[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 39 : Giám đốc nhà máy (IV)

Người đăng: 

.
Đợi cho những người trong nhà máy đi thử một lượt, hai chiếc xe không có biển, không có chứng từ gì đã được Lâm Hồng Phi lái phi ra đường. Từ nhà máy chế tạo của quân khu đến khu nhà ở của người trong quân khu mất một đoạn đường nhất định, ngay từ đầu Lâm Hồng Phi đã thấy lo lắng trong lòng, không biết là liệu mình có bị cảnh sát bắt không, nhưng khi qua mấy chỗ rẽ, thấy các anh cảnh sát dường như không để ý đến sự tồn tại của mình, nên hắn đã bừng tỉnh. Hắn đúng là đã quá lo lắng rồi. Nói thật, cái thời đại này, đi xe máy trên đường vẫn là nhận được đãi ngộ cao, đồng thời cũng không giống với thế hệ sau, xe máy thuộc vào dạng quần thể yếu một cách đầy tiêu chuẩn, không có biển số, không có giấy đăng kiểm, không thèm đội mũ bảo hiểm? Tất cả những chuyện này đều không hề có vấn đề gì, tất cả những anh cảnh sát giao thông đều đã biết, thời đại này mà có thể mua được chiếc xe máy, chắc chắn là con nhà có tên tuổi rồi đây. Nghiêm túc mà nói, vào thời buổi này mà đi trên đường một chiếc xe máy, phong độ tuyệt đối không khác gì 24 năm sau sẽ đi lên chiếc BMV Z4, cả thành phố cũng không có đến hai chiếc BMV Z4, và cũng cùng với đó, trên đường phố cũng không có mấy chiếc xe máy hạng sang. Trên đường của hơn hai muơi năm sau, chắc chắn không có một anh cảnh sát nào lại không ra kiểm tra các anh chàng đi xe máy, còn hiện ở thời buổi này, vừa nhìn thấy có chiếc xe máy hoàng tráng như thế, cũng chẳng quản có biển số hay có giấy tờ, hay thậm chí là không đội mũ bảo hiểm, ngoài việc thầm nói trong lòng là: chó má, đến cả mũ bảo hiểm cũng không đội, sớm muộn gì thì cũng ngã chết thôi. Thực ra là vừa ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, ngoài ra họ cũng chẳng thèm quản gì cả. Đang lúc hắn đi chậm rì rì trên đường, đắc ý với tốc độ 40km/h thì lại có tiếng còi vang lên ở đằng sau. Hả? Lâm Hồng Phi có chút ngạc nhiên: Sao lại thế này? Hắn thật sự không dám tin là cảnh sát lại có thể gây rắc rối cho mình. Nhìn từ kính chiếu hậu hắn ta phát hiện ra một chiếc xe cảnh sát 212 cũng với tốc độ như hắn, tiến đến đằng sau, rồi lại nhìn đến biển xe, Lâm Hồng Phi lại càng ngạc nhiên: Ồ, không ngờ lại là anh ta. Người này là người quen của Lâm Hồng Phi, chính là Lưu Khôn, con trai của tư lệnh Lưu của quân khu thành phố, từ nhỏ đã là đứa cầm đầu những đứa trẻ trong quân khu rồi, từ nhỏ cũng đã chiếu cố cho Lâm Hồng Phi, chỉ là tuổi tác có hơn chút, giờ đã làm việc hai năm rồi, trong ngân hàng Nông nghiệp của thành phố, nghe nói là chức phó phòng gì đó trong tay cũng có chút quyền lực, vợ con đều có rồi, cuộc sống gia đình được coi là ổn, vui vẻ mà sống. Liền bật xi - nhan, Lâm Hồng Phi áp xe vào lề đường, đồng thời giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn lại sát lề đường, Lâm Hồng Phi liền quay đầu rồi giơ tay ra chào anh ta: - Anh Khôn, đi đâu thế? Chiếc xe 212 cũng đã dừng lại bên đường, từ trong xe bước ra một thanh niên chứng hai bảy, hai tám tuổi, thấy Lâm Hồng Phi, nét mặt người kia cũng đã rất vui vẻ, rồi vỗ ngực Lâm Hồng Phi nói: - Thằng nhóc này, đúng là đặc công lang vuơng. Nói xong, nhìn thấy chiếc xe của Lâm Hồng Phi, lại vô cùng ngạc nhiên: - Này cậu, chiếc xe này sao mà đẹp vậy? Có phải là do cậu làm ra không? Đàn ông mà, chẳng có ai là không hứng thú với xe cả, cho dù là xe bốn bánh hay là xe hai bánh, thấy chiếc xe đẹp như thế này đương nhiên là khâm phục rồi, mỗi một người đàn ông đều có tình cảm yêu thuơng từ trong nội tâm, mấy ngày trước vô hình Lưu Khôn cũng nghe nói là Lâm Hồng Phi đang nghiên cứu để làm ra một chiếc xe máy, không phải chỉ đơn giản là bản thân hắn tự lắp xe, mà ngay cả động cơ của xe cũng là do tự bản thân hắn phát minh chế tạo ra, khi Lưu Không không để ý đến, nhưng khi nãy trên đường thấy một chiếc xe rất phong cách, rồi nhìn thấy chiếc xe mà trước giờ mình không hề thấy, là một trong những người cũng đam mê xe nên Lưu Khôn cũng đã bắt đầu để ý đến, càng nhìn càng thấy người trên chiếc xe rất quen, không phải là con trai của Phó tổng tham mưu Lâm kia sao? - Đúng vậy, nhàn rỗi không có việc gì làm nên cũng nghĩ ra việc làm chơi thôi. Lâm Hồng Phi cười gật đầu nói, trong lòng đương nhiên là đắc ý rồi, đúng không? Các anh làm chuyện này mà người trong quân khu đều biết rồi sao? Nhưng tuy trong lòng cũng đã rất đắc ý, còn mặt thể hiện ra ngoài cũng rất vẻ khiêm tốn: - Ha ha, đúng vậy, trong truờng học được những kỹ thuật đó, đúng là cũng có tác dụng đúng không?... Không thể so sánh với anh được, xe của anh nắng mưa cũng không ảnh huởng gì, đâu có như tôi chứ? Nói đúng ra trong thời buổi này, dung chiếc xe 212 đúng là không phù hợp với những gia đình trong thành phố, chiếc xe cũng không có cả trợ lực chuyển hướng, nếu như đi trong thành phố đương nhiên là rất mệt mỏi, nhưng cơ bản là không có khái niệm về xe riêng, có thể có được một chiếc 212 thì đã được mọi người ngưỡng mộ lắm rồi. - Cũng không thể nói như thế được, chiếc xe này là của quân khu mà, tôi cũng chỉ là tạm thời mượn dùng mà thôi, trong quân đội hạ lệnh là tôi sẽ cho xe đi. Có những chuyện, có thể làm nhưng không thể nói, ví dụ như chiếc xe này là xe 212 thuộc quân khu, tuy rằng cha của Lưu Khôn là tư lệnh quân khu, nhưng cũng không thể tùy tiện mà đưa xe cho Lưu Khôn được, bằng không sẽ là vi phạm quy tắc, nhưng chính sách vẫn là chính sách, biện pháp nhiều hơn cả chính sách, xe là của quân khu, cái này không sai, nhưng Lưu Khôn mượn chút để dùng, ai có thể nói anh ta chứ?... chỉ là mượn chút thôi mà, nể mặt thì chuyện nhỏ này lại có ai không đồng ý sao? Nhưng việc mượn này thì trong lòng thực ra ai cũng biết, chỉ là cái cớ mà thôi… còn không cần đến bản thân bỏ tiền ra mà đổ xăng. Lưu Khôn đánh giá chiếc xe của Lâm Hồng Phi, hai mắt đã phát ra tia sáng, yêu thích, ngưỡng mộ : - Người anh em, có thể giới thiệu cho tôi chiếc xe này được không? Nói rồi, vẻ mặt vui vẻ : - Tôi thấy nó quá đẹp, còn đẹp hơn cả Honda rồi. - Chiếc xe này còn tốt hơn cả Honda rồi, động cơ 250, 22 mã lực. Vừa mới nói đến xe là Lâm Hồng Phi đắc ý: - Không phải tôi nói khóac, so với chiếc xe này, Honda còn kém hơn nhiều. - Thật hay đùa? Lưu Khôn không hề tin tuởng được điều này, không thể không nhìn lại chiếc xe, trong ánh mắt lộ ra tia nghi ngờ: - Người anh em, cậu đừng có mà nói khoác, còn lợi hại hơn cả Honda hay sao? Chiếc xe của Honda đã phải hơn ba mươi nghìn, trong ngân hàng của tôi, giám đốc cũng có một chiếc, chiếc xe đó đúng thật là quá hoành tráng, tốc độ thôi rồi… - Tiểu Nhật Bản lại có thể so với tôi được sao? Lâm Hồng Phi như muốn nói ra một câu từ trong mũi: - Đấy còn là do không có được nguyên liệu như ý muốn, nếy không chắc chắn tôi sẽ làm ra một động cơ 4 xi lanh. Thằng nhóc này đúng là nói khóac thôi rồi, Lưu Thần lắc đầu, trong lòng đúng là không tin, anh ta không biết là trong mười động cơ nổi bật, tốt nhất thế giới năm 2009 có năm cái là Lâm Hồng Phi cũng đều tham gia chế tạo ra, đồng thời hắn cũng là cố vấn kỹ thuật của “ Tứ đại kim cương” của xe máy Nhật, không dám nói là thiết kế cả chiếc xem nhưng chỉ nói đến bộ phận động cơ, nếu Lâm Hồng Phi được xứng danh thứ hai trong thời đại này, sẽ không có ai dám tranh danh hiệu thứ nhất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang