấy, gõ cửa phòng bệnh:
- Xin hỏi chủ nhiệm Cố có ở trong phòng không ạ? Tôi là tiểu Tào ạ.
- Tiểu Tào à, cậu vào đi.
Một giọng nói âm trầm phát ra, tất cả mọi người đều cảm thấy rất quen thuộc, là tiếng nói của chủ nhiệm Cố, rất ôn hòa.
- Vâng.
Tào Quân đang muốn đẩy cánh cửa đi vào, bỗng có cảm giác có người túm lấy áo mình ở phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Khắc Mai chỉ mọi người, lập tức nói thêm:
- Chủ nhiệm, nghe nói anh bị bệnh, tất cả mọi người đều lo lắng, cùng nhau tới thăm anh đây.
- Tất cả mọi người đều đến đây?
Âm thanh của chủ nhiệm Cố rõ ràng có chút kinh ngạc, sau đó rất vui vẻ đứng lên:
- Ha ha, tất cả vào đi, tất cả vào đi.
Từ trước đến giờ không có cấp dưới nào đến thăm bản thân, trong lòng chủ nhiệm Cố rất vui, điều này nói lên cái gì nhỉ? Nói rằng các đồng chí vẫn rất kính yêu bản thân.
Lúc có người ngoài, Vương Thúy Bình vẫn giữ thể diện cho chồng mình, giống như không có việc gì đứng lên, nhiệt tình đón tiếp mọi người.
- Đây không phải là tiểu Lưu sao, nào đến đây, cậu cũng ngồi đi, tiểu Tào. Cậu đứng sau làm gì vậy? Nhanh lên lại đây.
Vương Thúy Bình và Cố Quang Minh không cùng làm ở một đơn vị, trước đây không chú ý tới đồng sự của lão Cố, nhưng hiện tại đã là phu nhân của lãnh đạo, tự nhiên sẽ là bộ dạng phu nhân của lãnh đạo rồi, không thể để cho người ta nói mình làm lãnh đạo đã thoát ly khỏi quần chúng rồi, phải nhiệt tình đối đãi với mọi người.
Nói chuyện một hồi, sau khi biết tên hết những người trẻ tuổi ở đây, Vương Thúy Bình kinh ngạc phát hiện Phạm Văn Viễn không đến đây, con gái mà, về cơ bản cũng có chút tâm nguyện, trong mắt mọi người Vương Thúy Bình là người ôn hòa, thấy cấp dưới của chồng mình đều đến trừ người họ Phạm kia, trong lòng tự nhiên có chút không vui, được thôi anh coi thường chồng tôi, uổng công chồng mình vừa đề cử Phạm Văn Viễn làm bí thư cho Lâm Hồng Phi, lão Cố nhà chúng ta bị bệnh anh cũng không đến thăm? Còn có chút nhân tình sao...may mà anh không tới, bằng không thì không biết tiểu tử nhà anh lòng dạ lang sói như vậy.
Vương Thúy Bình cũng không phải cái đèn tiết kiệm nhiên liệu, được một cái thiệt hại lớn như thế, sao cô ấy có thể chịu được cơ chứ? Chớp mắt một cái, nghĩ cách đối phó với Phạm Văn viễn, quay đầu nói với Cố Quang Minh:
- Lão Cố, vừa rồi, lúc quản đốc xưởng Lâm tới, không phải bảo anh đề cử thư ký cho anh ta sao, lúc trước anh còn nói là Phạm Văn Viễn và Tào Quân, bây giờ có thể quyết định được rồi đấy?
Tuy rằng lão Cố là một người rất chân thực, nhưng đầu óc tuyệt đối không phải không sử dụng được, ai làm lãnh đạo cũng có tính cách nóng nảy? Cấp dưới của mình đến nhưng Phạm Văn Viễn lại không đến, chính là không coi trọng một lãnh đạo như anh ta, anh ta tự nhiên cũng cảm thấy bất mãn với Phạm Văn Viễn, vừa lúc nãy còn vì việc đề bạt Phạm Văn Viễn mà thấy ngột ngạt: việc để Tào Quân làm bí thư cho Lâm Hồng Phi cứ thế mà làm, nhưng những người này không biết. lúc này gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu như tiểu Phạm không tới, ha ha… vậy tiểu Tào đi.
Cái gì? Trước đây không những giám đốc Lâm đã tới rồi sao, còn bảo chủ nhiệm Cố đề cử thư ký cho anh ta sao? Việc này chẳng phải nói rõ lúc trước Phạm Văn Viễn đã mắc phải sai lầm sao, nếu như giám đốc xưởng Lâm không đuổi chủ nhiệm Cố xuống, sau này vẫn còn được trọng dụng không? Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người ra, tất cả mọi người hiểu được thư ký có quan trọng đối với lãnh đạo như thế nào, nếu giám đốc Lâm không coi trọng chủ nhiệm Cố như vậy, sao có thể để chủ nhiệm Cố để cử thư ký cho anh ta được chứ?
Ánh mắt nhìn Tào Quân tràn ngập hâm mộ và ghen tỵ: làm bí thư cho giám đốc xưởng, bao nhiêu người muốn làm đều làm không được, thế nhưng lại rơi vào tay tên tiểu tử Tào Quân? Ông trời thật không công bằng.
Nhưng có thể nhìn thấy con vịt bị nấu chín trong nồi là Phạm Văn Viễn, trong lòng mọi người cũng được một trận vui sướng khi người gặp họa: tốt, Phạm Văn Viễn không phải tự cho mình là người thông minh sao? Cảm thấy giám đốc xưởng Lâm chắc chắn sẽ đuổi chủ nhiệm Cố xuống sao? Việc này thật tốt quá đi, chủ nhiệm Cố chẳng những không bị đuổi xuống, ngược lại còn có thể tiếp tục ngồi trên ghế chủ nhiệm hiện tại, cơ bản là chức thư ký giám đốc xưởng đã thành của Tào Quân rồi, có thể anh sẽ la ó, thế nhưng lại đắc tội với chủ nhiệm Cố, tôi xem anh khóc như thế nào?
Nếu như xem xét cẩn thận, trong đó cũng có chút sơ hở, tại sao khi Cố Quang Minh đề cử Phạm Văn Viễn làm bí thư cho Lâm Hồng Phi, lại gọi điện cho Tào Quân?
Nhưng sự hiểu biết của mọi người cũng vô cùng phong phú, không phải là không biết gì, lập tức bị mọi người nói ra: việc này không phải rất đơn giản sao? Việc này rõ ràng là chủ nhiệm Cố vẫn coi trọng Phạm Văn Viễn sao, cuối cùng vẫn là tên tiểu tử Phạm Văn Viễn kí, người hiền lành như Tào Quân về căn bản là người được đề cử thứ hai, ai cũng nghĩ cuối cùng là Phạm Văn Viễn nhưng rốt cuộc lại không được thông qua sự khảo sát của chủ nhiệm Cố? Tên tiểu tử Phạm Văn Viễn này, đúng là tự làm tự chịu.
- Tiểu Tào, chúc mừng anh.
Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Tào, sau này anh có thể làm lãnh đạo của xưởng này của chúng tôi, khi các anh em tìm anh, anh cũng đừng từ chối nha.
- Bỏ đi, bỏ đi, là lúc nào rồi, các anh còn gọi là tiểu Tào, phải đổi cách xưng hô là Thư ký Tào, Thư ký Tào, anh bay vụt lên ngai vàng rồi, không được quên các anh em đâu đấy…
Trong không khí khen tặng, mặt tiểu Tào có chút thẹn đỏ bừng lên, thật vất vả mới nói được một câu:
- Chủ nhiệm, tôi sợ tôi không làm tốt…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện