[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 35 : Xúi giục (II)

Người đăng: 

.
Theo “quy tắc” sử dụng sinh viên đại học trong thời buổi này, những sinh viên chính quy sau khi tốt nghiệp, chỉ có thể vào các cơ quan của chính quyền, thông thường đều sẽ được sắp xếp cho vị trí phó phòng gì đó, những sinh viên đã tốt nghiệp trường Đại học thông thường sẽ được làm chức Phó phòng (cũng sẽ nhận được đãi ngộ của cấp Phòng) hoặc làm chức phó của một bên nào đó, một sinh viên tốt nghiệp chắc chắn là có tiếng thơm rồi, sau đó sẽ là cấp chính quy, nếu như đồng ý xuống bên dưới làm như xuống xã, hay thị trấn thì lập tức sẽ được sắp xếp một vị trí đương nhiên là trên cả chức Phó phòng kia, sau đó cũng sẽ mở ngoặc là nhận được đãi ngộ như cấp chính quy, chỉ cần biết làm người, thì chắc chắn là sẽ được đề bạt lên rồi, nếu như là một sinh viên tốt nghiệp thuộc 211 hay 985 trường hay những sinh viên tốt nghiệp trường trọng điểm thì chắc chắn là không chỉ có nhận được như thế, bởi vì nguồn nhân lực cực kỳ khan hiếm, bên chính quyền cực kỳ coi trọng những sinh viên đại học tốt nghiệp như vậy, để thu hút nhân tài, các cấp chính quyền cung đã tìm tòi khuyến khích cách dùng người không vi phạm pháp luật, để có thể cho các sinh viên được những ưu ái nhất định, đủ tư cách để nhận được những đãi ngộ chính. Đương nhiên những quy tắc này cũng không phải là một thứ không thể thay đổi, mà cả mọi người đều phải tuân thủ những “quy tắc thay thế” đó, càng đến những cấp dưới hơn thì đãi ngộ đương nhiên càng cao hơn, càng lên trên thì đãi ngộ càng thấp hơn. Ví dụ như Lâm Hồng Phi là một sinh viên trường trọng điểm 211 của nhà nước, có được bằng tốt nghiệp trong tay sẽ có thể về thành phố làm việc, có thể thay chân cho cha, và đãi ngộ mà người ta cho hắn chắc chắn cũng là đãi ngộ của trưởng phòng, nhưng trong một năm sau khi ra trường làm nhiệm vụ thì hắn chỉ có thể làm chức Phó thôi, sau một năm đã quen việc sẽ chuyển dần, nhưng nếu sau một năm thực tập mà Lâm Hồng Phi muốn về cấp dưới làm việc thì chắc chắn sẽ có thể nhận chức trong Đảng ủy của xã, trấn nào đó, hoặc có thể là nhân vật số một của chính quyền, và đãi ngộ cũng sẽ là: đãi ngộ cấp Phó tỉnh, nhưng nếu như làm trong thành phố thì chắc chắn không có được cái đãi ngộ đó. Ngược lại nếu như Lâm Hồng Phi đến tỉnh làm việc thì thông thường cũng chỉ là chức phó phòng thôi, là một chức phó chủ nhiệm, quyền lực chức phó cũng sẽ hoàn toàn được áp dụng: nếu như có thể vào được văn phòng trung ương – thì mọi người cũng đã biết được là có thể ở chỗ nào rồi? – chỉ là một nhân viên hành chính thông thường, không có bất kỳ một cấp bậc nào cả, có thể thăng tiến được không điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của mình thôi. Mặc dù hiểu được điều đó, Đông Phương Tiểu Linh cũng có chút không cam tâm, cô cảm nhận được, Lâm Hồng Phi đang nói khoác quá rồi, không đả kích anh ta một quả thì cô không cam tâm, nên liếc mắt, cô liền hỏi: - Anh nói là anh có thể đủ năng lực để thiết kế ra một chiếc xe mới, còn hơn cả Suzuki của Nhật sao? - Đương nhiên rồi. Nói ra Lâm Hồng Phi cũng rất kiêu ngạo, đối với Lâm Hồng Phi mà nói, vấn đề thuộc về “khoa nhi” này thì chẳng có gì là khó khăn với hắn. - Nếu nói như vậy… hay là chúng ta dùng thiết bị của xưởng để tự làm cho mình chiếc xe được không? Giờ anh ngay cả xe cũng không có, đi làm gì cũng không thuận tiện? Nếu như trước đây những lời nói của Đông Phương Tiểu Linh, Lâm Hồng Phi đều không để ý, nhưng lần này cô nói đúng là đã khiến anh phải hoảng hồn: tự anh làm ra một chiếc xe? Cách nghĩ này đúng là có sức hấp dẫn, nữ sát thủ mà thành bà chửa rồi: nữ sát thủ tự hủy đi bé cưng của mình. Lại lần nữa trở về trước lúc này, bởi vì có liên quan đến nghiệp vụ, Lâm Hồng Phi không phải thiếu xe, lúc đó vẫn còn chưa cảm nhận được nhưng sau khi lại về lúc này thì Lâm Hồng Phi phát hiện ra điều không tiện nhất chính là không có dụng cụ thay, trong nhà cũng có mấy chục nghìn, nhưng Lâm Hồng Phi cũng rất ngại hỏi mẹ xin tiền mua xe máy. Giờ Đông Phương Tiểu Linh nói thế, Lâm Hồng Phi cũng đột nhiên động lòng: làm chiếc xe cho mình? Lâm Hồng Phi đột nhiên tính toán, đầu tiên vấn đề lớn nhât chính là hệ thống mô tơ và bugi, bugi có thể mua được ngoài thị trường, sau đó tự mình tiến hành tiếp theo là để giảm chấn động đã bật đèn, rồi các thiết bị tương ứng như đồng hồ, thực ra những thứ này cũng dễ làm, đều có thể mua ngoài thị trường được, còn khung xe, cái này cũng đơn giản, chỉ cần có ống thép là có thể làm được… cứ tính như thế, Lâm Hồng Phi liền ngây người, ngoài mô tơ và bộ phận hóa dầu ra, thì những thứ khác bản thân anh ta đều có thể làm được. Lâm đại công tử đột nhiên động lòng, lập tức lấy ngay được chủ ý làm việc, trước công việc luôn treo danh nghĩa “nghiên cứu”, mua hai chiếc Honda CBT 125 và Suzuki GS 125 về để cho các sư phụ trong xưởng lôi ra mà nghiên cứu, xem xem có thể chế được như thế không, nhưng tiếc là trình độ của những sư phụ trong xưởng cũng không được thế, năng lực không đủ, những vấn đề khác cũng không lớn, nhưng mấy chiếc xe đều bị họ tháo ra, bởi vì nếu không có khả năng lắp thì động cơ sẽ nhanh hỏng, cuối cùng sẽ mà lại để bị vào kho thì đúng là xong. Mấy chiếc xe này tuy động cơ không được nhưng khung xe và những phụ kiện khác vẫn hoàn chỉnh, đến nay các vị lãnh đạo đều mang khoản tiền mà chạy đi mất, nên những chiếc xe này bị để lại trong kho… nên bản thân có muốn lấy những phụ kiện đó ra thì cũng đều có thể “phối hợp” với bên tron xưởng, tính như thế, Lâm Hồng Phi liền ngây người, chỉ cần làm ra một động cơ là bản thân không cần phải bỏ ra tiền gì cũng có thể làm được một chiếc cho mình rồi. Cái này làm được đây. Tại sao lại không lắp lại động cơ lại mà lại phải làm lại từ đầu, Lâm Hồng Phi cũng đã có dự tính của mình, tuy thời buổi này chiếc CBT 125 và GS 125 cũng đã được coi là xe tốt rồ, nhưng Lâm Hồng Phi vẫn thấy chưa hài lòng với phân khối 125 “nhi đồng” đó, hạn trong khung xe đó, Lâm Hồng Phi chỉ muốn làm thay đổi đó lên phân khối “thiếu nhi” chút là 250… thời đại nước Cộng hòa này, 250 đã là phân khối khủng rồi. - Được. Lâm Hồng Phi gật đầu, mặt vui vẻ nói : - Làm ra một chiếc xe cũng hay lắm. Vốn muốn trêu chọc Lâm Hồng Phi về chiếc xe để có thể nhìn thấy bộ mặt đáng thương của hắn, nhưng giờ cô thấy anh ta như thế, trong lòng đương nhiên là không thích: sao? Anh vẫn muốn đối lại với tôi sao? Đúng là chưa nhìn thấy quan tài nên chưa nhỏ lệ đúng không? Được, xem xem ai chịu ai trước. Trong lòng cô nàng Đông Phương này cũng tức giận, điệu cười trên mặt cũng như động lòng người: - Sao? Thế tiện thì anh làm cho cả tôi nữa nhé? - Làm cho cô một cái? Lâm Hồng Phi cũng tiện mồm tiện miệng nói luôn: - Được, cô muốn như thế nào? Hừm, nghe câu nói này của Lâm Hồng Phi, cô nàng Đông Phương Tiểu Linh lại càng điên tiết, đúng là chưa bao giờ thấy ai mặt dày thế này cả: Sao? Anh còn định làm cho tôi một cái thật sao? Thế thì làm cho tôi cái bàn đạp đi, chứ loại xe mà các anh đi kia không hợp với tôi. - Được, bàn đạp cũng được mà. Không sao cả? Lâm Hồng Phi cũng cười nói trả lời, bàn đạp? cái này thì có gì là khó khăn chứ? Bàn đạp thì bàn đạp, ngoài động cơ ra thì những thứ khác cũng chẳng có gì là khó cả, còn về vỏ bên ngoài, chẳng có gì khó, cứ làm một khung xe … thì cũng đã đẹp lắm rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang