[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 61 : Chủ nhiệm Cố khẳng định địa vị

Người đăng: 

.
Chiếc xe Jeep 212 phi với tốc độ nhanh, trên đường đi hai người đã mua chút hoa quả, nhanh chóng tới bệnh viện thứ hai thành phố, nộp xong tiền viện phí, sau khi hỏi thăm phòng Cố Quang Minh nằm, Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh bước nhanh lên lầu. Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, chợt nghe thấy giọng nữ không ngừng oán trách: - Anh nói xem anh có thể khoe khoang cái gì? Có chuyện gì thì anh cứ quẳng lên người thằng họ Lâm là được rồi. Dù sao thì anh cũng là một chủ nhiệm văn phòng, nhà máy sống chết thế nào có liên quan gì tới anh? Ngay cả quản lí nhà máy cũng không được, thành phố cũng không sắp xếp công việc cho anh. Hiện tại xem ra cái chân bị gãy thì anh có thể thoải mái rồi. Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh nhìn nhau liếc mắt một cái, họ đều cảm thấy rằng tình hình có chút không giống như họ nghĩ: trên đường tới đây, hai người có tự cảm thấy cần né tránh về lí do tại sao Cố Quang Minh bị thương, nhưng trong lòng hai người đều có cách nghĩ của riêng mình. Nhưng bây giờ xem ra tình hình lại không giống như vậy. - Cô nói cái gì? Trong phòng bệnh truyền ra giọng của Cố Quang Minh, Cố Quang Minh dường như rất có sinh khí: - Đàn bà suốt này ở nhà thì biết cái gì? Đã là người được lãnh đạo tỉnh cho ngồi vào vị trí này thì tôi phải làm tròn bổn phận của mình, giúp đỡ giám đốc mới xây dựng nhà máy đi lên, cô lại mong nhà máy đóng cửa sao? Nhà máy đóng cửa rồi thì cô lấy gì mà ăn? Tóc thì dài mà não thì ngắn! - Rõ ràng là như vậy còn gì, lãnh đạo tỉnh cũng vậy, mỗi người còn chưa tốt nghiệp thì hiểu cái gì chứ? Người đàn bà rất không phục: - Thật không biết rốt cuộc các vị lãnh đạo Tỉnh ủy nghĩ gì mà lại giao cả một nhà máy to như vậy cho một đứa học sinh quản lí, đây chẳng phải là trò cười sao.... nghe nói Bí thư Đông Phương định gả con gái cho kẻ nào đó họ Lâm, nhưng ngay cả anh có thích thằng nhóc họ Lâm ấy, cũng không thể đùa giỡn với bát cơm của gần một ngàn công nhân được. Mặt Đông Phương Tiểu Linh đỏ bừng. Cô không ngờ rằng từ việc Lâm Hồng Phi làm phó giám đốc, chuyện này lại đi quá xa thế này, lại có thể truyền thành cha cô muốn gả cô cho Lâm Hồng Phi được chứ? Hừ! Ai thèm lấy hắn. Lâm Hồng Phi vui vẻ, da mặt hắn khá dày, cười hì hì, lấy cánh tay nhẹ nhàng huých vào cánh tay Đông Phương Tiểu Linh, thấp giọng cười: - Vợ à. Lâm Hồng Phi thì đang đùa, nhưng Đông Phương Tiểu Linh làm sao mà chịu nghe như vậy được. Bị Lâm Hồng Phi đùa giỡn như vậy, khuôn mặt vốn đã không khác tấm vải đỏ là mấy, bây giờ trông càng giống như có bao nhiêu máu chảy ra hết vậy, cô không nén nổi tức giận: - Lâm Hồng Phi, cậu có muốn chết không? - Hả? Phòng bệnh phát ra tiếng kêu sợ hãi. Đông Phương Tiểu Linh dưới tình thế cấp bách, quên chính mình đang nghe lén vợ chồng nhà chủ nhiệm Cố nói chuyện, giọng cô không hề nhỏ khiến cho hai người họ nghe thấy. Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh vẫn chưa bước vào. Vợ chủ nhiệm Cố có chút hoang mang. Lâm Hồng Phi sao lại không biết vợ của chủ nhiệm Cố chứ, nhưng mà không ngăn vợ của chủ nhiệm Cố lại thì hắn cảm thấy nghe cái tên này như sấm bên tai vậy. Mấy ngày nay nghe thấy có quá nhiều chuyện xuất hiện tên Lâm Hồng Phi rồi: chuyện với con trai của phó tham mưu chưởng phân khu quân ủy, người được chọn làm con rể của Bí thư Thành ủy Đông Phương, phó giám đốc mới tín nhiệm của nhà máy sản xuất xe máy thành phố, kì thật đúng là một tay cừ đấy, đúng là một sinh viên của một trường đại học trọng điểm của quốc gia. Những kỳ tích này, mỗi cái đều là một ngưu bài, đừng coi thường uy phong lúc nói ra những lời này của bà vợ chủ nhiệm Cố, dường như là không coi Lâm Hồng Phi ra gì, dẫu sao thì Lâm Hồng Phi cũng là phó quản đốc của nhà máy chế tạo xe máy, quyền lợi của hắn không kém với nhà máy là mấy, tất cả xưởng chỉ cần hắn nói một câu là xong. Vậy mà hôm nay có người nói xấu sau lưng mình, lại còn để mình nghe thấy nữa, người trẻ tuổi tính khí nông nổi, đặc biệt là với người được nuông chiều từ bé như Lâm Hồng Phi, nếu Lâm Hồng Phi ghi hận chuyện này trong lòng, thì không phải lão Cố sẽ khổ sở sao? Trước cáo trạng này, Lâm Hồng Phi trợn mắt nhìn Đông Phương Tiểu Linh một cái: - Nhìn xem những chuyện tốt mà cậu làm đi, nghe lén người khác lại bị bắt quả tang nữa! Đông Phương Tiểu Linh không hề khách khí quay lại trừng mắt nhìn với ánh mắt rất hung ác: - Hừ, chuyện này vẫn chưa xong, cậu cứ chờ xem! - Quản đốc Lâm, là anh sao? Tại thời khắc nguy hiểm, hay tại chủ nhiệm Cố phản ứng nhanh, y vội vàng hô lên một tiếng. - Vâng, nghe nói chủ nhiệm Cố bị thương, tôi tới thăm anh. Giờ phút này không phải là lúc nói chuyện yêu đương, tuy rằng đã bị người khác phát hiện ra mình, Lâm Hồng Phi đương nhiên không thể trốn tránh, hắn đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng chân phải của chủ nhiệm Cố quấn đầy thạch cao, đang treo trên một cái giá trên giường, trông có vẻ thê thảm. Bệnh viện thứ hai thành phố rất quan tâm tới chủ nhiệm Cố, họ đã sắp xếp cho chủ nhiệm Cố một phòng bệnh rộng hai gian để thuận tiện cho người tới thăm. Lâm Hồng Phi đã hiểu được một chút quy củ về vấn đề này: những lãnh đạo đẳng cấp không đủ thì ở phòng đơn, nhưng được xếp cho ở phòng hai gian thì thông thường sẽ không phải những người bệnh bình thường, thật ra chính là một hình thức phòng bệnh đơn. - Quản đốc Lâm, sao anh lại tới đây chứ, một chút thương tích nhỏ mà đã phiền tới anh, thật ngại quá. Xem anh kìa, lại còn mang quà tới nữa, cái này sao tôi nhận được chứ? Chủ nhiệm Cố cảm động, vội sai vợ: - Thúy Bình, mau mời họ vào đây? - Giám đốc Lâm, việc này... Bà vợ Thúy Bình có vẻ luống cuống trước mặt Lâm Hồng Phi, bà càm thấy rất căng thẳng, thế mà vừa rồi lại nói xấu người ta sau lưng, bà ta rất lo lắng không biết Lâm Hồng Phi có gây khó dễ cho bản thân không. - Chị dâu, làm phiền chị rồi. Lâm Hồng Phi làm như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, liền đưa túi đồ cho bà ta, hỏi một cách thân mật: - Anh Cố, anh làm sao lại như thế này? Bác sĩ bảo sao? Vẻ mặt chủ nhiệm Cố có chút đờ đẫn. Một tiếng gọi anh Cố đương nhiên không có gì, nhưng nó được Lâm Hồng Phi nói ra, một mặt là thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo, nhưng mặt khác lại là Lâm Hồng Phi muốn nói chính xác cho Cố Quang Minh. Đồng chí Cố này muốn bãi chính thân phận và vị trí của bản thân, bây giờ thì tôi chính là đầu của bạn. Đây là Lâm Hồng Phi đang châm chọc Cố Quang Minh. Trước đó, Cố Quang Minh lại đã tiếp nhận Lâm Hồng Phi làm phó quản đốc của xưởng chế tạo xe máy thành phố, nhưng trong lòng có chút không phục. vừa rồi Cố Quang Minh gọi Lâm Hồng Phi là “giám đốc Lâm”, chứ không phải là ‘giám đốc’, đấy là chứng cứ rõ ràng nhất. Nói thẳng ra, Cố Quang Minh vẫn chưa chịu mở ra cái vị trí của chính mình, nhưng hiện tại Lâm Hồng Phi nói rõ ràng với chủ nhệm Cố, đừng có dùng thủ đoạn bãi chính vị trí của tôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang