[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 58 : Đòn phủ đầu – khai trừ
.
- Được.
Lâm Hồng Phi vỗ tay một cái, cười ha ha nhìn Phạm sư phụ:
- Mọi người đều không biết vấn đề là ở đâu sao, nếu đã là chất lượng xe có vấn đề vậy thì tiếp theo đây chúng ta dùng hết sức mình nắm bắt lấy chất lượng sản phẩm, để cho những tin đồn xấu sẽ trở thành những tin đồn tốt đẹp không được sao? Những tin đồn xấu thì không thể giúp những cái đã cũ kỹ nảy sinh cái mới được, những tin đồn tốt đẹp thì cũng không thể giúp cái cũ ấy sinh ra cái mới được, còn có thể giúp cậu nuôi gia đình được không?
- Cái này.... chính là đơn giản như vậy sao?
Phạm Đại Tráng vẻ mặt đầy kinh ngạc, anh ta thật không ngờ rằng Lâm Hồng Phi muốn lo chuyện ở nhà máy, biện pháp lại đơn giản như vậy.
- Cái này.... cũng quá là đơn giản?
- Đơn giản? Ha ha....
Lâm Hồng Phi phì cười, lắc đầu:
- Phạm sư phụ, cách thì đơn giản, ai cũng biết, nhưng sao trước đó không ai trong nhà máy này làm được?
- Bởi vì...
Phạm Đại Tráng định nói lời bác bỏ nhưng lại chợt phát hiện ra không biết nói gì.
Lí do không làm được có rất nhiều, nếu lãnh đạo không coi trọng, đã là như vậy thì vì sao chúng ta phải coi trọng chất lượng? Nếu đồng nghiệp không coi trọng thì một chiếc xe máy có rất nhiều linh kiện thay thế, tôi đã làm tốt rồi, nếu có vấn đề xảy ra về linh kiện thay thế với những người khác, thì cơ bản là ngay từ ban đầu chiếc xe sẽ không có những sự cố giống nhau? Cuối cùng tìm ra vẫn chẳng phải là chiếc xe hỏng sao? Kỹ thuật xe máy của chúng ta không tiên tiến bằng kỹ thuật của người Nhật.
- Nhưng tới lúc đó, Phạm Đại Tráng đột nhiên phát hiện ra sẽ phải cân nhắc với những lí do này, lãnh đạo không coi trọng, vậy vì sao chúng ta lại không dốc sức mình để có được chất lượng sản phẩm? Tiền mà chúng ta kiếm được lẽ nào không phải là do chúng ta tự mình kiếm được sao? Nếu những đồng nghiệp mà không coi trọng, tôi cũng không coi trọng, lí do này càng trở nên bậy bạ, mỗi người đều nghĩ như vậy nên tôi mới không đi chỉnh sửa lại chất lượng của linh kiện xe, về mặt này thì không phải nhiệm vụ của mỗi người mà là trách nhiệm của toàn thể mọi người trong nhà máy chế tạo xe máy; còn về phần tính năng và kĩ thuật của sản phẩm, chúng ta không sánh được với người Nhật thì....cùng lắm là chúng ta bán rẻ hơn một chút là được, trước giờ chẳng phải vẫn làm vậy sao?
Không chỉ có Phạm Đại Tráng, trước đó tất cả mọi người đều cảm thấy cách của Lâm Hồng Phi chỉ là lấy lệ, viết quá là qua loa. Đến giờ phút này chúng ta đều nhận thấy rằng, nếu như chiếc xe máy mà do tự chúng ta chế tạo ra thì chất lượng rất tốt, mặc dù là không bằng xe của người Nhật bán, nhưng bất luận thế nào thì cũng không đến mức phải đứng trơ mắt nhìn cục diện này.
Nếu như thị trường nhà máy chế tạo xe máy đã trơ mắt đứng nhìn sự sống dở chết dở này, mỗi năm sản lượng cũng có khoảng hai ba ngàn chiếc xe, cũng chỉ dựa vào sự cố hỏng hóc của hai, ba ngàn chiếc xe này xảy ra, lúc ấy mới miễn cưỡng duy trì sự sống dở chết dở của nhà máy chế tạo xe máy. Nhưng mà khả năng sản xuất thiết kế của nhà máy chúng ta mỗi năm cũng có được khoảng 100 ngàn chiếc, tỷ lệ hoạt động là quá thấp khiến người ta vượt qua cả cấp đệ tử phong lưu!
- Còn có người nghĩ rằng nắm được chất lượng sản phẩm tốt là chuyện đơn giản sao?
Lâm Hồng Phi nhìn bốn xung quanh, trầm giọng hỏi, ngữ khí rất là nghiêm túc:
- Còn có người nghĩ rằng chất lượng sản phẩm là trò đùa sao?
Những người mà bị Lâm Hồng Phi nhìn vào, không ai là không vội lắc đầu, cúi đầu, không dám đối diện với Lâm Hồng Phi.
- Được, nếu như mọi người đều nhận thấy điều này thì trọng tâm công việc tiếp theo là dốc hết sức để có được chất lượng sản phẩm, tôi đã đưa ra điều kiện với lãnh đạo trên tỉnh, từ nay về sau hình thức phát lương sẽ thay đổi, chia thành lương cơ bản và lương sản phẩm. Lương cơ bản thì ai cũng có phần, lương sản phẩm thì phải dựa vào số lượng và chất lượng sản phẩm mà quyết định, nói một cách đơn giản thì là làm nhiều ăn nhiều làm ít ăn ít.
Không đợi Lâm Hồng Phi nói xong, vừa mới nghe thấy Lâm Hồng Phi nói rằng muốn thay đổi chế độ tiền lương, những người ở đây đều rất vui mừng, có thể những kẻ hay sinh sự bọn Lưu Đại Hổ nhất thời sẽ rất tức giận, Lâm Hồng Phi tung ra như vậy, mỗi tháng mọi người sẽ nhận được bao nhiêu? Lưu Đại Hổ không nhịn nổi, to tiếng;
- Họ Lâm kia, anh như vậy là phá vỡ cái chế độ xã hội chủ nghĩa đấy, anh như vậy là...
Bây giờ là năm 1991 rồi, nhà nước vẫn còn không buông tha cho các doanh nghiệp nhà nước, cũng không thể xa thải, trừ phi là vi phạm pháp luật, còn không thì đã là công nhân lúc đang làm việc mà phạm lỗi thì cũng không thể xa thải họ được. Thậm chí còn phải bảo đảm vấn đề việc làm cho con cái của họ nữa, tức là dẫn đến một kết quả tất yếu: thay ca.
Nếu không không thể xa thải công nhân, mà tiền lương vẫn như vậy, việc cải cách tiền lương đã làm rất nhiều năm nay, nhưng mức lương vẫn chưa được nâng cao, nếu duy trì hình thức tiền lương truyền thống là làm khoán, làm với không làm giống nhau, làm nhiều cũng giống làm ít, ví như bọn người cản trở Lâm Hồng Phi đây, cả ngày không thấy làm việc, nhưng mà khi phát lương thì thiếu của bọn họ một đồng cũng không được.
Hiện tại Lâm Hồng Phi mạnh taynhư vậy, Lưu Đại Hổ không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là ít hơn so với trước đó rồi. Trời đất bao la không có nhiều tiền, nghe thấy tiền lương của mình sẽ ít đi, kẻ hay sinh sự này lẽ nào lại không tức giận sao, nhất thời phía sau Lưu Đại Hổ ồn ào đứng lên.
- Tất cả câm miệng!
Lâm Hồng Phi không có nhượng bộ, lớn giọng:
- Cãi nhau cái gì chứ? Muốn kiếm được nhiều tiền, chăm chỉ làm việc thì không lâu sau sẽ có thôi? Lưu Đại Hổ! Cậu ra đây cho tôi, đừng tưởng tôi mù, vừa rồi chính là anh làm ồn ào đấy! Đừng tưởng rằng tôi không biết các cậu tạo ra sự chú ý, người khác thì vất vả làm việc, các người cả ngày ngồi chơi, còn muốn nhận tiền lương như mọi người sao? Đừng có mơ nữa! Tôi nói cho cậu biết, xã hội chủ nghĩa là không sai, nhưng xã hội chủ nghĩa không nuôi những kẻ lười nhác và đồ vô dụng!
- Tôi lần này đã thương lượng được với cấp trên ban cho thanh thượng phương bảo kiếm trong tay, từ chính miệng các vị lãnh đạo này cũng đã đồng ý cho tôi gạch tên 20 người, ai muốn có tên trong dnah sách của tôi thì lại đây báo tên đi! Đừng cho rằng tôi không có cách gì với các cậu, mấy năm gần đây các cậu đã làm nhiều chuyện gian xảo rồi, tôi mà báo lên công an tới lúc đó xem tôi có thể lôi các cậu đi chỉ bằng một câu nói không? Không tin thì đi lên tỉnh mà hỏi, xem tôi nói có đúng không?
Đám người vừa rồi còn làm ồn ào, bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng của Lâm Hồng Phi là không ngừng vang lên.
Tất cả mọi người đều bị trấn lại, không ai ngờ rằng tên tiểu tử Lâm Hồng Phi này lại ác thế, không nể mặt ai cả.
- Không sai, xã hội chủ nghĩa là không thể khai trừ công nhân, ngoài những người phạm lỗi, đám người Lưu Đại Hổ mấy năm gần đây đã lấy đi không ít đồ trong nhà máy mang ra bên ngoài bán, trước đây mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Lâm Hồng Phi cứ trừng mắt trừ cậu tận gốc thì thật có thể đưa cậu vào cục công an đấy, tới lúc đó luật pháp sẽ cho họ ngồi tù một năm rưỡi, Lâm Hồng Phi đương nhiên là có lí do khai trừ bọn họ rồi.
Chủ nghĩa xã hội không thể khai trừ các ngươi sao? Tôi có cách khai trừ các cậu! Đây chính là ý của Lâm Phi Hồng: ai dám đùa với tôi thì lại đây!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện