[Dịch]Thê Chủ Dịu Dàng - Sưu tầm
Chương 69 : Mặc Trầm.
.
Ngồi trong xe ngựa mà Trần Dự bỏ lại, đi trong màn đêm thật lâu, rốt cuộc cũng đến một ngỏ hẻm vắng vẻ cũ nát. Phòng ốc tan hoang, dơ dáy, đường đi bẩn thỉu, chật hẹp, trong góc tối có mấy người quần áo lam lũ nghèo túng, chán nản đang ngồi cạnh nhau, cả một xóm nghèo. Gió lạnh thấu xương, gào thét ở trong con hẻm nhỏ, khiến Quân Nhược Thủy không khỏi dậm chân, xoa đôi tay vào nhau để sưởi ấm.
“Ngươi để một mình hài tử ở lại chỗ này?” Quân Nhược Thủy nhìn căn nhà gỗ rách nát xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ trước mắt, không dám tin hỏi.
“Ta...... Ta không có cách nào khác.” Tiêu Trúc cúi đầu xuống, nước mắt tràn ra, ánh trăng chiếu giá tạo thành những giọt ngọc long lanh: “Nàng ta bán ta vào Vạn Hoa lâu, nhưng Vạn Hoa lâu không cần hài tử nhỏ như vậy. Họ, họ muốn vứt bỏ Trầm Nhi......”
Quân Nhược Thủy nhớ tới thế giới cổ đại trước kia, trọng nam khinh nữ, xem nữ nhi như tiền bồi thường, nếu trong nhà gặp nạn, hoặc là thời điểm nghèo đến mức không có gì ăn thì đều bán nữ nhi để vượt qua cửa ải khó khăn. Ở chỗ này lại hoàn toàn khác biệt, người bị bán đều là nam tử. Mà Trầm Nhi của hắn vẫn chưa tới ba tuổi, không chỉ không thể phục vụ người khác mà còn phải cần người lo lắng chăm sóc, hiển nhiên là sẽ không có người mua. Vạn Hoa lâu cũng sẽ không giữ lại một phiền toái nhỏ như vậy.
“Hu hu.” Trong căn phòng tối đen truyền đến tiếng khóc hoảng sợ của hài tử: “Phụ thân, phụ thân, con sợ, hu hu......”
“Trầm Nhi.”Tiêu Trúc lảo đảo nghiêng ngã đẩy cửa vọt vào, tìm kiếm bóng dáng hài tử ở trong bóng tối: “Trầm nhi, phụ thân đã trở lại......”
“Phụ thân......” Một bóng dáng nho nhỏ lung lung lay lay từ trong góc chạy ra, Tiêu Trúc vội vàng ngồi xổm xuống, đón lấy Mặc Trầm đang chạy tới, ôm thật chặt ở trong ngực, mềm giọng thì thầm: “Đừng sợ, đừng sợ, phụ thân trở lại rồi.” Nếu không phải bởi vì tiểu Mặc Trầm, hắn đã không còn dũng khí để tiếp tục sống nữa. Ôm thân thể mềm mại nho nhỏ của Mặc Trầm, nghĩ tới thời gian lận đận lênh đênh này, hắn đau buồn không nhịn được, khẽ khóc ra tiếng.
Nhìn hai phụ tử ôm nhau khóc, trong lòng Quân Nhược Thủy khẽ thở dài, lẳng lặng đứng ở một bên. Không muốn quấy rầy đôi phụ tử này, cũng không có thân phận gì để khuyên lơn. Mỗi thế giới đều sẽ có rất nhiều bi thương và bất đắc dĩ. Mà một cá thể ở trong thế giới này thì nhỏ bé như hạt bụi, chỉ có thể bị vận mạng hô mưa gọi gió.
Có lúc, hạnh phúc bình thường nhìn thì dễ như trở bàn tay nhưng hóa ra lại xa xôi đến vậy.
“Phụ thân, con đói.” Mặc Trầm nức nở, làm bộ đáng thương nói.
“A, phụ thân đi mua đồ cho con ăn.” Tiêu Trúc vội vàng đứng lên, dùng ống tay áo xoa xoa mặt, ôm Mặc Trầm đi ra ngoài, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng bước lại.
“Phụ thân chúng ta đi nhanh lên, con muốn ăn mì thịt bò, tô lớn.” Tiểu Mặc Trầm uốn éo ở trong ngực Tiêu Trúc, muốn nhoài người về phía cửa.
Quân Nhược Thủy nhìn Tiêu Trúc, hiểu bối rồi cùng áy náy và tự trách của hắn, mỉm cười nói: “Ta mời các ngươi ăn mỳ.”
Mặc Trầm rụt người ở trong ngực Tiêu Trúc, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, người này là ai vậy?”
“Ta là bằng hữu của phụ thân con, con phải gọi ta là Quân di.” Quân Nhược Thủy ôn hòa nói với nó.
“Quân di.” Mặc Trầm núp ở trong ngực phụ thân, sợ hãi nói: “Quân di, người sẽ dẫn con đi ăn mì thịt bò sao?”
Quân Nhược Thủy cười ấm áp, gật đầu: “Mời cả con và phụ thân con. Ngoại trừ mì thịt bò còn có thể ăn những món khác nha. Mặc Trầm, con muốn ăn cái gì?”
“Có thật không?” Khuôn mặt nho nhỏ vui mừng, thận trọng hỏi: “Con còn muốn ăn vịt nướng, có thể không?”
Quân Nhược Thủy có chút chua xót, gật đầu. Hài tử nhỏ như vậy, vốn đây nên là thời điểm ngây thơ hồn nhiên, được mọi người cưng chiều, vậy mà lại cẩn thận dè dặt với yêu cầu nhỏ bé như vậy, trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi dâng lên yêu thương và đau lòng.
“Đi thôi.” Nàng cười, nhẹ nhàng nói với Tiêu Trúc.
Theo Quân Nhược Thủy lên xe ngựa, dọc đường đi, Mặc Trầm hưng phấn vén màn cửa lên nhìn kinh thành về đêm, gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ xe khiến Tiêu Trúc ăn mặc mỏng manh không khỏi rùng mình. Quân Nhược Thủy Mặc Trầm cũng đang ăn mặc mỏng manh giống vậy, khắp khuôn mặt nho nhỏ đều là tò mò và thỏa mãn, ánh mắt đen láy chớp chớp, giống như ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Cặp mắt kia hơi xếch lên, giống phụ thân hắn như đúc. Quân Nhược Thủy cười nhẹ, đưa tay kéo Mặc Trầm vào trong ngực, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nó, ấm áp nói: “Tiểu Trầm Nhi, bên ngoài rất lạnh, lần sau nhớ mặc nhiều một chút, nhất định sẽ cho con ngắm cảnh chán thì thôi.”
Mặc Trầm ngẩng đầu vui mừng nhìn nàng: “Có thật không? Quân di, ngươi sẽ còn cho con ngồi xe ngựa sao?”
“Đó là đương nhiên, tiểu Trầm Nhi đáng yêu như thế mà.” Quân Nhược Thủy cưng chìu vỗ vỗ tấm lưng gầy trơ cả xương của nó. Hài tử đáng yêu này, còn nhỏ tuổi mà không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
“Nhưng...” Ngay sau đó Mặc Trầm lại buồn rầu nói: “Con không có nhiều y phục.”
Quân Nhược Thủy có chút đau lòng ôm chặt nó, an ủi: “Không sao, Quân di sẽ mua cho tiểu Trầm Nhi rất nhiều y phục mới xinh đẹp.”
“Vậy Quân di cũng mua cho phụ thân nhiều y phục mới sao? Y phục của phụ thân vừa rách lại vừa cũ, phải vá rất nhiều chỗ.” Mặc Trầm nói nghiêm túc.
“Trầm Nhi——” Tiêu Trúc hơi lúng túng, quát nhẹ một tiếng.
Quân Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn một chút, cười ấm áp, cũng nghiêm túc gật đầu một cái.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Quân phủ. Quân Nhược Thủy đi trước, nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại ôm Mặc Trầm xuống, rồi đưa tay đỡ Tiêu Trúc Hạ xuống xe. Ở thế giới nữ tôn, đã là thân nữ tử thì phải tự giác, phải thoải mái thể hiện ra cái gọi là “phong độ thân sĩ “. Cũng có lẽ là lúc trước được Tô Tử Bội huấn luyện ra.
“Đây là?” Tiêu Trúc ngẩng đầu nhìn cửa chính đỏ thắm của Quân phủ, nghi ngờ hỏi.
“Nơi này là nhà của ta. Ngươi và Mặc Trầm tạm ở này đi, ngươi là nam nhi lại theo hài tử ở bên ngoài rất không an toàn. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói với người trong phủ ngươi là thân thích của ta.” Quân Nhược Thủy thành khẩn nói. Bây giờ đã không chỉ là vì Tô Tử Bội, mà nàng thật lòng muốn giúp đôi phụ tử đáng thương này, đúng lúc nàng lại có năng lực để giúp đỡ.
Trong ánh mắt Tiêu Trúc nhìn nàng đã không còn đề phòng, mà là tin tưởng và cảm kích. Quân Nhược Thủy cười cười, khom người ôm lấy tiểu Mặc Trầm, tiến lên gõ cửa. Cửa chính cọt kẹt mở ra, quản gia cung kính nghênh đón nàng vào cửa.
Bảo quản gia dặn dò phòng bếp chuẩn bị mì thịt bò và vịt nướng, ôm lấy tiểu Mặc Trầm nhẹ giống như lông chim, Quân Nhược Thủy cười nói: “Tiểu Trầm Nhi, ta muốn nuôi con trắng trắng lại tròn tròn, để khi ôm lại vừa thơm vừa ấm.”
“Trắng trắng tròn tròn, đó không phải là bánh màn thầu sao? Quân di, con không muốn làm bánh màn thầu.” Mặc Trầm cau mày, dùng sức lắc đầu, rất là buồn rầu nói.
Quân Nhược Thủy cười hì hì một tiếng, nói: “Ai nói tiểu Trầm Nhi sẽ giống như bánh màn thầu, rõ ràng là bánh trôi nước.”
Mặc Trầm phồng má, cong cái miệng nhỏ nhắn, uất ức nói: “Con cũng không muốn làm bánh trôi nước, rất khó coi.”
“Ha ha, tiểu Trầm Nhi sẽ là bánh trôi nước đẹp mắt nhất.” Quân Nhược Thủy vui vẻ cười to.
Tiêu Trúc yên lặng đi theo sau lưng Quân Nhược Thủy, nhìn dáng vẻ thân mật của nàng và Mặc Trầm, lỗ mũi có chút chua, bỗng dưng nước mắt tràn đầy hốc mắt. Mặc Trầm đáng thương, chưa từng được hưởng một chút yêu thương nào từ mẫu thân ruột thịt, thậm chí Nghiêm Tử Khanh cũng không thừa nhận Mặc Trầm là huyết mạch của nàng ta. Mà Mặc Trầm, mặc dù có sự chăm sóc và yêu thương của hắn nhưng lại thiếu đi cảm giác an toàn và tình thương của mẫu thân. Hắn cảm tạ nàng, có thể đối xử tốt với Mặc Trầm như thế, vừa hay có thể bổ sung sự thiếu thốn tình thương mẫu thân trong lòng nó. Chỉ cần nàng đối xử tốt với Trầm Nhi như vậy thì bảo hắn làm gì cũng được. Cái gì cũng có thể......
“Mau tới đây, Tiêu Trúc.” Quân Nhược Thủy quay đầu lại nhìn Tiêu Trúc đang cúi đầu đi chậm rãi ở phía sau: “Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi.”
Bữa tối hết sức phong phú, Tử Phi và Thư Ngâm đã chờ ở trên bàn. Nhìn thấy Quân Nhược Thủy ôm một hài tử khoảng hai ba tuổi đi vào, sau lưng còn có một mỹ nhân liễu yếu đào tơ, đung đưa theo gió thì không khỏi kinh ngạc, mắt trừng lớn.
Quân Nhược Thủy cười với bọn họ, nói: “Tiểu Trầm Nhi, kêu thúc thúc đi.”
Mặc Trầm rất ngoan ngoãn kêu một tiếng thúc thúc, sau đó xấu hổ dúi đầu vào trong ngực Quân Nhược Thủy.
“Tử Phi, Thư Ngâm, đây là Mặc Trầm, thật sự là một hài tử rất đáng yêu.” Quân Nhược Thủy nói xong, đưa tay kéo Tiêu Trúc đang đứng cúi đầu im lặng một bên tới đây: “Đây là phụ thân Mặc Trầm, Tiêu Trúc.”
Tử Phi và Thư Ngâm rất nhiệt tình đứng dậy, mời Tiêu Trúc ngồi xuống. Tiểu Trầm Nhi xấu hổ, vẫn ôm chặt cổ Quân Nhược Thủy không chịu xuống như cũ. Tiêu Trúc vừa muốn lên tiếng trách cứ, Quân Nhược Thủy lại lắc đầu với hắn một cái, dung túng nói: “Hôm nay Quân di đút tiểu Trầm Nhi ăn cơm có được hay không?”
Mặc Trầm lộ đầu nhỏ ra từ trong ngực Quân Nhược Thủy, nhìn bàn đầy thức ăn làm người ta thèm nhỏ dãi, vui mừng nói được luôn miệng.
“Tiêu Trúc công tử, dung mạo của ngươi rất giống với Tô thiếu gia.” Tử Phi nhìn Tiêu Trúc mặt mày như tranh vẽ một chút, không nhịn được nói một câu. Tiêu Trúc nghe vậy thì sững sờ, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Thư Ngâm nhìn Tiêu Trúc một cái, gắp một cái móng heo cho Tử Phi, nói: “Tử Phi, ăn nhanh lên một chút, không phải người nói lát nữa muốn đến phòng ta xem bản vẽ thêu hoa sao?”
“Đúng vậy.” Tử Phi đơn thuần như giấy trắng, lúm đồng tiền như hoa: “Vậy chúng ta ăn nhanh lên một chút. Đều do Nhược Thủy trở về quá muộn.”
“Đúng, đúng, đều là lỗi của kẻ hèn này.” Quân Nhược Thủy cười nhận lỗi, gắp một cọng rau cải vào trong chén hắn: “Đừng chỉ lo ăn nhanh, ăn no mới được đi.”
Tử Phi như đưa đám nhìn rau cải xanh biếc trong chén, kháng nghị nói: “Ta không muốm ăn rau cải.”
Vừa dứt lời, một giọng nói non nớt vang lên Quân Nhược Thủy trong ngực: “Con ăn. Con muốn ăn rau cải, Quân di gắp cho con đi.”
Quân Nhược Thủy sửng sốt một chút, hài hước nhìn Tử Phi, nói: “Tiểu Trầm Nhi thật biết nghe lời,, thúc thúc không ăn thì để tiểu Trầm Nhi ăn. Tiểu Trầm Nhi trắng trắng mềm mềm, xinh đẹp hơn thúc thúc rất nhiều.”
Tử Phi trợn mắt hung ác nhìn Quân Nhược Thủy, lại nhìn cái miệng của tiểu Trầm Nhi đang vui vẻ nhai cọng rau cải thì có chút bất đắc dĩ gắp rau cải trong chén bỏ vào trong miệng, mặt ủ mày ê giống như uống thuốc.
Thư Ngâm nhìn khuôn mặt không cam lòng lại không biết nên làm thế nào của Tử Phi, mím môi cười khe khẽ. Ngay cả Tiêu Trúc cũng nở nụ cười. Một bữa cơm, chủ và khách đều vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Quân Nhược Thủy gọi quản gia tới, nói ngay trước mặt Tử Phi và Thư Ngâm: “Tiêu Trúc công tử là họ hàng của ta, hắn không có nhà, về sau Quân phủ chính là nhà của hắn. Tiêu Trúc, nếu như ngươi muốn thì vẫn có thể rời khỏi đây. Quản gia, ngươi đi sắp xếp cho Tiêu Trúc và Mặc Trầm một tiểu viện.”
Quản gia gật đầu liên tục, trong lòng cho rằng đây là tiểu thị của chủ tử, ngầm hiểu trong lòng cười cười với Quân Nhược Thủy, lĩnh mệnh rời đi. Quân Nhược Thủy nhìn dáng vẻ của nàng ta cũng biết là nàng ta nghĩ sai, lắc đầu một cái, lười giải thích.
Trong thế giới này, nữ tử phong lưu đa tình là cực kỳ bình thường. Chỉ cần không phải là một gia đình nhỏ, nghèo đến mức không mảnh đất cắm dùi thì đều có hai ba phu lang. Nữ tử hơi có quyền thế thì lại càng thêm phu thị thành đoàn. Nếu chỉ có một phu lang, ngược lại sẽ bị người khác xem thường, hoặc là bị nhạo báng rằng phu lang quản nghiêm. Thậm chí sẽ bị kẻ nhiều chuyện hoài nghi có phải có vấn đề ở phương diện kia hay không. Cho nên khi quản gia thấy nàng dẫn theo nam nhân trở lại, dĩ nhiên coi đây là một việc nhỏ bình thường. Chẳng qua là có thêm một hài tử thì không được tốt lắm.
Tử Phi và Thư Ngâm đi vào phòng thảo luận vấn đề thêu thùa, Mặc Trầm ngủ thiếp đi trong ngực Quân Nhược Thủy. Tiêu Trúc ngẩng đầu hơi có thâm ý hỏi: “Tử Phi công tử nói Tô thiếu gia...... Là ai ?”
Quân Nhược Thủy nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt nói: “ Tam thiếu gia Tô Tử Bội của Tô gia ở Lâm Giang.”
“Tử Bội......” Thân thể Tiêu Trúc chấn động, lẩm bẩm lặp lại, ánh mắt giống như xuyên qua thời gian không gian nhìn về một phương xa vô định nào đó.
“Đôi mắt của ngươi rất giống Tử Bội.” Quân Nhược Thủy nhìn ánh mắt mê mang của hắn, nói tiếp.
Tiêu Trúc từ từ rũ mí mắt xuống, hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống. Trầm mặc một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, làm sao lại không giống cho được? Ngươi biết Tử Bội sao?”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, cười khổ nói: “Thực không dám giấu diếm, kẻ hèn bất tài chính là thê chủ bị bỏ lệnh đệ Tô Tử Bội.”
“Thê chủ bị bỏ?” Mắt Tiêu Trúc trừng lớn, kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn không tin tưởng nổi.
“Lúc chung ta thành thân, mặc dù ngươi không trở về tham dự, nhưng chắc cũng biết Tô Tử Bội lấy một thê chủ ở rể. Mà nửa tháng trước ta đã nhận được cách thư của lệnh đệ. Nói cách khác ta đã bị lệnh đệ của ngươi bỏ.” Quân Nhược Thủy dùng giọng hài hước pha bất đắc dĩ nói.
Tiêu Trúc cũng chính là Tô Tử Khâm cười khe khẽ, nói: “Đây quả thật giống như chuyện Tam đệ làm.”
“Không, đây chính xác là chuyện mà hắn đã làm.” Quân Nhược Thủy tốt bụng sữa chửa.
“Nhưng hình như ngươi cũng không quan tâm lắm?” Tô Tử Khâm nghi ngờ hỏi.
Quân Nhược Thủy không trả lời. Ai nói không quan tâm? Có lẽ là bởi vì quá quan tâm cho nên thật lâu cũng không thể quên được. Nàng tiến lên, nhẹ nhàng đặt Mặc Trầm xuống giường, đắp kín mền cho hắn rồi xoay người lại khẽ mỉm cười nói: “Đại ca, an tâm ở lại đi, hôm nay gặp nhau, cũng là duyên phận của chúng ta, mặc dù ta là thê chủ bị bỏ của Tô Tử Bội, nhưng ta vẫn xem ngươi như đại ca của mình, xem Mặc Trầm như chất nhi (cháu) của ta. Còn ngươi cứ xem ta như người một nhà, cũng đừng khách khí.”
Tô Tử Khâm kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng không khỏi thở dài vì Tô Tử Bội. Rất nhiều người đến cuối cuộc đời cũng không gặp được thê chủ tốt như vậy, Tử Bội quá mức tùy hứng, không hiểu được quý trọng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện