[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 48 : Giám đốc xưởng (XIII)
.
Chuyện này nói là nhỏ thì không phải là nhỏ, nhưng nếu nói là lớn thì cũng không phải là lớn, chỉ cần thông báo cho chủ tịch thành phố Hạ là được, trước đây đã thông báo cẩn thận cho ông ấy rồi, lần này chẳng qua có thêm nhiều điểm có lợi hơn, vấn đề không có gì to tát.
Quả nhiên, Bí thư Đông Phương trong điện thoại đã báo cáo lại cho Chủ tịch thành phố Hạ sự việc Chủ nhiệm Ngô báo cáo với mình. Sau cuộc điện thoại này, sự việc đã có được ý kiến thống nhất.
- Lão Ngô, như vậy đi, anh và đồng chí Lâm Hồng Phi nói chuyện đàng hoàng với nhau đi.
B thư Đông Phương nói.
- Đúng vậy, vậy tôi đi đây.
Chủ nhiệm Ngô vội đáp, việc này ngay cả các vị lãnh đạo của thành phố đều chú ý tới thì Chủ nhiệm Ngô không thể chậm trễ.
Bí thư Đông Phương mỉm cười, gật đầu nói:
- Được.
Chủ nhiệm Ngô làm việc dưới quyền bí thư Đông Phương được bốn năm năm rồi, là một cán bộ được đích thân bí thư Đông Phương bề bạt lên, đối với bí thư Đông Phương làm việc hết sức tận tâm, làm việc rất đáng tin cậy, có thể giải quyết mợi việc, nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của bí thư Đông Phương, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của bí thư Đông Phương.
Đợi tới khi chủ nhiệm Ngô trở lại văn phòng, nhìn thấy Lâm Hồng Phi đang xem tài liệu một cách chăm chú, ngay cả có người bước vào cũng không phát hiện ra, bất giác cảm thấy ngạc nhiên, y ho nhẹ. Lâm Hồng Phi bất giác quay lại, lúc này ông mới hỏi:
- Hồng Phi, đang xem cái gì vậy?
Chủ nhiệm Ngô hỏi như vậy đơn giản là vì thấy tò mò, càng không phải dùng cái cách dịu dàng thế này để hỏi Lâm Hồng Phi có phải đang đọc tư liệu về văn phòng làm việc của mình không, nếu là người khác thì chủ nhiệm Ngô có thể đã lo lắng. Nhưng xuất thân của Lâm Hồng Phi chứng tỏ hắn là người có gia giáo, kiểu người này không thể làm hại người khác, không thể xảy ra với một người có gia giáo tốt được.
Lâm Hồng Phi đứng dậy thể hiện sự tôn trọng Chủ nhiệm Ngô, lấy cái thẻ đánh dấu đánh dấu trang đang xem, sau đó gập sách lại, cười nói:
- Là cuốn , nhàn rỗi thì xem thôi.
- sao?
Chủ nhiệm Ngô nghe thấy mà kinh ngạc, có chút khó tin.
- Đây chính là tác phẩm tiêu biểu của một nhà tư tưởng triết học thời cổ đại, cháu xem hiểu không?
- < Lý tưởng quốc> là tác phẩm tiêu biểu của tư Tưởng gia, triết học gia nổi tiếng người Hi Lạp cổ tên là Plato. Đồng thời là một trong những tác phẩm triết học cổ điển mang tính đại diện cho lịch sử triết học thế giới. Thậm chí có thể nói là tác phẩm kinh điển trong số những tác phẩm kinh điển trong lịch sử triết học thế giới. Là một Đảng viên, tiếp xúc với triết học và học tập tư tưởng triết học là điều bắt buộc. Chủ nhiệm Ngô đã xem qua cuốn này, tuy là nó có khó hiểu, nhưng mỗi lần đọc nó lại có thêm một sự hiểu biết mới. Đối với công việc của bản thân cũng rất có ý nghĩa, nhưng Lâm Hồng Phi mới lớn lên, một sinh viên đại học Khoa học chưa tốt nghiệp cũng đọc cuốn sách triết học thâm sâu này. Chủ nhiệm Ngô giả bộ chấn động.
- Xem nhưng không hiểu lắm.
Biểu cảm của Lâm Hồng Phi có chút ngượng ngùng:
- Nhưng mà cháu cảm thấy xem đi xem lại rất tuyệt.
Chủ nhiệm Ngô cười gật đầu, không nói tiếp chủ đề này nữa. Dựa vào trực giác vừa rồi, chủ nhiệm Ngô cảm thấy rằng không biết Lâm Hồng Phi đã đọc được bao nhiêu nhưng nhất định là đã có thể đọc hiểu được. Nếu không thì không thể nào mà cậu ta lại đắm chìm trong cuốn sách này như thế. Trẻ tuổi như vậy đã đọc cuốn sách thâm thúy như vậy... Tên Lâm Hồng Phi này không hổ là người trẻ tuổi mà được bí thư coi trọng, hoàn toàn không đơn giản một chút nào.
Có cơ sở để nói trước, lần này chủ nhiệm Ngô trực tiếp đi thẳng vào chủ đề:
- Lâm Hồng Phi, chuyện là như vậy, ý của chính quyền thành phố là muốn hỏi cháu, có nên tính toán tiền bản quyền của hai chiếc xe máy mà cháu phát minh ra không?
Bản quyền? Mấy người chưa đi đăng kí bản quyền sao? Lâm Hồng Phi chợt phát giác: lẽ nào chủ nhiệm Ngô không biết là chiếc xe này mới được phát minh ra có mấy ngày thôi sao? Trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà có thời gian đi đăng kí bản quyền được? Còn chưa nói tới thời gian công khai bản quyền nữa.
- Bản quyền à.
Lâm Hồng Phi tâm niệm sắc nét, nhưng lại có chút ngượng ngùng:
- Kỳ thật cháu cũng hi vọng nhận được quyền sử dụng, hoặc là hình thức hợp tác khác. Chủ nhiệm, không giấu gì chú, cháu cảm thấy việc bán ra bản quyền chẳng phải là một cuộc làm ăn có lợi nhuận sao, nhưng mà toàn bộ xe này cháu vẫn chưa đăng kí bản quyền đâu.
Lâm Hồng Phi không tin chủ nhiệm Ngô không biết chuyện hắn chưa đi đăng kí bản quyền cho hai chiếc xe mà hắn sáng chế ra. Nếu cậu ta nói vậy thì chắc chắn là có ý đồ.
- Sao lại chưa có đăng kí bản quyền chứ.
Chủ nhiệm Ngô nhất thời giật mình biến sắc, lắc đầu đau lòng ảo não, nhìn Lâm Hồng Phi dáng vẻ tiếc nuối như kiểu tiếc sắt không tôi thành thép được:
- Lâm Hồng Phi à Lâm Hồng Phi, cháu bảo chú phải nói với cháu như thế nào đây? Chúng ta lại khổ sở vì chuyện bản quyền rồi? Chuyện quan trọng như vậy, sao cháu lại không nhanh chóng đi đăng kí chứ?
Lâm Hồng Phi lại càng thêm ngượng ngùng, giọng nhỏ xuống:
- Chuyện này...cháu...
- Được rồi, được rồi.
Không đợi Lâm Hồng Phi nói xong, chủ nhiệm Ngô liền ngắt lời của hắn. Chuyện của Lâm Hồng Phi ông tự nhiên biết, lời vừa rồi chỉ là dẫn ra sự dạo đầu thôi. Tiếp theo đây mới là lời mà ông muốn nói:
- Như thế này, thành phố chúng ta có một khoản quỹ đặc biệt để hỗ trợ các ngành công nghệ cao, nếu như là việc phát minh được thuận lợi, thì có thể xin khoản tiền này, cháu chuẩn bị tài liệu cho chú, những cái khác cháu không cần lo, chú Ngô đảm bảo với cháu nhiều nhất là một tháng bản quyền sẽ được phê duyệt.
Thông thường, từ khi đăng kí bản quyền cho tới khi được chính thức chứng thực ước chừng khoảng 1 năm. Đây là bản quyền có tính thực dụng, nếu là bản quyền có tính phát minh thì thời gian xét duyệt còn dài hơn. Nhưng chuyện này thì có thể nghiên cứu một chút. Ở nước chúng ta thì trước nay chưa có gì là không thể cả. Chuyện có thành công hay không chủ yếu là do năng lực của anh. Người khác không làm được thì tôi làm được, như vậy chẳng phải là tài năng của tôi lớn sao?
- Cái đó thật là...cảm ơn chú Ngô rồi. Không giấu gì chú, hai ngày nay cháu rất phiền não về chuyện này. Chú có thể giúp cháu làm chuyện này rồi.
Lâm Hồng Phi vẻ mặt vui sướng vô cùng, dẫn Ngô Đại Dũng lên cầu thang, thuận miệng gọi luôn là chú Ngô rồi.
Nhưng mà thiên hạ này không có kiểu ăn không bao giờ. Tỉnh ủy đã giúp anh giải quyết sự việc mà lẽ ra anh phải mất hơn một năm mới làm xong chỉ trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, đương nhiên cũng không phải học theo Lôi Phong đi làm chuyện tốt, nhất định là có yêu cầu gì đó. Lâm Hồng Phi nhanh mồm:
- Chú Ngô, ý của chú cháu đã hiểu được đại khái rồi, chú định để phía nhà máy chế tạo xe máy thành phố....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện