[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 49 : Giám đốc xưởng (XIV)

Người đăng: 

.
Thiên hạ không có kẻ được ăn mà không phải trả tiền. Tỉnh ủy đã giúp anh giải quyết sự việc mà lẽ ra anh phải mất hơn một năm mới làm xong chỉ trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, đương nhiên cũng không phải học theo Lôi Phong đi làm chuyện tốt, nhất định là có yêu cầu gì đó. Lâm Hồng Phi nhanh mồm: Chú Ngô, ý của chú cháu đã hiểu được đại khái rồi, chú định để phía nhà máy chế tạo xe máy thành phố.... Nói chuyện với người hiểu biết rất thoải mái, Lâm Hồng Phi cảm thấy sảng khoái, khiến cho chủ nhiệm Ngô thấy rất hài lòng: - Ý của bên tỉnh ủy là hi vọng cháu có thể dựa vào giá cả tương đối thấp mà cấp quyền sử dụng bản quyền cho nhà máy chế tạo xe máy thành phố. Theo cách nghĩ của thành phố Bắc Quận thì họ đương nhiên là hi vọng Lâm Hồng Phi có thể bán bản quyền cho tỉnh ủy, nhưng đương nhiên trước đó Lâm Hồng Phi đã nhắc tới và không có ý bán bản quyền mà định trao quyền sử dụng bản quyền, chủ nhiệm Ngô cũng không có ý nhắc lại chuyện bán bản quyền nhưng ngược lại nhắc tới rồi. - Trao quyền sử dụng thì không có vấn đề gì, cháu sợ là sợ chuyện khác ấy. Lâm Hồng Phi nhíu mày: - Sản xuất động cơ, liên quan đến sự tỉ mỉ, khuôn đúc, các thiết bị phay, mài, xe... Tuy là hàm lượng kĩ thuật của động cơ không cao nhưng thực lực của nhà máy chế tạo xe máy thành phố còn khó khăn, cần thiết phải tiến hành thay đổi nâng cao thiết bị sản xuất. Nguồn vốn không ít, không thấp hơn 10 triệu... Theo cháu biết thì tình hình tài chính của tỉnh ủy cũng khó khăn, có thể có được số tiền này sao? So với các cấp tài chính năm 1991 mà nói, tuy là có thực hành phân chế độ, nhưng do nguyên nhân về tổng sản lượng kinh tế, thu nhập tài chính của các cấp chính phủ, địa phương cũng không được nhiều. Tình hình tài chính Bắc Quận cũng không lí tưởng gì. Trước đó nhà máy chế tạo xe máy đã có 18 triệu cho vốn công nghệ kĩ thuật, tài chính thành phố không dễ dàng cắn răng bỏ ra đâu, bây giờ lại bắt tài chính thành phố bỏ ra 10 triệu, gần như là không có khả năng này xảy ra. - Chuyện này thì cháu không cần lo. Chủ nhiệm Ngô lại có vẻ như đã định sẵn sự việc, dáng vẻ hết sức tự tin, dường như đã có cách giải quyết vấn đề rồi, nhưng ngược lại vấn đề trước mắt mới là điều ông coi trọng nhất: - Lâm Hồng Phi à, cháu cũng biết tài chính thành phố rất căng, tài chính tỉnh ủy cũng không thể nắm trong tay số tiền như vậy. Phí sử dụng bản quyền.... - Cứ để Tỉnh ủy xem xét rồi quyết định, nhiều ít bao nhiêu chú không có ý kiến. Không chờ chủ nhiệm Ngô nói hết, Lâm Hồng Phi vui vẻ nói: - Đều là những cống hiến cho nước nhà, điều này nên là chương mới nhất của một thiên tài. Tình hình đất nước hiện tại thì bất luận là nhân dân hay tài chính, xí nghiệp, thì sự chú trọng tới bản quyền đều không có đủ. Lâm Hồng Phi rất rõ, rất khó có thể khiến tỉnh ủy bỏ ra một khoản tiền để trả cho việc mua bán phí sử dụng bản quyền. Nếu không phải bản thân có một người cha tốt thì phí sử dụng bản quyền á? Nằm mơ đi! - Nếu như vậy, chú sẽ không khách khí, ý của lãnh đạo là trước tiên đưa cho cháu 500 ngàn phí sử dụng bản quyền, đồng thời, sau đó không sản xuất ra nhân dân tệ phí sử dụng bản quyền, cháu thấy thế nào? Lâm Hồng Phi thật là có chút giật mình, hắn giật mình cũng không phải bởi khoản tiền quá nhiều, mà là vì số tiền này quá ít ỏi: hại người ta a! Bán một chiếc xe ít nhất là hai ba vạn, vậy mà anh trao cho tôi có 100 tệ phí sử dụng bản quyền sao? Anh có thể mạnh tay hại người ta thêm một chút nữa không? Sự tình trước mặt đã trắng đen rõ ràng, Lâm Hồng Phi không thể không biết rõ, hắn nhíu mày, nói: - Chú Ngô, hiện tại chúng ta đang bàn chuyện hợp tác, nếu như chú không để ý, vậy cháu xin nói trước ý của mình. Lâm Hồng Phi rất rõ, bất luận là bàn chuyện hợp tác với ai mà khi đối phương đưa ra điều kiện gì anh cũng phải đồng ý, như vậy không phải là hợp tác, như vậy thì anh thật là ngốc. Hôm nay nếu như Ngô Đại Dũng đưa ra điều kiện mà mình cũng không xét phải trái đã gật đầu đồng ý thì nhất định sẽ để lại cho đối phương ấn tượng một điều về bản thân rằng mình “ dễ bắt nạt”, sau này sẽ sinh ra nhiều chuyện phức tạp. Mà gia cảnh nhà mình cũng có đủ tư cách cho mình có thể cò kè mặc cả với Ngô Đại Dũng. Ngô Đại Dũng cũng hiểu được sau khi mình nói ra những lời này thì quan hệ giữa mình và Lâm Hồng Phi đã thay đổi rồi. Bây giờ không phải là vãn bối và trưởng bối gặp nhau nữa rồi, cũng không phải là lãnh đạo gọi cấp dưới nữa, mà là hai bên bạn hàng đang thảo luận những điều kiện hợp tác, chí ít thì trong lúc này hai người đang rất bình đẳng với nhau. Cảm giác này khiến Ngô Đại Dũng không hề thoải mái, nhưng ông đã có sự chuẩn bị tâm lí rồi, cười nói: - Nên như vậy đi, có điều kiện gì thì cháu cứ nói ra, chỉ cần hợp lí, Tỉnh ủy nhất định sẽ xem xét cẩn thận. - Cháu xin nói thẳng. Lâm Hồng Phi gật đầu, mặc dù hắn chẳng có sự chuẩn bị gì trước đó cả nhưng mà những tư liệu này lại nhớ rất rõ, lúc này đây cũng có thể nói ra được: - Theo cháu biết, hiện tập đoàn thiết kế xe máy đang cùng công ty xe máy YAMAHA của Nhật Bản bàn chuyện hợp tác làm ăn, về cơ bản là đã đạt được kết quả, bước đầu đã đưa ra ý tưởng xây dựng một công ty với tổng vốn đầu tư 81 triệu đô la mỹ, tiền đăng kí là 65 triệu đô la mỹ. Trong số 81 triệu đô la mỹ này, thì bên tôi đầu tư vào đất đai và một phần vốn, bên công ty YAMAHA thì đầu tư vào kĩ thuật và một phần vốn. Dựa vào cổ phần hai bên cố thể so sánh tỉ lệ chiếm giữ của hai bên, số tiền mà bên Nhật xuất ra chiếm phần lớn trong tổng số vốn đầu tư 81 triệu đô la mỹ, kĩ thuật mà bên Nhật đầu tư chiếm trên 30% cổ phần, cũng có thể nói là kĩ thuật mà phía Nhật đưa ra ước tính khoảng 25 triệu đô la mỹ. Hơn nữa kết quả bước đầu đạt được, sau này hùn vốn công ty không bán đi được một chiếc xe, thì 5% tiền bán sản phẩm sẽ là tiền sử dụng bản quyền của bên Nhật. Trên trán của chủ nhiệm Ngô liền mờ mờ có những giọt mồ hôi, ý tứ bên trong lời nói làm sao mà anh ta lại không rõ kia chứ? Kĩ thuật của tôi tân tiến hơn Nhật Bản, tính năng càng ưu việt hơn, nhưng anh lại cho tôi 500 ngàn sao? Sau này 1 chiếc xe lại đưa cho tôi 100 tệ phí sử dụng bản quyền? Những lời này có hơi quá. Càng khiến chủ nhiệm Ngô kinh ngạc hơn là làm thế nào mà Lâm Hồng Phi biết được những tài liệu này? Giống như Lâm Hồng Phi không có ý này trong lời nói: các anh hợp tác với bên Nhật Bản như vậy thì có chút không chính cống với tôi vậy. - Vậy ý của cháu là? Trầm mặc một lát, chủ nhiệm Ngô đã mở miệng. Lời nói vừa rồi, đương nhiên không phải con bài của thành phố Bắc Quận, thậm chí chủ nhiệm Ngô nắm trong tay không phải là một tấm bài, nhưng nếu có thể dựa vào giá thấp nhất trong tay Lâm Hồng Phi thì chẳng phải là chiến tích sao? - Cháu biết tài chính thành phố không hề dư dả, chúng ta đều là người một nhà, cháu cũng phát sẽ không khó khăn gì, phí sử dụng bản quyền cứ là 1 triệu đi, không cần phải là đô la mỹ, phí sử dụng bản quyền là 3% gia bán mỗi xe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang