[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 25 : Phụ kiện
.
Quỹ đạo chiến thuật là thứ tốt, nhưng cũng chỉ là một thứ cơ bản, không có quỹ đạo chiến thuật, nếu không có phụ kiện chiến thuật đi kèm, thì quỹ đạo sẽ thành gánh nặng.
Quỹ đạo chiến thuật giống như may bay, chỉ là khung, tính năng cũng không chỉ là trở khách, quan trọng là hệ thống Rada của máy bay, số liệu, máy móc cùng với đạn đạo có đủ tiên tiến không. Đạn đạo, rada chính là phụ kiện chiến thuật có tính năng tiên tiến. Dù là máy bay chức năng kém cũng không quan trọng, dù máy bay tiên tiến không đủ vũ khí tiên tiến để phối hợp cũng chỉ là một máy bay bình thường thôi, cũng không thể dùng để chiến đấu.
- Như vậy sao?
Lưu Phượng Tài nhíu mày, việc này ông ta đương nhiên biết, không có quỹ đạo, không có phụ kiện chiến thuật tương thích là không được. Đối với Lâm Vệ Quốc đây đúng là một chiến công lớn. Lưu Phượng Tài càng tiếc. Suy nghĩ một lát, Lưu Phượng Tài hỏi:
- Mấy thứ này có thể chúng ta tự làm được không? Có thể làm ra hàng mẫu là được.
- Một số thứ đơn giản thì không thành vấn đề, nhưng nếu phức tạp quá thì không làm được.
Lâm Hồng Phi cũng thiết kế một ít phụ kiện chiến thuật, hơn nữa, nói với Lâm Vệ Quốc điều kiện hiện giờ là có thể làm. Điều kiện không đủ, Lâm Vệ Quốc sẽ nói.
- Có thể làm được?
Lưu Phượng Tài mới nghe xong giật mình. Trước đây không tiếp xúc với mấy thứ này, trong tiềm thức tư lệnh Lưu cảm thấy phụ kiện chiến thuật rất khó làm, hiện giờ nghe Lâm Vệ Quốc nói mình có thể làm ra một ít, tinh thần lập tức hào hứng lên, vội vàng hỏi
- Ngoài súng nhỏ thì chúng ta còn có thể làm cái gì?
- Đèn chiến thuật loại nhỏ hai chân, laser chiếu sáng thì không có vấn đề gì. Nhưng, ánh sáng chiếu ban đêu, hoặc kính ngắm thì khó khăn lớn hơn.
Lâm Vệ Quốc đang nói rất thật. Lưu Phượng Tài cũng nhăn mày, bây giờ mới vào thập niên chín mươi, khoa học kỹ thuật của Trung Quốc chưa được tốt lắm. Quang học, điện tử chênh lệch không nhỏ với phương tây, thậm chí đèn chiếu mờ ban đêm trong nước cũng là vật quý. Mấy thứ này khó khăn không phải là ít.
Nghĩ một chút, nếu tạm thời không làm được mấy thứ này vậy chỉ cần tạm thời để lại. Lưu Phượng Tài nhíu mày,
- Nếu như vậy, trước tiên làm những thứ chúng ta có thể làm đi… Ôi, phân quân khu chúng ta sửa chữa và chế tạo không thành vấn đề đúng không?
- Không thành vấn đề, nhưng, nếu như có thể mời mấy vị sư phụ già ở chỗ tôi thì tốt quá.
Lâm Vệ Quốc hiểu rõ cơ sở chế tạo và sửa chữa của phân quân khu muốn làm mấy thứ này chỉ là mất chút thời gian, cũng không có bao nhiêu khó khăn. Vui vẻ nói:
- Đúng rồi, con tôi nói, nó căn cứ vào đạn m203 của Mỹ phóng ra cũng có thể thiết kế một loại đạn tương tự, có thể trang bị trong quỹ đạo.
- Thật không?
Lưu Phượng Tài trừng hai mắt, ông ta thật sự bị Lâm Vệ Quốc dọa rồi
- Con của ông thật sự có thể thiết kế ra đạn phóng?
Chế tạo vũ khí không khó, những xưởng vũ khí phi pháp dựa vào thiết bị gia công thủ công cũng có thể làm được. Nhưng đạn thì khó, một viên đạn nhỏ thôi cần trải qua hàng chục quá trình, đây là một viên đạn, nếu uy lực lớn hơn thì thế nào, Lưu Phượng Tài thật sự không dám tưởng tượng.
- Thằng nhóc đó nói, đạn này thuộc về vũ khí hạng thấp, so với viên đạn chế tạo dễ dàng hơn. Đối với chúng ta không có khó khăn gì.
Vẻ mặt Lâm Vệ Quốc có chút ngượng ngùng, lại có chút tự hào.
- Tôi thấy thằng nhóc này làm thiết kế, từ bản thiết kế mà nói cũng không có vấn đề gì, đối với vật liệu yêu cầu cũng không cao, có lẽ không có vấn đề gì.
Nói vậy thật ra khi Lâm Hồng Phi đưa ra bản thiết kế đạn ra, Lâm Vệ Quốc thật sự hoảng sợ. Làm sao ông không biết, con mình bỗng nhiên trở thành chuyên gia thiết kế vũ khí.
Đối với vấn đề này, Lâm Hồng Phi trả lời cha như vậy
- Con học đại học mấy thứ này, đều là thiết kế, thật ra cũng giống thiết kế vũ khí. Trong tài liệu cũng có thể tìm ra được thiết kế vũ khí này, hơi sửa một chút là được, nói như cha ông chúng ta đó là suy nghĩ.
Được rồi, đói với mấy thứ này, lão Lâm cũng bối rối, có phải như vậy không, đối với Lâm Vệ Quốc mà nói, ông ta cũng không cần, cũng thấy có lý, đã có lý, con mình cũng có bản thiết kế, vậy tạm thời tin nó đi.
Tốt xấu thì Lâm Vệ Quốc cũng đã chơi đùa với các loại vũ khí hơn hai mươi năm, nếu ông nói không có vấn đề, thì thật là không có vấn đề, hơn nữa, đạn phóng thuộc vũ khí tầm ngắn, Lưu Phượng Tài cũng biết, cự ly không cần rất xa, chỉ cần ba trăm mét là được. Trước đây Lâm Hồng Phi đã làm cho mình vui vẻ, vậy nó nói có thể làm thì làm thử xem.
- Vậy hãy làm đi.
Lưu Phượng Tài vung tay,
- Không phải sợ, nhưng phải giữ bí mật, phải làm ở cơ sở chế tạo sửa chữa của chúng ta, còn nữa, sau khi làm xong phải thử xem trước.
Mấy thứ này cũng phải cho mấy đồng chí quân khu cấp tỉnh xem, chất lượng không quá quan trọng, đem biểu diễn đèn pin chiến thuạt thôi. Biểu diễn này cũng không có vấn đề gì lớn, đạn thì còn có thể gặp chuyện không may liên quan đến tính mạng, do đó phải thí nghiệm đảm báo không có vấn đề gì mới có thể báo cáo lãnh đạo. Quy trình này Lâm Vệ Quốc tất nhiên là hiểu rõ, vội vàng nói
- Đúng vậy.
Dừng một chút, trong lòng thoáng nghĩ đến những gì con trai dặn, thầm giật mình, chút nữa thì quê, vội hỏi
- Đúng rồi, tư lệnh, nếu ngài phê chuẩn chúng ta có thể dùng kính ngắm hoặc là kính viễn vọng nhỏ làm thành một loại kính ngắm mới.
- Kính ngắm? Được, nhưng dùng kính viễn vọng để thay thế, có thể được không?
Khác với chuyện trước đây, chuyện này tư lệnh Lưu chần chờ một phen mới đồng ý, kính ngắm là một vật quý giá, trong nước rất ít được trang bị, nếu không phải là súng trường dùng cho các tay súng bắn tỉa thì súng ống bình thường căn bản sẽ không được trang bị kính ngắm. Súng trường thật ra có kính ngắm nhưng cả phân quân khu Bắc Quận cũng chỉ có mấy khẩu mà thôi. Quân khu coi như vật quý, mấy tay súng bắn tỉa hận không thể ôm ngủ cùng. Nếu để Lâm Hồng Phi thử, nếu không phải thấy chuyện này là một thành tích lớn với mình thì Tư lệnh Lưu thật không nỡ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện