[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 23 : “Mách” gia trưởng
.
Nhưng hiển nhiên, vừa bình tĩnh lại Trưởng phòng Ngưu đã cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút yếu thế. Ánh mắt nhìn Lâm Vệ Quốc hỏi
- Ông là ai? Từ đâu đến?
Lâm Vệ Quốc không phải ngay cả tên mình cũng không dám nói ra, đối với thân phận quân nhân Lâm Vệ Quốc từ trước đến này tự hào mười phần, hơn nữa, cũng cảm thấy tự hào với thân phận quân nhân của mình. Hiện giờ gặp tên lưu manh du côn cũng dám khiêu khích với mình, trong lòng tức giận, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
- Tôi là phó tham mưu phân quân khu thành phố Bắc Quận Lâm Vệ Quốc? Cậu là ai? Ở đơn vị nào? Làm nhân viên chấp pháp của nhà nước, lại có hành động phạm pháp, xảo trá thương nhân? Cậu biết tội không?
Lâm Vệ Quốc quát.
Má ơi, người này dĩ nhiên là Phó tham mưu trưởng phân khu thành phố?
Tuy rằng đã sớm linh cảm lại linh của quân nhân không nhỏ, nhưng Trưởng phòng Ngưu không ngờ vị này lại là người khổng lồ như vậy. Nghĩ việc mình làm đã đụng phải quân nhân cao cấp, nhất thời cảm thấy đúng là đụng phải sắt.
Những năm này cũng có người giả mạo quân nhân, dù là dân chúng hay nhân viên của nhà nước đều có suy nghĩ này. Nhưng vị quân nhân trước mặt, chính khí, vững chắc như tùng, quân trang thẳng, vẻ mặt cương nghị, chỉ có quân nhân được rèn luyện nghiêm khắc mới có thể làm được, tuyệt đối là lãnh đạo cao cấp của quân đội, không thể sai.
Càng là như thế, vị Trưởng phòng Ngưu này càng lo lắng. Phó tham mưu trưởng của quân khu thành phố, không giống với các chức vụ khác, là một trong những chức vụ nhạy cảm nhất của phân quân khu. Trên ông ấy chính là Tham mưu phân quân khu, mà tham mưu phân quân khu là ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Bắc Quận. Có một phiếu trong hội nghị thường vụ của thành phố, thuộc nhóm ủy viên khác, chống lại chính quyền. Nghe nói người phụ trách liên lạc giữa phân quân khu và chính quyền địa phương chính là phó tham mưu trưởng. Ý thức được điểm này Trưởng phòng Ngưu nhất thời có chút kích động, không phải là tham mưu trưởng Lâm chứ?
Trưởng phòng Ngưu cũng là hạng người hiểu biết, thế nhưng có thể biết người phụ trách liên lạc giữa phân quân khu và địa phương là một vị phó tham mưu trưởng thật là có chút không đơn giản. Nhưng, càng là người thông minh, biết càng nhiều, tất nhiên càng hiểu được có thể nhân cơ hội này lợi dụng võ đạo chí tôn.
- Tham mưu trưởng Lâm, các ông tham gia quân đội, không thể quản lý việc của chúng tôi.
Trưởng phòng Ngưu hiển nhiên không phải không biết gì. Nghe Lâm Vệ Quốc nói thân phận của mình xong, tuy sửng sốt một chút, nhưng lập tức lấy lại sự kiêu ngạo của mình với lý do: quân đội không được can thiệp vào việc của chính quyền địa phương, đây là luật, cũng là mối tơ hồng.
- Can thiệt? Không, không, không, chúng tôi sao có thể can thiệp công việc bình thường của địa phương?
Lâm Hồng Phi biết tính cách cha mình nóng nảy, nếu để cha chống lại vị trưởng phòng Ngưu này, có lẽ, cuối cùng cha mình và trưởng phòng Ngưu đánh cho tơi bời mới chấm dứt, nhưng đó không phải là điều Lâm Hồng Phi muốn, lúc đó phiền toái mới bắt đầu. Muốn trừng trị tay Trưởng phòng Ngưu này hiện giờ còn có cơ hội tốt lắm. Hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm sao Lâm Hồng Phi lại sợ đồ bỏ đi như trưởng phòng Ngưu này?
- Trưởng phòng Ngưu, quân đội không can thiệp vào chuyện của chính quyền địa phương đây còn là thiết luật.
Nghe Lâm Hồng Phi nói như vậy, Trưởng phòng Ngưu vẻ mặt cười đắc ý, ha, ông cũng không thể quản được việc trên đầu tôi, cho dù là cấp trên, ông đây sợ sao?
Con gái của Hoàng sư phụ mặt trắng bệch, nhìn về phía Lâm Hồng Phi ánh mắt đầy bi phẫn và thất vọng. Lâm Vệ Quốc cũng nhìn Lâm Hồng Phi một cách thất vọng. Nhưng không đợi ba người nói gì, Lâm Hồng Phi lại nói một câu làm bọn họ biến sắc.
- Nhưng, là một công dân của nước cộng hòa, chúng tôi nghĩ, chúng tôi có thể phản ánh hành động bất công với lãnh đạo của trưởng phòng Ngưu, giữ gìn ổn định xã hội là trách nhiệm của mỗi người, trưởng phòng Ngưu, tôi nói có đúng không?
Lâm Hồng Phi nhìn trưởng phòng Ngưu ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Trưởng phòng Ngưu cố nén không ngã nhào xuống đất, mặt như đầu heo trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trong lòng chỉ còn sự tuyệt vọng: xong rồi!
Đúng vậy, quân đội không được can thiệp vào việc của chính quyền, đây còn là thiết luật, nhưng cũng không có nghĩa là quân đội không có chút ảnh hưởng nào đối với chính quyền địa phương. Ngược lại, ảnh hưởng của quân đội đối với chính quyền địa phương còn lớn hơn sự tưởng tượng của nhiều người. Quân đội không dễ lên tiếng, nhưng khi quân đội đã lên tiếng, không có lãnh đạo địa phương nào dám cố ý chống lại. Một trưởng phòng của cục công thương vơ vét tài sản của thương nhân bất hợp pháp bị lãnh đạo quân đội phát hiện? Đây chính là một việc rất nghiêm trọng, ảnh hưởng vô cùng lớn đến với cái nhìn của quân đội đối với chính quyền địa phương.
Ôi, hóa ra là như vậy, Hoàng Lâm Lâm mới vừa rồi con đầy thất vọng, giờ kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt không thể tin được. Nghiêng đầu nhìn Trưởng phòng Ngưu, Hoàng Lâm Lâm phát hiện trưởng phòng Ngưu uy phong, diễu võ dương oai trước mặt người nhà mình từ trước đến này bị mấy lời nói nhẹ nhàng của Lâm Hồng Phi dọa cho phát run.
Lâm Hồng Phi rất hiểu tính cách của mấy quan viên bình thường như trưởng phòng Ngưu. Đối với mấy người đó, chỉ một nhát là hoàn toàn đánh chết, không cần để cho họ cơ hội nào, nếu không thì thừa lúc anh không để ý sẽ hung hăng lên căn anh một nhát.
- Ba, con vẫn nhớ Bí thư Tôn của cục Công thương, hay là ba gọi điện cho Bí thư Tôn?
Lâm Vệ Quốc đã sớm bị mấy công bộc bại hoại này làm cho tức chết, nghe vậy nhất thời không do dự, gật đầu thật mạnh
- Được, tôi thật ra cũng muốn hỏi thăm lão Tôn, ông ấy rốt cuộc là quản lý cấp dưới của mình như thế nào? Có phải ông ấy không thường xuyên nhắc nhở đảng viên phải vì nhân dân phục vụ?
…
Trưởng phòng Ngưu cuối cùng không chống đỡ nổi, ngồi sụp xuống đất, y chẳng thể nghĩ tới, mình chỉ hù dọa bọn họ một chút, lại gặp phải gốc cây cứng rắn này.
Cục công thương, mình chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé của Cục công thương mà thôi, nói dễ nghe là trưởng phòng, thật ra là mình tự đánh bóng thôi. Nếu so với Bí thư Tôn của cục Công thương thì mình không là cái gì cả. Bí thư Tôn chính là lãnh đạo của toàn bộ hệ thống Công thương thành phố Bắc Quận, xuất thân từ quân nhân, quyết đoán, trong hệ thống Công thương của thành phố nhất ngôn cửu đỉnh, uy tín cực cao, quan điểm là ghé ác, không thể nào để cấp dưới của mình ỷ thế ức hiếp người khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện