[Dịch]Thê Chủ Dịu Dàng - Sưu tầm
Chương 27 : Biến cố
.
Trở lại Tô phủ, Quân Nhược Thủy dặn dò Thanh Phong hầu hạ Tô Tử Bội đi nghỉ ngơi còn mình thì thẳng đến phòng bếp nấu một bình Hạ Tang cúc.
Nhìn trà thuốc đen sì sì, Tô Tử Bội không khỏi nhíu mày, không nhịn được mà lui về phía sau trốn, khổ sở nói: "Ta không uống, ta đã không sao rồi." Vốn dĩ hắn không có việc gì, tại sao phải uống thuốc?
"Không được." Quân Nhược Thủy mỉm cười, kiên trì không chịu thỏa hiệp: "Không có việc gì thì vẫn có thể uống giải nóng."
"Tại sao ngươi lại không uống?" Tô Tử Bội bĩu môi không phục.
Quân Nhược Thủy buồn cười: "Ai nói ta không uống, ta cũng có một chén đấy. Trà này uống rất có lợi, chẳng lẽ ta lại hại ngươi hay sao?"
"Không chừng đúng là như vậy, dù sao nếu ta chết thì gia sản Tô gia sẽ chạy vào trong túi ngươi rồi." Hắn cố ý bới móc, trong lòng vẫn không cách nào quên được câu nói kia của Quân Nhược Thủy, không khỏi cố ý cay nghiệt, trong giọng nói cũng hàm chứa vài phần tức giận.
Quân Nhược Thủy vừa nghe xong thì sửng sốt một chút, không khỏi nhíu chặt chân mày, trầm mặc không nói. Thì ra hắn nghĩ nàng là người như vậy. Thì ra những người đối tốt với hắn thì hắn đều cho rằng là do người đó mơ ước gia sản Tô gia. Nàng im lặng xoay người lại, tự giễu cười cười. Thì ra là làm việc không cần trả ơn cũng phải xem thử người đó có nguyện ý hay không. Giống như ngươi học Lôi Phong làm việc tốt, người ta nguyện ý tiếp nhận ý tốt của ngươi thì ngươi chính là Lôi Phong sống, nếu như người ta cố tình không vừa ý thì ngược lại ngươi còn thua cả người ngoài.
(Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.)
"Thôi, ta để trên bàn, có uống hay không là do ngươi quyết định." Trong lòng Quân Nhược Thủy có chút phiền não, thản nhiên nói xong rồi đi ra khỏi Tố Tâm Cư.
Nàng chậm rãi đi tới bóng râm của tàn cây phía sau núi giả, nhàn nhã ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi. Bóng cây che khuất ánh nắng gay gắt, ánh mặt trời rải rác xuyên thấu qua giữa khe hẹp ở các chạc cây, lúc rơi xuống chỉ còn những đốm sáng bé xíu rung rinh theo gió.
"Tỷ tỷ, ngươi ở nơi này sao." Quân Hiểu Phù hớn hở cười hì hì đi ra từ phía sau đường mòn.
"Gần đây y quán có bận rộn không?" Hai tay Quân Nhược Thủy chống lên trên mặt đất, lười biếng hỏi, hình như đã vài ngày nàng không đi tuần tra y quán. Nàng nhìn Quân Hiểu Phù hoạt bát trẻ tuổi đang đứng trước mặt bị mình hóa trang thành hình tượng ngốc nghếch khù khờ, mặc dù việc che giấu sắc đẹp của nàng ta là đáng tiếc nhưng ít ra cũng bảo vệ được làn da không bị rám đen, cũng coi là còn có chỗ tốt.
Quân Hiểu Phù tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh Quân Nhược Thủy, nói: "Cũng không tệ lắm. Vương lão bản dùng bồ câu đưa tin lô dược liệu tiếp theo đang trên đường vận chuyển đến. Đây đã là chuyến thứ ba rồi. Tỷ tỷ, buôn bán náo nhiệt như thế có phải nên thưởng cho mọi người hồng bao (bao lì xì) hay không?"
"Tất nhiên là cuối năm sẽ có bao lì xì, ngươi gấp cái gì?" Quân Nhược Thủy thuận miệng đáp.
Sắc mặt Quân Hiểu Phù đột nhiên buồn bã nhưng vẫn cười hì hì hỏi: "Nghe nói hôm nay tỷ tỷ về nhà ăn cơm trưa?"
"A, ngươi thành Vạn Sự Thông rồi hả ?" Quân Nhược Thủy buồn cười nhìn nàng ta: "Ngươi còn biết những thứ gì nữa?"
"Tỷ tỷ, nói cho tỷ biết chuyện này… " Quân Hiểu Phù tò mò hỏi: "Mấy ngày trước đây trong lúc vô tình ta nhìn thấy Quân lão phu nhân đi từ cửa sau Vương phủ ra ngoài, chẳng lẽ Quân gia có giao tình với Tam vương gia sao?"
Tròng mắt đen của Quân Nhược Thủy che giấu cảm xúc, sắc mặt vẫn như cũ, nhàn nhạt nói: "Không có. Có lẽ là mẫu thân ta muốn nịnh bợ Vương gia thôi."
"À." Thấy Nhược Thủy không muốn nhiều lời, Quân Hiểu Phù hiểu rõ gật đầu một cái, an tĩnh lại. Hai người ngồi đối diện nhau nhưng lại có tâm sự của riêng mình.
Thật ra thì lúc Tô Tử Bội vừa nói ra câu kia đã thấy hối hận. Nhìn bóng lưng Quân Nhược Thủy rời đi, hắn càng thêm hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình, tại sao lại nói ra lời bốc đồng như vậy? Khiến nàng không vui mà trong lòng mình cũng khó chịu.
Thời điểm nàng tức giận mặc dù vẫn là ôn hòa tươi cười nhưng hắn có thể cảm thấy nụ sau cười dịu dàng của nàng là lạnh nhạt và xa cách, y hệt như ánh mặt trời nhưng lại không có ấm áp. Hắn không thích loại cảm giác này, hình như tất cả đều mất đi khống chế, không có cách nào nắm chặt.
Tô Tử Bội lẳng lặng nằm ở trên giường, trong lòng buồn bực không yên, nóng nảy phiền muộn. Phải nói xin lỗi sao? Tại sao mỗi lần đều là hắn nói xin lỗi? Tại sao nàng không thể bao dung hắn nhiều hơn một chút? Tại sao nàng lại tức giận với mình? Tâm phiền ý loạn ngồi dậy, hắn do dự nhưng cuối cùng vẫn bưng ly trà thuốc đen sì sì lên, nhắm mắt ngừng thở uống một hớp. Nước thuốc đã lạnh, cay đắng càng nhiều, nhưng mà đây là do tự tay nàng nấu.
Một giọt hai giọt nước mắt rơi xuống, lọt vào trong chén thuốc trống rỗng. Nhất định là do thuốc quá đắng rồi cho nên hắn mới không nhịn được mà chảy nước mắt.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————
Ban đêm, trong thiên viện của Quân gia, Liễu Miên ngồi đối diện với ánh nến chập chờn an tĩnh thêu hoa, ánh mắt dịu dàng, mặt mũi nhã nhặn lịch sự, năm ngón tay linh hoạt, thon dài may nhưng mũi kim thật nhanh, chỉ chốc lát mảnh vải trong tay đã tương đối thành hình thành dạng rồi. Đối với chuỗi ngày an tĩnh mà thanh đạm này, hắn đã thành thói quen, dù vẫn như vậy cho đến hết quãng đời cũng không sao, cả đời này có thể nhìn nữ nhi từ từ lớn lên, trở nên thành thục chững chạc, đạt được hạnh phúc trong hôn nhân thì hắn cảm thấy tâm nguyện đã trọn, không cầu gì khác.
Đối với Quân Mẫn Đình, ngay từ hơn mười năm trước hắn đã tuyệt vọng rồi. Vốn tưởng rằng nàng ta không giống với những nữ tử khác, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ giải thoát hắn khỏi đau khổ, sẽ mang lại cho hắn hạnh phúc suốt đời, nhưng mà hắn cũng chỉ là đồ chơi mới lạ nhất thời của nàng ta, nếu như không phải hắn có Nhược Thủy nhất định hắn cũng sẽ giống như những phu thị khác, bị nàng ta bán hoặc trao tay. Từ đó, tim của hắn giống như nước trong giếng cổ, sóng nước chẳng xao.
Tử Trúc đứng ở một bên yên lặng trông chừng, thỉnh thoảng ngó ra bóng đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, bộ dạng tinh thân không yên.
"Tử Trúc, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình." Liễu Miên nhìn nàng ta một chút, khẽ cười nói.
"Dạ, chủ tử, người cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút." Tử Trúc gật đầu chào một cái, lui ra. Chỉ là nàng ta không trở về phòng mà lặng lẽ ra khỏi Thiên viện, đi dọc theo đường mòn đầy tiếng côn trùng kêu rỉ rả, đi tới chỗ ở của gia chủ Quân gia - Túy Hương Lâu.
Chậc, dựa theo cách thưởng thức thì cũng đã biết được phẩm hạnh của một người. Quân Mẫn Đình tham tài háo sắc, ngay cả chỗ ở của mình cũng viết đầy tên thanh lâu, nhuyễn ngọc ôn hương.
Lúc này hình như là cách bữa tối hơn một giờ, cũng không sai lệch nhiều lắm.
Lặng lẽ ẩn mình trong Túy Hương Lâu, gã sai vặt và bọn nha đầu đều đã lui ra, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh chỉ nghe thấy Quân Mẫn lớn tiếng ca hát lung tung, ngũ âm đã không được hoàn chỉnh lại hát đến mức cực kì cao hứng. Bên cạnh là ba phu lang đang cười nham nhở, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự.
Thời điểm Tử Trúc đẩy cửa đi vào, ba phu lang quay đầu nhìn nàng một chút giống như là đang nhìn không khí loại sau đó lại nở nụ cười vô nghĩa. Quân Mẫn Đình híp mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng hỏi: "Ngươi...ngươi tới đây làm gì?"
Tử Trúc giật mình, quên nói chuyện mà Quân Mẫn Đình không đợi nàng trả lời đã tiếp tục cười ha ha với ba phu lang: "Ai, Tiểu Tam Nhi, có một nữ nhân đến đây, ngươi nuôi dưỡng tình nhân sau lưng ta đúng không?"
Quả nhiên thần trí của phu nhân đã không còn bình thường, hoàn toàn không nhận ra nàng, lúc này lòng của Tử Trúc mới bình tĩnh lại.
"Ha ha." Ba phu lang cười hì hì: "Vậy sao, ở nơi nào?"
"A, không phải nữ nhân, phải..... Là một mỹ nhân." Nàng ta cười lớn bổ nhào tới: "Mỹ nhân......"
Tử Trúc lanh lẹ tránh thoát, nhớ tới lời tiểu thư nói, trong lòng nghĩ kế: "Phu nhân muốn sung sướng cùng ta không? Vậy hãy tới với ta đi nào."
"Được, ta tới đây, mỹ nhân." Quân Mẫn Đình cười hì hì, lệch trái lệch phải đi ra cửa.
Tử Trúc dẫn nàng ta đến thư phòng bên cạnh, cười nói: "Phu nhân viết tên của mình lên trang giấy này sau đó chúng ta ở chỗ này phong lưu khoái hoạt."
"Được, ta...ta viết." Quân Mẫn Đình cười dâm đãng, không kịp chờ đợi liền múa bút viết tên của mình xuống.
Lúc này trái tim thấp thỏm của Tử Trúc mới thả lỏng, nhìn Quân Mẫn Đình nói nhỏ giống như thôi miên: "Phu nhân, ngươi rất mệt mỏi, rất cần nghỉ ngơi, ngủ đi, ngủ đi."
"Đúng vậy, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi......" Ánh mắt của Quân Mẫn Đình dại ra, lầm bầm lầu bầu nhắc lại sau đó nghe lời nhắm mặt lại, từ từ ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng ngáy thật nhỏ.
Nhẹ nhàng thổi khô vết mực trên giấy, Tử Trúc lại lôi kéo tay Quân Mẫn Đình ấn một cái ở phía dưới, lúc này mới cất kỹ tờ giấy vào trong người, nhìn Quân Mẫn Đình té xuống đất, nàng ta hừ nhẹ rồi đá một cước.
Lần theo đường cũ đi về Thiên viện, hình như đường trở nên gần có lẽ là do tâm tình buông lỏng nên vui vẻ. Tất cả đều giống như tiểu thư đã nói, sùng bái của nàng ta đối với tiểu thư quả thật như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt!
Nhưng mà thời điểm nàng ta đi tới Thiên viện thì nghe thấy âm thanh kim loại va chạm nhau, sau đó bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người, lập tức núp ở sau một lùm cây sum xuê, cẩn thận theo dõi.
Có bốn người áo đen đang đánh nhau, hình như là hai nhóm người đang đánh tới đánh lui không ngừng. Đao kiếm trong tay bọn họ phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, ánh sáng lần lượt thay đổi làm cho mắt nàng ta hoa lên. Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là đánh cướp? Nội chiến? Nhưng mà ai đánh cướp lại tới thiên viện, tặc nhân này quả thật không có mắt mà!
Ngay sau đó nàng ta nhìn thấy gã sai vặt Tình Nguyệt và chủ tử Liễu Miên song song té ngã ở góc vườn dưới tàng cây Thanh Đồng, không nhúc nhích, hình như đã bất tỉnh nhân sự. Nàng ta kinh hãi, không nghĩ ngợi được nhiều, lập tức chạy thẳng về phía chủ tử. Đúng lúc ấy thì một người áo đen chiếm được tiên cơ, giống như một con diều hâu tung người đến bên cạnh Liễu Miên, một tay đẩy Tình Nguyệt ra, tay còn lại nâng Liễu Miên lên gánh trên vai sau đó phi thân đi."Chủ tử!" Tử Trúc hoảng sợ, chạy như bay muốn tiến lên cứu. Đáng tiếc mặc dù thân thể của nàng ta cường tráng nhưng dù sao cũng không phải là người luyện võ, làm sao theo kịp được người áo đen kia?
Trơ mắt nhìn người áo đen cõng Liễu Miên phi thân nhảy ra khỏi tường viện, những người áo đen đang đánh nhau cũng dừng lại rồi đuổi theo, trong nháy mắt đã mất hút. Tử Trúc buồn bã lớn tiếng kêu chủ tử, cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ càng lúc càng xa, hận mình không có võ nghệ để phòng thân tự vệ. Nhìn bầu trời đêm tối om om, bóng người từ từ biến mất, trong lòng Tử Trúc vừa hận vừa đau, hận mình vô dụng, trong đầu rối tung lộn xộn. Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho tâm tình đang vui mừng của nàng ta rớt xuống đáy cốc, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Là ai bắt chủ tử đi? Nàng ta phải giao phó với tiểu thư như thế nào đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện