[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 3 : Khung cảnh quen thuộc (Thượng)

Người đăng: 

.
Lúc Lâm Hồng Phi khôi phục lại ý thức thì cũng là lúc bùng hắn reo lên vì đói. Có lẽ là đêm qua đã uống hơi nhiều, đầu óc có chút không tỉnh táo, hắn rên rỉ hắn giờ tay xoa mặt cho tinh thần tỉnh táo. Mặc dù hôm nay là ngày cuối cùng nhưng thưởng cho mình một bữa ăn ngon cũng không quá chứ nhỉ? Sau khi xoa mặt làm cho mình phấn chấn hơn, hắn lại nằm trên giường mà không dậy chứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà: trên trần nhà có một bức tranh to cứ bay đi bay lại khiên hắn rối tinh rối mù cả lên. Đây là... Hắn cố gắng nhớ lại, đúng vậy đây chính là phòng của mình. Bức tranh mình dán trên trần nhà đang bay lượn, ngoài bệ cửa sổ còn để mấy đồ thủ công do chính tay mình làm. Một mô hình xe Trường Giang 750, mình còn sơn cho mô hình này màu xanh biếc. Bên cạnh mô hình 750 còn đặt một ống đựng bút làm bằng trúc, trong đựng mấy cái bi, mấy cái bút chì. Trong đó còn có một chiếc bút lông dài nhất hắn mua mất 5 tệ khi còn học tiểu học. Treo trên cửa còn có chuông gió làm bằng hạc đó là món quà của một cô gái thời trung học thích hắn tặng cho hắn làm kỉ niệm... Đây là phòng của mình, không sai, đúng đây chính là căn phòng quen thuộc của mình mà sao lại như xa lạ thế này? Lâm Hồng Phi vỗ đầu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là phòng của mình, không sai gì cả, đây là phòng của lão gia nhà mình không phải là phòng lớn trong biệt thự. - Lão Lâm, đó là một cơ hội, giữa huynh đệ chúng ta không còn hy vọng gì nữa. Là cậu không giống, trình độ chỉ huy của cậu cao hơn hai anh em tôi nhiều, nhất là những mảng lớn. Lần này nắm chắc cơ hội không chừng trong mấy huynh đệ chúng ta còn có người có thể làm tướng quân, trong tương lai cũng làm chúng ta rạng danh... Âm thanh nghe rất quen thuộc, hình như là của người quen nhưng có thế nào thì Lâm Hồng Phi cũng không thể nhớ nổi âm thanh có chút quen thuộc này rốt cuộc là của ai. Cửa phòng ngủ hình như không đóng, âm thanh này từ trong phòng khách ra truyền vào tai hắn rất rõ ràng, còn có cả mùi của thuốc là Bạch Liên. - Lão Bùi, ý của ông tôi biết rồi, bản tính của lão thủ trưởng ông còn không hiểu sao? Nếu tôi làm như vậy, lão thủ trưởng, ông ta... Một lúc lâu sau, lại có tiếng vang lên mọi người nói chuyện cứ cố gắng đè nén âm thanh của mình, nghe người này nói chuyện sức khỏe có vẻ tốt lắm. Âm thanh lần này càng thêm quen thuộc, đây là âm thanh của người đã già điều này khiến cho Lâm Hồng Phi đang nằm trên giường càng nghi ngờ hơn: chẳng lẽ có lão nhân đến nhà mình? Chẳng lẽ ông ta nghe thấy chuyện của mình rồi đến đây an ủi? Còn cái lão Bùi kia là ai? Dù có thế nào thì những lời này cũng làm cho hắn có ấn tượng khá sâu sắc, dường như hắn đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, chẳng lẽ là tối qua mình say quá...? Dù cho có cố gắng suy nghĩ đến đâu thì cũng không nghĩ ra là rốt cuộc âm thanh này mình đã nghe thấy ở đâu rồi? Nhưng bụng reo vì đói khiến hắn có chút không chịu được, hắn lắc đầu cho tỉnh táo hơn một chút sau đó đứng lên tốt xấu gì thì cũng phải đi ăn chút gì đó, còn những thứ khác cứ để lấp cho đầy cái bụng rồi suy nghĩ tiếp. Đi ra mở cửa phòng ngủ, trong phòng có làm khói lượn lờ cái gạt tàn đã đầy tàn thuốc, không biết người trong phòng đã hút thuốc bao lâu, lúc nhìn hai người kia hút thuốc Lâm Hồng Phi sững sờ. Hai người ngồi trong phòng khách, có một người mặc quân trang 4 túi, trên vai là quân hàm 3 sao không mang quân mạo. Chính là quan quân cao cấp trong quân đội. Nhìn có vẻ ông ra đã hơn 40 tuổi, vẻ mặt tuấn tú mặc dù ngồi hút thuốc ở đó nhưng ngả lưng vào ghế shopha như một cây tùng vậy. Còn người khác thì đeo một cặp kính cận cũng mặc bộ quân trang nhưng có chỗ không giống với vị kia là hai sao của người này nhỏ hơn, cũng là quan quân cao cấp trong quân đội, vẻ mặt giống như tượng phật Di Lặc vậy miệng luôn cười thân ái. Người giáo quan quân chính là cha mình? Lâm Hồng Phi bất giác loạn lên: cha mình đã về hưu, đây là chuyện gì? Nhưng đây không phải là điều làm lão Lâm chấn động nhất, điều khiến lão Lâm chấn động nhất chính là vị quan quân thiếu tá đeo đôi kính cận tròn tròn, trông giống như tượng phật Di Lặc kia. Đây là Bùi Quang Vinh! Đây chính là người đã làm hại tiền đồ nửa đời sau của cha mình! Chính là con của y, dụ dỗ mình ở nước ngoài trở về sau đó lại âm mưa làm giám điệp rồi thao túng hết những hạng mục kĩ thuật mà mình đã dốc sức nghiên cứu trong nhiều năm. Đây chính là kẻ thù hai đời cha con Lâm gia. Hơn nữa, cảnh trước mắt này rất quen thuộc. Cảnh này như một bộ phim điện ảnh xẹt qua, rốt cuộc thì hắn cũng nhớ ra tại sao lại có cảm giác quen thuộc với cảnh này: ngày 26 tháng 5 năm 1991 mình tốt nghiệp đại học chính quy, bất nãm với kẻ tự cho mình là xưởng trưởng ở nơi thực tập, y đã tức giận sa thải mình. Sau đó mình đã về nhà và nhìn thấy cảnh này. Khi đó cha mình vẫn là Tổng tham mưu quân khu Bắc Quận, trước ngày này đất nước đã ra một quyết định trước nay chưa từng có: Một trong 7 đại quân khu phải thành lập một khu thí nghiệm công nghệ cao, Nguyên nhân thành lập trạm thực nghiệm này là vừa mới chấm dứt chiến tranh Vùng Vịnh thì lại khởi xướng đoàn đại binh tác chiến đối mặt với chiến tranh giữa nước Mỹ và Vùng Vịnh. Chế tạo ra các vũ khí đặc chủng tác chiến, chiến thuật trảm thủ, chiến thuật phản công, máy bay tàng hình, vũ khí laser... Tình thế nghiêm trọng khiến cho các nước cộng hòa rút ra được bài học kinh nghệm xương máu, quyết định có ý nghĩ lịch sử: thành lập một trạm thí nghiệp, giúp nước Cộng hòa chuẩn bị kháng chiến. Lần này bộ đội thành lập trạm thí nghiệm, đó là bộ đội đặc chủng quân khu Thuấn Canh nổi tiếng nước Cộng Hòa, đồng thời cũng là bộ đội đặc chủng chân chính: đại đội đặc chủng Liệp Ưng. Lúc này, Lâm Vệ Quốc đã lọt vào tầm mắt của lãnh đạo để được làm thủ trưởng của nhóm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như có thể vào được đội thí nghiệm đặc chủng này đối với Lâm Vệ Quốc mà nói thì đó là một cơ hội rất lớn, tuy là chưa thể làm đội trưởng nhưng đó cũng đã là một cơ hội hiếm có. Bùi Quang Vinh chính là tới để khuyên Lâm Vệ Quốc đi con đường trên, nói đơn giản chính là cổ động hắn đi cửa sau tương đương cới Phó tư lệnh tỉnh. Cũng bở vì lần này đi cửa sau, trời sinh tính đã nghĩa hiệp ghét cái ác Lâm Vệ Quốc đã phá hỏng cơ hội lần này để Bùi Quang Vinh lọt vào vào mắt xanh của lãnh đạo. Vốn dĩ Lâm Vệ Quốc có khả năng trở thành Phó đại độ trưởng của đội đặc chủng, nếu không cũng có thể vòa bộ đội đặc chủng của nước Cộng Hòa. Độ tuổi của ông ta hơi cao nhưng có thể khai thấp đi. Trong phút chốc, rất nhiều thông tin hiện lên trong đầu Lâm Hồng Phi. - Hồng Phi, đứng lên? Thấy Lâm Hồng Phi, vẻ mặt của Bùi Quang Vinh có vẻ thân thiết đi nhanh đến trước mắt hắn hỏi han: - Bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa? Lúc trước Lâm Vệ Quốc có nói với Bùi Quang Vinh, Lâm Hồng Phi bị cảm về nhà nghỉ ngơi. Còn có những câu này trong lòng Lâm Hồng Phi bị chấn động mạnh mẽ. Mặc dù là không có chuyện gì xảy ra nhưng Lâm Hồng Phi vẫn có cảm giác gì đó rất vớ vẩn: chẳng lẽ tối qua, lúc mình uống rượu say đã đưa mình về với cảm giác của 21 năm trước? - Cảm ơn chú Bùi ạ! Hắn cố gắng kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, tươi cười nhưng sắc mặt có vẻ xanh xao của hắn đúng là có vẻ bị cảm thật, hắn nói: - Không có gì to tát cả, chỉ là cháu tắm nước lạnh không có gì to tát cả đâu. - Ngày này sao lại đi tắm nước lạnh? Cái này không phải là đùa giỡn với sức khỏe hay sao! Bùi Quang Vinh vội nói, nhìn Lâm Hồng Phi tỏ vẻ không hài lòng, cái nhìn như là nhìn một đứa trẻ vậy rồi lại quay về phía phòng bếp hô to: - Tẩu đâu, mau đi pha cho Hồng Phi cốc nước mật gừng, xem này Hồng Phi sốt cao vẻ mặt khó coi quá. Đúng rồi, hình như là vậy! trí nhớ rất trùng hợp Lâm Hồng Phi nhớ rất rõ rằng 21 năm trước cũng ngày hôm nay mẹ đang làm bếp rất bận rộn, biết mình bị cảm mẹ còn làm món thịt kho tàu mà mình thích nhất... Như vậy, tất cả đều không phải là ảo giác. Lâm Hồng Phi nhìn về phía bếp, thực sự mẹ đang ở trong sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang