[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm
Chương 17 : Con đoán
.
Lâm Vệ Quốc vừa nghe thấy cũng đã như kiểu đồng ý:
- Tôi nói này lão Bùi, tôi còn nhớ ngày trước bà chị không hề khó khăn với lão mà, sao giờ lại thế?
- Lần trước khi kiểm tra, bác sĩ nói là phổi của tôi không tốt, bà ấy không cho tôi hút thuốc.
Bùi Quang Vinh không không muốn nói nhiều về chuyện này, không chừng nếu nói tiếp thì chắc chắn sẽ bị lòi đuôi, nên đã chuyển chủ đề nói :
- Đúng rồi, tôi thấy hai cha con anh vào nhà tư lệnh, có chuyện gì sao?
Lâm Vệ Quốc gật đầu theo bản tính nói :
- Vâng, vâng…
- Là công việc của cháu.
Không đợi cha mình nói hết ra, Lâm Hồng Phi đã nhanh chóng nói vào,, anh ta biết cha mình là một người thẳng thắn, chắc chắn là sẽ nói chuyện ra thôi.
Nói ra điều này mặt của Lâm Hồng Phi cũng có chút ngượng ngạo, âm thanh nói cũng đã thấp xuống chút, cứ như kiểu đúng là cầu xin chuyện của mình vậy, sau khi bị người quen phát hiện ra đã thấy xấu hổ:
- Không phải cháu đã gây chút chuyện ồn ào với công xưởng nơi cháu thực tập, nên đến tìm bác Lưu giúp, xem xem có thể giúp được cháu chuyện gì không.
Đang ở thời buổi này, việc xác nhận quá trình thực tập trước khi tốt nghiệp cũng rất quan trọng, tình hình thực tập của Lâm Hồng Phi ông ấy cũng đã biết, nghe Lâm Hồng Phi nói như thế, Bùi Quang Vinh cũng không hề nghi ngờ gì liền thở phào hỏi Lâm Vệ Quốc :
- Thế nào, tư lệnh có đồng ý giúp không? À em vợ tôi cũng làm quản lý trong thành phố chúng ta, hay là để tôi nhờ cô ấy xem sao?
- Cám ởn bác Bùi.
Lâm Hồng Phi cảm kích :
- Bác Lưu đã đồng ý rồi, nói là mai sẽ nói chuyện bên phòng nghiên cứu của quân khu, để chuyển cho cháu sang đó.
- Đến phòng nghiên cứu của quân khu chúng ta sao? Đúng là một nơi tốt.
Bùi Quang Vinh gật đầu nói, trình độ kỹ thuật của đơn vị trong quân đội đương nhiên là cao hơn ỏa ngoài rồi, trước là xưởng chế tạo xe máy của quận Bắc thành phố, nhưng trước giờ đều không có tiến triển gì, đặc biệt là sau khi cải cách mở cửa, khi các nhãn hiệu nổi tiếng như Toyota, Suzuki, Iuzu hay những xưởng xe máy nổi tiếng trong nước hoặc các công ty liên doanh nước ngoài nổi lên thì sản phẩm của xưởng này lại càng không có đường mà lui, trước giờ đều dựa vào con đường nhận viện trợ từ thành phố.
Đối với người dân ở đây mà nói, xưởng chế tạo xe máy thành phố Bắc Quận là một nơi tốt, nhưng đối với những cán bộ như Bùi Quang Vinh, Lâm Vệ Quốc thì nó chẳng phải là một nơi tốt gì, còn cách xa so với phòng nghiên cứu của quân khu. Con trai của Bùi Quang Vinh sang năm cũng bắt đầu thời gian thực tập, trước đó ông cũng không có ý nghĩ như thế, nhưng giờ nghe Lâm Hồng Phi nói như thế thì ông cũng thấy lo lắng: hay là cũng phải lo chuyện đánh động trước với tư lệnh Lưu, đợi đến sang năm là con trai cũng có thể đến đó thực tập.
Lâm Vệ Quốc và Bùi Quang Vinh cùng một đường, nói cười rất náo nhiệt, đi cùng đến trước lầu vào nhà Bùi Quang Vinh, hai người mới dừng bước, Bùi Quang Vinh nói :
- Lão Lâm, lên trên ngồi chút đi.
- Không còn sớm nữa, mai rồi lên.
Lâm Vệ Quốc lắc đầu uyển chuyển từ chối lời mời của Bùi Quang Vinh, nghĩ đến cảnh lão Bùi khổ sở đến cả điếu thuốc cũng không được hút, muốn thò vào trong túi lấy ra điếu Trung Hoa mà cũng không có cơ hội đưa ra, rồi sau cũng nói:
- Anh em, cầm lấy đi, đừng để bà ấy nhìn thấy.
Thời này thuốc Trung Hoa đúng là một thức tốt, mặc dù họ đều là quan chức nhưng những lúc nhàn rỗi cũng rất luyến tiếc, mắt Bùi Quang Vinh đột nhiên sáng lên, cười rồi giơ tay lên :
- Lão Lâm, thật đúng là ngại quá.
Cha tôi đã có lòng thế, ông còn thế nào nữa. Lâm Hồng Phi đứng bên cạnh trong lòng cũng lắc đầu, cha mình cũng đúng là…
- Con người lão Bùi, đúng là…
Cứ nghĩ đến Bùi Quang Vinh đến hút thuốc cũng không dám hút ở nhà mà phải trốn dưới gốc cây hút, muốn hút phải lấy ra một hai điếu cho vào túi quần để rồi hút trộm, Lâm Vệ Quốc không nhịn được cười nói :
- Ông ta sợ vợ đến mức độ này rồi cơ á, trước kia nghe nói là ông ta nói không sợ vợ mà.
Lâm Hồng Phi cũng không hề đồng ý lắm với lời nói này của cha mình, Lâm Hồng Phi hạ giọng hỏi lại cha mình:
- Cha, cha có biết vì sao khi nãy con lại nhận ra bác Bùi không?
- Ừ, đúng, cha cũng đang tò mò, đang muốn hỏi con đây.
Nói đến đây, Lâm Vệ Quốc cũng đã nghi hoặc, ông ấy chắc chắn là khi nãy hoàn toàn không biết bóng dáng của lão Bùi, ông ta đứng trong hàng cây còn hai cha con thì đi trên ngoài đường này, trời tối đến gốc cây còn khó mà nhìn thấy nữa là muốn nhìn thấy ông ta lại đứng ở dưới gốc cây hút thuốc?
Con à, sao mà con phát hiện ra?
Ánh mắt của con tốt lên từ lúc nào thế?
Lâm Vệ Quốc có chút không tin.
- Căn bản là con cũng không nhận ra.
Lâm Hồng Phi lắc đầu, rồi lại quay đầu nhìn xem đằng sau có người không mới nhẹ giọng nói :
- Con đoán đấy ạ.
Đoán? Đứng trước cầu thang, Lâm Vệ Quốc đột nhiên dừng lại, ý của con trai là… vốn nó cũng không hề biết là lão Bùi đứng ở đó.
Nếu là như thế thì những lời mà lão Bùi vừa nói có thể tin được bao nhiêu phần?
- Cha, cha không ngửi thấy trên người lão Bùi không hề có mùi thuốc lá sao?
Lâm Hồng Phi nói ra câu nói này khiến cho người cha Lâm Vệ Quốc cũng đã chau mày lại. Cẩn thận nghĩ lại những tình huống đã xảy ra, cuối cùng ông ấy cũng đã xác định, hình như trên người lão Bùi đúng là không có mùi thuốc. Như thế thì chắc chắn chuyện ông ta ở đó hút thuốc cũng không phải là thật. Nếu suy nghĩ như thế thì những lời nói tối nay đều là…
- Con?
- Dạ?
Chuyện tối nay…
Lâm Vệ Quốc do dự một chút :
- Con đừng nói cho mẹ nhé.
- Chỉ sợ không được.
Lâm Hồng Phi lắc đầu, không đồng ý lời của cha:
- Chuyện này con nói với mẹ, nhưng biết đâu vợ của lão ta đến hỏi mẹ con thì …
- Cũng đúng.
Nghĩ một chút rồi Lâm Vệ Quốc cũng gật đầu, tuy chuyện đã thành ra thế này,vẫn là nên nói cho bà ấy biết, chuyện của con trai tuy là không lớn nhưng cũng không phải là không có, nếu như Bùi Quang Vinh cũng không hiểu thì bản thân phải cẩn thận một chút cũng không phải thừa.
- Chuyện này để cha nói với mẹ con, con đừng nhiều chuyện nhé.
Lâm Vệ Quốc nhẹ nhàng nói.
- Vâng.
Lâm Hồng Phi không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Nói ra thì chuyện hôm nay cũng là ngoài dự tính, mà người vui nhất chính là Lâm Hồng Phi, nay vô tình bản chất của Bùi Quang Vinh đã lòi ra, cuối cùng Lâm Hồng Phi tin tưởng, có những việc Bùi Quang Vinh đã vì bản thân, nên nhưng lời nói trước dó đúng là không phải thật. Lâm Hồng Phi tin rằng cha anh có nghĩ cũng chẳng thể nghĩ ra nổi điều đó.
Anh ta cũng biết trong lòng cha anh cũng không hề thoải mái, mặc kệ là đổi thành ai, khi một người mà mình tin tưởng nhất lại có thể chơi đểu mình sau lưng, trong lòng chắc chắn là không vui rồi. Không thoải mái là không thải mái, nó còn thấy tan nát hơn cả tan cửa nát nhà….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện