[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 24 : Nửa vui nửa buồn
.
Trưởng phòng Ngưu biết, một khi Bí thư Tôn biết được cách làm việc của mình, nhẹ nhất sẽ chuyển công tác của mình, thậm chí trực tiếp cách chức hay không cũng không biết chừng. Lúc này Trưởng phòng Ngưu thậm chí cảm thấy oan ức, cảm giác như mình bị lừa. Lão Hoàng này, nếu có bối cảnh thì sớm nói ra, sớm nói thì ông đây làm sao còn dám có ý gì? Thằng khốn nạn, mặt rỗ không phải mặt rỗ, rõ ràng lại hại người!
Nghĩ đến vị Bí thư cục từ trước đến nay nổi tiếng là thiết diện vô tư, từ trước đến nay chán ghét người lấy việc công làm lợi cho cá nhân, dùng quyền lợi trong tay ức hiếp dân chúng. Trưởng phòng Ngưu hoàn toan không thể đứng dậy. Tuy rằng không biết vị phó tham mưu trưởng này có quen Bí thư Tôn thật không, nhưng mình không thể dậy nổi.
Gọi điện thoại cho Bí thư Tôn tố cáo, câu nói này của Lâm Hồng Phi đơn giản chính là muốn hù dọa Trưởng phòng Ngưu. Lâm Vệ Quốc cũng không định làm như vậy, đối với tình hình trước mắt Lâm Vệ Quốc tức giận, ông ta thật sự muốn gọi điện thoại cho Bí thư Tôn.
- Lão Hoàng, chỗ ông có điện thoại không?
Lâm Vệ Quốc trầm giọng hỏi.
Lão Hoàng làm sau không biết đây là Lâm Vệ Quốc ra tay giúp mình. Mà mình cũng không phải hi vọng vị quân nhân này giúp mình một phen sao? Liên tục gật đầu,
- Có, có, ở trong nhà, ngài đi theo tôi.
Lúc này là năm 91, ngoài các đơn vị, rất ít nhà riêng có điện thoại. Một số ít thành phố phía nam thực ra đã có điện thoại di động, nhưng giá đến hai ba nghìn tệ làm người khác sợ. Lão Hoàng tạo ra một gia sản lớn như vậy không dễ dàng, một ngày đều hận không thể kiếm tiền gấp đôi gấp ba. Đừng nói chỉ là điện thoại di động hai ba nghìn, ngay cả điện thoại cố định cũng vì việc kinh doanh cần, cân nhắc mấy tháng mới cắn răng sử dụng.
Hiện tại mặc dù là đã có máy bay riêng, trang bị máy bay riêng cũng phải mười nghìn, có thể có máy bay riêng, thật ra cũng thuộc loại giàu có. Nhưng giờ đây mà có điện thoại trong nhà tuyệt đối oai hơn so với người lái BMW trên đường.
Điện thoại đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ, chỉ lộ ra tai nghe, phím bấm bị che kín, dùng một cái khóa nhỏ khóa lại, tránh trẻ con nghịch.
Vừa nghĩ việc làm mình đau đầu lâu nay đã có thể giải quyết thuận lợi, Hoàng sư phụ kích động đến mức tay hơi run, rất lâu mới cắm được cái chìa khóa vào trong.
Đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ như trước, Trưởng phòng Ngưu giống như con chó bị chặt đánh gãy xương sống vậy, nhìn cửa phòng lại nhìn Lâm Vệ Quốc muốn thừa dịp chạy đi nhưng lại không dám.
Lâm Vệ Quốc cũng mặc kệ Trưởng phòng Ngưu nghĩ như thế nào, giọng ù ù như tiếng pháp
- Lão Tôn à…
Xong rồi, nghe giọng như vậy Trưởng phòng Ngưu cả người co quắp trên mặt đất, với hiểu biết của mình về Bí thư Tôn thì mình chết chắc rồi.
…
Tư lệnh Lưu hài lòng vệ việc Lâm Vệ Quốc chủ động xin đem cảnh vệ của mình là Tiểu Vương đi hỗ trợ, chuyện này nếu mình không biết thì thôi, nếu hiện giờ Lâm Vệ Quốc chia cho mình một chút công lao, tư lệnh Lưu sẽ cảm thấy chuyện này là chuyện của mình, mình chắc chắn phải tận tâm, toàn bộ tiến độ của dự án chắc chắn mình phải biết. Tiểu Vương là cảnh vệ của mình, là tri kỷ của mình, còn có gì làm mình yên tâm hơn.
Hiện giờ nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Vệ Quốc, tư lệnh Lưu càng hài lòng, cầm súng tự động 81 lên ngắm, lại điều chỉnh thanh ngắm đến một vị trí thích hợp, hài lòng gật đầu:
- Ôi, không tồi, rất tốt, độ ổn định của súng tốt hơn nhiều, chính là độ nặng. Đó cũng là chuyện không có cách nào, tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo xin một chút tài chính.
Tư lệnh Lưu cũng là một lão binh xuất thân từ cơ sở, một khẩu súng sắp hỏng trong tay ông ta ông ta lập tức có thể suy nghĩ ra cái gì đó.
Lâm Hồng Phi đi theo Lâm Vệ Quốc âm thần nghĩ: Thành rồi, chỉ cần tư lệnh Lưu đồng ý ra tay trong chuyện này, chuyện này cơ bản là thành.
- Đây là thứ tốt, vẫn có chút khuyết điểm.
Lâm Vệ Quốc chân thật, đem chuyện Lâm Hồng Phi nói với ông ấy ra.
- À, còn có khuyết điểm?
Tư lệnh Lưu nhíu mày
- Còn có khuyết điểm gì?
- Cái này quá nặng, là inox, thêm hệ thống đạo quỹ chiến thuật vào nữa, thì cả súng nặng hơn 560gram rồi.
Cũng có thể như vậy, toàn bộ đạo quỹ đều được làm ra từ inox, không nặng mới là lạ, mà đối với các chiến sĩ trên chiến trường mà nói, mỗi một gam nặng đều là mười phần quý giá. Rất nhiều các chuyên gia thiết kế vũ khí hạng nhẹ vô cùng đau đầu, từ vật liệu thép đến hợp kim, nghĩ hết mọi cách, chính là làm cho vũ khí nhẹ đi có thể cho các chiến sĩ mang càng nhiều đạn dược, tác chiến một lúc càng lâu càng tốt.
- Thứ hai, hệ thống quỹ đạo này bề ngoài không được xử lý, không phù hợp với yêu cầu của quân đội.
- Đúng vậy.
Tư lệnh Lưu nhìn hệ thống quỹ đạo, gật đầu, đúng vậy hệ thống này thực tứ là inox màu trắng có khả năng phản quang, rất không thích hợp sử dụng trong trạng thái chiến đấu. Ánh sáng phản quang long lanh, chẳng phải là nói cho địch tôi đang ở đây sao?
Vẻ ngoài, phải được xử lý ô xi hóa cực dương mới được.
- Tiếp tục, còn gì nữa?
Tư lệnh Lưu nhíu mày suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi.
- Còn là phụ kiện thích hợp chiến thuật quá ít, đến giờ chỉ có một.
Vừa nói đến đây, Lâm Vệ Quốc cũng không nhịn được cười khổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện