[Dịch]Thế Gia- Sưu tầm

Chương 14 : Tư lệnh, ý ông thế nào?

Người đăng: 

.
- Lão Lâm, muộn thế này còn đến báo cáo công việc với tôi. Nếu đã biết chủ ý việc riêng của Lâm Vệ Quốc, mà Lâm Vệ Quốc còn là một trong những trợ thủ của ông, nên ông ấy cũng không đắn đo, sau khi hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu Lưu Phượng Tài liền nói : - Lão Lâm, muốn như thế này rồi, có phải là chuyện công việc của con trai không? - Vâng? Lâm Vệ Quốc ngây ra rồi mới nghĩ được ý của Lưu Phượng Tài là gì liền dở khóc dở cười nói: chắc chắn là tư lệnh lại nghĩ mình vì chuyện của con trai nên mới tìm đến ông ấy? Nếu như đúng là vì chuyện của Lâm Hồng Phi thì cũng không sao nhưng lại không phải như thế, Lâm Vệ Quốc nói : - Không phải, tư lệnh, chuyện công việc của tiểu tử thối này,… cứ để cháu rèn luyện một thời gian đã. Không phải là chuyện của Lâm Hồng Phi? Lưu Phượng Tài đột nhiên sững sờ, không phải chuyện của con trai thì anh muộn thế này, cho cả con sang đây làm gì? Câu nói tiếp theo của Lâm Vệ Quốc đã khiến Lưu Phượng Tài giải được thắc mắc của mình : - Là thế này ạ, Tư lệnh, mấy ngày trước ông có giao cho tôi một nhiệm vụ đến giờ đã hoàn thành được bước đầu, ông xem xem. Nói xong, liền nháy mắt với Lâm Hồng Phi. Lâm Hồng Phi bước lên phía trước, mở ra bản đồ thiết kế trước mặt, rồi lại lui sang một bên. Nhiệm vụ được giao sao? Trong lòng Lưu Phượng Tài cũng đang suy nghĩ, trước đó khi bà vợ đã nói là có Lâm Vệ Quốc đến để nói chuyện công việc, ông lại chỉ nghĩ rằng đó là lời thoái thác của Lâm Vệ Quốc, bởi vì trí nhớ của ông rất tốt, cũng không giao cho Lâm Vệ Quốc nhiệm vụ gì cả, nếu giờ… Nhưng những suy nghĩ của ông cũng không kéo dài, khi Lâm Hồng Phi giở bản kế hoạch ra con mắt của Lưu Phượng Tài sớm đã bị nó mê hoặc. - Đây là….? Ông cũng là một cựu quân nhân, vốn cũng không thèm để ý đến bản kia trong tay Lâm Hồng Phi, nhưng giờ sau khi mở ra, ông cũng đã trừng mắt nhìn… Đây là? Cũng giống như Lâm Vệ Quốc, Lưu Phượng Tài cũng là tư lệnh quân khu thành phố, khi trận chiến cũng vừa mới kết thúc, đương nhiên cũng sẽ quan tâm đến trang bị chiến đấu: máy móc, tuy trên truyền hình không đưa tin nhiều, nhưng ông lại nhận thức đến việc đẩy mạnh tác dụng của khẩu tự động m16 và chiến thuật thần bí của khẩu m4, lúc này, bản vẽ đã được mở ra trước mắt, đó là một hệ thốn quỹ đạo, một bản vẽ về hệ thống chiến thuật súng tự động thời 81 thuộc về quốc gia, có một nữ sát thủ xuyên thành một sản phụ: ……. - Thời điểm chiến tranh vùng vịnh, không phải tư lệnh đã giao cho tôi một nhiệm vụ sao, khiến cho tô phải cân nhắc, xem xem có thể dùng những vũ khí của chúng ta không,hoàn thiện khả năng tác chiến đa dạng của vũ khí, thời gian dài như thế mới hoàn thành nhiệm vụ, Vệ Quốc đúng là không tốt. Lâm Vệ Quốc nói ra những lời đó như kiểu đúng là cho ông ấy một nhiệm vụ, nhưng trí nhớ của Lưu Phượng Tài đúng là rất kỹ, ngay từ đầu đã tiến hàng phân tích hệ thống sử dụng súng tự động của quân Mỹ, bản thân thất rất cảm kích, cũng không hề có giao cho ai nhiệm vụ là phải nghiên cứu hệ thống chiến thuật súng tư động thời 81 cả, mà chữ trên bản vẽ này hoàn toàn không phải là của Lâm Vệ Quốc. Mọi người cùng làm với nhau bao lâu rồi, chữ viết của Lâm Vệ Quốc thế nào Lưu Phượng Tài đều rất rõ, mấy chữ sâu sắc thế này không phải là của Lâm Vệ Quốc, chữ cũng như người mà, có thể bộc lộ được cả con người, nét chữ cứng cáp của ông ấy không hề giống với nét chữ đang hiện ra trước mắt đây. Mà ông cũng rất hiểu Lâm Vệ Quốc, để ông ấy cầm súng đấu tranh anh dũng là chuyện không khó, nhưng nếu như để ông ấy làm những việc tinh tế này thì chắc chắn là miễn đi rồi. Một khi đã vậy, thì bản vẽ này là do ai làm? Đang trong lúc lơ đãng mắt của Lưu Phượng Tài liền đặt lên trên người Lâm Hồng Phi, trong lòng bất giác nói : con trai của Lâm Vệ Quốc rõ ràng là học ở học viện khoa học trọng điểm của nhà nước, nghe nói cũng rất nổi tiếng trong trường, lại còn là một cán bộ trong hội học viên gì đó, nếu như thế, bản vẽ này có phải là anh ta vẽ không? Lâm Vệ Quốc và Lưu Phượng Tài là bạn nối khố bao nhiêu năm, con cái của hai người cũng lớn lên trong môi trường quân đội, từ nhỏ Lâm Hồng Phi thông minh, tinh nghịch cũng đã được ông để ý đến, sau khi vào được đại học nổi tiếng của quốc gia, nghe nói cậu ta cũng được coi là nhân vật trong trường đó, lại còn là cán bộ của hội sinh viên,đúng là cũng có chút bản lĩnh, nếu như bản vẽ này là do cậu ra vẽ thật, Lưu Phượng Tài vẫn còn nghi ngờ, nếu như là Lâm Hồng Phi vẽ… - Vệ Quốc bản vẽ này là cậu Hồng Phi vẽ sao? Chữ của Hồng Phi tôi cũng biết, chữ của anh tôi cũng biết… Nói đến đây, Lưu Phượng Tài nhìn lên trên bản vẽ, cười rồi lại lắc đầu, ý rất rõ ràng, chữ hai cha con anh đều biết, thế rốt cuộc là thế nào, còn muốn tôi nói không? Hôm nay hai cha con Lâm Vệ Quốc đến, đại khái Lưu Phượng Tài cũng đã hiểu được: nghe nói các lãnh đạo cấp trên vì trận chiến lần này mà đã thấy chấn động, có thể đã dự định thành lập một đội đặc biệt để ứng phó với trận chiến trong điều kiện này, kế hoạch sẽ là chọn những thành viên ưu tú trong các quân đội để hội tụ lại, như vậy là con của Lâm Vệ Quốc đã có hy vọng rồi, họ muốn dùng thứ này để làm điểm xuất phát, đó chính là bản vẽ này đây. Bị cấp trên nói chính mình là “lừa gạt:, Lâm Vệ Quốc thấy xấu hổ, nhưng cũng đã nhận luôn, lại cũng không biết nói thế nào cho đúng, đúng lúc tâm lý sốt ruột, Lâm Hồng Phi liền nói: - Bác Lưu, khả năng vẽ tranh của cha cháu không lớn, cháu cũng có chút nhân tố vẽ, cái này là cha cháu nói, còn cháu vẽ ra. Lý do này đúng là rất giỏi, ai không nói được sự phản bác, con giúp cha một chút, ai dám nói là không đúng? Chỉ sợ Lưu Phượng Tài là người biết rõ tất cả cũng chỉ lắc đầu cười gượng thôi, bất đắc dĩ nói : - Hai người, đúng là… Vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Lưu Phượng Tài cũng rất vui mừng, nếu nói là lãnh đạo của Lâm Vệ Quốc, mà ông ta lại trình lên cho lãnh đạo, bản thân cũng không thể nói được gì, nhưng thời gian đầu tiên khi ông ta thiết kế được đã nghĩ đến ông, như vậy chứng tỏ ông ta đúng là coi mình như một lãnh đạo thực thụ, như vậy không phải là cũng có phần công lao sao? Lâm Hồng Phi cũng hiểu, việc này cũng không thể dồn hết cho cha mình được, với thân phận, tích cách của cha, chắc chắn là sẽ hỏng. Cười nói: - Bác Lưu, công tác thiết kế giai đoạn đầu cháu cũng đã hoàn thành rồi, có thể báo cáo cho bác, còn công tác tiếp theo cũng đang được tiếp tục triển khai, nhưng phải có bác đồng ý mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang