[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 20 : Chút lòng thành
.
Hai ngày hôm nay lão Hoàng cũng rất vui vẻ và lo lắng nữa.
Vi chính là nếu như ngày hôm đó chính người thanh niến nhìn khí phách có thể giúp được bản thân thì sau này bản thân ông cũng chẳng phải lo lắng gì nữa rồi, buôn bán nhất định sẽ suôn sẻ thôi, vô cùng thịnh vượng thôi, nhưng cũng phải lo lắng chính là cậu ta không thể tự tìm thấy vui vẻ không?
- Lão Hoàng, lão Hoàng có ở đó không?
Hai ngày hôm nay những âm thanh này đều vang lên.
Lại nữa rồi hay sao? Lão Hoàng cũng đã đứng dậy đi ra khỏi ghế của mình để bước ra ngoài cửa, nói :
- Đồng chí Lâm, đã đến rồi sao…
Đồng chĩ lão Hoàng còn vui mừng hơn cả như lấy được vợ, phát hiện ra hôm nay người thanh niên này không những đến mà còn mang theo cả mấy binh nữa, nhìn thì đúng là người đàn ông trung niên, hình như còn là quan quân gì đó? Đúng thế, nhìn thân thế đúng là có quân trang, không chừng còn là một cán bộ quân nhân cao cấp.
Cán bộ cấp cao tại sao lại tìm đến chỗ nay? Lão Hoàng đột nhiên giật mình, liền đổ ngay ánh mắt lên trên bả vai người kia, thấy có quân hàm ba sao, đồng chí liền thấy chân của mình cũng đã mềm ra: mẹ kiếp, người kia còn là một thượng tá đó.
Trong mắt của dân chúng thông thường, thượng tá là một chức lớn, cũng ngang như bí thư thành ủy, vốn không phải là loại người mà ai cũng có thể gặp được… bí thư thành ủy là người thế nào chứ mà ai muốn gặp cũng gặp được sao?
Thấy lão Hoàng có bộ dạng sợ hãi, Lâm Vệ Quốc biết là bản thân ông đến đã dọa người này rồi, chủ động đưa tay ra nói :
- Đồng chí Hoàng, tôi là Lâm Vệ Quốc.
- Vâng, vâng…
Thấy Lâm Vệ Quốc chủ động đưa tay ra, lão Hoàng như phản xạ có điều kiện liền đưa tay ra, nhưng đưa ra được một nửa lại như kiểu chạm vào điện, nhanh chóng thu lại rồi lại cười:
- Lãnh đạo, tôi.. tay tôi rất bẩn.
Cũng đún thôi, làm về ngành công cụ thì đúng là như thế rồi, chuyển cái này đi chuyển cái này lại, thì đương nhiên là tay phải bẩn rồi, cả người bẩn cũng là điều đương nhiên thôi. Cái này đã không phải là vấn đề gì khác rồi, nhưng lúc này lại có thể bắt tay với chủ tịch thành phố, bí thư Thành ủy thì đương nhiên lão Hoàng sẽ thấy “tự xấu hổ”, do dự, nên không dám đưa tay ra.
Lâm Vệ Quốc lại chủ động đưa tay ra bắt tay lão Hoàng, rồi cũng cười nói :
- Không sao, ngày trước khi luyện tập tôi cũng còn bẩn nhiều hơn thế nữa chứ.
Lão Hoàng đột nhiên lại sững sờ vì không ngờ một cán bộ cao cấp như thế mà cũng trực tiếp luyện tập, miệng đột ngột thành hình chữ O. Trong lòng lão Hoàng nghĩ chẳng phải nói đến những quân nhân cao cấp, mà chỉ ngay quân nhân cấp một cũng chẳng thể tự mình đích thân luyện tập… bản thân ông năm đó khi còn là dân binh, mỗi lần tham gia luyện tập cũng đều chưa hề thấy có cán bộ nào cùng xuống mà luyện tập, nhào lộn cùng cả.
Lão Hoàng nghĩ là mình không thể giấu được Lâm Vệ Quốc rồi, nên lúc này ông ta cũng không thể giải thích được, cười nói :
- Sư phụ Hoàng, hôm nay chúng tôi đến thực ra là có chuyện nhờ bên các anh.
- Không dám.
Lão Hoàng sợ hãi cũng đã xua tay liên tục, vừa muốn chào hỏi vị quân quân rất hiền lành lương thiện này, lại liền ngây người… đến giờ bản thân cũng không biết người ta tên họ ra sao.
Sự chần chừ của lão Hoàng khiến cho Lâm Vệ Quốc đã hiểu ra vì sao, liền đi thẳng về hướng cửa hàng cười nói :
- Đồng chí Hoàng, cứ gọi tôi là lão Lâm được rồi.
- Lãnh đạo Lâm, đi bên này ạ, đi bên này…
Lâm Vệ Quốc tự nói là như thế nên lão Hoàng cũng không thể gọi thế được, bèn thay đổi thành lãnh đạo lâm, cung kính dẫn Lâm Vệ Quốc đến cửa hàng của mình, rồi cũng không quên bào với người đằng sau:
- Lâm Lâm, mau đi pha trà mời lãnh đạo Lâm, Pha trà mà hàng ngày ta rất coi trọng ấy.
Lão Hoàng làm ăn buôn bán đến như thế, chắc chắn là có con mắt nhìn người rồi, một người nhìn rất quen, đứng đằng sau Lâm Vệ Quốc, lúc nào cũng cười chính là Lâm Hồng Phi, đã khiến cho đồng chí Hoàng tron lòng cũng thấy yên tâm đi chút, không cần nói đến chuyện khác, chỉ thấy tình thế thế, thì chắc chắn không phải là tự tìm rắc rối rồi, nói qua loa đại khái thì cũng được coi là người quen.
Nếu như đã không phải là đến gây phiền phức thì có nghĩa là… cơ hội của bản thân đã đến rồi sao? Nghĩ tới đó, đồng chí Hoàng liền cảm kích, trong lòng không ngừng cảm kích, lẩm bẩm: Ông trời ơi, chẳng nhẽ lần này lão Hoàng này lại có thể lại thay đổi vận mệnh sao?
Nói chuyện phiếm một lát, rồi Lâm Vệ Quốc liền bảo Lâm Hồng Phi mang “tường thành” ra cho lão Hoàng xem, nói
- Đồng chí Hoàng, cái này để cho ông gia công, được không?
Hình dáng của thứ này đúng là quái lạ, trước giờ lão Hoàng chưa hề gia công bao giờ, thậm chí là trước giờ còn chưa nhìn thấy, căn bản là không hề biết tác dụng của nó là gì, chỉ có thể cảm giác hình như cái này là ở một ghế gì đó, tự nhiên cũng thấy ấn tượng khá là đậm, Lâm Vệ Quốc bỏ “tường thành” ra cho lão Hoàng nhìn, rồi ông ta phát hiện ra là thứ mà ông đã giúp người thanh niên gia công, liền gật đầu, khiêm tốn đồng thời cũng không thể kiềm được đắc ý nói :
- Đúng chính là lão Hoàng tôi làm, hôm qua là người thanh niên này…
Lâm Vệ Quốc gật đầu, vuốt vuốt cằm nói :
- Đây là con trai tôi… lão Hoàng ông xem xem, cái này có thể làm không?
Nói xong, ông đưa bản vẽ cho lão Hoàng.
Lão Hoàng nhanh chóng nhận lại, cẩn thận xem từng tý một, vừa xem, đã rất chột dạ, rõ ràng là thứ này trông rất quen, đây không phải là bốn bức tường thành gộp lại thành một bức bốn hướng sao?
Trức đó khi thấy Lâm Hồng Phi lão Hoàng đã như có dự cảm trong lòng, lần này thấy cán bộ quân đội cao cấp Lâm Vệ Quốc cầm bản vẽ này đến tìm mình, cũng chẳng thể biết được cơ duyên của bản thân có phải là đã đến rồi không? Không thể nói là thứ này không hề khó khăn gì với ông mà thực ra nó khó bằng trời, vì tương lai sau này của nhà họ Hoàng, không chừng chỉ có thể hợp lên thôi.
- Lãnh đạo Lâm, không vấn đề gì.
Sau khi lật xem bản vẽ, lão Hoàng đã gật đầu, chắc chắn.
Không có vấn đề gì là tốt rồi, Lâm Vệ Quốc cũng rất bằng lòng, rồi nói với Tiểu Vương:
- Tiểu Vương, mang đồ đến đây.
- Vâng.
Tiểu Vương dạ một cái, quay người lại, dùng công lực mang một khẩu súng tự động 81 đến.
Một lúc sau đã thấy tiểu Vương khiêng một khẩu tự động vào trong phòng khiến cho lão Hoàng cũng phải run cả người lên, sắc mặt như có một lớp sợ sệt đến trắng bạch cả ra.
Đối với người dân mà nói, uy lực thực sự của thứ này đúng là vô cùng lớn, ngay như trước kia lão Hoàng còn là lính mà chưa bắn súng mới lạ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện