[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 60 : Gãy xương
.
- Hồng Phi, Tỉnh ủy thật là đã đưa cho cậu cái danh ngạch khai trừ 20 người sao?
Nhìn vào đám người tản ra, giọng của Đông Phương Tiểu Linh hướng về phía Hồng Phi hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Đông Phương Tiểu Linh là kế toán mới nhận chức của nhà máy chế tạo linh kiện xe máy thành phố, là người phụ trách về mặt tài vụ của công ty, nhưng cô kê toán Đông Phương Tiểu Linh này lại không phải là một kế toán bình thường, cô ta chính là “ Ngự phái khâm sai.” rất nhiều chuyện không qua được mắt cô, nhưng Đông Phương Tiểu Linh lại không hề hay biết gì về chuyện này, theo lí mà nói thì chuyện này không thể nào mà cô không biết.
- Không có, tôi hù dọa bọn họ thôi.
Lâm Hồng Phi nhỏ giọng trở lại.
Đông Phương Tiểu Linh nhất thời không nói gì, nhìn hắn một lúc lâu, tức giận mà nói:
- Cậu thật giảo hoạt.
- Sao có thể nói là giảo hoạt chứ, cái này gọi là sách lược quản lí, cậu không thấy khí thế của mọi người rất cao sao?
Lâm Hồng Phi nhất quyết phản đối câu nói của cô. Chỉ là mượn da hổ làm một cái cờ lớn thôi, có gì to tát đâu? Có thể thấy mà, sau khi biết Lâm Hồng Phi có cái danh sách ghi tên 20 người bị khai trừ, mọi công nhân chẳng phải thành thật hơn rất nhiều sao? Khi bị uy hiếp về bát cơm miếng ăn của họ thì bất kể ai cũng muốn thận trọng suy nghĩ xem thật sự đối đầu với Lâm Hồng Phi có đáng không.
- Cậu.... như này là cậu đã vi phạm nguyên tắc của chủ nghĩa xã hội rồi, công nhân có quyền biết tình tiết sự việc.
Đông Phương Tiểu Linh liền tức giận, thủ đoạn mà Lâm Hồng Phi vừa làm, kết quả đạt được không thể phủ nhận là rất tốt, suy nghĩ của mọi người rất nhanh đều được trấn tĩnh lại, nhưng đối với cách làm của Lâm Hồng Phi thì Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy thật không đúng, nó không giống với những cái mà cô đã được giáo dục hơn hai mươi năm qua: các doanh nghiệp quốc doanh của chủ nghĩa xã hội, công nhân là người chủ của nhà máy, mọi người có chuyện gì thì thẳng thắn nói với những người công nhân. Sao anh lại có thể dùng thủ đoạn lừa bịp này để lừa công nhân chứ?
- Thôi dẹp đi.
Lâm Hồng Phi biết trong giai đoạn hiện nay thì đây là cách nhìn nhận của mọi người đối với sự việc này, nhưng với người có bề dày kinh nghiệm của một kẻ hậu duệ như Lâm Hồng Phi đối với suy nghĩ đơn thuần của Đông Phương Tiểu Linh chỉ cười nhạt:
- Công nhân có quyền biết tình tiết sự việc là hoàn toàn đúng, nhưng phải có thêm một vài từ giới hạn: công nhân có quyền được nhà máy cho biết tình tiết sự việc mà họ đáng được biết, những cái mà nhà máy không muốn cho họ biết thì họ không có quyền. Nhà máy có nói cho họ biết ngọn ngành về tình trạng tài vụ công không? Chúng ta có thể nói cho họ biết thật sự công ty chúng ta một đồng cũng không có không, có thể nói rằng hơn 18 triệu đều bị bọn khốn lấy trộm hết rồi không?
- Cậu…cậu đừng có ngụy biện!
Đông Phương Tiểu Linh bị Lâm Hồng Phi chọc tức, cô giậm chân, khuôn mặt tức giận đến phát đỏ:
- Những chuyện này sao có thể tính là một được? Căn bản là hai chuyện khác nhau, giấu họ là vì muốn tốt cho họ.
- Như vậy không phải rất nguy hiểm sao?
Lâm Hồng Phi xòe hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cậu che giấu tình hình tài vụ công ty là vì muốn tốt cho công nhân, tôi nói cho họ biết nhà máy có 20 người sẽ nằm trong danh sách bị khai trừ, nếu họ không chăm chỉ làm việc sẽ bị khai trừ, lẽ nào là đang hại họ sao? Cũng giống với việc muốn có lợi cho người công nhân thôi, tôi chỉ muốn họ nỗ lực làm việc, tôi sẽ khai trừ bọn họ sao?
- Cậu...cậu... đồ khốn nạn!
Nha đầu này rốt cuộc đã nổi giận với Lâm Hồng Phi rồi, cô giậm chân khó thở, bỏ lại Lâm Hồng Phi mà đi về phía kí túc xá.
Nha đầu này cảm thấy oan ức thật sự: sao anh ta lại không có lời lẽ dễ nghe nào nói với mình chứ, không thể không chọc tức mình được sao?
- Đàn bà đúng là đàn bà, thật là phiền phức!
Lâm Hồng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhất thời quên mất chuyện của chủ nhiệm Cố.
…
Lâm Hồng Phi quên mất chuyện của chủ nhiệm Cố rồi, nhưng chủ nhiệm Cố lại tuyệt đối không dám quên Lâm Hồng Phi. Hồi nhỏ, Lâm Hồng Phi có thể gọi là “ấu xỉ”, có thể chủ nhiệm Cố đang xem thường năng lực của Lâm Hồng Phi, nhưng tuyệt đối không dám vắng mặt ở bất cứ trường hợp quan trọng nào, sự tín nhiệm thực là do tự hắn làm nên, người đại quản gia này lại không tới trước để đón tiếp sao? Cậu này.... thật ra muốn làm cái gì vậy? Có phải là bất mãn với lãnh đạo không? Có phải là bất mãn với sự sắp xếp của chính quyền tỉnh không? Hay là cậu định tranh ngôi đoạt quyền?
Bất luận là tình huống nào, nhất định sẽ khiến cho các vị lãnh đạo thành ủy phải thay đổi cách nhìn nhận đối với chủ nhiệm Cố. Tội danh này, chủ nhiệm Cố không lo nổi rồi. Nhưng mấu chốt là có những chuyện mà chủ nhiệm Cố không có thể khống chế nổi đâu, anh ta sẽ bị gãy xương đó.
Lúc Lâm Hồng Phi nhận được tin tức của chủ nhiệm Cố là bệnh viện thứ hai của thành phố gọi tới, kêu Lâm Hồng Phi tới trả viện phí.
- Nộp phí gì cơ?
Lâm Hồng Phi nhất thời thấy vô cùng kì lạ.
- Đơn vị các anh có đồng chí Cố Quang Minh không?
Tiếng bác sĩ nói chuyện trong điện thoại thật khách khí, nghĩ ra rằng anh ta đã biết thân phận của Lâm Hồng Phi và Cố Quang Minh, không có ngữ khí nào của một người đã chết mà lại như vậy cả:
- Sáng sớm nay, Cố Quang Minh đã được đưa tới bệnh viện chúng tôi. Chân trái chân phải đều bị gãy, anh là đồng nghiệp của cậu ấy sao? Phiền anh thông báo cho lãnh đạo nhà máy ông ấy đang làm, bảo họ tới đây thăm đồng chí Cố Quang Minh, tiện thể nộp tiền viện phí.
Sáng sớm hôm nay Cố Quang Minh đi bị ngã gãy xương rồi? Lâm Hồng Phi phải mấy phút sau mới vội nói:
- Được, chúng tôi sẽ lập tức qua đó! Bác sĩ, phiền các anh nhất định phải cứu chữa cho đồng chí Cố Quang Minh, bất luận là bác sĩ hay là thuốc thang, thiết bị trị liệu, tất cả đều dùng loại tốt nhất. Bác sĩ, vết thương của Cố Quang Minh thế nào rồi, ngoài gãy xương ra, còn có bị thương ở đâu nữa không?
- Anh hãy yên tâm, vết thương của đồng chí Cố Quang Minh không nghiêm trọng lắm, chỉ là gãy xương, những phần khác đều không sao, các anh cũng không cần lo lắng quá, tình hình không nghiêm trọng, chỉ cần một thời gian nghỉ ngơi là khỏe thôi, xem ra công việc có chút phiền phức.
Vị bác sĩ rất hiểu tâm trạng suy nghĩ của Lâm Hồng Phi nên nói những câu an ủi.
- Bác sĩ, thật sự cảm ơn ông, ông yên tâm, tôi lập tức đến đó.
Lâm Hồng Phi để điện thoại xuống, lập tức đi về phía phòng tài vụ, vừa đi vừa lắc đầu, chủ nhiệm Cố xem ra thật đen đủi, cũng giống mình, đổi lại là một vị lãnh đạo khác, không chừng sẽ nghĩ rằng đồng chí Cố Quang Minh là cố ý làm cho mình khó xử, còn về chuyện gãy xương, ai mà biết được có chuyện đó không?
Đông Phương Tiểu Linh liếc mắt nhìn Lâm Hồng Phi một cái, sự tức giận từ đầu vẫn chưa hết:
- Đại giám đốc Lâm, cậu không ở phòng làm việc lo chuyện gạt người đi, mà lại tới chỗ tôi làm gì?
Người nhân viên đang ngồi bên cạnh lấy tay che miệng cười trộm.
Lâm Hồng Phi làm sao có tâm tư cùng Đông Phương Tiểu Linh tốn hơi thừa lời chứ, hắn nói thẳng:
- Vừa rồi bệnh viện thứ hai thành phố gọi điện tới, chủ nhiệm Cố bị gãy xương và đã được đưa tới bệnh viện của họ rồi, cậu hãy mang chút tiền cùng với tôi tới thăm anh ấy.
- Hả? Chủ nhiệm Cố xảy ra chuyện rồi sao?
Sắc mặt Đông Phương Tiểu Linh nhất thời biến đổi, cũng không muốn cùng Lâm Hồng phi cãi nhau, vội hỏi:
- Nghiêm trọng không?
- Có lẽ không có nghiêm trọng, bác sĩ nói chỉ là gãy xương, tình hình cũng không có gì nghiêm trọng cả.
- Vậy là tốt rồi.
Đông Phương Tiểu Linh, đại tiểu thư này bây giờ mới thở ra một hơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện